Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vào được không?” Lý Cảnh Vân lên tầng. Đám thư ký của Tiêu Thượng Kỳ đang bận rộn làm việc. Người ngồi gần cửa nhất thấy cô bèn ra hiệu, ý bảo Tiêu tổng đang rảnh rỗi, có thể quấy rầy. Cô theo chân Tiêu Thượng Kỳ từ tập đoàn tới đây, hai người đã rất quen với nhau, bèn trực tiếp gõ cửa.

“Vào đi”. Giọng Tiêu Thượng Kỳ khàn khàn mang theo men rượu, anh vội vã cất khung ảnh trên tay đi, bày ra tư thế đang đọc báo, chầm chậm ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Là thế này, có hai vị ký giả của Báo chiều thành phố C tới, nói là muốn tiến hành phỏng vấn về dự án mới của chúng ta”. Lý Cảnh Vân thoáng liếc mắt nhìn khung ảnh trên bàn, tuy từ góc nhìn này, cô hoàn toàn không thấy được tấm ảnh trong đó, nhưng cái khung ảnh này đem từ tập đoàn tới đây, cô đã thấy mấy lần. Đó là một tấm ảnh của một đám thanh niên, chụp ở trường đua ngựa. Trong ảnh, vị lãnh đạo trẻ tuổi bình thường không thích cười của cô cười tươi như hoa nở. Bên cạnh anh là một cô gái với nụ cười nhạt, nhưng thần thái rạng ngời. Cô nhớ một lần từng hỏi cô gái này là ai, Tiêu Thượng Kỳ trả lời là Hà Tiếu Nhiên. Ngẫm lại gương mặt vừa trông thấy, cô nghĩ mình không hề nhận lầm người.

“Giai đoạn này không thích hợp để tuyên truyền quảng cáo, chị không biết ư?” Tiêu Thượng Kỳ khẽ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống. Anh vẫn đang nghĩ đến hồi sáng, Giang Hoa Hâm hỏi anh sau này có dự định gì không. Anh có thể có dự định gì chứ? Người của anh, cho dù có chạy trốn bao xa thì vẫn là của anh. Cọc không đến tìm anh thì anh phải đi tìm cọc thôi.

“Tôi biết phải làm sao rồi”. Lý Cảnh Vân phát hiện tâm tình lãnh đạo hôm nay không được tốt, bèn kìm mấy lời nói đùa định nói lại, quay lưng đi ra cửa.

“Lần sau chuyện như thế không cần phải hỏi ý kiến tôi”, Tiêu Thượng Kỳ bổ sung một câu. Lúc Lý Cảnh Vân mở cửa chuẩn bị đi lại chợt hỏi: “Chị vừa nói là tòa soạn nào?”

“Báo chiều thành phố C”. Lý Cảnh Vân không biết nên ra ngoài hay đi vào, chỉ đành chờ anh nói tiếp.

“Là ai tới?” Tiêu Thượng Kỳ lưỡng lự một lúc mới phục hồi lạnh tinh thần, đưa mắt nhìn Lý Cảnh Vân. Hai người đã cộng sự với nhau một thời gian dài, hiểu rõ cách làm việc và sở thích của nhau. Theo lý, chuyện ký giả tìm tới phỏng vấn, chị ấy sẽ không đến hỏi ý kiến anh làm gì… Vừa nghi hoặc, anh bỗng nhận ra trên gương mặt thường hay tỏ ra kiêu ngạo của chị ấy dường như có vẻ chế nhạo.

“Một nam một nữ, nữ tên là Hà gì đó, cái tên có ý nghĩa rất vui vẻ”. Lý Cảnh Vân nhận ra vấn đề, không rời đi nữa, làm bộ không nhớ tên Hà Tiếu Nhiên.

“Hà Tiếu Nhiên?” Tiêu Thượng Kỳ biết Lý Cảnh Vân sẽ không có chuyện không nhớ tên một người đã đến báo với anh, nhưng ba chữ kia ở trong lòng anh, chỉ cần vừa nhắc tới đã lập tức trào dâng.

“Đúng rồi, đúng rồi. Tiêu tổng đoán hay quá”. Lý Cảnh Vân nhịn cười, tỏ vẻ ngạc nhiên nói.

“Muốn cười thì cười đi, không cần phải cố gắng nhịn như thế”. Tiêu Thượng Kỳ cảm thấy tâm tình trở nên tốt đẹp hơn nhiều, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh còn đang đau đầu nghĩ xem hôm qua Hà Tiếu Nhiên lạnh lùng vạch rõ giới hạn như thế, phải kiếm cớ gì để đi gặp cô, chẳng ngờ ông trời thương xót anh đến thế, mang Hà Tiếu Nhiên tới trước mặt anh, cho anh một cơ hội nữa.

“Ai bảo tôi muốn cười, tôi có muốn cười đâu chứ”. Lý Cảnh Vân tiện tay đóng cửa phòng, đi đến trước bàn làm việc của Tiêu Thượng Kỳ, “Tiêu tổng có gặp họ không?”

“Để họ tới đây đi”, Tiêu Thượng Kỳ vừa dứt lời đã lắc đầu, “Thôi, chị cứ tiếp họ trước. Xem họ cần tài liệu gì thì cung cấp, kéo dài thời gian đến trưa rồi nói với họ là tôi mời cơm, tôi sẽ đặt bàn trước. Nếu người không đến thì tôi hỏi tội chị”.

“Sớm biết thế này tôi đã đuổi họ đi rồi. Tôi đây chẳng phải lấy đá tự đập vào chân mình ư?” Lý Cảnh Vân bật cười. Cô đã hiểu ý tứ trong lời vừa rồi của Tiêu Thượng Kỳ. Cô quả nhiên không nhìn nhầm, cũng không nhớ nhầm. Trên bức ảnh đó có một người đặc biệt của Tiêu Thượng Kỳ, cho nên anh mới luôn đặt bên bàn. Chỉ là trong ảnh có quá nhiều người, cho nên chưa rõ là ai. Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, cô vui vẻ bước nhanh về phòng họp.

“Phiền chị rồi”, Lý Cảnh Vân còn chưa cất lời, Trương chủ nhiệm đã nói trước, “Chuyện phỏng vấn, không biết ý Tiêu tổng thế nào?”

“À, Tiêu tổng nói việc truyền thông quan tâm tới hạng mục của chúng tôi như thế là chuyện tốt, ngài ấy cũng rất hoan nghênh quý tòa soạn có thể tuyên truyền cho chúng tôi nhiều hơn”. Lý Cảnh Vân nói: “Chỉ là Tiêu tổng đang họp, có dặn dò tôi toàn quyền phối hợp phỏng vấn với hai vị. Hai vị cần tài liệu gì tôi sẽ chuẩn bị ngay, được chứ?”

Vừa nghe Tiêu Thượng Kỳ chấp nhận phỏng vấn, Hà Tiếu Nhiên đã toát hết mồ hôi. Đợi đến khi nghe tin anh không rảnh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát. Lại nghe Trương chủ nhiệm nói chuyện phỏng vấn cô toàn quyền chịu trách nhiệm, mới véo cho mình một cái thật đau, cố gắng tập trung tinh thần, liệt kê những số liệu cần để phỏng vấn.

“Ồ, là những tài liệu này ư? Được, tôi chuẩn bị ngay”. Hà Tiếu Nhiên nói xong, Lý Cảnh Vân lập tức gọi điện cho nhân viên bộ phận PR chuẩn bị tài liệu, bản thân thì ngồi hàn huyên những chuyện lặt vặt ở thành phố C.

Nói chuyện phiếm là nghề của Trương chủ nhiệm. Đối phương từ ngạo mạn chuyển sang cung kính, khiến anh ta mường tượng ra được tương lai quảng cáo sẽ rơi vào tay mình, bèn hào hứng tiếp chuyện, hết từ đồ ăn đặc sản đến danh lam thắng cảnh, còn giải thích cả điển cố, làm Hà Tiếu Nhiên ngồi bên cạnh sốt sắng cũng chẳng chen lời vào được.

Đồng hồ thoáng chốc đã chỉ mười một rưỡi, bộ phận PR đưa tới một tập tài liệu về chỉ thị của chính phủ về việc xây dựng dự án. Lý Cảnh Vân ngại ngùng nói: “Hôm nay hơi vội, chúng tôi chưa chuẩn bị được đầy đủ tài liệu, để hai vị phải đợi đến tận bây giờ. Chi bằng tôi mời hai vị một bữa cơm được chứ?”

“Sao có thể phiền chị như thế được?” Trương chủ nhiệm tuy ngoài miệng nói ngại, nhưng sao có thể buông bỏ cơ hội để thiết lập quan hệ được, bèn lôi Hà Tiếu Nhiên theo Lý Cảnh Vân đến quán cơm.

Đó là nhà hàng Quảng Đông nổi tiếng nhất thành phố C. Ba người vừa ngồi xuống, còn chưa gọi món, cửa phòng ăn đã bị đẩy ra. Hà Tiếu Nhiên ngước lên. Ánh mặt trời ban trưa chỉ hắt qua khung cửa sổ một chút, nhưng cô lại cảm thấy ánh sáng trong phòng lúc này chói lòa, chói đến mức làm mắt cô khó chịu. Người bước vào, là Tiêu Thượng Kỳ.

“Tiêu tổng, chẳng phải trưa nay ngài có hẹn ư? Sao lại rảnh rỗi tới đây?” Lý Cảnh Vân đang xem thực đơn, tỏ ra ngạc nhiên đứng dậy hỏi, rồi ngoảnh lại nhìn Trương chủ nhiệm và Hà Tiếu Nhiên, “Giới thiệu với hai vị, đây là Tiêu phó tổng của tập đoàn chúng tôi, quản lý toàn bộ nghiệp vụ của tập đoàn ở chi nhánh thành phố C. Đây là hai vị ký giả của Báo chiều thành phố C, đều rất quan tâm đến dự án mới của chúng ta”.

“Đã ngưỡng mộ đại danh từ lâu, không ngờ Tiêu tổng lại trẻ như vậy”. Trương chủ nhiệm từng trông thấy một bức ảnh mơ hồ trên báo của Tiêu Thượng Kỳ, đứng giữa một đám lãnh đạo, trông không rõ ngũ quan. Hôm nay gặp được người thật, đầu tiên vô cùng sửng sốt, sau lại thầm than, đáng lẽ hôm nay không nên chỉ đem một ký giả tới. Sớm biết Tiêu tổng còn trẻ như thế… lại đẹp trai nữa, anh ta sẽ dẫn mấy cô nghiệp vụ xinh đẹp nhất tới. Thất sách, đúng là thất sách.

“Việc bên kia xong sớm, nghe nói ở đây chiêu đãi ký giả bên truyền thông, cảm thấy nên qua đây gặp mặt mới phải phép”. Sắc mặt Tiêu Thượng Kỳ bình thản, nghe giọng có vẻ hơi mệt mỏi, như thể vừa hoàn thành một cuộc xã giao, đưa tay bắt tay với Trương chủ nhiệm, rồi tiện tay kéo cái ghế bên cạnh Hà Tiếu Nhiên ra ngồi.

“Phục vụ, gọi thức ăn”. Lý Cảnh Vân mừng thầm trong lòng, nhưng mặt vẫn điềm nhiên, đưa tay nhấn chuông. Chỉ lát sau, phục vụ đã cầm đơn tới, “Ốc xào nấm hương, hải sâm kho tàu,…” Cô gọi liền tầm mười món rồi đưa thực đơn tới trước mặt Tiêu Thượng Kỳ, “Tiêu tổng, như vậy được chứ?”

“Bỏ món gà đi, đổi thành tôm cà ri, thêm món bánh củ cải, sữa tươi chiên, ừm, xương sườn xào dứa cũng được, chỉ tiếc là cua mùa này không ngon lắm, thêm một món vịt hầm đông trùng hạ thảo nữa”. Tiêu Thượng Kỳ lúc này mới mở thực đơn ra, bỏ món gà mà Hà Tiếu Nhiên chưa ăn bao giờ đi, lại liền lúc gọi thêm mấy món cô thích rồi nói: “Như vậy đi, có thể mang đồ ăn lên rồi”.

Bốn người ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, chỉ nghe thấy tiếng đũa bát va chạm lạch cạch, lại chẳng ai nói chuyện. Trương chủ nhiệm mấy lần định lên tiếng, muốn nói về dự án mới, đồng thời mượn cơ hội để giới thiệu tòa soạn đã vất vả vì dự án này bao lâu, nhưng cứ mỗi lần nhắc, Lý Cảnh Vân chỉ đôi câu ba lời đã chuyển hướng đề tài. Tiêu Thượng Kỳ thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh ta, món ăn cứ quay vòng trước mặt anh, mà mắt anh chỉ chăm chăm nhìn theo đôi đũa trong tay Hà Tiếu Nhiên.

Qua mười mấy phút đồng hồ, Trương chủ nhiệm cuối cùng cũng nhìn ra chút vấn đề, chợt nói: “Hôm nay có dịp được gặp Tiêu tổng, thật sự là vinh hạnh. Tôi không biết uống rượu, Tiểu Hà, em thay mặt tòa soạn chúng ta kính Tiêu tổng một chén đi”.

Uống rượu ư? Còn là uống với Tiêu Thượng Kỳ? Hà Tiếu Nhiên vốn chẳng có tâm trí ăn uống, vừa nghe vậy thức ăn đã nghẹn ở cổ họng. Nhưng Trương chủ nhiệm dù sao cũng là lãnh đạo của cô, cô chỉ đành cắn răng cầm chén rượu nho lên, lần đầu tiên kể từ đầu bữa nhìn vào mắt Tiêu Thượng Kỳ, nói: “Tiêu tổng, tôi mời anh một chén”. Cô đứng dậy, hơi cúi người, để chén rượu chạm vào chén của Tiêu Thượng Kỳ, cắn răng nói: “Mong anh chiếu cố nhiều hơn, tôi cạn trước”. Nói rồi ngửa đầu uống cạn chén. Trong ấn tượng của cô, rượu nho ít nhiều cũng có vị ngọt, nhưng chén rượu này hôm nay chỉ thấy cay đắng. Cô uống xong cảm thấy khó chịu vô cùng, vội với chén trà uống hai hớp.

Tiêu Thượng Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng, chỉ nhanh tay cầm lấy chén rượu uống cạn. Phục vụ lập tức rót rượu cho họ, Lý Cảnh Vâng nâng chén nói: “Trương chủ nhiệm, Tiểu Hà, tôi mời hai người một chén, cảm ơn quý tòa soạn đã quan tâm tới dự án của chúng tôi. Nào, cạn!”

Hà Tiếu Nhiên chẳng còn cách nào khác, lại phải uống thêm một chén nữa. Rượu vang không nặng, nhưng lại dễ phát hỏa, cô uống liền hai chén, chỉ cảm thấy hơi cồn theo máu xông thẳng lên đầu, vậy mà lại nghe Trương chủ nhiệm nói với mình: “Tiểu Hà, chuyện tốt thành đôi, em đại diện cho tòa soạn chúng ta mời Tiêu tổng và Lý trưởng phòng một chén nữa đi”.

Hà Tiếu Nhiên không tìm được lý do từ chối, chỉ đành uống. Thời gian còn lại của bữa ăn biến thành nâng ly cạn chén. Cô thật sự chịu không nổi, bèn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt không biết bao nhiêu lần. Dạ dày bị rượu kích thích sôi trào hết cả lên, nhưng lại chẳng nôn ra được. Cô thực lòng không muốn ra ngoài, không muốn phải đối mặt với một Tiêu Thượng Kỳ lạnh lùng xa lạ như thế, cũng không muốn Tiêu Thượng Kỳ thấy mình không có cá tính, không giống bản thân, trở thành một người bồi rượu đúng nghĩa.

Không biết trốn trong đó đã bao lâu, mãi tới khi ngoài cửa có người nhẹ gõ, cô mới tỉnh lại, đóng vòi nước, kéo cửa phòng vệ sinh ra.

Bên trong phòng rất yên lặng, không thấy bóng dáng Lý Cảnh Vân, Trương chủ nhiệm và nhân viên phục vụ đâu, chỉ có Tiêu Thượng Kỳ đứng trước cửa, tầm mắt nhìn thẳng vào cô.

“Lãnh đạo của em đâu? Đi rồi?” Hà Tiếu Nhiên loạng choạng đi ra, nhưng may mà não vẫn khống chế được hành động. Cô đi qua Tiêu Thượng Kỳ, tới ghế mình cầm túi xách lên, định bụng đi luôn.

“Em uống không ít, anh đưa em về”. Tiêu Thượng Kỳ không cản cô, thậm chí còn khẽ nghiêng người để cô không mất sức tránh mình.

“Không cần đâu. Không dám làm phiền Tiêu tổng, tôi có thể tự về được”. Hà Tiếu Nhiên cười khổ, lọn tóc rủ xuống che đi khuôn mặt cô, làm cô không cần lo lắng việc anh sẽ trông thấy ánh mắt mình.

“Em nhất định phải nói chuyện với anh thế này ư?” Tiêu Thượng Kỳ cầm tay cô lên, tay anh ra sức nắm chặt, khiến cô đau đến mức hít khí.

“Thế em phải nói chuyện với anh ra sao?” Cô nương theo ý say nghiêng đầu nhìn anh. Mười tiếng đồng hồ không gặp, trông anh tiều tụy hơn nhiều. Râu mép đã cạo sạch rồi, nhưng tia máu trong mắt thì không thể che đi được. Sao họ lại thành ra như vậy chứ? Cô bỗng cười ra tiếng: “Chúng ta đã chia tay rồi. Em đã xin anh rồi, đừng xuất hiện trước mặt em nữa, coi như anh thương xót em, bỏ qua cho em. Anh rõ ràng đã đồng ý, sao lại còn xuất hiện nữa?”

“Anh không hề đồng ý”, Tiêu Thượng Kỳ càng nắm chặt hơn, sợ cô giằng ra, “Anh chưa từng đồng ý là sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Ngày hôm đó anh rời đi chỉ là vì anh nghĩ chúng ta đều cần có thời gian suy nghĩ lại. Hiện giờ anh nghĩ rất rõ ràng rồi, anh không thể để em đi, cũng sẽ không cho em đi”.

“Anh nghĩ rõ rồi? Vậy anh dựa vào thứ gì mà cho rằng em vẫn sẽ đón nhận anh? Anh coi em là cái gì? Anh gọi đến là đến, đuổi đi là đi ư?” Hà Tiếu Nhiên sững người. Lời của Tiêu Thượng Kỳ khiến lửa giận trong lòng cô sôi trào. Cô bắt đầu kịch liệt chống cự, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay của Tiêu Thượng Kỳ, “Em cho anh biết, em không thích anh, cũng không muốn gặp lại anh nữa. Anh nghe cho rõ đây, em có bạn trai rồi, chúng em rất tốt, anh ấy tốt hơn anh nhiều”.

“Hắn tốt hơn anh chỗ nào chứ?” Tiêu Thượng kỳ biến sắc, nhớ lại tối qua, cô đỡ tên đàn ông vô dụng kia lên xe cứu thương, còn không thèm liếc anh một cái, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng. Hà Tiếu Nhiên vẫn đang gắng sức giãy dụa, móng tay xẹt qua da tay anh, để lại mấy vết máu đỏ. Anh bỗng tuyệt vọng. Rất lâu trước đây, Trần Phi Nhi từng nói anh không hiểu tình yêu. Lúc đó anh chỉ cho rằng là cô kiếm cớ biện giải cho mình. Nhưng tới giờ anh mới phát hiện Trần Phi Nhi nói đúng. Anh đúng là không hiểu gì về tình yêu. Lúc này anh hiểu được rồi, mà người dạy cho anh hiểu lại không cần anh nữa. Hà Tiếu Nhiên đã không yêu anh nữa. Một người yêu anh nhiều đến thế, lại có thể không kiêng kỵ gì mà tổn thương anh tới mức này! Anh muốn cười, nhưng ngặt nỗi cười không nổi. Hai cánh tay bỗng dùng sức, áp Hà Tiếu Nhiên vào tường, dùng cơ thể ngăn cô lại, môi ngậm lấy môi cô không buông.

Đó không giống một nụ hôn mà giống một cuộc đọ sức. Hà Tiếu Nhiên gắng sức cắn anh, mà anh lại như thể không biết đau, vẫn một mực cuốn lấy, bắt cô phải đi theo tiết tấu của mình, cùng mình trầm luân.

Không biết do hết sức hay là từ bỏ vùng vẫy, Hà Tiếu Nhiên bỗng lặng lại. Tiêu Thượng Kỳ nhắm mắt, triền miên trên môi cô, mãi tới khi nếm được vị mặn, khiến những nơi bị rách trên môi cảm thấy đau, anh mới chợt buông cô ra, ngẩn người lùi một bước.

Anh lại phá hỏng mọi chuyện rồi. Mặt đau rát. Hà Tiếu Nhiên trước khi xông ra khỏi phòng đã cho anh một cái tát. Sao anh có thể mất kiềm chế mà cưỡng ép cô như thế chứ? Anh rõ ràng chỉ muốn nói với cô rằng hiện giờ cô không thích anh cũng không sao, anh sẽ làm cho cô thích anh lần nữa. Lần này, đổi lại đến lượt anh yêu cô. Cô đã từng đi vào trái tim anh như thế, anh cũng có thể. Nhưng mọi chuyện sao lại thành thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net