Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ღ Chương 13.1: Biết làm sao ღ

edit:

beta: Hàn Phong Tuyết

“Ghét anh đến thế ư?” Cánh tay đang vươn ra của Tiêu Thượng Kỳ sững lại, anh lúng túng lặng im một hồi mới nói, “Thôi. Em nghĩ sao cũng được. Hôm nay thực sự không còn sớm nữa, anh đưa em về”.

Tờ mờ sáng, Giang Hoa Hâm đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng trong khách sạn thì chợt có tiếng chuông cửa reo leng keng liên hồi. Lúc ấy, hắn đang mơ mình ở một phiên tòa. Hắn phản bác khiến luật sư của đối phương há hốc miệng, á khẩu không nói được gì, quá trình toàn thẩm vấn kết thúc nhanh như chớp, đã đến lúc phải tuyên bố. Trong tòa án rộng như thế, tất cả mọi người đều đứng dậy, mà hắn thì đang chờ đợi thắng lợi. Kết quả, quan tòa vừa há miệng, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi. Chẳng hiểu sao hắn lại ngồi trong trường thi, tiếng chuông thu bài vang lên inh ỏi, mà bài thi của hắn thì đến tên cũng còn chưa kịp viết. Từ nhỏ tới lớn, hắn đều là học sinh ưu tú, chưa từng có kỳ thi nào thê thảm như thế cả. Hắn cuống cuồng, tỉnh giấc, mới phát hiện ra tất cả đều là mơ, chỉ có tiếng chuông đang réo là thật.

“Ai đấy, giết người à?” Hắn bực tức hét lên, cằn nhằn không biết đây là cái thể loại khách sạn năm sao kiểu gì mà lại mặc người khác quấy rầy khách hàng như thế. Nhưng cho dù có cáu kỉnh thế nào thì người phía ngoài vẫn một mực ấn chuông cửa, như thể nếu hắn không ra thì tuyệt đối không ngừng. Hắn trở mình, không thể chịu đựng nổi tiếng kêu ma quỷ như thế nữa, loay hoay bò dậy, hùng hổ đi đến kéo cửa phòng ra.

Cửa phòng chợt bị kéo vào như thế làm Tiêu Thượng Kỳ vốn đang dựa vào cửa mất trọng tâm, lảo đảo hai bước, cho đến khi huých cái thứ nóng hầm hập đứng trước cửa sang một bên mới đứng vững lại được.

Anh nhíu mày thật chặt, xoa huyệt thái dương đang giật giật. Rạng sáng, đưa Hà Tiếu Nhiên về nhà xong, anh lại đi bar. Trên cõi đời này quả thực không có nơi nào phù hợp để giết thời gian bằng bar. Lúc đầu bên trong tiếng nhạc rung trời, cả bọn nhảy múa điên cuồng, sau đó người cứ đi dần đi dần, tiếng nhạc cũng dịu hơn, anh tựa vào salon tự rót tự uống, cho đến khi trời sáng, quầy bar sắp đóng cửa mới loạng choạng đi ra.

Ở thành phố C, sáng sớm tinh mơ thế này, nơi anh có thể đến cũng chỉ có căn nhà của anh và Hà Tiếu Nhiên. Nhưng gần đây anh cũng không thích ở đó. Ở đó quá trống vắng, một người chỉ cần khẽ động thôi cũng nghe thấy tiếng vang. Hơn nữa, anh ở đó cũng thường hay ngơ ngẩn, cảm thấy Hà Tiếu Nhiên vẫn còn đang ở nhà, chỉ là, lúc anh đi tìm thì lại chẳng thể nào tìm thấy.

“Cô bé tối qua, xử lý xong rồi chứ?” Vừa mới mở cửa đã bị xô vào tường, mũi đau điếng. Giang Hoa Hâm vừa xoa mặt vừa khóa cửa phòng, cảm thấy 12 giờ đồng hồ vừa qua mình xui xẻo vô cùng: một cuộc gặp gỡ tuyệt vời bị phá ngang vì công việc; khi về nhà mệt lăn lóc chỉ muốn ngủ một giấc, khó khăn lắm mới mơ được một giấc đẹp thì lại bị đánh thức; dậy thì dậy thôi, nhưng còn đang lơ tơ mơ đã bị đẩy vào tường. Mối thù này hắn vốn có thể báo, nhưng người hại hắn lại là người cho hắn cơm áo, hắn chỉ đành nhịn, cho nên, hắn ác ý nói: “Đừng bảo với tôi là tôi đã tạo cho cậu một cơ hội tốt như thế mà cậu cũng không xử được một cô bé ngây thơ như thế nhá, tôi sẽ khinh bỉ cậu đấy”.

“Cậu cứ khinh bỉ tôi đi”. Tiêu Thượng Kỳ mệt mỏi nằm trên sofa, toàn thân nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, nồng đến mức bản thân anh cũng không chịu đựng nổi, nhưng anh thực sự không còn sức lực và tinh thần đâu mà đi tắm, chỉ muốn nằm mãi thế này.

“Không phải chứ? Cậu đừng nói với tôi là cậu không những không xử được người ta mà còn tự hại mình nhếch nhác thế này đấy nhá”. Giang Hoa Hâm rót cốc nước đá uống một hơi, cũng tỉnh táo lại hơn. Hắn đứng bên cạnh sofa, khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Tiêu Thượng Kỳ. Quả thực, hắn chưa bao giờ thấy Tiêu gia Lục thiếu nhếch nhác như thế, cần phải chụp lại đăng lên web của tập đoàn, để cho đám thiếu nữ mắt tròn mắt dẹt mà xem, chỉ là không biết làm thế rồi tính mạng hắn có gặp nguy hiểm hay không.

“Muốn cười thì cứ cười đi, tôi cũng thấy mình rất buồn cười”. Tiêu Thượng Kỳ mê mê mang mang liếc Giang Hoa Hâm một cái rồi nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: “Lúc có thì không biết quý trọng, lúc mất đi rồi mới biết hối hận cũng không kịp, thật là buồn cười”.

“Cái gì mà lúc có thì không biết quý trọng, lúc mất đi rồi mới biết hối hận cũng không kịp? Hà Tiếu Nhiên?” Giang Hoa Hâm suy nghĩ một lát, ngồi xuống sofa, thong thả nói: “Nói thật nhá, tôi thực sự không nhìn ra được Hà Tiếu Nhiên tốt ở chỗ nào. À, khả năng mang phiền phức đến cho cậu thì đúng là số một thật. Nhưng con gái ấy mà, phải tìm một người dịu dàng, xinh đẹp, lại biết nghe lời. Tôi thấy Lý Hân Hân được lắm mà, sao cậu lại không thèm để ý đến người ta, lại còn chẳng nói chẳng rằng cứ thế chạy đến thành phố C? Mấy hôm trước lúc cậu đi, cô bé đứng dưới lầu khóc rõ đáng thương, mọi người đều thấy cả, ai cũng bảo cậu lòng dạ sắt đá”.

“Chuyện không thể xảy ra thì sớm nói rõ, đau một lần rồi thôi còn hơn đau cả đời”. Tiêu Thượng Kỳ lặng im một lúc rồi nhẹ nói.

“Sao mà không thể xảy ra? Điều kiện gia đình Lý Hân Hân đúng là bình thường thật, không thể so với cậu, nhưng chỉ cần cậu muốn thì hai bác chưa chắc đã không nghe. Cũng không phải nói đâu xa, Tam thiếu cưới Trần Phi Nhi rồi đấy thôi”. Giang Hoa Hâm cầm gói thuốc lá trên bàn lên, thắp lửa một điếu, đưa lên miệng hít một hơi mới nói tiếp, “Cậu với Lý Hân Hân là không thể, với Hà Tiếu Nhiên thì có thể chắc?”

“Chúng tôi… đã không còn là có thể hay không thể nữa, mà là cô ấy có chấp nhận tôi hay không”. Tiêu Thượng Kỳ khẽ thở dài, tung mình ngồi dậy, lấy hộp thuốc trong tay Giang Hoa Hâm, rút một điếu đi ra ngoài, nhưng chỉ cầm trong tay mà mãi không thắp lửa.

“Thật không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì”. Giang Hoa Hâm á khẩu, chỉ là cách màn khói mờ, hắn lại trông thấy vẻ cô đơn trong đôi mắt của chàng trai từ khỏ đã ưu tú cao ngạo kia. Rốt cuộc là tình cảm như thế nào mới có thể khiến cho người ta có một ánh mắt như vậy chứ? Cái lúc Trần Phi Nhi lựa chọn Triệu Minh Hiên cũng không thấy Tiêu Thượng Kỳ chán chường nhường này. Hắn bỗng chợt tò mò, “Hay là cậu nói xem rốt cuộc cậu yêu cô ấy ở điểm nào, tôi nghĩ kế giúp cậu. Cậu cũng biết là tôi rất rành theo đuổi con gái mà”.

“Không nói được”. Tiêu Thượng Kỳ khẽ lắc đầu. Anh yêu Hà Tiếu Nhiên điểm nào? Lúc vấn đề bày ra trước mắt, anh mới phát hiện ra mình không trả lời được. Anh không biết mình yêu cô ở điểm nào, thậm chí còn không biết mình yêu cô từ khi nào, chỉ là, anh nhớ rất rõ mỗi một chuyện đã xảy ra khi hai người ở bên nhau, nhớ từng vẻ mặt, từng cử chỉ của cô, mà cứ chốc chốc, những hình ảnh đó sẽ hiện ra trước mắt anh, thậm chí ngay cả khi anh không nhắm mắt lại.

Lần đầu gặp cô là ở một con hẻm nhỏ hơi u ám. Đó là lần đầu tiên anh thấy một cô gái đánh nhau, mà đối thủ là một thằng con trai bất luận chiều cao hay cân nặng đều vượt xa cô. Sức lực hai bên khác xa nhau như thế, kết quả lại khiến người ta mở mang tầm mắt, bởi nam sinh kia bị đánh đến không có sức để tránh, anh không kịp nghĩ ngợi gì đã xông tới cản cô lại. Hà Tiếu Nhiên lúc ấy là một học sinh cấp ba bình thường đến không thể bình thường hơn, vóc dáng không cao, khung xương nhỏ, cổ tay bị anh nắm lấy dường như chỉ cần khẽ dùng sức là có thể bẻ gãy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy được sức sống mạnh mẽ. Anh vẫn còn nhớ ánh mắt của cô lúc đó, chuyển từ mơ màng đến sáng trong, trong như nước hồ thấy đáy.

Có lẽ là bắt đầu từ hôm ấy, anh thường trông thấy cô trên sân trường, dần dần bất giác để ý đến cô. Cô quan hệ rất tốt với bạn bè, hay thấy cô khoác tay các bạn nữ trò chuyện tíu tít trên sân thể dục, cũng không biết là nói gì. Thêm nữa, về sau anh biết nam sinh bị cô đánh cho răng rơi đầy đất tên là Lưu Cảnh Nam. Cậu ta đang theo đuổi cô, tặng cô hết thứ này đến thứ kia, nhiều lần bị cô phát hiện, cô đuổi theo đến sân thể dục, không nói không rằng trả hết đồ lại. Anh bắt đầu thấy ghét Lưu Cảnh Nam, rõ ràng hai người họ chẳng hề quen biết gì nhau, nhưng anh nghĩ mãi mà cũng không hiểu vì sao.

Sang lớp 11, trường học chia lớp theo ban, rất khéo, hai người học cùng lớp, còn ngồi cùng bàn. Quãng thời gian ấy rất tươi đẹp, cả hai đều còn nhỏ, có thể trò chuyện với nhau không kiêng kỵ gì. Hà Tiếu Nhiên không như những nữ sinh khác trong lớp. Cô biết chơi bóng rổ, bóng đá, hoặc bất kỳ môn thể dục nào khác. Người cũng không yếu ớt, sẽ không vì đôi câu mất lòng mà cãi nhau hay nổi nóng. Quan trọng là, cô có thể bắt kịp bước chân của anh, dù là cưỡi ngựa hay chơi bóng, cô chỉ học một lát là biết. Cho nên anh phát hiện ra, dẫn cô đi chơi cùng là một việc rất thoải mái, không cần phải quá chăm sóc cho cô mà còn được cô chăm sóc. Ngày này qua ngày khác, vừa có người làm bạn lại vừa không gây phiền phức gì đến cuộc sống của mình. Cảm giác này quá tuyệt, tuyệt vời đến mức anh chưa từng một lần nghĩ xem tại sao mình làm gì cũng thích dẫn cô theo, mà chỉ coi cô là bạn tốt, là anh em tốt, và… là tấm bia đỡ đạn tốt nhất để anh theo đuổi Trần Phi Nhi.

Thời gian hạnh phúc nhanh chóng qua đi, chỉ chớp mắt đã đến lúc phải thi tốt nghiệp. Trần Phi Nhi chắc chắn không ra nước ngoài cùng anh, nên anh chỉ đành ở lại. Lúc viết hồ sơ, anh năm lần bảy lượt muốn nhìn trộm hồ sơ của Hà Tiếu Nhiên nhưng cô không chịu để lộ tin tức gì cả, cho nên, mùa hè năm ấy anh không hề vui vẻ chút nào. Bản thân cũng không rõ tại sao, chỉ cảm thấy lòng trống trải, như thể đã mất đi thứ gì vô cùng quan trọng.

Mang theo tâm tình đó, ngày đầu tiên bước vào lớp đại học, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, không ai biết rằng anh vui đến nhường nào, vui đến mức trong lòng nở hoa, nhưng về sau lại tự giải thích rằng, đó là do anh em tốt bất ngờ gặp lại.

Bao năm qua, Hà Tiếu Nhiên lặng lẽ đi vào trái tim anh, hòa trong máu, dần dần, cô trở thành một phần trong anh, lúc tồn tại không hề cảm thấy, lúc mất đi mới hoảng sợ, mới đau đến tột cùng.

Nhưng anh đúng là quá ngu ngốc. Lần đầu tiên mất đi cô, anh thậm chí chỉ cho rằng, bản thân mình ngày ngày đau đớn, ngày ngày sợ hãi chỉ bởi vì Trần Phi Nhi sẽ lấy một người khác mà không phải là anh. Thế là anh từ ngàn dặm xa xôi chạy đến tìm cô, một lòng một dạ muốn tìm một người có thể thay thế Trần Phi Nhi, có thể lấp vào chỗ trống trong lòng mình, nhưng lại không biết rằng, chỗ trống đó, từ trước đến nay chưa bao giờ là do Trần Phi Nhi để lại cả.

Hà Tiếu Nhiên thức trắng cả đêm, mãi đến hừng đông mới chợp mắt được một lúc. Buổi tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù cơ thể mệt mỏi vô cùng, nhưng mỗi dây thần kinh trong đầu đều căng như dây đàn. Cảm giác này rất khó chịu, rõ ràng người đang nằm trên giường mà trong đầu như có một cái máy phát điện chạy bằng sức gió, cứ xoay vù vù không để người ta được yên một lúc nào. Cô nghĩ rất nhiều cách, thậm chí còn ngồi học thuộc rất nhiều từ tiếng Anh mới có thể trấn an được thần kinh của mình. Nhưng chẳng ngờ, vừa mới nhắm mắt lại, cơn mơ lại nối gót tới.

Trong giấc mơ, vẫn là ở dưới khu nhà trọ, xung quanh tối đen như mực, ánh đèn đường như thể không tài nào chiếu tới nổi. Có một đám người không trông rõ mặt đang cầm dao sáng loáng. Không có ánh sáng, tại sao lại nhìn thấy được ánh dao chứ? Tiềm thức của cô nhắc nhở bản thân mình rằng đây là một giấc mơ, nhưng bản thân cô không tỉnh lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn con dao kia ép sát tới. Cô muốn chạy, muốn giơ chân đạp người kia, nhưng bất kể có gắng sức thế nào cũng không hề nhúc nhích được. Những người đó đã nhào tới rồi. Cô muốn hét mà hét không ra tiếng. Nhưng không biết vì sao, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, cô trở thành người ngoài cuộc, đứng cách đó rất xa, mà người ở vị trí lúc nãy của cô lại trở thành Tiêu Thượng Kỳ. Khoảnh khắc ấy, vô số con dao găm trên người anh, chất lỏng đỏ thẫm trào ra khắp nơi, nhưng anh lại không chịu trốn, cũng chẳng chịu tránh, cứ ở đó nhìn cô, ánh mắt buồn thương, như thể có rất nhiều lời muốn nói. Cô như phát điên lên, nước mắt giàn dụa, gọi anh, bảo anh mau chạy, nhưng dường như có một tấm kính ngăn giữa họ, có thể nhìn thấy nhau mà không tới gần được, chỉ đành giơ chân đạp liên hồi.

Chân vừa động đậy đã kéo Hà Tiếu Nhiên ra khỏi giấc mơ. Cô thở hổn hển, thấy áo và gối đã ướt đẫm, hai tay siết chặt trước ngực. Lấy lại bình tĩnh, cô đoán là tư thế ngủ này đè nặng lên tim nên mới sinh ra ác mộng. Có điều, cơn buồn ngủ đã qua đi, cô chỉ có thể nhấc mình dậy, xuống giường.

Sáng dậy sớm nên lúc đến tòa soạn, văn phòng còn trống không, chưa cái đèn nào bật cả. Trong không khí còn thoang thoảng mùi khói thuốc của đồng nghiệp tăng ca để lại. Hà Tiếu Nhiên đi mở cửa sổ thông gió, đổ rác, quét phòng rồi mới về bàn làm việc của mình.

Lúc điện thoại vang lên, cô đang đọc báo mạng. Người gọi tới là chủ nhiệm, cô vừa “A lô” một tiếng, chủ nhiệm đã bắn một hồi liên thanh, “Tiếu Nhiên à, hôm nay sắp xếp cho em một nhiệm vụ, lát nữa em liên lạc với Trương chủ nhiệm ở bộ phận quảng cáo. Bên đó hôm nay có một bài phỏng vấn, đối tượng phỏng vấn là một khách hàng trong dự án quảng cáo trọng điểm, người ta yêu cầu rất cao, phải có văn phong giống như tin tức chính quy. Lát nữa em phải phỏng vấn cẩn thận, viết cho tốt vào”.

Hà Tiếu Nhiên làm việc ở tòa soạn đã gần một năm rồi, tới giờ còn chưa từng viết bản thảo phỏng vấn khách hàng lần nào. Để điện thoại xuống, chân mày cô cau chặt lại. Cô thi thoảng cũng có đọc các bài quảng cáo, phần lớn đều là bốc phét, không những không có bằng chứng gì mà thậm chí đến đối tượng phỏng vấn cũng là hư cấu. Cô căn bản không biết viết thể loại này! Nhưng chủ nhiệm không cho cô cơ hội giải thích, sau khi đọc số điện thoại của Trương chủ nhiệm xong thì lập tức cúp máy.

Thế nên Hà Tiếu Nhiên chỉ đành gọi điện cho Trương chủ nhiệm. Trương chủ nhiệm cũng sắp đến tòa soạn, bèn bảo cô xuống dưới chờ. Anh ta nói là giám đốc công ty đó rất bận, mấy lần hẹn đều không được, lần này phải đến sớm canh, “Em xuống dưới trước đi, tình hình cụ thể lát anh sẽ nói rõ”.

Nhưng trên đường đi anh ta lại chẳng nói được gì cả. Công ty đó cách tòa soạn không xa, Trương chủ nhiệm chỉ kịp dặn dò cô tùy cơ ứng biến, phối hợp với anh ta, còn nội dung phỏng vấn thì phải xem ý của giám đốc nữa.

Hà Tiếu Nhiên hoàn toàn không ngờ tới, nơi mà Trương chủ nhiệm đưa cô đến chính là chi nhánh ở thành phố C của Mộ thị. Bảng tên công ty màu vàng sáng rực rỡ dưới ánh nắng làm cô thoáng chốc vừa đau đầu vừa muốn ngất đi. Chưa đầy tám tiếng đồng hồ trước, cô đã nói những lời vô cùng tuyệt tình với Tiêu Thượng Kỳ, bây giờ lại phải xuất hiện trước mặt anh, thật lòng cô không biết nên làm sao đối mặt với anh cả.

Tuy nhiên Trương chủ nhiệm đã nghĩ quá đơn giản về việc phỏng vấn việc quảng cáo rồi. Hai người vừa bước vào đại sảnh của công ty đã bị lễ tân ngăn lại. Họ không được gặp Tiêu Thượng Kỳ. Trương chủ nhiệm còn phải nói chuyện với cô lễ tân rõ lâu mới đánh được quan hệ, nhờ được người ta liên lạc giúp trưởng phòng quảng cáo của công ty.

“Tiểu Hà, em xem, đây chính là sự khác biệt giữa quảng cáo và tin tức”. Ngồi chờ trong phòng họp nhỏ của bộ phận PR, Trương chủ nhiệm thở dài, tay xoay xoay cốc nước nóng, “Làm quảng cáo và tin tức không giống nhau đúng không? Không biết tiểu xảo thì đến cả cửa công ty cũng không vào nổi”.

“Họ sẽ đầu tư quảng cáo chứ?” Kể từ khi bước vào thang máy, Hà Tiếu Nhiên bỗng dưng cảm thấy căng thẳng. Cô không biết mình đang e ngại điều gì, chỉ biết lòng mình không yên, đành phải tìm chuyện để nói.

“Chắc là sẽ có nhiều dự tính”. Trương chủ nhiệm làm quảng cáo đã nhiều năm, lúc này bèn nhỏ giọng phân tích cho Hà Tiếu Nhiên nghe, “Em xem, công trình lớn như thế, chi phí chắc chắn sẽ rất cao. Những tập đoàn lớn, công ty lớn như Mộ thị, mỗi một công trình hoặc một hạng mục đầu tư đều sẽ có một phần phí quảng cáo tuyên truyền. Số tiền này, một phần là PR cho bản thân, một phần là để giữ gìn mối quan hệ với các bên. Nói khó nghe một chút thì lúc nào cũng có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải cứ có tiền là mời nổi đâu”.

“Nếu đã chắc chắn sẽ làm quảng cáo thì sao còn phải nhìn sắc mặt những người này nữa?” Liếc nhìn đồng hồ, kể từ lúc hai người vào đây đến giờ đã nửa tiếng rồi, trong phòng họp chỉ có đúng một cô gái trẻ từng đến rót nước mời, còn chẳng có ma nào khác nữa, Hà Tiếu Nhiên không kìm được mà hỏi.

“Thành phố C không lớn, nhưng tính hết các đơn vị truyền thông truyền hình cũng phải đến gần 30 đơn vị. Một miếng bánh ngọt to như thế, ai chẳng muốn ăn?” Trương chủ nhiệm cười khổ. Thương nhân bây giờ khôn khéo vô cùng, lại thêm mạng Internet phổ biến khắp nơi, lượng thương nhân lựa chọn quảng cáo qua các phương tiện truyền thông đã giảm hẳn, nếu không anh ta cũng chẳng muốn hạ mình hết lần này đến lần khác đến xin xỏ.

“Ngại quá, để hai vị đợi lâu rồi”. Hai người vừa câu được câu không nói xong chuyện quảng cáo, đã thấy cửa phòng họp nhỏ bị kéo ra, một người phụ nữ trung tuổi đeo giày cao gót “cộp, cộp” bước vào. Ngoài miệng nói ngại quá, nhưng mặt chẳng tỏ ra ngại ngùng, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường, phiền muộn.

“Đâu có, chúng tôi mạo muội làm phiền rồi”, Trương chủ nhiệm cười tươi đứng dậy, lấy danh thiếp, vội vàng bước lên đưa ra.

“Hạng mục này của công ty chúng tôi là dự án kiến trúc trọng điểm, cũng là hạng mục đầu tiên kể từ khi thành lập chi nhánh, lãnh đạo tập đoàn chúng tôi đương nhiên cũng vô cùng coi trọng”. Người phụ nữ tự giới thiệu mình họ Lý. Sau khi mời hai người ngồi xuống, vị trưởng phòng này nở một nụ cười hàm súc nói, “Làm quảng cáo là chuyện chắc chắn. Tiêu tổng mấy ngày trước còn nói sẽ mời các đơn vị truyền thông ở thành phố C đến gặp mặt, giao lưu trao đổi. Chỉ là hạng mục vừa mới khởi công, trăm công nghìn việc, Tiêu tổng phân thân không nổi, thế nên việc này mới bị trì hoãn”.

“Tiêu tổng khách sáo quá”, Trương chủ nhiệm vội vàng đáp lời hưởng ứng.

“Đâu có, đây là việc nên làm mà. Chúng tôi hy vọng bạn bè truyền thông có thể giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn nữa”, Lý trưởng phòng cười nói, “Nhưng kế hoạch cụ thể thì chúng tôi còn phải chờ kết quả điều tra của phòng quản lý thị trường. Anh xem…”

“Quảng cáo là chuyện sau này. Báo chiều thành phố C chúng tôi là bản tin chiều có lượng phát hành lớn nhất, độ tuyên truyền mạnh mà các tòa soạn khác không sánh kịp”, Trương chủ nhiệm cười, “Nhưng hôm nay chúng tôi tới không phải vì mục đích quảng cáo. Lãnh đạo tòa soạn chúng tôi rất quan tâm đến hạng mục này. Đây là công trình trọng điểm của thành phố mà, nên được chú ý, bèn phái ký giả Tiểu Hà vô cùng ưu tú bên ban tin tức tới để viết một tin giúp đỡ tuyên truyền”.

Hai chữ Tiểu Hà dường như đã chạm đến dây thần kinh nào đó của trưởng phòng Lý. Lúc nãy khi nói chuyện, tầm mắt của cô còn bay đi đâu đó, giờ này đã rơi xuống mặt Hà Tiếu Nhiên. “Hà ký giả? Xưng hô thế nào?”

“Tôi là Hà Tiếu Nhiên”. Hà Tiếu Nhiên không thích thái độ mất lịch sự của trưởng phòng Lý, lúc nãy cũng chẳng hề đưa danh thiếp, nhưng bây giờ người ta hỏi tới, chỉ đành đưa danh thiếp ra.

“Tuyên truyền là chuyện tốt. Thế này đi, Tiêu tổng đang họp, tôi đi xin chỉ thị đã”. Không ngờ trưởng phòng Lý lại đứng dậy, trịnh trọng nhận lấy danh thiếp của Hà Tiếu Nhiên, âm thầm đánh giá cô một lát, giọng nói cũng ân cần hơn.

“Vậy làm phiền cô rồi”. Trương chủ nhiệm mừng ra mặt, gật đầu lia lịa. Mà Hà Tiếu Nhiên thì chợt toát mồ hôi. Cô chột dạ, bỗng dưng rất muốn đứng dậy bỏ chạy.

Tiêu Thượng Kỳ thật ra không phải đang họp. Anh không thích những cuộc họp dài dòng. Tất cả các cuộc họp đều bị anh ép thời gian, những câu nói suông khách sáo đều cắt hết, chỉ nghe báo cáo và bố trí nhiệm vụ. Đây tuy chỉ là chi nhánh ở thành phố C của Mộ thị, nhưng đã đi vào hoạt động thì công việc đều có các ban phòng giải quyết. Chưa đến lúc cần quyết định cuối cùng thì cũng không cần anh phải lo. Cho nên, buổi sáng đến công ty, anh chỉ xem bảng số liệu về hạng mục mình phụ trách bên tập đoàn, tiện thể gọi điện họp với cấp dưới bên đó, thời gian còn lại cũng chỉ ngồi không.

“Tiêu tổng, tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net