Chương 209: Ác mộng kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái này hiện tại còn chưa nói được vì chúng ta còn chưa thấy thi thể của ba học sinh kia."

Thương Sùng trầm mặc trong chốc lát, ngừng xe ở ven đường. Đêm đen không có trăng, gió lạnh thổi truyền đến âm thanh vù vù bên tai hai người.

Hắn nói: "Sở Niệm, hẳn em biết rõ chuyện này không dễ giải quyết. Những thứ này so với hài tử của Lưu Di Na thì kém về năm tháng trải qua, nhưng mà đều là oán khí tụ tập lại, chắc không thua gì đâu. Nếu có chút không cẩn thận thì em sẽ gặp nguy hiểm."

Sở Niệm thở dài, cô đương nhiên minh bạch ý tứ trong lời Thương Sùng nói. Chỉ cần nhìn khí đen quanh quẩn quanh xác hai phóng viên là có thể nhìn ra thực lực của những ác anh đó. Dù cô đã trải qua nhiều vụ khác nhau, nhưng hắc khí này rõ ràng mạnh hơn hẳn những thứ cô đã gặp qua.

Nhưng mà... Sở Niệm chuyển mắt nhìn về phía Thương Sùng. "Vương Lượng là bạn tốt của chúng ta, em thật sự không có cách nào ngồi yên không để ý."

"Thương Sùng, em biết lúc này em đã quyết định mà không hỏi ý anh trước, nhưng mà hồi nãy lúc ở quán nước anh cũng thấy dáng vẻ của anh ấy rồi."

"Em không thể nhìn bạn mình đi mạo hiểm, để mặc kệ bạn đi tìm chỗ chết... em làm không được."

Thế giới của cô trước giờ vốn vắng vẻ ít người, nhưng một khi đã thâm nhập vào được thì cô cũng sẽ nghiêm túc, đem đối phương trở thành bạn tốt.

Vương Lượng hành vi xử sự có chút lỗ mãng cùng không thành thục, nhưng từ lúc biết hắn đến giờ, hắn cũng vẫn luôn cố gắng hết sức để cô vui vẻ. Dù là khoảng thời gian trước xảy ra sự việc trên mạng, cho tới việc Ấn Sầu bắt cóc cô, gã ngốc nhìn như không để ý gì này chưa từng có hoài nghi bất cứ điều gì mà làm theo ý cô.

Ở trường học đó có ác anh, dù chỉ là phóng viên canh ngoài cửa cũng gặp chuyện, Sở Niệm không dám tưởng tượng, nếu Vương Lượng tự mình đi nhúng tay chuyện kia, hậu quả sẽ biến thành cái dạng gì.

Ôm lấy cánh tay của Thương Sùng vào ngực, trên gương mặt nhỏ của Sở Niệm thoáng nhiễm một vẻ nhàn nhạt ưu thương. "Thực xin lỗi, em lại mang tới cho anh thêm phiền toái. Đã nói sẽ không làm anh lo lắng nữa, nhưng mà... Mỗi một lần đều làm không được."

Người hết lòng tuân thủ hứa hẹn cùng với người không tuân thủ hứa hẹn có bản chất khác biệt rõ ràng. Một bên căn bản cũng chỉ là tùy tiện nói, làm như vậy hoặc là căn bản không có làm như vậy, thì trong lòng bọn họ cũng không có vấn đề gì hết.

Nhưng là hết lòng tuân thủ hứa hẹn thì không giống vậy, bọn họ sẽ đem việc đã đáp ứng với đối phương nhớ kỹ ở trong lòng. Một khi xuất hiện lệch lạc hoặc là không có làm được, thì trong lòng bọn họ sẽ xuất hiện cảm giác vô cùng mất mát và áy náy.

Sở Niệm đích xác không phải là người dễ dàng nói ra điều gì, chính là, một khi cô đã nói ra thì sẽ cố hết sức để thực hiện. Đối với Nhạc Du có thể, đối với Vương Lượng đều có thể. Chỉ là đến phiên đối với Thương Sùng, cô lại......

Ngồi ở một bên Thương Sùng cũng không nghĩ tới việc cảm xúc của cô sẽ hạ xuống thành như vậy, không tiếng động mà thở dài, đôi mắt lóng lánh lo lắng thương tiếc. Dùng bàn tay xoa xoa đầu cô, ngữ khí trầm thấp lại hàm chứa đầy ôn nhu. "Nha đầu ngốc, anh cũng không có ý trách em mà. Em cũng biết, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh nhất định đều sẽ bảo hộ em chu toàn."

Đã từng để bản thân không bảo vệ tốt cô, cho nên trời cao mới bắt hắn dùng hơn ngàn năm để sám hối. Hiện tại, hắn sẽ không chuyện này diễn ra thêm lần nào nữa. Cho dù tính dùng hết toàn lực, cũng không tiếc!

.........

Trên thế giới ác linh giết người có rất nhiều biện pháp, có khi sẽ vào lúc buổi tối trên đường, đột nhiên từ phía sau nhào vào người ta. Có khi, sẽ vẫn luôn bám phía sau người, làm người ta tiến vào không gian mà nó tạo ra, làm hao tổn tinh lực và thời gian của người ta.

Thậm chí có sẽ tiến vào trong mộng, lợi dụng điều làm mình sợ hãi nhất ở sâu trong nội tâm, chỉ huy mình cứ thế mộng du, từng bước, tường bước đi về phía cái chết.

......

Trở lại cục cảnh sát Vương Lượng đã gần như kiệt sức, đồng nghiệp cũng là vì lo lắng, cho nên trước tiên đem hắn đưa về ký túc xá. Xác định hắn đã tiến vào mộng đẹp, bọn họ mới tắt đèn, đóng cửa rời đi.

Ha hả...... Ha hả......

Tiếng cười rất kỳ quái chui vào trong tai, hắn cảm thấy dường như chung quanh có người đang nhìn mình. Hắn tính mở to mắt, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào. Chính là rất kỳ quái, mặc kệ hắn cố thế nào để mở mắt thì mí mắt vẫn không thể nhúc nhích.

Tiếng cười càng lúc càng gần, thậm chí còn có hơi gió lạnh buốt thổi vào cổ hắn.

Vương Lượng bất an vặn vẹo thân thể, nỗ lực muốn ngăn cản cơn gió đó. Đột nhiên, hắn cảm giác chính mình trên người càng ngày càng nặng.

Như là có thứ gì đè ở trên người, đến thở cũng phải cố hết sức. Ấn đường, cũng bởi vậy hung hăng mà nhăn chặt.

Là quỷ áp giường sao?

Không, Vương Lượng ở trong lòng phủ định. Nhất định là chuyện ở nhà xác khiến mình quá sợ hãi, cho nên hiện tại mới có thể mơ kỳ dị như vậy.

Theo bản năng mà đem thân mình rúc vào trong chăn, Vương Lượng chỉ khẩn cầu cái ác mộng này mau chóng kết thúc.

......

Chiều ngày hôm sau, Thương Sùng cùng Sở Niệm đến cục cảnh sát tìm Vương Lượng. Vốn dĩ ngày hôm qua cũng đã thương lượng tốt, hôm nay đi xem thi thể ba học sinh kia.

Chính là...... Khi bọn hắn thấy hai quầng thâm trên mắt Vương Lượng lúc từ cục cảnh sát đi ra hai người liền quyết định đem sở hữu tạm thời để sau.

Chờ Vương Lượng mở cửa xe, ngồi trên ghế rồi, Sở Niệm cùng Thương Sùng mới đồng thời quay về phía hắn.

Thương Sùng đem chai nước đưa cho hắn, mà Sở Niệm cau mày, rất có thâm ý hỏi: "Đêm qua, anh không ngủ được à?"

Vương Lượng nuốt nước trong miệng, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời nhưng nay có chút vẩn đục rã , hắn trầm mặc vài phút rồi rũ đầu đáp: "Cũng không phải không có ngủ được, chỉ là, bị một ít ác mộng mà thôi."

"Ác mộng?" Sở Niệm nghĩ nghĩ. "Đại khái là ác mộng nội dung thế nào, anh có còn nhớ rõ không?"

"Không nhớ rõ, chắc là cùng nhà xác có quan hệ đi." Vương Lượng xoa nhẹ mí mắt, cuối cùng ngẩng đầu lên. Gương mặt xanh xao, khóe miệng cố cười. "Không cần suy nghĩ nhiều, em cũng biết ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó. Khả năng ngày hôm qua gặp chuyện đó, thật sự làm anh sợ."

Sở Niệm cảm thấy Vương Lượng như vậy có chút kỳ quái, nhưng dù cô nhìn thế nào, đều không có phát hiện trong mắt Vương Lượng có hắc khí.

Thật mạnh thở dài ra một hơi, cô nhấp khóe môi nói: "Ngày hôm qua em đưa anh lá bùa đỏ, anh có còn mang theo không?"

Meo_mup said: Tranh thủ làm được lúc nào hay lúc đó, làm được nhiu up nhiu nên đôi khi chap hơi dài, có lúc hơi ngắn, cả nhà đọc vui nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net