18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Rồi sẽ đến một khoảng thời gian mà tất cả mọi thứ đều nặng nề, tất cả mọi việc đều khiến mình hoang mang và tất cả các mối quan hệ đều không đáng tin cậy. Vào khoảng thời gian ấy, mình cứ mãi tự hỏi, tại sao hôm nay mình vẫn cứ phải chịu đựng như thế này..."


---


Sau hai ngày nghỉ ngơi hồi sức, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đã quay trở lại trường quay để tiếp tục thực hiện công việc còn đang dang dở của mình.

Cơn mưa tầm tã vào đêm hôm trước dường như đã rút cạn chút ẩm ướt cuối cùng còn xót lại của thành phố Hàng Châu, cái nắng nóng thiêu đốt quen thuộc ngay lập tức lại táp thẳng vào mặt mỗi nhân viên trên phim trường khi họ bắt đầu một ngày làm việc mới.

Trương Triết Hạn khi ấy cả người đều nhễ nhại mồ hôi, chiếc quạt mini trên tay mặc dù đã hoạt động hết công suất nhưng vẫn chẳng thể hong khô được chút mồ hôi nào trên gương mặt anh. Tiểu Vũ và cô gái phụ tá vẫn cứ luôn xoay quanh anh như chong chóng, người thì cầm ô, người lại giúp anh quạt mát. Thế nhưng Trương Triết Hạn vẫn cứ giống hệt như một tảng băng tan mùa đông, vì bị bỏ ra giữa nhiệt độ mùa hè mà trở thành ướt sũng.

Liên tục suốt ba bốn ngày ở phim trường, chiếc ô che nắng dường như đã trở thành vật bất ly thân của Trương Triết Hạn, thêm cả cây quạt mini trong tay, hai đồ vật ấy tạm thời đã giúp anh vượt qua được cái nóng đến bỏng rát của mùa hè ở Hoành Điếm này.

Chiều hôm đó khi đạo diễn Thành vừa hô cắt cảnh xong, Trương Triết Hạn đã vội vàng cởi hết các lớp y phục tầng tầng lớp lớp trên người ra. Cô phụ tá đeo kính cận ở bên cạnh ngay lập tức liền đưa ô đến cho anh. Trương Triết Hạn khi đó chỉ còn mặc một lớp áo lót dài tay màu trắng mỏng, mái tóc dài xinh đẹp được buộc gọn lại ở phía sau, anh cứ như vậy cầm ô lặng lẽ đứng dưới trời chiều đợi Cung Tuấn trút bỏ phục trang rồi cùng nhau ra xe RV nghỉ ngơi một lát trước khi tiến vào cảnh quay đêm tiếp theo.

Trên phía lầu cao đối diện bên kia đột nhiên lại có vài bóng người thấp thoáng, một vài ống kính chuẩn xác zoom thẳng vào mặt của Trương Triết Hạn. Anh nheo mắt ngó nghiêng, rốt cuộc cũng chẳng thể hiểu được những cô gái kia vì sao lại có dũng khí truy tinh tới nhường ấy. 

Nhìn thấy ánh mắt Cung Tuấn ở giữa đám đông vẫn đang dáo dác đảo khắp nơi tìm kiếm mình, Trương Triết Hạn bật cười một tiếng, cánh tay anh ngay lập tức đưa lên cao để ra hiệu cho người kia dễ dàng nhìn thấy.

"Đồ vô liêm sỉ!"

Ở bên cạnh đột nhiên lại vang lên một câu chửi thề chói tai bằng âm giọng không hề nhỏ, Trương Triết Hạn ngạc nhiên quay đầu, lúc này mới phát hiện ra hai ba cô gái đang ôm chặt ống kính trong tay và đứng chếch ở phía sau lưng mình một khoảng. Thấy anh cau mày nghi hoặc, một cô gái có ngoại hình hơi quá khổ sừng sộ nhìn thẳng vào mặt anh rồi tiếp tục lớn tiếng.

"Đồ không biết xấu hổ!"

Trương Triết Hạn bấy giờ mới nhận ra lời mắng vô liêm sỉ lúc nãy có lẽ cũng bắt nguồn từ miệng của người con gái này.

Lúc này hai cô gái còn lại mới sợ hãi kéo lấy ống tay áo của cô gái kia, giọng nói mơ hồ sợ sệt. 

"Này, cậu đừng nói nữa, ngừng lại đi."

"Sợ cái gì, chúng ta cũng không phải fan của anh ta, làm gì phải sợ."

Cô gái kia vẫn ngang nhiên lớn tiếng chất vấn hai cô bạn ở ngay bên cạnh mình. 

"Anh ta trơ trẽ như thế mới là kẻ đáng phải sợ sệt ở đây, chúng ta không làm gì sai cả."

Dư Tường vốn dĩ vẫn luôn theo sát mỗi nhất cử nhất động của Trương Triết Hạn, lúc này khi nhìn thấy cô gái kia đã bắt đầu có thái độ không đúng anh mới dứt khoát tiến lên một bước rồi đứng chặn trước tầm mắt của người con gái kia.

"Xin lỗi vị tiểu thư này, không biết Triết Hạn nhà chúng tôi đã làm gì sai, vì sao lại khiến cô phải theo tới tận phim trường để mắng cậu ấy vậy?"

"Theo đến tận phim trường?"

Cô gái kia ngửa cổ cười hềnh hệch, sau đó mới nghênh mặt hất cằm, thái độ đầy hung hăng và xấc xược.

"Anh ta là cái thá gì mà chúng tôi phải theo đến tận phim trường? Anh nằm mơ à? Ông chủ của anh mà có đủ sức hút khiến tôi theo đến tận đây để chửi thì cũng mất giá cho chúng tôi quá. Tôi đếch phải fan của anh ta, chỉ là ngứa mắt nên nhịn không nổi mà thôi. Bà đây nói thẳng cho anh biết, bảo ông chủ nhà anh bớt hống hách lại đi, tất cả chúng tôi đều nhìn không có nổi. Anh ta tưởng mình là ai hả? Đại minh tinh lưu lượng tuyến một sao? Buồn cười thật đấy, lại còn che ô, tưởng mình là các mỹ nữ cổ trang mặt hoa da phấn không dính được chút ánh sáng mặt trời nào à? Lại còn cứ dính dính, sáp sáp với Tuấn Tuấn của chúng tôi làm gì? Phiền anh nói anh ta mau đóng xong bộ phim này rồi cút đi, đừng làm cho đôi mắt xinh đẹp của Tuấn Tuấn chúng tôi bị hỏng mất, nghe rõ chưa hả?"

Dư Tường cau chặt hai hàng mày, chẳng thể tin nổi những lời ghê tởm ấy lại bắt nguồn từ miệng của một người con gái lụa là chưng diện. Bàn tay to lớn của anh vung lên, suýt chút nữa đã tức giận cho cô ta một bạt tai, nhưng nền giáo dục nề nếp bao nhiêu năm nay lại không cho phép anh được ra tay với phụ nữ.

"Tiểu thư, tôi khuyên cô nên biết điều một chút, nếu như cô còn dám đứng đây đặt điều xúc phạm người khác như thế, cho dù cô có là fan của Cung lão sư đi nữa chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu."

"Ha, buồn cười, không bỏ qua? Không bỏ qua thì định làm gì tôi hả? Kiện tôi sao, các người có cửa à? Tôi nói cho các người biết, Tuấn Tuấn còn ở đây một ngày anh ấy nhất định sẽ bảo vệ chúng tôi một ngày, các người đừng hòng đụng được vào một sợi lông của fan anh ấy."

"Cô..."

Dư Tường không kiềm được tức giận định đưa tay đẩy mạnh cô gái kia một cái, nhưng Trương Triết Hạn đã nhanh chóng dùng tay chặn ngang trước mặt anh rồi lắc đầu nhẹ giọng.

"Bỏ đi, Tiểu Vũ, không cần tức giận, chúng ta qua chỗ khác đợi là được rồi."

Trương Triết Hạn chỉ vừa mới nói dứt tiếng, ở bên cạnh anh ngay lập tức đã xuất hiện thêm một bóng người. Người kia ngực rộng chân dài, eo vai thẳng tắp, suối tóc bóng mượt chạy dài xuống giữa lưng. Người kia hoàn toàn đứng chắn trước mặt anh, bóng lưng đĩnh đạc đường hoàng mà uy nghiêm lạnh lẽo, giống hệt như thân trúc thanh cao vẫn vững vàng dựng thẳng giữa cuồng phong bão tố.

"Không cần phải đi đâu cả."

Cung Tuấn hơi nghiêng đầu nói với Trương Triết Hạn một câu, sau đó lại hướng ánh mắt về phía mấy cô gái kia vỗ tay vài cái, âm giọng vẫn vô cùng nhẹ nhàng và êm tai hết mực.

"Vị tiểu thư này nói hay lắm, các bạn là fan của tôi mà, chỉ cần ngày nào Cung Tuấn còn ở đây thì ngày đó đừng hòng ai chạm được vào một sợi lông của các bạn, đúng không?"

Mấy cô gái kia nhìn thấy thần tượng của mình đang thật sự xuất hiện ở trước mặt, ba đôi mắt ấy ngay lập tức liền tròn xoe lúng liếng, khóe miệng nịnh nọt cũng sung sướng giương cao.

"Đúng vậy, Tuấn Tuấn, tụi em biết ngay anh sẽ bảo vệ tụi em mà. Anh biết không tụi em đã đứng ở đây đợi anh lâu lắm rồi, mấy ngày nay cứ quanh quẩn ở chỗ này để đợi anh, em còn..."

Cô gái có thân hình mũm mĩm kia dường như vẫn chưa nói xong nhưng sau lưng Cung Tuấn ngay lập tức đã xuất hiện thêm hai người bảo an cao to lực lưỡng. Cậu dứt khoát phất tay ra hiệu, cũng chẳng thèm nghe xem người con gái kia đang định nói thêm những gì.

"Đưa các cô ấy đi đi. Một sợi lông của các cô ấy mấy anh cũng đừng động vào, coi chừng bẩn tay mất."

Cô gái có thân hình mũm mỉm kia nghe đến đây liền trợn trắng hai mắt, khóe miệng giật giật, từng tảng thịt núng nính trên gương mặt cô theo sự tức giận của chủ nhân cũng run lên liên tục.

"Cái gì? Cung Tuấn, anh vừa nói cái gì?"

Cung Tuấn vốn dĩ cũng chẳng muốn đôi co lời qua tiếng lại với phụ nữ, tầm mắt cậu đặt lên cán ô mà lúc nãy Trương Triết Hạn còn đang che nắng ở trên đầu, bây giờ đã bị anh gập lại từ lúc nào chẳng biết. Cậu cười khẽ một tiếng, lúc này mới cầm lấy cán ô trên tay anh, nụ cười mang theo từng chút dịu dàng, ẩn nhẫn đặc trưng vẫn luôn dành riêng cho Trương Triết Hạn.

"Không sao, anh cứ bung ô đi, anh không bung thì để em thay anh bung ô. Sau này cũng sẽ có em cùng anh che ô dưới ánh mặt trời, anh đừng ngại."

Cô gái fan hâm mộ kia vừa nghe thấy câu nói này của Cung Tuấn ngay lập tức liền lồng lộn như một con thú hoang, ánh mắt xếch ngược sáng quắc chỉ muốn nhào đến tóm lấy ăn tươi nuốt sống Cung Tuấn đang ở trước mặt mình, nhưng hai người bảo an bên cạnh đã nhanh chóng kiềm chặt cô ta như hai gọng kiềm sắt thép.

"Cung Tuấn, mày là loài bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa, mày không xứng đáng làm người. Bọn tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, ủng hộ mày từng ly từng tí, mày ra sân bay bọn tao cũng dốc lòng dốc sức đi theo, mày dự sự kiện bọn tao cũng phải bỏ tiền túi ra thay đoàn đội mày làm tiếp ứng cho người hâm mộ. Thậm chí mày quay phim ở nơi khỉ ho cò gáy này chúng tao cũng dành thời gian đến để chiếu cố mày thật tốt vì sợ mày bị người khác bắt nạt, sợ mày bị bạn diễn khinh khi. Vậy mà bây giờ mày đối xử với bọn tao như thế này đây! Đồ bạch nhãn lang vong ân bội nghĩa! Cung Tuấn, đồ khốn kiếp, mày là đồ khốn kiếp!"

Ngay cả Trương Triết Hạn và Dư Tường cũng đơ người trước những lời mắng chửi độc địa tàn khốc kia, vậy mà Cung Tuấn dường như vẫn chẳng mảy may ảnh hưởng chút nào.

"Đưa cô ta đi."

Cậu nói với hai người bảo an xong liền quay đầu dịu dàng bung ô cho Trương Triết Hạn. Dưới ánh tà dương nhạt màu chiếu ngang bóng nắng, nụ cười đôn hậu chân thành ấy vẫn một mực hướng tới người kia, nhẹ nhàng giúp anh che đi ánh sáng trên đầu, sau đó lại tiếp tục đưa bước chân anh tiến về phía trước.

"Chúng ta đi thôi, Trương lão sư."

Trương Triết Hạn giống như đã bị người ta điểm bất động thân chú. Anh cứ như vậy bị Cung Tuấn mạnh mẽ chế trụ cổ tay, một bên cậu nhẹ nhàng giúp anh giương ô, một bên lại vững vàng đưa anh rời khỏi tiếng gào thét chói tai đến khản đặc cổ họng của những người vốn đã từng là một trong số các fan hâm mộ ít ỏi của mình.

"Cung lão sư, như vậy không sao chứ?"

Trương Triết Hạn rụt rè mở miệng, còn chưa biết mình nên nói lời gì tiếp theo thì người bên cạnh anh đã lắc đầu dứt khoát.

"Không sao đâu, anh đừng lo. Cô ta đã theo em suốt mấy năm nay rồi, lần trước em ở trường quay Kết Ái cô ta cũng đến quậy tưng bừng một trận, cũng vô duyên vô cớ gào thét vào mặt Châu Vũ Đồng lão sư. Em đã nhịn cô ta mấy lần rồi, Tiểu Thất cũng đã thay mặt em lên tiếng nhắc nhở nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy. Lần này nhất định phải tuyệt tình như vậy để cô ta sáng mắt ra."

Trương Triết Hạn lặng thinh gật đầu, lại nghĩ đến fan hâm mộ của bản thân hầu như nhìn thấy người thật còn chẳng thèm mừng rỡ, chỉ âm thầm đến đến đi đi theo chân mình hết nơi này đến nơi khác, một lời cũng chẳng nói ra. So với các cô gái fan hâm mộ này của Cung Tuấn, quả thật là chẳng có chút nồng nhiệt nào.

"Fan hâm mộ của Cung lão sư thật sự nhiệt tình quá, chẳng bù cho fan hâm mộ của tôi một chút nào. Mỗi lần họ nhìn thấy tôi ngay cả một lời chào cũng không có nữa là, thật ghen tỵ ha."

Cung Tuấn chỉ mỉm cười nhìn anh, sau đó còn cẩn thận che ô cho anh hết cả quãng đường dài, đến tận khi cả hai đã bước ra đến xe riêng của mình cậu mới chịu dừng lại.

"Anh chỉ mới vừa khỏi ốm đây thôi, đừng liều mạng dầm mưa dãi nắng nữa, sức khỏe của anh cũng không tốt như anh vẫn tưởng đâu. Đừng vì bọn họ nói vài lời không hay ho gì mà ngày mai phải chấp nhận dang nắng, không đáng, anh hiểu không?"

Trương Triết Hạn cười cười, còn đang định hỏi vặn lại cậu vì sao biết ngày mai tôi định dang nắng thì người kia ngay lâp tức đã thay anh đáp lời.

"Anh đừng hỏi vì sao em biết, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu ngày rồi, anh ra sao chẳng lẽ em còn không hiểu? Người ta chỉ cần nói anh một lời thôi anh sẽ nghĩ là do mình sai, sau đó nhất định sẽ không lặp lại hành động ấy nữa. Thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng do bản chất người kia xấu xa, chỉ một mực nghĩ bản thân mình đã làm gì có lỗi."

Trương Triết Hạn lại lần nữa kinh ngạc vì những lời nhận xét đầy thẳng thắn của đối phương đối với mình. Anh quay đầu nhìn về phía Dư Tiểu Vũ còn đang đi lững thững cách mình một khoảng ở phía sau, tâm trí xoay tròn chùng chình bởi hàng vạn câu hỏi.

Người đang đứng trước mặt anh đây, rõ ràng thời gian tiếp xúc chỉ ngắn ngủi chưa đầy một tháng, vì sao cậu ấy lại hiểu rõ con người anh đến vậy? Vì sao hết lần này đến lần khác cứ vô tình đưa tay ra giữ chặt lấy anh, lần nào cũng kéo anh lại trước bờ vực lung lay như sắp ngã.

Trương Triết Hạn chẳng thể nào hình dung được thứ cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng mình, anh cũng chẳng cách nào lý giải được loại cảm giác ỷ lại đang được hình thành dần dần giữa anh và Cung Tuấn. Một sự ỷ lại vô lý và lạ lùng, vậy mà lại ăn sâu bén rễ vào tiềm thức anh lúc nào chẳng hay. Giống hệt như lúc này đây, chỉ cần có Cung Tuấn ở bên cạnh, nhìn thấy cậu ấy vì mình mà dịu dàng nâng ô, vì mình mà sẵn sàng đứng ra che chắn ở trước mặt, bây giờ lại vì mình mà hạ thấp đầu, một lần nữa gập lại cán ô trong tay, sau đó đưa đến trước mặt cho anh và nở nụ cười thật ngọt.

"Anh cầm lấy đi. Ngày mai nhớ mang theo. Không được đội nắng. Nếu không em sẽ lấy ô của mình che mưa chắn gió cho anh."

Trương Triết Hạn bật cười một tiếng, khóe mắt đầu mày giãn ra tự dưng lại mang theo một vẻ dịu dàng và xinh đẹp xuyến xao khiến trái tim Cung Tuấn bất giác lại lệch đi một nhịp.

"Biết rồi. Cảm ơn cậu, Cung lão sư."

Khi anh đã yên vị tiến vào phòng xe, Tiểu Vũ lúc này mới mở cửa bước vào trong cùng anh.

"Tiểu Triết, lúc nãy cậu không sao chứ?"

"Không sao."

Tiểu Vũ cầm lấy cán ô trên tay Trương Triết Hạn xếp gọn lại rồi treo lên giá sắt.

"Cô gái kia vì sao lại kiếm cậu gây chuyện vậy? Chúng ta cũng đâu có làm gì sai trái với Cung lão sư?"

"Không biết. Cậu ấy bảo tôi đây cũng không phải lần đầu. Cô ta đã nhiều lần đến trường quay gây sự với bạn diễn của Cung lão sư rồi, cứ diễn tay đôi với ai là sẽ mắng chửi người đó. Cho nên lần này Cung lão sư mới dứt khoát tuyệt tình như vậy, để cô ta biết khó mà lui."

Tiểu Vũ nghiêm mặt trầm tư, biểu cảm cau có quen thuộc lại lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt vốn dĩ vẫn luôn đăm chiêu kia.

"Trên đời này lại có loại fan như vậy sao? Cô ta cho rằng cô ta là vợ của Cung lão sư hả?"

Trương Triết Hạn bật cười khi nhìn thấy người kia bĩu môi chép miệng, sau đó lại đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Vũ như trấn an.

"Fan bạn gái mà. Cậu ấy đẹp trai sáng sủa như vậy nên fan bạn gái mới đông đảo, chẳng giống tôi chỉ toàn là fan tỷ tỷ, fan mama, hahaha."

Tiểu Vũ khinh thường hừ một tiếng, lúc này mới quay sang phản bác lại lời nói của Trương Triết Hạn.

"Fan chị gái, fan mama thì có gì không tốt hả, ít nhất còn đỡ hơn đám fan bạn gái mà hành động lại như tư sinh của cậu ấy. Mà tôi nói này Tiểu Triết, nói vậy nghĩa là mấy lần trước cô ta gây sự Cung lão sư đều nhịn được, đều để cho cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ duy nhất có lần này là không?"

Trương Triết Hạn bất ngờ vì câu này của Tiểu Vũ, suy nghĩ trong đầu rốt cuộc cũng trở nên đình trệ hoang mang.

Đúng vậy, những lần trước cậu ấy đều nhịn được, vì sao lần này lại dứt khoát tuyệt tình đến thế?

Trương Triết Hạn thần người trong phút chốc, lại nhớ đến những lời nói của người nọ lúc vừa rồi khi đối diện với mấy cô gái kia. Cung Tuấn cậu ấy tức giận rồi sao? Cũng đâu có. Bộ dạng kia rõ ràng không giống như đang thật sự tức giận mà.

Tiểu Vũ thấy Trương Triết Hạn đột nhiên lại trở nên im lặng liền biết trong lòng người kia nhất định đã có điều gì đó trăn trở mất rồi.

"Tiểu Triết, Cung lão sư như vậy, lẽ nào là thật sự muốn bảo vệ cậu sao?"

"..."

"Cậu ta thật sự muốn bảo vệ cậu hay chỉ là muốn mượn sự xuất hiện của cậu để kích thích cô gái kia, khiến cho cô ta sau này không dám làm xằng làm bậy với bất kì ai nữa?"

Trương Triết Hạn vẫn lặng im không lên tiếng, thế nhưng từng câu hỏi Tiểu Vũ đặt ra lại cứ vang vọng phía trong đầu.

"Dư Tiểu Vũ, cậu đừng nói nữa có được không? Tôi mệt rồi, không muốn nghe tiếp nữa."

Tiểu Vũ ngay lập tức ngậm chặt môi, chỉ cần nhìn phản ứng lúc này của Trương Triết Hạn liền biết những điều mà mình phán đoán có khả năng đã đánh trúng sự thật mất rồi.

"Được, được, tôi không nói nữa, cậu lên giường nghỉ ngơi một lát đi, tôi ra ngoài, khi nào bắt đầu quay sẽ vào gọi cậu."

"Không cần, tôi ngồi đây cũng được. Cậu cũng ở lại đây đi, trời chưa tối, bên ngoài vẫn còn nóng lắm."

Tiểu Vũ gật đầu, sau đó theo thói quen lại đến ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều thêm gì nữa, anh chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai người bạn thân rồi mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi như thế.

Máy điều hòa trong xe vẫn còn đương lặng lẽ toả ra hơi nước trong suốt mát lành, Tiểu Vũ nhìn người kia đang gục đầu ngủ ngon ngay bên cạnh, đôi hàng mi ấy nhẹ nhàng rũ xuống trên vai anh, khoé môi phụng phịu của cậu ấy theo thói quen lại khe khẽ cong lên trong vô thức.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn người kia ngủ thật ngon trên vai mình, lại nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đều đặn của người ấy phát ra bên tai, lúc này Tiểu Vũ mới chậm rãi nhẹ nhàng cầm điện thoại của mình lên rồi nhắn vài từ vào số điện thoại quen thuộc.

"Trương Tô"

"Đây"

"Tôi thấy Tiểu Triết
có điều lạ quá"

[Đối phương đang
tiếp tục nhập tin...]

"Hả? Lạ làm sao?"

"Cậu ấy càng lúc càng
trở nên dịu dàng hơn"

"Cái quái gì vậy?"

"Cậu ấy hình như
cũng thật sự động
tình mất rồi."

"Động tình?"

"Với ai?"

"Nhưng tôi lại
không muốn thế."

"?"

"Tôi cũng muốn
được che mưa chắn
gió cho cậu ấy mà"

"?"


---------------

Hết chương 18.

01/11/2021

[D80]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net