20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tuổi càng lớn càng biết che giấu chính mình, học được cách nghĩ một đằng, nói một nẻo, học được cách ép bản thân làm những chuyện mình không thích, tâm niệm rằng cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đôi khi còn tự khen bản thân mình quá giỏi nữa chứ. Sau này khi gặp một người nào đó tính tình cố chấp thì lại cho rằng họ không bình thường, cũng quên mất rằng bản thân cũng từng có tuổi trẻ bồng bột."


---


Một đêm ấy Cung Tuấn mất ngủ.

Cậu siết chặt điện thoại trên tay, đáy lòng ngổn ngang chua xót.

Thứ cảm giác kia của Trương Triết Hạn có lẽ đã xuất hiện từ tối hôm qua, khi cả hai quay cảnh đồng sinh cộng tử với đối phương, khi mà người kia dịu dàng gục đầu lên vai cậu nức nở nỉ non, từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má.

Đáng lẽ lúc ấy chính mình nên nhận ra sớm hơn, rằng tình cảm của anh ấy đang chênh vênh giữa đôi bờ vực thẳm, chẳng phân biệt được đâu là vai diễn, đâu là con người thật của chính mình.

Cung Tuấn biết tâm hồn của Trương Triết Hạn giống hệt một gã nghệ sĩ lang thang, đằng sau vẻ bề ngoài mạnh mẽ và hoang tàng kia lại là thứ nội tâm yếu mềm và dịu dàng như nước chảy. Anh hoang hoải kiếm tìm và mãi mê mơ ước về một chốn dừng chân vĩnh viễn; anh mặc sức thả hồn vào những thảo nguyên bạt ngàn cao rộng mây gió phía trên đầu; anh vùi mình lao vào từng cuộc chiến sức mạnh, từng loại hoạt động thể chất vắt kiệt thân mình; nhưng chỉ có như thế anh mới cảm nhận được rằng mình vẫn còn đang sống, trái tim trong lồng ngực vẫn còn đang đập và những mạch máu dưới da vẫn đang chuyển động liên hồi.

Trương Triết Hạn giống hệt một chú ngựa hoang lao mình vút bay vào hoang mạc vần vũ bao la, mà Cung Tuấn lại chỉ như một con sói nhỏ, chưa từng một lần bước ra khỏi lãnh địa duy nhất của bản thân. Mặc dù sói là giống loài gai góc và hiếu chiến bậc nhất thế gian, thế nhưng ý thức tự bảo vệ bản thân trước muôn vàn khác lạ ngoài kia lại dường như lại là suy nghĩ ăn sâu vào tiềm thức suốt hàng chục thập kỷ liền.

Biết bao nhiêu năm nay, sói nhỏ vẫn luôn cẩn thận dò giẫm từng bước một trong không gian riêng của mình, xúc giác và khứu giác nhạy bén đã bao lần giúp nó tránh được mọi sự tấn công nguy hiểm của kẻ thù và cạm bẫy đáng sợ của đám thợ săn ngoài kia.

Thế nhưng khi nhìn thấy chú ngựa hoang đẹp đẽ và căng tràn sức sống đang thả mình uống nước trong vũng nước đọng ngay bên ngoài thềm lãnh địa của mình, sói nhỏ mặc dù rất khao khát nhưng lại chẳng dám bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân; mà con ngựa hoang kia cũng chẳng hay biết rằng, nó chỉ cần bước thêm vài bước nữa thôi, tiến vào lãnh địa của kẻ thiện chiến và thông minh bậc nhất kia, con sói kia nhất định sẽ mạnh mẽ nhào tới và cắn nuốt sạch sẽ sinh mệnh của nó. Từng chút một.

Giây phút Trương Triết Hạn gục đầu lên vai Cung Tuấn, những giọt nước mắt nóng hổi ấy của anh rát buốt bả vai, cũng nóng rẫy tâm hồn cậu.

Phải rất lâu sau khi đạo diễn đã hô cắt cảnh, Trương Triết Hạn vẫn chẳng thể nào thoát ra được cảm xúc của chính mình. Anh cứ ngồi đó, lặng lẽ ngước mắt nhìn vào hư không, mà bàn tay ấm nóng của Cung Tuấn ở ngay bên cạnh trước sau như một vẫn luôn bám chặt lấy cẳng tay anh chẳng rời.

"Lão Ôn, Lão Ôn..."

Trương Triết Hạn ngắc ngứ hồi lâu, đau đớn lan tràn từng hơi thở. Chỉ cần nhắm mắt, anh lại nhìn thấy ánh mắt đẫm nước của Ôn Khách Hành đang nhìn mình, lại nghe thấy tiếng thét uất hận nghẹn ngào của Ôn Khách Hành vang vọng bên tai.

Các người muốn giết thì giết, dù cho hôm nay tôi có chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ, quấy nhiễu nhân gian tà ác này đến cùng.

"Lão Ôn... Lão Ôn..."

Trương Triết Hạn nắm chặt lấy tay Cung Tuấn, từng hàng nước mắt vẫn thấm đẫm chảy tràn trên khuôn mặt.

"Lão Ôn, đệ không chết, ta không chết, sẽ không ai phải chết cả. Ta ở đây, ta ở bên cạnh đệ..."

Đáng lẽ ra ngay tại giây phút ấy Cung Tuấn nên biết trong lòng Trương Triết Hạn có bao nhiêu dày vò dằn vặt, cũng biết anh khổ sở đau đớn biết nhường nào. Đáng lẽ cậu nên vững vàng kéo anh ra, nói với anh rằng không sao, không sao cả, Lão Ôn không có thật, A Nhứ cũng không có thật, rằng trên đời này chỉ nên tồn tại duy nhất Trương Triết Hạn và Cung Tuấn mà thôi.

Thế nhưng, giây phút ấy, nhìn thấy người kia nghẹn ngào nức nở bên tai mình, cậu lại chỉ nhẹ nhàng ôm lấy anh vào lòng, dịu dàng nói thầm bên tai anh "A Nhứ đừng khóc, ta ở đây, ta ở đây...". Chính Cung Tuấn cũng chẳng hay biết rằng hai tiếng A Nhứ ấy như dằm trong tim, vĩnh viễn trở thành nỗi niềm chua xót nghẹn ngào trong cuộc đời Trương Triết Hạn.

Giống hệt như một lời nguyền, hai chữ A Nhứ ấy vận vào cuộc đời anh; cả sự nghiệp, cả tình duyên đều đau khổ dày vò, không cách gì thoát được khỏi vận số đầy đau thương mà thần minh trên trời đã định sẵn dành cho Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn căng mắt nhìn chằm chằm vào bài đăng weibo ấy đến tận khi những vệt nắng đầu tiên lấp ló bên ngoài cửa sổ, cho đến khi đôi mắt cậu đã đục ngầu hằn lên từng tia máu, thế nhưng những đầu ngón tay kia vẫn một mực kiên định đặt lên bàn phím, chưa từng rời ra.

Đến tận mười giờ hai mươi tám phút sáng ngày hôm sau, sau hơn chín tiếng và hai mươi sáu phút đợi chờ, Trương Triết Hạn mới lặng lẽ gượng cười khi nhận được lời đáp trả có phần muộn màng và dè dặt của đối phương.

"Dữ tử cộng vi thiên nhai khách

Tầm tầm mịch mịch ngộ tri âm"

(Ps: A Nhứ nửa đêm còn lướt mạng, ngủ sớm, dậy sớm mới tốt cho sức khỏe.)

Trương Triết Hạn vén đi những sợi tóc đang lòa xòa phủ dài rũ xuống trước mặt, ánh mắt anh vẫn như cũ dán chặt vào hai chữ A Nhứ của người kia.

Rõ ràng thời gian anh kết thúc cuộc gọi với cậu ấy so với lúc anh update bài đăng này, khoảng cách chênh lệch chỉ tầm năm bảy phút, Trương Triết Hạn không tin Cung Tuấn vừa ngắt điện thoại với mình xong liền lăn đùng ra ngủ đến tận giờ này. Hơn nữa, cậu ấy còn gọi cho Tiểu Thất, bảo Tiểu Thất gọi Tiểu Vũ đến đón mình. Lúc tên kia đưa mình về đến phòng rồi, Tiểu Thất còn cẩn thận gọi điện hỏi Tiểu Vũ một lần nữa để báo bình an cho người nọ.

Vì sao khi đó cậu ấy rõ ràng vẫn còn thức mà lại một mực yên lặng như thế, lại làm như bản thân chẳng hay biết gì?

Vì sao lại lựa chọn cách giả vờ lờ đi khi trái tim anh trong ngực trái đang đập ầm ầm dữ dội, mà lại đồng ý đáp lời với anh trong hai câu thơ đối ứng ấy?

Rốt cuộc cậu nghĩ gì hả, Cung Tuấn à?

.

.

.

.

.

.

.

Trương Tô xoay nhẹ cốc ca cao nóng hổi trong tay, ánh mắt lơ đễnh liếc qua khuôn mặt đăm chiêu của người đang ngồi trước mặt.

Dư Tiểu Vũ vò đầu bức tóc đã được một tiếng đồng hồ, kể từ khi nhìn thấy câu trả lời của Cung Tuấn Simon trên bài đăng của Trương Triết Hạn phong tử.

"Tô Tô à, cậu nói coi, có phải tôi nói đúng rồi không? Tôi đã có cảm giác chẳng lành ngay từ những ngày đầu tiên khi tên kia xuất hiện rồi mà, có sai đâu."

Trương Tô bật cười một tiếng, lại tiếp tục bình thản dùng dao nĩa cắt nhỏ miếng bò bít tết trước mặt rồi cho vào miệng, hai đầu chân mày từ đầu đến cuối vẫn chưa hề chau lại một chút nào.

"Ăn một miếng đi, không cảm thấy đói à?"

Tiểu Vũ gấp gáp đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên mà nắm lấy cổ áo của đối phương lắc qua lắc lại.

"Ăn, giờ này mà cậu còn kêu tôi ăn? Lúc nào cũng chỉ biết ăn! Tôi ăn vào được hả?"

Trương Tô nhếch mép nhìn người kia, sau đó lại thản nhiên nhả ra một câu nghi vấn ngược lại.

"Vì sao lại không ăn được? Cũng đâu có liên quan gì đến cậu đâu?"

"Tôi..." - Tiểu Vũ vò đầu bứt tai, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

"Tôi...con mẹ nó rõ... ràng là cải thảo của tôi, vì sao mới đó lại bị người khác ủn đi thế kia. Tôi không cam tâm, rất không cam tâm, cậu không cảm thấy như thế hả?"

"Không cảm thấy." - Trương Tô lắc đầu nhún vai một cái.

Anh chậm rãi nuốt xuống miếng thịt bò còn đang dính trong kẽ răng, uống thêm một ngụm ca cao nóng hổi ngọt thơm nồng nàn, sau đó mới hướng đường nhìn vào người đối diện, từ từ khóa chặt ánh mắt của người kia.

"Bây giờ tới lượt tôi hỏi cậu, hai ngày trước lúc cậu nhắn tin cho tôi, câu nói đó là ý gì?"

Tiểu Vũ chột dạ lùi về phía sau một chút, lưng áp chặt vào thành ghế phía sau như đóng đinh tại chỗ.

"Tin nhắn nào? Tôi không nhớ."

Trương Tô bật cười trước thái độ lấp liếm qua loa quen thuộc của đối phương, lúc này mới bình thản cầm lên điện thoại của chính mình.

"Nói đi, cậu cũng muốn che mưa chắn gió cho Tiểu Triết, câu nói ấy có nghĩa là sao?"

"Sao gì mà sao, chẳng lẽ tôi không được che mưa chắn gió cho cậu ấy hả? Hai chúng ta đều thay phiên nhau làm trợ lý cho cậu ấy đấy, cậu không nhớ hả? Tên nhóc ấy không chỉ cần có người che mưa chắn gió cho mà ngay cả ăn uống, nghỉ ngơi cũng phải luôn có người bên cạnh chiếu cố, tôi nói thế có gì lạ đâu?"

"Ồ." - Trương Tô gật gù nhìn người kia đang xù lông tạc mao với mình, ánh mắt càng lúc lại càng như xoáy sâu vào đôi đồng tử đang ngập đầy xao động của người đối diện.

"Vậy tại sao tối hôm qua cậu ấy uống say muốn gọi điện cho người tên là Cung Tuấn kia cậu lại ngăn cản không cho? Vì sao lại làm cho cậu ấy tức giận bỏ đi, sau đó lại phải vì một cuộc điện thoại mà tức tốc lao đi đón người về?"

"Tôi... tôi..."

"Tiểu Vũ, tôi không cười cậu, cũng sẽ không bao giờ không đứng cùng chuyến tuyến với cậu và Tiểu Triết. Đã đến nước này, cậu chẳng lẽ còn không thể trực tiếp nói thẳng với tôi sao?"

Tiểu Vũ trầm mặc nhìn Trương Tô, sau đó mới gục đầu lặng thinh rệu rã.

"Tôi cũng không biết. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với tôi và cậu ấy nữa. Cậu ấy thì lạc vào cái vòng luẩn quẩn do Cung Tuấn tạo ra, còn tôi thì lại chẳng cách nào thoát ra khỏi mê cung mang tên Trương Triết Hạn."

Trương Tô lặng lẽ ngồi đó, cũng chẳng mở miệng nói thêm bất kì điều gì, cứ để mặc cho Tiểu Vũ giải tỏa hết những tất cả những thứ tâm sự ngổn ngang trong lòng mình ra.

"Kể từ khi Cung Tuấn xuất hiện bên cạnh cậu ấy vào lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy cậu ấy có gì đó không đúng, cũng cảm thấy trong lòng mình bắt đầu manh nha xuất hiện những thứ cảm giác nghi kỵ lạ lùng. Nếu như hai người ấy cũng đơn giản giống như chúng ta có lẽ tôi đã không nặng lòng đến vậy, cũng sẽ không bất giác cảm thấy khó chịu trước sự xuất hiện của Cung Tuấn ở bên cạnh cậu ấy hết lần này đến lần khác như thế. Nếu như tên nhóc Cung Tuấn kia là người tốt, chỉ muốn kết bái anh em với Trương Triết Hạn giống như chúng ta, tôi đã chẳng rảnh rỗi mà lo được lo mất như thế. Chính bởi vì cậu ta cứ xoay tròn trong tâm trí của Trương Triết Hạn, khiến cho Trương Triết Hạn vì cậu ta mà buồn, vì cậu ta mà ra tay đánh người, vì cậu ta mà trở nên mềm xèo giống như một con thú nhỏ, chính bởi vậy nên tôi mới không muốn để cho Trương Triết hạn tiến lại quá gần cậu ta. Tôi đột nhiên lại cảm thấy ghen tỵ..."

"Và sợ hãi..."

"Rõ ràng bao nhiêu năm nay tôi không hề có cảm giác đó, cũng chưa từng muốn bảo vệ Trương Triết Hạn từng chút từng chút một như thế này. Cậu ấy là ai chứ, cậu ấy gan góc cỡ nào, vững vàng cỡ nào, lẽ nào cậu và tôi lại không biết? Vậy mà chẳng hiểu sao thời gian này, cứ nhìn thấy cậu ấy mệt mỏi vì đóng phim, nhìn thấy những giọt mô hôi của cậu ấy thấm đẫm từng lớp áo nặng nề trên lưng, tôi lại cảm thấy thương cậu ấy, thương không cách gì chịu nổi."

"Lúc cậu ấy bị người ta mắng vì diễn chẳng ra sao, tôi thậm chí còn có suy nghĩ lén đem cậu ấy bắt nhốt trở về Thượng Hải, để cậu ấy sống trong nhà tôi ăn sung mặc sướng, sau này không cần bôn ba lăn lộn kiếm tiền, cũng không cần dầm mình một nắng hai sương như vậy nữa. Tôi nuôi cậu ấy, tôi sẽ nuôi cậu ấy."

"Tô Tô à, cậu nói xem, có phải tôi điên rồi không?"

Trương Tô lặng lẽ day nhẹ thái dương, hai bờ môi cũng mím chặt. Mặc dù chính mình đã phần nào đoán ra nhưng khi nghe thấy chính miệng Tiểu Vũ thừa nhận, anh vẫn cảm thấy trong lòng có một thứ cảm giác gì đó lạ lẫm và hoang mang làm sao. Hai người anh em tốt nhất của mình, cả một khoảng thời gian dài hơn mười năm cùng trải qua thời niên thiếu bên nhau, rốt cuộc đến một ngày tự dưng lại cảm thấy hai người kia giống như những người xa lạ.

Rốt cuộc mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào cơ chứ?

Trương Tô âm thầm thở dài một hơi rất khẽ, bản thân cũng chẳng muốn tên ngốc kia nhận ra những trăn trở lo lắng trong lòng mình.

"Cậu có muốn tôi ở lại thay cậu một thời gian không? Cứ từ từ sắp xếp lại cảm xúc của mình xem sao đã, tôi nghĩ nếu có lẽ không ở bên cạnh cậu ấy, những dao động kia của cậu biết đâu sẽ giảm đi thì sao. Trước mắt cứ tạm thời cách ra một thời gian, tôi sẽ thay cậu."

Dư Tiểu Vũ trầm mặc ngây người hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.

"Ừ, thay tôi chăm sóc cho cậu ấy một thời gian. Có lẽ tôi thật sự cần phải sắp xếp lại cảm xúc của chính mình."



---------------

(*)

Dạo này bởi vì hơi bận nên không thể update chap đều đặn như trước được nữa, thay vào đó sẽ cố gắng viết luôn một lần rồi đăng lên liên tục vài chương cho mọi người đọc hết một lượt. Mỗi chương của bây giờ cũng sẽ tăng số lượng chữ lên, hầu như là gần gấp đôi những chương cũ, mong mọi người sẽ thích.

Cảm ơn mọi người đã không rời đi.

Cảm ơn vì vẫn luôn ủng hộ.

--------------

Hết chương 20.

01/11/2021

[D80]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net