3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





"Trong dòng thời gian thấm thoắt trôi qua, sẽ luôn có một vài thứ, một vài cảnh tượng chỉ cần một cái liếc mắt đã để lại ấn tượng trong lòng, dẫu năm tháng chảy trôi thế nào thì mỗi lần nhớ tới, kỉ niệm ấy vẫn mãi vẹn nguyên."









---









Lúc Cung Tuấn vừa ôm vừa dìu được Trương Triết Hạn quay trở lại phòng tiệc, mới chỉ mở cửa bước vào đã thấy người trợ lý tên Tiểu Vũ ở bên trong hớt hải chạy ra.

"Trương Triết Hạn, tên khốn nhà cậu, tôi chỉ mới quay đầu đi có mấy phút, quay lại đã chẳng thấy cậu đâu..."

Dư Tiểu Vũ mắt chỉ vừa mới nhìn thấy boss nhà mình miệng đã theo thói quen trước tiên cứ la mắng một trận cho bõ tức, sau đó mới nhận ra ở đây vẫn còn đang tồn tại một người xa lạ.

"Này, cậu...là ai vậy?"

Trương Triết Hạn bị ồn mới mở ra đôi mắt vốn dĩ đã ướt mềm nhập nhoạng vì cơn say. Anh liếc qua Tiểu Vũ đang đứng trước mặt một cái rồi lại nhìn đến người vẫn còn đang vịn chặt lấy bả vai mình không buông.

"Tiểu Vũ, giới thiệu với cậu, đây là Cung Tuấn, ừm, chính là Cung, ực, Tuấn!"

"Cung Tuấn? Cậu chính là Cung Tuấn sẽ đóng chung với Triết Hạn?"

Thấy người trước mặt nhẹ nhàng gật đầu, Tiểu Vũ sửng sốt mất mấy giây, sau đó lại nhanh như chớp đưa tay ra trước mặt người thanh niên kia cúi đầu lịch sự.

"Chào Cung lão sư, tôi là Tiểu Vũ, là trợ lý của Triết Hạn. Thật ngại quá, mới gặp mà đã làm phiền cậu thế này, Triết Hạn nhà tôi trước giờ cũng rất ít khi say, không biết sao hôm nay lại như vậy."

Anh vừa nói vừa đỡ lấy một Trương Triết Hạn đã say mèm từ tay Cung Tuấn, sau đó chỉ nghe đối phương cười nhẹ một tiếng đáp lời.

"Đừng khách khí. Tôi vô tình gặp Trương lão sư ngoài khuôn viên nên mới đỡ anh ấy vào đây. Anh ấy có lẽ cũng uống nhiều rồi, anh đừng để anh ấy uống thêm nữa."

"Tôi biết rồi, cảm ơn Cung lão sư."

Tiểu Vũ gật đầu đáp lễ. Vốn dĩ đang định quay lưng tạm biệt đối phương rồi đưa người ra xe trở về khách sạn luôn, ai ngờ người bên cạnh anh đột nhiên lại đưa tay giật lấy tay áo người kia rồi mở miệng thì thầm trong vô thức.

"Cung lão sư, giọng nói của cậu thật dễ nghe..."

Cung Tuấn nhịn cười nhìn người nọ đang ngoan ngoãn cụp tai níu lấy ống tay áo mình, trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cỗ cảm giác xúc động mãnh liệt, chỉ muốn đưa tay xoa nhẹ đầu người kia một cái, nhưng rốt cuộc vẫn đành nhịn lại.

"Dễ nghe như thế nào?"

Trương Triết Hạn mơ mơ hồ hồ bị thanh âm mê hoặc của người kia dụ dỗ, ánh mắt mông lung mê muội dừng lại trên sống mũi như tượng tạc của người kia hồi lâu, sau đó đột nhiên lại nhoẻn miệng cười một cái.

"Ừm, rất trầm, cũng rất ấm..."

Tựa như hạt chồi non được gieo vào đất ấm, như thân cỏ dại lan toả mạnh mẽ sau cơn mưa, nụ cười ấy đâm sầm vào tim của Cung Tuấn, không thể nào làm ngơ, cũng chẳng cách nào chối bỏ được. Cậu bất giác cũng nở một nụ cười thật tươi đáp lại nụ cười của người kia trong vô thức, bàn tay không nhịn được rốt cuộc vẫn đưa tay chạm nhẹ vào mái tóc của người trước mặt rồi dịu dàng vuốt ve.

"Cảm ơn anh."

Tiểu Vũ cứng đơ trố mắt nhìn một màn vừa xảy ra, sau đó tay chân run rẩy bịt lại miệng của boss nhà mình rồi nhanh chóng đỡ người chạy biến.

"Cậu ấy, say quá rồi! Tôi đỡ cậu ấy ra xe trước! Tạm biệt!"

.

.

.

.

.

Cung Tuấn để trần nửa thân trên lặng lẽ đứng trước máy điều hòa đang nhẹ nhàng thổi ra hơi gió, cậu đưa tay lau khô mái tóc còn ướt sũng trên đầu, suy nghĩ tự nhiên lại vô thức quay ngược về với những tin tức cậu đã xem được lúc trước.

Trương Triết Hạn.

Chiến lang điện hạ.

Mãnh nam sắt thép.

Một mình có thể đấm bay 10 người trong nháy mắt.

Vượt qua toàn bộ chướng ngại vật Dream Team chỉ trong vài phút đồng hồ.

Trương Triết Hạn ấy thật sự là Trương Triết Hạn tối hôm đó còn đứng trước mặt cậu rồi nhỏ giọng thì thầm làm nũng đó sao?

Là Trương Triết Hạn IQ kém đã nói diễn xuất nửa thân dưới của mình không tốt bằng nửa thân trên?

Là Trương Triết Hạn đã từng có bạn gái nhiều lần, thường xuyên bị bắt gặp đưa nhiều cô gái khác nhau vào khách sạn?

Rốt cuộc đó mới thật sự là Trương Triết Hạn trong mắt mọi người, hay Trương Triết Hạn mà mọi người quen biết lại không phải là Trương Triết Hạn mà cậu đang nhận định? Đâu mới là con người thật của anh đây, Trương lão sư? Cung Tuấn lắc đầu bất lực thở dài, chẳng hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến một khuôn mặt đã hằn sâu vào trí nhớ mình từ ba năm về trước.

"Thẳng nam bây giờ đều thích chơi những trò như vậy sao? Vì sao lại giống nhau đến thế?"

Cung Tuấn cười như không cười cài lại nút áo sơ mi đen cuối cùng trên ngực, sau đó lấy điện thoại bấm số gọi cho người đại diện của mình.

"Tới đi. Tôi chuẩn bị xong rồi."

.

.

.

Hôm nay là ngày thử tạo hình chính thức của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành trước khi khai máy.

Xe của đoàn đội Cung Tuấn và Trương Triết Hạn không hẹn mà lại đến Hoành Điếm vào cùng một thời gian giống nhau, sau đó cả hai lại trùng hợp bước vào khu vực thang máy của đoàn làm phim cùng một lúc. Nhìn thấy những nhân viên công tác xung quanh đều tự động bước lùi về sau giữ khoảng cách với mình và người kia, Cung Tuấn ngẩn ra mất vài giây, sau đó cũng vô thức lùi lại.

"Trương lão sư, anh đi trước đi. Tôi muốn nâng cao thể lực bằng cách đi thang bộ, như vậy sau này khi chính thức khai máy cũng sẽ quen với nhịp điệu di chuyển liên tục của bộ phim này hơn."

Trương Triết Hạn lạnh nhạt gật đầu, dường như biết đối phương hiện tại đang muốn giữ khoảng cách với mình, nên anh cũng ngại mở miệng.

"Tùy cậu."

Cung Tuấn cúi đầu lịch thiệp chào anh, mãi cho đến tận khi thang máy đóng lại cậu cũng chưa từng một lần dám liếc mắt nhìn qua khuôn mặt của người đang đứng khuất đằng sau cánh cửa bằng kim loại kia.

Đã tự nhủ với lòng sẽ cách xa người kia càng xa càng tốt, vậy nên hôm nay bắt đầu có lẽ cũng chưa muộn.

Cậu co chân thực hiện động tác giãn cơ đơn giản ngay tại chỗ, sau đó chậm rãi đi bộ từ tầng 1 đến tầng 8 của toà nhà. Dù sao như vậy cũng tốt, không ở cùng nhau trong một không gian hẹp sẽ không có gì xấu hổ hay ngượng ngùng, và lại càng không phát sinh thêm những tình huống mà cậu không cách nào phản kháng được. Chỉ cần không ở bên cạnh người kia, cậu sẽ cảm thấy bản thân an toàn, và như vậy là đủ để cậu dù đi bộ lên 8 tầng lầu vẫn cảm thấy vui vẻ.

Trương Triết Hạn lên đến nơi mới biết, ngày hôm nay sẽ cùng lúc đồng thời thử tạo hình cho cả mình và Cung Tuấn. Anh ngồi im lặng trước bàn hoá trang, chờ đợi cô gái chuyên viên trang điểm đang thử nghiệm những lớp hoá trang khác nhau trên khuôn mặt mình.

Lần đầu tiên Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư gặp nhau, lúc ấy y vẫn còn đang trong bộ dạng khất cái, vừa xấu xí lại vừa đen nhẻm gầy gò, bộ dạng lếch thếch lôi thôi. Còn hắn thì ngược lại hoàn toàn, chính là một bộ dáng hoa hoa công tử phong lưu tuấn dật, tỏa sáng rạng ngời như ánh dương, vừa trắng trẻo lại vừa hồng hào, nụ cười nửa miệng như có như không luôn treo trên khóe môi, cũng treo luôn trái tim của Chu Tử Thư khi ấy.

So với tạo hình xấu xí của chính mình, Trương Triết Hạn lại càng hiếu kỳ với tạo hình phong lưu công tử kia của Cung Tuấn nhiều hơn. Người này nhan sắc vốn dĩ không có gì cần phải bàn cãi, chỉ là khí chất ấy lại có phần không hợp với nhân vật Ôn Khách Hành. Đó là lý do vì sao Trương Triết Hạn đã nhiều lần đề nghị với nhà sản xuất của bộ phim, hay là để mình thử diễn Ôn Khách Hành một lần xem có hợp vai hay không, nhưng lần nào cũng vậy anh đều bị người ta lắc đầu lịch sự từ chối.

Trương Triết Hạn thật sự ấm ức trong lòng, nhưng cơ bản lại không biểu hiện ra. Anh vẫn đang đợi xem biểu hiện của Cung Tuấn đối với bộ phim này rốt cuộc sẽ ra sao. Nhan sắc của người kia đã có, nếu diễn xuất cũng đảm bảo một cách trọn vẹn, vậy thì không có lý do gì anh lại không chấp nhận một Ôn Khách Hành do người kia thủ vai.

Cung Tuấn lội bộ lên tám tầng lầu, không hề hay biết những tính toán trong đầu đối phương khi ấy. Lúc cậu đến nơi, Trương Triết Hạn vừa hay đã hóa trang xong tạo hình khất cái đầu tiên, đang ở bên trong thay đổi sang quần áo của nhân vật.

Mùa hè ở Hoành Điếm nhiệt độ cao ngất, cái nóng hầm hập ở bên ngoài dù đã cách một tầng cửa kính dày đặc vẫn như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ để tiến vào bên trong gian phòng.

Trương Triết Hạn khoác lên người tầng tầng lớp lớp y phục xù xì thô sơ, trên mặt là hai ba lớp hoá trang nóng bức, mái tóc giả lại còn lè phè rũ xuống trước mắt, anh thấy mình đã nóng như sắp phát điên. Vừa thay quần áo xong liền vội vàng nhào ngay vào trong phòng kêu gọi người trợ lý của mình hạ thấp nhiệt độ không khí hơn một chút.

Cung Tuấn khi ấy vẫn đang nhắm mắt ngồi yên trước bàn trang điểm đeo tai phone nghe nhạc, để mặc cho nhân viên trang điểm hoá trang cho mình. Lúc cô gái kia dừng lại động tác trong tay, cậu bất giác cũng mở mắt ra theo. Nhìn thấy người kia xuất hiện trước mắt mình với một bộ dạng đen nhẻm bẩn thỉu, Cung Tuấn suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Khuôn mặt người kia vừa đen lại vừa vàng vọt như nghệ, chính là kiểu khí chất của một kẻ bệnh nặng sắp chết là Chu Tử Thư. Hơn nữa, trên gò má còn mang theo một vết sẹo nhỏ, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt nứt nẻ, đúng thật là một tên khất cái vừa bẩn vừa hèn.

Cung Tuấn đưa ngón cái ra trước mặt cô gái chuyên viên kia, không kiềm lòng được phải khen ngợi một câu.

"Tay nghề khá lắm."

Cô gái kia nhoẻn miệng cười hì hì vui vẻ trả lời.

"Là do khuôn mặt của Trương lão sư phù hợp với khí chất của nhân vật thôi. Cung lão sư, lát nữa anh xem, trong nháy mắt em cũng sẽ biến anh thành Ôn Khách Hành đường đường chính chính bằng xương bằng thịt từ sách bước ra cho mà coi."

Cung Tuấn bật cười trước điệu bộ hài lòng trẻ con của cô gái, sau đó lại giả vờ cung kính chắp tay cúi đầu.

"Vậy thì tại hạ xin được phép cậy nhờ cô nương."

.

.

.

.

.

.

.

Khi Trương Triết Hạn vừa trút xuống lớp hoá trang thứ nhất của mình cũng là lúc Ôn Khách Hành phong lưu tiêu sái đang ung dung tự tại cầm quạt tiến vào.

Trong đầu Cung Tuấn khi ấy vẫn chứa đầy hình ảnh lúc trước của người ăn mày kia, nhất thời nhìn thấy một Chu Tử Thư bằng xương bằng thịt thật sự đang đứng trước mặt mình, cậu ngây ngẩn đến mức ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Trương Triết Hạn bỏ xuống lớp hoá trang dơ bẩn và bần hèn, khuôn mặt thanh tú diễm lệ được phác họa chân thực đến công tâm động phách. Mái tóc dài rũ nhẹ ôm lấy khuôn mặt thanh tao, cũng che hờ đi đôi mắt sắc sảo si tình. Khoé môi nhạt màu ấy còn hơi khe khẽ cong lên, nốt ruồi dưới mắt lại càng thêm tiêu hồn thực cốt. Cung Tuấn cảm thấy đôi mắt đào hoa sóng sánh của người kia quả thật chính là mầm mống tai hoạ của nhân gian, chỉ cần một cái chớp mắt xoay người hay khe khẽ đảo tròn liếc quanh thôi cũng đủ sức làm người đối diện kinh động đến tê tâm liệt phế.

Câụ quên luôn cả động tác xoay quạt trong tay, ánh mắt sáng rực cứ như vậy dán chặt vào người kia, không cách gì che đậy. Phải rồi, đây mới chính là Chu Tử Thư trong lòng cậu, một Chu Tử Thư mắt phượng mày ngài, vừa mạnh mẽ kiên cường lại vừa ôn nhu xinh đẹp. Hình tượng Chu mỹ nhân này, quả thật ngoài người đang đứng trước mặt cậu ra, Cung Tuấn thật sự cũng không dám gán cho bất kỳ người đàn ông nào cái danh mỹ nhân hoạ cốt ấy nữa.

Trương Triết Hạn đứng im nhẩm đếm thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay của chính mình. Hơn ba phút, đối phương ấy vậy mà cứ bất động cầm quạt nhìn anh hơn ba phút đồng hồ, cũng chẳng biết là cậu ta đang nghĩ gì trong đầu nữa.

Anh tiến lại gần Cung Tuấn, lúc này mới nhận ra, tạo hình của người nọ lớn hẳn một vòng so với mình. Ôn Khách Hành lưng dài vai rộng, ngay cả trang phục của người kia cũng là loại trang phục được tạo nên từ những lớp vải cứng cáp, thô dày giúp tăng cảm giác mạnh mẽ, vững vàng và tràn đầy bá khí của quỷ cốc cốc chủ.

Trương Triết Hạn thấy người kia vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn mình không chớp, trong lòng tự nhiên lại dâng lên cảm giác muốn chọc ghẹo đối phương một chút xem sao. Anh tiến sát lại gần người kia, hơi thở nóng hổi giao hoà ướt át. Khi chóp mũi cả hai chỉ còn cách nhau vài phân, lúc này anh mới nghịch ngợm dừng lại. Trương Triết Hạn đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc bên thái dương của người kia, nhìn thấy đôi đồng tử của đối phương rốt cuộc cũng bị mình doạ cho giãn ra cực độ, lúc này anh mới thoả mãn nhẹ nhàng phun một làn hơi thở vào mặt người ấy.

"Đẹp không?"

Cung Tuấn giật mình hồi thần trong chớp mắt, nhìn thấy môi má người kia đang kề cận bên cạnh mình, trong lòng đột nhiên lại xuất hiện một loại dự cảm chẳng lành mãnh liệt. Cậu vô thức định lùi lại phía sau, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của đối phương nhìn thẳng vào người mình lại đang giống như nhìn thấy một người khác.

Là Chu Tử Thư.

Anh ấy đang nhìn Ôn Khách Hành.

Không phải Trương Triết Hạn đang nhìn Cung Tuấn mà là Chu Tử Thư đang nhìn Ôn Khách Hành của mình.

Cung Tuấn trong nháy mắt liền khôi phục lại tâm lý. Cậu nhắm mắt dụng tâm, nhớ lại đoạn kịch bản kia trong đầu. Khi mở mắt ra, ánh mắt trong sáng thuần khiết như chú nai con của chủ thể dường như đã không còn tồn tại nữa. Chỉ còn lại một ánh nhìn cuồng si nóng bỏng dán thẳng thấu triệt vào từng lông tơ cọng tóc trên gương mặt của đối phương, rồi nở một nụ cười đa tình quyến luyến.

"Hoàn mỹ."

Trương Triết Hạn rõ ràng chấn kinh trong thoáng chốc.

Nụ cười nhếch mép quyến rũ kia, ánh mắt bảy phần tình ý ba phần phong lưu kia, đều thật sự là bản chất của Ôn Khách Hành, không sai.

Người kia mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn sợ hãi vì hành vi cợt nhã của mình, vậy mà chỉ trong chớp mắt khi nhận ra, cậu ta giống như đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Một đối thủ cạnh tranh đáng được đánh giá cao như vậy, vì sao suốt bao nhiêu năm nay lăn lộn trong nghề vẫn chưa bạo hồng được? Cậu ta rõ ràng có thể dư sức diễn tay đôi với mình cơ mà, không phải một người không có thực lực như những người xung quanh nhận xét.

Trương Triết Hạn thu lại hành vi vô tri ngay tức khắc, ánh mắt thoáng cái liền trở lại vẻ lạnh nhạt xa cách như trước kia. Cung Tuấn trong lòng cũng thở nhẹ một hơi, không còn là Ôn Khách Hành liền nhanh chóng lùi lại giữ khoảng cách với đối phương rồi cúi thấp đầu lễ độ.

"Khiến cho Trương lão sư phải chê cười rồi."

Trương Triết Hạn xoay lưng bước thẳng vào phòng thay đồ, cũng không thèm nhìn đến người kia thêm một lần nào nữa. Chỉ là âm điệu câu nói sau cùng của anh vẫn vọng lại bên tai cậu.

"Không chê cười. Cậu làm tốt lắm."





______

Hết chương 3




*11/05/2021

Trương Triết Hạn, tuổi mới thật nhiều niềm vui. Chúc anh đủ đầy, trọn vẹn và hạnh phúc thật nhiều hơn những năm trước.

Mong cuộc đời từ nay về sau sẽ dịu dàng với anh nhiều hơn một chút, yêu thương anh và đối tốt với anh nhiều hơn một chút, bù đắp lại hết thảy từng chút từng chút một những thiệt thòi mà anh phải chịu đựng suốt ngần ấy năm qua.

Chẳng biết tặng gì nên xem như chương này là một món quà dành tặng riêng cho xinh đẹp của em. Mỗi một câu chữ đều là em dốc lòng dành tặng, mong xinh đẹp của em tương lai như gấm hoa, con đường phía trước dù có thế nào cũng sẽ có thật nhiều người cùng anh gánh vác.

Vì anh xứng đáng được yêu thương, vì anh xứng đáng đạt được nhiều thành công hơn thế, hãy tiếp tục đi xa và lên cao hơn nữa trên con đường của riêng mình anh nha, rất nhiều người sẽ luôn bên anh.

Yêu anh, xinh đẹp của em.

❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net