Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lily's POV

- Cuốn sách kia rồi!

Evie chỉ tay về phía cuối hành lang. Chúng tôi chạy tới nơi ánh sáng đang chiếu rực rỡ từ đó. Một chiếc lồng kính nằm ở đó, bên trong nó là một quyển sách màu nâu cũ kĩ. Trên bìa sách có dòng chữ mạ vàng "Ngày Xửa Ngày Xưa".

Jay toan mở chiếc lồng kính, nhưng Mal đã ngăn cậu ta lại. Cô ấy dùng tay hơ qua chiếc lồng, và một tấm lá chắn ma thuật hiện ra. Mal quay lại nói với chúng tôi:

- Chiếc lồng kính có bùa chú bảo vệ. Tôi sẽ thử phá bùa, nhưng các cậu hãy tránh xa ra. Việc này rất nguy hiểm đấy.

Chúng tôi lùi về phía sau. Một quả cầu lửa màu xanh lá xuất hiện trong tay Mal. Cô ấy ném quả cầu về phía chiếc lồng. Quả cầu lửa biến mất ngay khi chạm vào tấm lá chắn. Mal tiếp tục ném thêm hai, ba, bốn quả cầu lửa vào lá chắn, nhưng vẫn không có gì xảy ra cả.

Mal bước chân về phía sau, hai tay thu lại. Cô ấy phóng ra một tia sáng màu xanh. Tia sáng ấy chiếu thẳng vào tấm lá chắn, nhưng nó vẫn không lay chuyển. Khuôn mặt của Mal lộ rõ sự căng thẳng, hai tay cứng lại, chân ghì chặt trên mặt đất.

Lá chắn bỗng rung động, nó phát ra một tia sáng khác màu, chọi lại với tia sáng xanh của Mal. Cô ấy chỉ giữ được một lúc lâu, cho đến khi cô không thể kiểm soát được nữa. Tia sáng từ tấm lá chắn đã đánh bật Mal xuống đất. Và tiếng chuông báo động vang lên từ nơi chúng tôi đang đứng.

- Mal! - Evie và Carlos chạy lại, cố gắng lay Mal dậy. Cô ấy vẫn nhắm nghiền mắt, không cử động.


Tiếng bước chân bỗng vang lên dồn dập từ phía bên kia hành lang. Jay cảnh báo chúng tôi:

- Chúng ta phải chuồn thôi.

Tôi vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào phía bên kia của hành lang. Có thứ gì đó bên trong đang mách bảo rằng tôi phải đứng lại và đối mặt với chuyện này.

- Lily, cậu còn chần chừ gì nữa? Đi thôi!

Quay lại nhìn hội VK, tôi bỗng thốt ra một câu mà bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại nói vậy.

- Các cậu cứ đi trước đi. Đưa Mal đi cùng. Đừng lo cho tôi, tôi sẽ ổn thôi.

- Ờ... được rồi. Cẩn thận đấy. - Evie đáp, rồi cô ấy chạy đi, theo sau là Jay, người đang bế Mal trên tay, và Carlos.

Tiếng bước chân vẫn chưa ngừng hẳn. Tôi còn nghe thấy tiếng hô hào, tiếng quát tháo, và những ánh đèn pin đang nhấp nháy phía cuối hành lang. Một tốp khoảng gần mười người đang tiến lại phía tôi. Tuyệt thật. Tôi đã từng đi đánh nhau, gây gổ nhiều, nhưng một mình tôi thì cũng chỉ đủ sức cân hai đứa. Ý tôi là, tôi thường xuyên thắng những "cuộc so tài" như vậy. Nhưng bằng này người...

Mà khoan, sao tôi lại không chạy đi nhỉ?

Không được. Tôi phải đứng lại. Bản năng của tôi đang nói với tôi như vậy. Nó nói rằng tôi phải chiến thắng cuộc chiến này, và tôi sẽ làm được điều đó.

Đám đông kia đã kéo lại gần hơn. Tôi đã nhìn thấy bóng dáng của vài người trong số họ. Dù sao thì cũng đã quá muộn để quay lại.

"Nào, bản năng của tao." - Tôi tự thì thầm với chính mình. - "Hãy hi vọng là mày nói đúng."

Cánh cửa phía cuối hành lang bật mở, và tôi cuộn tay mình thành hình nắm đấm.


Một cô gái tuổi teen đấu với bảy người. Và bảy người bọn họ đều có vũ khí trong tay.

Tôi đã nghĩ gì khi nghe lời bản năng của mình cơ chứ?

Họ đều là những người trưởng thành, với nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn tôi. Còn tôi chỉ là một con nhóc hư hỏng thích đi gây sự với người khác.

Argh, cơ thể ngu ngốc này. Sao mày lại không hoạt động mỗi khi tao cần mày?

Một thứ gì đó sượt qua mặt tôi. Theo phản xạ, tôi sờ tay lên mặt. Là máu. Nhìn chiếc cuốc trên tường và vết mâu trên tay, lòng tôi bỗng sôi sục một cảm giác kì lạ.

Bảy người kia chạy về phía tôi với vẻ mặt giận dữ. Chiếc vòng cổ hình con rồng của tôi bỗng sáng lên, và tôi không thể kiểm soát chính mình được nữa.


Những giây phút sau đó rất mông lung. Tôi còn nhớ mình đã đánh bay vũ khí của bọn họ chỉ với một cái phẩy tay. Một người trong số họ cố gắng đánh vào đầu tôi bằng tay không, nhưng tôi đã cúi xuống, sượt qua mặt anh ta và trượt đến chỗ cánh cửa. Tôi đứng lên, hất tóc về phía sau. Chúa ơi, tại sao tôi có thể làm vậy được nhỉ?

Một nguồn năng lượng kì lạ đang dâng trào bên trong huyết quản của tôi. Nó đi qua từng ngóc ngách trong cơ thể tôi, chạy đến từng cái nơron thần kinh và từng tế bào máu một. Chỉ trong phút chốc, tôi có thể cảm thấy mình đang lơ lửng trên không trung, toàn thân phát sáng, và những vòng lửa kì lạ đang quấn quanh chân tay tôi.

Tôi triệu hồi những quả cầu lửa, hệt như cách mà Mal đã làm khi cô ấy cố gắng phá vỡ lá chắn. Những vòng lửa giờ đây đã bao bọc quanh người tôi, hòa vào thứ ánh sáng kia và giải phóng năng lượng của tôi ra ngoài. Tôi hét lên, khi một ngọn lửa cuối cùng vọt ra khỏi miệng tôi, rồi phóng ra một nguồn sức mạnh to lớn.

Giây phút ấy, tôi như bị rút cạn hết năng lượng. Chân tay tôi bỗng có cảm giác mệt mỏi rã rời, và dường như xương khớp của tôi đã bị long ra hết. Ánh sáng chói lòa trước mắt tôi, che phủ mọi thứ trong tầm nhìn của tôi, kèm theo một âm thanh kì quái.

Thế rồi, mọi thứ trở nên tối đen như mực, và tôi không còn cảm thấy bất cứ thứ gì nữa.

END CHAPTER 7

--------------------------

Nói thật, xem xong tập mới của Once, tui đã được truyền cảm hứng rất nhiều. Once cumback quả thực xứng đáng với sự mong chờ của tui. ;;w;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net