Chap-13: Oán nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa liên tục xối xuống, giống như được đi cùng với bảo tố. Từng hạt nặng trĩu cứ rơi xuống liên hồi, không có lấy một điểm dừng, cũng chẳng để tâm đến vạn sự bên dưới thiên hạ

Một người duy nhất đứng ở nơi ấy, với mái tóc đã ướt sũng cúi đầu giữa cơn mưa bão

Trong khi từng giọt nước rữa trôi từng vệt máu, trong khi mùi tanh nồng của thân xác con Giao Long vẫn đang bủa vây đến ám ảnh

Không một lời nào được thốt lên, cũng chỉ có những hạt mưa vô tình rơi xuống liên hồi

Không ai biết vị thiên tướng ấy cảm nhận điều gì, khi trên tay vẫn đang cầm thanh đại đao nhuộm màu máu đỏ

Thật bi ai, và cũng thật não nề

Dương Tiễn nhìn vào thanh đao ấy, thứ được rèn nên từ xác thịt của con giao long. Nhưng cũng đồng thời chứa đựng cốt lõi, là chính mẫu thân của anh

Oán nghiệp với thế gian, đeo bám theo anh

Không tài nào kìm nén được nỗi câm hận

Cũng không tài nào thoát được khỏi nghiệp

Công đức dù cho có vô vàng, cũng chẳng thể giải thoát cho Dương Tiễn

Rốt cuộc, chẳng có gì khác cả. Chỉ có một cuộc đời của một kẻ không thể là chính mình
_________________________________________

Đòn đánh khiến cho tất cả thần linh hay nhân loại đều không khỏi cảm thấy kinh hoàng, trước một luồng công kích thật quá đỗi là mạnh mẽ. Một nguồn sức mạnh thể hiện uy quyền của thánh thần

Nhân loại không thể không sợ hãi, một luồng kình phong mà cứ như là một con giao long tàn phá cả thiên địa

Dưới ánh trăng sáng của lộng nguyệt trên cao, hình ảnh của Yoshitsune khuất khỏi tầm mắt

Nhưng những vệt máu dài cũng đã hiện rõ trên sàn đấu. Đầy rẫy và kinh hoàng

" Quả nhiên, không phụ kì vọng của ta vào nhân loại "

Ấy vậy, dù hứng chịu một trận cuồng phong tựa như cả một cơn bão săn người, thứ có thể chém tan xác bất kì yêu ma nào hiện diện trên đường đi của nó

Yoshitsune vẫn còn đứng đó, vẫn còn sống mặc cho phải đối diện trực tiếp với cơn bão

Khắp người cậu ta đầy những vết cắt, vệt áo cũng đã bị chém đến nát bấy trong khi quần áo nhuộm lên màu máu từ những vết thương khắp cơ thể

Hắn đã dùng kiếm mà bảo vệ toàn bộ yếu điểm, điều đó khiến cho không một nhát chém nào chạm được vào nội tạng. Phản ứng gần như ngay tức thời

Có lẽ, pháp bảo của mình cũng đã bị nhìn thấu rồi

" Phù...quả thật là suýt soát. Đến bây giờ ngươi mới chịu nghiêm túc sao những lời đàm tiếu đấy à "

Dù đã tránh được những đòn chí tử, lượng máu mất đi khi hứng chịu quá nhiều vết cắt như thế cũng khiến cho Yoshitsune choáng váng trong giây lát

Kể cả khi thân thể này được tối ưu để chiến đấu, nó cũng sẽ dần kiệt quệ nếu trúng trực tiếp một đòn như vậy

Quả thật là rất khó...

"....."

"Này, Nhị Lang Thần. Ngươi cũng là một con người đúng chứ?"

Thật kì lạ, khi Yoshitsune lên tiếng đối thoại với kẻ thù trong khi những vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Với một ánh nhìn thật quái lạ

Trong khi chính Nhị Lang thần phải cảm thấy lạnh cả sống lưng

" Ta đã nghe những gì về ngươi, một kẻ vừa là người vừa là thần. Thế nói ta nghe, ngươi chẳng lẽ đã từ bỏ cái dòng máu con người trong huyết quản ấy sao? "

" Ngươi hẳn đã được công nhận bởi thánh thẩn, nếu không thì ngươi đã chẳng được chiến đấu vì chúng "

" Thế trả lời ta, ngươi đã khinh bỉ cái dòng máu người kia sao? ""

Kể cả nhân thần trên khán đài cũng có thể thấy rõ, sự phẫn nộ. Trong cái luồng sát khí đến mức buồn nôn,

Bấy giờ tất cả mới nhận ra, không, phải là nhớ lại một điều mà cả nhân thần đều đã quên mất. Một điều quá đổi sai trái chỉ từ sự xuất hiện của Nhị Lang Thần

Một sự thật, rằng bản thân vị thiên tướng đó cũng mang một phần của nhân loại

Cái hạt giống mà anh ta đã "vứt bỏ"

Cái chủng tộc, dòng máu mà anh ta đã bỏ lại. Để đi theo con đường của thần thánh, theo cái "thiên mệnh" trở thành thiên tướng

Giờ thì anh ta đang chiến đấu, để hủy diệt chính cái nhân loại, dòng máu của phụ thân anh?

Quả thật là một trò cười!

" Ta chẳng còn gì để phản pháo... "

Phải, chẳng có gì để Nhị Lang Thần vào chữa cả, thậm chí anh ta cũng chẳng có ý định đó từ ban đầu

Dòng máu của phụ thân chảy trong máu, của người cha đã bị nghiền nát trong thiên luật của trời đất. Người đã nhắm mắt bỏ qua cả luật trời

Anh ta, Dương Tiễn, kẻ mà từ khi sinh ra đã là một nghiệp oán

Thì dù có là con người hay thần thánh, chẳng nơi nào là thuộc về cho một kẻ như thế. Cho đến khi anh ta trả đủ nghiệp cho thế gian này

Thật sự, là một con rồng vùng vẫy không tài nào thoát được xiềng xích của thế gian

________________________________________

" Chàng liệu sẽ chấp nhận ta, kể cả khi biết rằng điều ấy là sai trái? Là trái với luật trời? "

Đó là nơi giao thoa của trời và đất, một đỉnh núi cao đến mức xé toạt cả những tầng mây. Bên dưới chính là thiên hạ trải dài vô bề, bên trên là bầu trời rộng đến vô tận

Cùng đứng ở nơi ấy, trước núi non đất trời, chỉ có một đôi nam nữ. Tựa như một cặp trời sinh

Với một thứ tình cảm trong sáng nhất, tình yêu chân thành nhất của đôi nam nữ dành cho đối phương

Nhưng, cả hai người lại không thể đến với nhau

Bởi lẽ cả hai người đều không cùng một giống loài

Nam nhân là một kẻ phàm trần, chỉ là một con người bình thường trong biển người của nhân thế. Một phàm nhân, một thư sinh nghèo tên Dương Thiên Hựu

Ấy vậy, nữ nhân ấy, lại mang một gốc gác quá đỗi cao quý, quá đổi thần thánh

Cô ấy là một vị thần cao cao tại thượng nơi trời cao, một sinh thể quá đỗi cao quý nơi thiên đình

Cô ấy là Dao Cơ Tiên Tử, em gái của chính Ngọc Hoàng - vị hoàng đế của thiên đình

" Dù nàng có là ai đi nữa, ta vốn chẳng hề để tâm. Bởi lẽ từ thuở đầu ta gặp mặt, đã là như thế "

" Chàng, thật sự sẽ đi ngược với luật trời. Cũng sẽ chẳng còn có thể sống như những gì đã từng..."

" Điều đó chẳng là gì cả "

" Liệu chàng sẽ vẫn còn yêu ta, ngay cả khi ta chẳng còn là chính mình? "

" Miễn nàng vẫn là nàng, dù nàng có thần linh đi chăng nữa, ta vẫn yêu nàng không đổi thay. Từ ban đầu nó đã luôn như vậy "
________________________________________

Mối tình của thần linh và nhân loại, là một thứ phạm phải vào thiên luật của thiên đình. Một tội lỗi của thần tiên khi đã để bản thân sa vào ái dục li biệt của thế gian

Tình yêu của thần với phàm nhân, là thứ sai lầm. Kết trái của mối tình ấy sẽ không đem lại gì hơn ngoài Li biệt!

Dao Cơ Tiên Tử, hiểu rõ việc ấy hơn ai hết, cô luôn biết rằng thần tiên không bao giờ có thể sống cùng phàm nhân

Cô cũng biết hậu quả của việc rũ bỏ danh phận thánh thần, cô cũng biết rõ hơn ai hết nguyên do mà Ngọc Hoàng cấm tiệt ái tình của thần thánh với nhân loại!

Nhưng, cô vẫn đã để bản thân phạm cao luật trời

Cô đã rũ bỏ trách nhiệm thần thánh, vứt bỏ trách nhiệm bản thân với thiên đình để sa vào tình yêu với phàm nhân

Mối tình của cả hai, rốt cuộc đã thành hình, khi đã tránh né ánh nhìn của người đời, cũng đã trốn đi khỏi trời đất

Đoá hoa của sai lầm đã kết thành quả, những hạt giống lai tạp mang trong mình cả hai dòng máu đã được sinh ra

Họ đã có ba người con

Người anh cả là Dương Giao, người con thứ là Dương Tiễn, và đứa con chút là Dương Thiền

Những kết tinh mang trong mình Thần lực của bậc thánh thần, nhưng máu huyết lại chỉ là phàm nhân

Họ, cả ba người con ấy, vốn là thứ không thuộc về trời đất

Nhưng liệu điều đó có quan trọng hay không? Liệu dòng máu nàu, thần lực này, có là điều đáng để tâm đến?

Rốt cuộc thì, liệu mối tình của nhân thần. Sẽ có thể đem lại hạnh phúc hay không?
________________________________________

Ta đã luôn tin rằng hạnh phúc này sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, những suy nghĩ đó, đã luôn như vậy từ thuở thiếu thời. Sẽ chẳng có bất hạnh nào có thể chạm đến gia đình này, sẽ không một cái ác nào tàn phá nó cả

Ái dục li biệt, sẽ không chạm đến chúng ta. Khi cả phụ thân đều đã rời xa nơi nhân thế

Phải rồi...chỉ cần bản thân chúng ta bỏ đi oán nghiệp với thế giới này, rời khỏi vòng quay của cuộc sống cõi phàm trần, cũng ứng với việc không gây nên nhân quả

Chỉ cần như vậy là đủ, chỉ cần điều đó đã khiến mái nhà ta trở nên hạnh phúc. Một gia đình, nơi không có đau khổ hay bất hạnh

Ta, cả huynh trưởng, cả tiểu muội. Đều thấu rõ nguồn gốc của chính mình, về dòng máu lai tạp đang chảy trong huyết quản này

Chúng ta đều biết rằng bản thân không thuộc về bất kì đâu, nơi trời đất này

Và bản thân gia đình ta lẽ ra đã là một sai lầm không thể nào dung thứ sinh ra khi thần tiên sa mình vào tình của thế gian

Phải, chúng ta sẽ không thể sống dưới bất kì thân phận nào nữa cả

Bọn ta không thể hoà mình vào cuộc sống của nhân loại, cuộc sống bất tử bất lão khi mang trong mình thần lực của bề trên chỉ đem lại Li biệt

Và dòng máu phàm nhân này, quá lai tạp, quá sai trái để có thể trở về nơi thiên đình

Kể cả mẫu thân ta cũng đã chẳng còn có thể trở lại nơi cao quý ấy một lần nào nữa, chỉ còn có thể ở miền đất cằn cõi này đến ngàn năm. Để không phải nhận lấy thiên phạt...

Số phận của chúng ta, là phải trốn tránh trời đất

Không được phép gây nên nghiệp, không trải qua nhân quả

Chỉ có như vậy mới có thể đem lại hạnh phúc đến cho một mối tình sai lầm này, cho một gia đình lẽ ra không nên tồn tại

Phải...những kẻ đã đi ngược lại với luật trời

Liệu có thể có được hạnh phúc?
_________________________________________

Mong ước rằng những người ta yêu quý sẽ sống vào ngày mai, và ngày mai nữa, mọi người sẽ ở cùng chúng ta đến bạc đầu. Cho đến khi tất cả chấp nhận cái chết do sinh lão bệnh tử gây nên...

Giá như cái chết của những người ta thân yêu, đến nhẹ tựa lông hồng, khi tất cả đã chấp nhận điều đó

Nhưng...cũng giống như thiên hạ vạn biến, hay cũng có thể nói là nhân quả không bỏ sót bất kì ai

Thiên nhãn của trời soi rọi thế gian, sẽ tìm đến những kẻ đã chống lại thiên luật...

" Kh- không thể nào, cuối cùng, nó cũng đã đến sao---! "

Ngày hôm ấy, một ngày đã bị xoá đi khỏi lịch sử 7 triệu năm của nhân loại. Một ngày, đã bị che dấu vào Thần thoại

Bầu trời bị tách ra làm đôi, một vết nứt thô thiển xuyên qua chín tầng mây mà soi rọi xuống đại địa bên dưới bằng một thứ kim quang sáng loà chói mắt. Tựa như ánh sáng mà vạn vật này chỉ có thể ngước nhìn trong sự thờ phục

Ánh sáng ấy thậm chí đã soi rọi cả màn đêm

Những con chim đang kinh hoàng bay đi, tất cả những sinh mạng có tri giác đều cảm thấy, cơn phẫn nộ của một con cuồng long

Cơn giận của đất trời, hiện diện trong ánh kim quang ấy. Khiến cho nhân loại đều phải quỳ rạp

Mọi con người, đều phải quy hàng. Khi chứng kiến ánh sáng đến từ thiên cung

" Ng- Ngọc Hoàng đại đế- Thiên đình!? Họ, họ rốt cuộc cũng đã đến. Không thể nào, nó, nó quá sớm! "

Luồng kim quang ấy biến đêm thành ngày, với mục tiêu là đỉnh núi. Nơi là ngôi nhà của kẻ phá luật

Bầu trời tựa như đổ sụp, trong cơn thịnh nộ của bậc thánh thần cao cao tại thượng kia

Trước mắt của Dao Cơ Tiên Tử lúc này, cảnh tượng mà cô không bao giờ muốn phải nhìn thấy, dù cô biết rõ rằng sẽ có một ngày nó sẽ đến

Cả Dương Thiên Hựu, cùng ba người con của họ. Cũng nhìn lên bầu trời với vẻ kinh hoàng

Dương Tiễn, bất giác cầm lấy vũ khí của mình. Cả huynh trưởng của anh, Dương Giao cũng như vậy. Cả hai lập tức đứng trước gia đình mình dù ánh mắt ánh lên vẻ kinh hãi trước ánh kim quang của trời cao

" Không! Dương Tiễn! Dương Thao! Dừng lại đi. Không có cách nào để chống lại thiên đình cả! Xin hãy, tha thứ cho ta-! "

Và từ trên vết nứt của bầu trời, đi cùng với ánh kim quang toả sáng ấy. Bước ra hàng hàng vô số thiên binh thiên tướng ngang nhiên đứng giữa bầu trời

Tay họ cầm lên thần binh, toàn thân là giáp trụ rèn nên từ vàng và bạc. Họ hiên ngang đứng giữa trời, nhìn xuống phàm nhân bên dưới không để lộ chút cảm xúc gì

Tất cả đến đây chỉ vì một mục đích duy nhất, là trừng phạt những kẻ đã chống lại luật của trời

Thiên phạt sẽ giáng xuống đầu của vị thần phản bội!

" Dao Cơ Tiên Tử! Hãy mau ra hàng. Ngài đã phạm vào thiên luật của trời, để bản thân sa vào Ái dục của thế gian. Theo mệnh lệnh từ chính Ngọc Hoàng, ngài sẽ bị bắt giữ đem về thiên đình trị tội, và những người khác phải chết! "

" Thánh thượng đã hạ lệnh ban cho họ cái chết không khổ đau, vậy nên hãy ra đây mà quy phục! Đừng chống trả, Dao Cơ Tiên Tử! "

Dương Tiễn kinh hoàng, phẫn nộ, không tin vào tai mình. Có chăng chính người huynh trưởng của anh, Dương Giao cũng cảm thấy điều đó

Cả hai lập tức lao đến trước mặt mẹ mình, dù đôi tay không ngừng run rẩy

" Không! Dừng lại đi! Không có cách nào để chống lại huynh của ta, Ngọc Hoàng đại đế... "

" Đây là lỗi của mẹ, xin hãy tha thứ cho ta...nhưng không có cách nào để chống lại thiên tru của trời cả! "

" Dương Giao, Dương Tiễn, Dương Thiền. Các con của ta, dừng lại đi, đây là đại nghiệp của ta, đã đem đến tai ương cho các con... "

" Và chàng, phu quân, hãy tha thứ cho thiếp. Lẽ ra, chàng đã có thể sống, có được một gia đình, và chết đi trong sinh lão bệnh tử. Không phải chịu kết cục thế này... "

Đôi mắt của Dao Cơ Tiên Tử đẫm lệ trong khi quỳ rụp xuống trong nỗi tuyệt vọng. Kế bên là chồng cô, Dương Thiên Hựu cũng ở ngay kế bên vợ mình trong khi ôm choàng lấy cô

Và lúc này, thiên binh cũng đã đáp xuống mặt đất

Hàng hàng thiên binh thiên tướng tiến đến, đi cùng với ánh kim quang toả ra từ tút tận thiên đình. Nhưng lại đem theo nỗi tuyệt vọng

Bất kì yêu ma, hay phàm nhân nào, đều sẽ phải quỳ rạp mà quy hàng...

Nhưng cả hai người con ấy, mặc kệ lời khuyên nhủ của phụ mẫu. Nhất quyết không thể để cho gia đình bị hủy hoại trong một khoảng khắc như thế!

" Làm sao bọn con có thể chấp nhận được việc này!? Chúng ta rốt cuộc đã làm gì nên tội, nghiệp oán ta gây ra phải lớn đến mức nào mới phải gánh chịu sự trừng phạt? Không! Dù cho có việc gì đã diễn ra, dù cho sự thật có là gì, làm sao chúng con có thể chấp nhận được sự thật rằng gia đình ta sẽ bị hủy hoại ngay khoảng khắc! "

" Dù cho có phải chết, chúng con vĩnh viễn không thể chấp nhận! "

Cả hai làm sao mà chấp nhận cho được, khi bản thân vốn chẳng làm gì nên nghiệp với phàm thế. Cả gia đình họ, có gây nên đại nghiệp?

Làm sao mà có người có thể chấp nhận được việc này cơ chứ? Không bao giờ!

Dương Giao tiến về phía trước, bởi lẽ dù kẻ thù có là ngàn vạn thiên binh vạn mã đi nữa. Cũng chẳng hà cớ gì!

" Thật đáng thương, đúng như những gì Thánh thượng đã nói. Thứ lỗi cho ta, ít nhất hãy chết đi mà phải đau đớn "

Gần như ngay lập tức, trước ánh nhìn hãi hùng của Dương Tiễn. Khi một trong số các thiên binh tiến đên, trong khi Dương Giao cũng cầm lên ngọn giáo mà lao đến

Nhưng, những đao phủ của trời, là thiên binh vạn mã mang quyền năng của bậc thần thánh

Dù cho sở hữu Thần lực đi chăng nữa, Dương Giao tiệt nhiên chỉ là một kẻ bị lai tạp bởi nhục thể nhân loại! Chẳng có cách nào có thể so với thần linh!

Dù cho tâm trí có mạnh mẽ, dù cho bản thân không chấp nhận số phận. Hiện thực vẫn nằm đó, rằng thiên phạt là không thể tránh khỏi!

" Thật hiếu thảo, quả thật là lí do Thánh thượng cảm thương cho số phận các ngươi "

" Nhưng hãy chết đi và luân hồi đến vạn kiếp, đó chính là giải nghiệp "

Chỉ với một đao, xé nát ngọn giáo kia, và chém đến tận xương tủy của kẻ phản nghịch. Chạm đến tận tử huyệt, kết thúc cuộc đời của một kẻ hỗn tạp trong một khoảng khắc

Không chút đau đớn nữa, sự trừng phạt này vốn chỉ hướng đến việc những đứa con của nhân thần còn Sống mà thôi

" Oán nghiệp các ngươi gây nên, là việc các ngươi sống. Những đứa con của nhân thần sẽ không đem lại gì hơn ngoài nghiệp cho thế gian "

" Và vị thần phản nghịch phải bị trừng phạt, đó là số mệnh mà trời đã định. Hãy chấp nhận nó "

Các thiên binh tiến đến, để chấm dứt sinh mạng và oán hận của những kẻ trước mắt

Tất cả, gia đình phản nghịch với thiên luật, với đôi mắt đẵm lệ trước cái chết nhanh như chớp mắt của người con cả. Họ trong thật tuyệt vọng làm sao, và thật nhỏ bé, khi so với những vị thánh thượng

Dường như tất cả đã từ bỏ hi vọng từ lâu, phải rồi, từ đầu đã luôn là vậy

Không ai có thể chống lại luật trời, những kẻ phá luật sẽ phải bị trừng phạt. Không thể chống lại

Giống như sự nhỏ bé của chính nhân loại....

"....., Vậy ngươi vẫn chấp nhận nó? "

" Làm sao ta có thể!? "

Dương Tiễn vẫn đứng đó với thanh đoa trên tay, dù vẫn không ngừng khóc thương khi chứng kiến người anh cả bị giết ngay trước mắt. Và khi biết rằng cả gia đình mình sẽ phải chịu thảm cảnh như vậy

Không, không một ai có thể chấp nhận số phận như vậy

Làm thế nào có ai có thể chấp nhận nổi sự mất mát chỉ trong một khoảng khắc như thế!? Diễn ra ngay trước mắt mình!

" Dương Tiễn, đủ rồi, tất cả là oán nghiệp của ta, là lỗi của ta- "

" Dừng lại đi mẫu thân! Con không cần biết rốt cuộc nghiệp ra gây nên phải lớn đến thế này để phải bị tước đoạt hết tất cả!? Dù cho có là gì đi nữa, làm sao con chấp nhận được việc hạnh phúc của ta bị hủy hoại! "

Dương Tiễn tiến đến những kẻ trước mắt, dù cho điều đó tức là đối đầu với thiên binh vạn mã đi chăng nữa

Một lần nữa, thiên binh giơ cao thanh kiếm trên tay, với ý định rằng sẽ chém đầu kẻ trước mắt. Kết thúc hận thù của một sinh mạng thật đáng thương kia

Một đao của thần, thì bất kì nhân loại dù có mạnh mẽ đến nhường nào. Đều sẽ bị nghiền nát bởi uy lực của trời

Dù cho có mang một nửa là thần, thì cũng không có cách nào chống lại!

Nhưng....

" Hãy nói cho ta nghe đi thánh thần! Oán nghiệp của chúng ta dù lớn đến đâu đi chăng nữa, tại sao chỉ mỗi gia đình ta phải chịu số phận này!? "

" Ngọc Hoàng đại đế! Ta không biết ông là ai, ta cũng không cần biết ông tài trí thế nào, dù cho ông có làm điều này vì bất kì oán nghiệp nào đi chăng nữa! "

" Ta không quỳ gối, khi các ngươi sát hại cả gia đình...

" Thì ta đem tất cả các ngươi theo cùng xuống âm ti địa phủ!! "

Sức lực của Dương Tiễn vượt xa phàm nhân, đối đầu với cả thần thánh....và thậm chí đã vượt qua rào chắn sức mạnh giữa nhân thần!

Thanh đao kia bị xé tan như đối mặt với giông tố, và xoáy sâu xé nát cả cánh tay của thiên binh! Giống như một cơn bão vừa thức tỉnh, quét tan mọi thứ cản đường, cơn bão trổi dậy từ nỗi uất hận!

Khi gia đình mình bị sát hại, khi hạnh phúc bị tướt đi

Thì anh sẽ tâu lên tận Ngọc Hoàng, sẽ đánh với cả thiên đình!

Cho đến khi nhận được câu trả lời, cho cái thiên phạt này!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net