1. Triệu Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao bây giờ ngài mới đến. Tướng quân như ngài mà một người dân yếu ớt cũng không bảo vệ được. Chẳng phải tầm nhìn trí tuệ của ngài vượt trội lắm sao!? Đến cả những người dân, đến cả cha ta ngài còn không bảo vệ được vậy thì ngài còn làm được gì nữa hả."

An Nam đôi tay điên cuồng cào lên nền đất, sỏi đất khô cứng cách đó hàng chục tấc là những thi hài đã sớm không nhìn rõ được hình dáng của những người tù binh bị chôn sống trong trận Trường Bình. 45 vạn người nằm dưới lớp đất khô ráp lạnh lẽo.

Căn bản là không thể tìm được người em đang tìm kiếm.

Tay của đứa trẻ 6 tuổi đã sớm vương đầy máu. Những vết thương vết xước chi chít chồng lên nhau. Rỉ máu. Đôi mắt thống khổ bi ai đến cùng cực. Em chất vấn vị tướng quân trước mắt.

Triệu Nguyên đứng đó thất thần. Tay nắm chặt trường kiếm các đốt ngón tay trắng bệt, đáy mắt toàn là bi ai nguội lạnh. Thiên binh vạn mã, huynh đệ chinh chiến, khung cảnh thảm khóc ấy như giáo nhọn cứa vào tim ông bóp nghẹt lấy sự sống thoi thóp trong lòng ngực.

"Được, nếu ngài không làm được. Thì ta làm."

"Ta sẽ trả thù cho phụ thân. Cho Triệu Quốc."

Triệu Nguyên không đáp, ông nhắm mắt nhớ đến trước đây. Quân sĩ nước Tần đàn áp con dân Triệu Quốc. Binh sĩ lầm than thống khổ. Quân nhân lời như hận không thể cấu vào máu thịt của ông. "Bảo vệ giang sơn Triệu Quốc, chỉ cần chúng ta không từ bỏ không bao giờ khuất phục dù có chết cũng bảo vệ mảnh đất bằng xương bằng máu này. Diệt sạch lũ người Tần Quốc thống nhất thiên hạ."

Trường kiếm trong tay bị Triệu Nguyên nắm chặt đến cấu máu.

Người thúc phụ như ông có tư cách nói chuyện với nó sao. Mưu trí hơn người vậy mà cũng không bảo vệ được binh lính của mình, con dân của mình. Tướng quân như ông xứng sao?

Triệu Nguyên nhìn về phía An Nam cất giọng sự mệt mỏi và khô khan hiện rõ trong giọng nói của ông. "Về sau, con đường con đường còn lại, con đều chỉ có thể tự mình đi, không có người có thể bảo vệ con."

Sau sự kiện Trường Bình năm 260 TCN, năm sau đó Doanh Dị Nhân được Tần gửi đến Triệu làm con tin. Dị Nhân gian díu với vũ nữ Triệu Cơ và có con ngay trên đất của kẻ thù. Tên y là Doanh Chính.

Thế nhưng hai năm sau đó. Tức năm 257 TCN. Dị Nhân cùng Lã Bất Vi mưu đưa sáu trăm cân vàng cho kẻ canh ngục nên trốn thoát khỏi nước Triệu, nhưng Triệu Cơ cùng Doanh Chính không kịp trốn theo. Thân mẫu y Triệu Cơ tuy là người có tài có sắc nhưng nàng phóng túng dâm loạn sau khi biết tin Dị Nhân đơn độc trở về Tần thì cực kì câm phẫn, rủ bỏ trách nhiệm với Doanh Chính. Hoàng tộc không thừa nhận y. Y bị đất nước vứt bỏ, trở thành con tin của nước Triệu. Trở thành đứa trẻ bị giày xéo nguyền rủa nhất trong lịch sử.

Bảy năm loạn lạc, An Nam sớm đã trở thành một thiếu nữ chững chạc. Không còn là đứa trẻ như trước kia nữa. Thiếu nữ văn võ song toàn năm 13 tuổi đã trở thành chỉ huy đoàn quân tinh nhuệ thuộc đoàn quân Tấn Dương.

Không bằng quan hệ huyết thống với vị tướng quân đứng đầu bật nhất quân đội lúc bấy giờ là Triệu Nguyên. An Nam bằng chính tài trí quân sự. Tầm lãnh đạo tài tình và vượt trội đã được công nhận được quân đoàn ví như "rồng ẩn mình" của thiên triều quân sự.

Nước Tần thường xuyên qua lại và hóng hách với binh sĩ nước Triệu. Do mối liên kết mong manh giữa hai nước là vị hoàng tử Doanh Chính nên hai nước vẫn trong giai đoạn "âm thầm chiến tranh".

An Nam căm thù giặc Tần nhưng lại thường xuyên đút lót biếu vàng bạc cho các tướng nhà Tần để không bị quấy rối, tạo điều kiện cho việc ẩn nhẫn nuôi quân và tập hợp anh hào.

An Nam muốn đứng lên chống nhà Tần nhưng không đi theo các cuộc khởi nghĩa trước đó mà lặng lẽ quan sát đợi thời cơ.

Tuy là đội binh lớn, nhưng tất cả chỉ là âm thầm dưới bầu trời nước Triệu. Không chỉ tướng quân Triệu Nguyên mà còn An Nam đoàn binh cũng phải dè chừng trước thế lực của hoàng tộc tổ quốc.

Các trận chiến sự kiện chiêu binh cũng không nhận được sự ủng hộ của Vua quan nhà Triệu.

Sau trận Trường Bình năm đó, Quân đội Triệu gồm 45 vạn người do Triệu Quát chỉ huy đã bị quân đội Tần do Bạch Khởi chỉ huy tiêu diệt gần như hoàn toàn. Mặc dù quân đội cứu vãn kịp thời nhưng tổn thất là quá lớn. Triệu không bao giờ có thể phục hồi lại được sức mạnh như trước.

Bởi nó như một rào cản vô hình ngăn cách chính trị và quân sự của nhà Triệu. Chính quyền hoàng tộc dán cáo thị nghiêm cấp tập hợp quân binh đứng dậy khởi nghĩa. Nhưng những người An Nam đã không làm vậy.

Một hôm khi âm thầm chiêu binh trước cổng triều đình thấy trên thành tường là vô số hình vẽ phỉ bán hoàng tử nước thù cùng những mảnh giấy cáo thị chi chít trên tường thành. Người dân tập hợp lũ lượt đến xem. An Nam đứng cạnh đó cũng nhanh chân chạy lại.

Trên tờ giấy là thông tin tuyển người giám sát và bảo vệ cho hoàng tộc nước Tần.

Nhận thấy đây là cơ hội bước đệm tốt để đánh bại Tần. An Nam nhanh chóng trở về trại quân thông báo sẽ đăng ký ứng tuyển, được tin thúc phụ Triệu Nguyên tức tốc chạy đến đoàn binh của cháu gái.

Đêm, mọi người mở tiệc rượu tiễn đưa vị đội trưởng đi. Các trưởng lão, quân binh trưởng thành ai cũng quý mến và khăm phục em. Đồng hành với nhau từ những chiến dịch nhỏ nhất, với họ em không chỉ là đồng đội, chỉ huy mà còn là những người quan trọng trong một tập thể gia đình. Những cái ôm, xoa đầu sự luyến tiếc tạm biệt.

Sinh vào thời loạn thống hận thật đấy, bi thương thật đấy.

Trong bóng tối, có hai bóng người đang nói chuyện. Triệu tướng quân mở lời.

"An Nam... Hành thích hoàng tộc nước Tần rất nguy hiểm. Còn là ảnh hưởng đến quân sự nước nhà... Con nên cân nhắc..."

An Nam quỳ xuống khấu đầu. "Nhiệm vụ nguy hiểm nếu có bất trắc, xin tướng quân thay ta chỉ huy đội binh. Triều đình sẽ nghĩ là nhân dân câm phẫn hành thích hoàng tử nước thù tuyệt không ảnh hưởng đến quân ta."

"Dù có hi sinh thân này, ta cũng sẽ đánh bại diệt sạch quân thù."

Triệu Nguyên phất tay áo. Nặng nề khép mắt. "Nhưng mất đi người tài như con... Ta và quân không nỡ."

An Nam kính cẩn nghiêng cúi chào tướng quân, bóng lưng bé nhỏ của nàng thiếu nữ đứng dậy và rời đi.

Triệu Nguyên biết đứa cháu tuy sinh ra trong gia đình quan bình thường nhưng khí chất và tài năng của nó sinh ra là để lãnh đạo. Nó sẽ làm nên những trang sử hào hùng của đất nước. Một vị tướng quân rực rỡ hiển hách hơn cả ông...

"An Nam."

An Nam quay đầu, đây cũng là lần đầu tiên sau bảy năm em nhìn vào mắt Triệu Nguyên.

"Suốt những năm tháng qua con chưa một lần gọi ta là thúc phụ..."

"Tướng quân ngài nghĩ nhiều rồi. Bảo trọng."

"Con có thể quay về đây. Bất cứ lúc nào. Ta vẫn ở đây đợi con. Triệu Quốc vẫn đợi con trở về."

An Nam rời đi. Còn trở về không em cũng không rõ.

Hãy thay ta là một vị quân vượt trội lưu mãi ngọn lửa thiên hào hùng ý chí của dân tộc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net