Thi Thoảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://fengseyuxiao.lofter.com/post/311eb660_1c8c62c05

---

01.

Mưa tạnh.

Miyano Shiho đứng trước một căn phòng với vẻ mặt lo lắng, do dự đưa tay ra và gõ cửa. Không phải là cô chưa đến căn phòng huấn luyện của tổ chức bao giờ, mà cô chỉ cảm thấy hồi hộp khác thường so với mọi ngày. Sau khi nghe thấy tiếng "Mời vào!" từ bên trong, cô hít một hơi thật sâu rồi mở cửa căn phòng.

"Anh có phải là Amuro Tooru, hay còn được gọi là Bourbon không?" Cô hỏi người đàn ông với một giọng trầm.

02.

Sau khi cô tỉnh dậy, thế giới dường như đã thay đổi sau một đêm.

Nhìn thấy căn phòng thí nghiệm quen thuộc thuộc bộ phận nghiên cứu của tổ chức, cô lập tức nghi ngờ liệu mình có phải đang nằm mơ hay không. Cô đưa tay lên, nhéo má mình một cái thật mạnh. Sau khi chắc chắn rằng mình cảm thấy đau, cô mới tin rằng đây không phải là một giấc mơ.

Mọi thứ xung quanh gợi lại cho cô quá khứ mà cô không muốn quay lại nhất.

Sau vài giây suy nghĩ, cô bình tĩnh lại. Cô bật điện thoại di động cách đó không xa lên và nhìn thấy một bức ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đó là bức ảnh chụp chung của cô và chị gái cô. Sau khi ngắm nhìn tấm ảnh một lúc, cô liếc nhìn vào thời gian ở phía trên --

Thời gian hiển thị là năm năm trước.

Miyano Shiho kinh ngạc mở to mắt, cảm thấy máu của mình như đang chảy trở lại vậy.

Nếu mọi thứ đều đúng, thì cô đã quay trở lại năm năm trước.

Lúc này, cô đang ở trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển APTX 4869 cho tổ chức. Các bài báo về việc Kudou Shinichi giải quyết những vụ án hóc búa có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Vào thời điểm đó, không có cô bé tên 'Haibara Ai' nào, và cũng không có 'Edogawa Conan' nào cả.

Quan trọng nhất, bàn tay đang cầm điện thoại của Miyano Shiho run rẩy, trái tim cô dường như đang được đốt cháy bởi một ngọn lửa mang tên 'hy vọng'.

Vào thời điểm này, chị gái của cô vẫn còn sống.

03.

"Vâng, là tôi đây." Người đàn ông với làn da màu nâu đồng đáp lại câu hỏi của cô.

Anh mặc một bộ quần áo thể thao, có vẻ như đang tập luyện thì phải dừng lại. Trên trán vẫn còn mồ hôi nhễ nhại, mái tóc màu vàng nhạt của anh cũng vì vậy mà rối bù xù. Anh dường như không ngờ rằng ai đó sẽ đến gặp mình vào lúc này, vậy nên khuôn mặt anh có chút hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

"Cô là...?"

Giọng nói lôi cuốn quen thuộc. Shiho trong trạng thái ngẩn ngơ nhanh chóng định thần lại, "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là Sherry." Nói xong, cô nhận ra rằng câu nói này có chút quen thuộc.

Mặc dù giọng điệu của người bên kia hơi kỳ lạ, Furuya Rei, người đang được gọi là Bourbon vào lúc này, đáp lại cô với một nụ cười nửa miệng, "Vậy, cô Sherry đây tìm tôi có việc gì không nhỉ?"

Nếu đối phương có thể tìm thấy anh ở đây, thì hẳn là người đó đã có ý định gặp anh ngay từ đầu. Rei trầm tư suy nghĩ một lúc, có vẻ như anh không thể tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào với một nhà nghiên cứu khoa học như Sherry trong chiếc áo blouse trắng cả, vậy nên anh đành phải hỏi cô.

Shiho gật đầu, do dự nói, "Hãy cùng nhau có một buổi hẹn. Chuyện này rất quan trọng." Cô hẹn gặp mặt anh ở một quán cà phê.

Rei cảm thấy giọng nói của cô rất quen thuộc. Khi Shiho chuẩn bị rời đi, anh đã kịp thời ngăn cô lại, "Xin lỗi, chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?"

Shiho có chút giật mình dừng lại và nói, "Chưa."

Cô nhẹ nhàng gật đầu. Dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, cô vội vàng quay người rời đi, mà không để ý thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.

04.

"Vậy, cô Miyano muốn tôi bí mật đi theo chị gái của cô?"

Furuya Rei đặt cốc cà phê trên tay xuống bàn, tên của cô đã được thay đổi từ 'Sherry' lạnh lùng thành 'Miyano'.

Shiho ậm ừ, như thể cô không quen với cái tên 'Miyano' này vậy. "Chị gái tôi đang có một nhiệm vụ gần đây. Tôi không thể đi theo chị ấy được, tôi thậm chí còn không biết chị ấy đang ở đâu."

Điều quan trọng nhất là nếu cô không nhầm, thì nhiệm vụ của chị gái cô lần này là một vụ cướp 1 tỷ yên.

Cô không biết gì nhiều về nguyên nhân của vụ việc này. Sau khi biết tin về cái chết của chị gái mình, tờ báo màu xám về vụ án của chị gái cô đã bị vò nhàu nát nhưng cuối cùng cô không vứt nó đi, cô chỉ liếc nhìn nó một vài lần và không dám mở nó ra lại một lần nào nữa.

Cho đến bây giờ, mặc dù cô đã có cơ hội cứu vãn mọi thứ, trái tim của cô vẫn đập một cách rất khó khăn, "Chị ấy là một người bất cẩn, vì vậy việc theo dõi cũng không dễ bị phát hiện."

"Tôi nhớ tên cô ấy là Miyano Akemi." Rei lẩm bẩm, mái tóc vàng tựa hồ che đi biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Anh hẳn là đang nhớ lại quá khứ với Akemi khi còn nhỏ.

Shiho tin rằng anh sẽ đồng ý. Rốt cuộc, ở một mức độ nào đó, anh cũng là một người bạn thời thơ ấu của chị gái cô.

Cô rụt hai tay lại, vô thức vuốt ve vật thể màu bạc lạnh lẽo trên tay trái. Cơ thể cô bỗng trở nên cứng nhắc, như thể có một số thứ không thể tin được xuất hiện trong trái tim của mình vậy.

Nhận thấy những chuyển động khác thường của cô, anh nheo mắt lại, lời nói của anh có chút khiến cô ngạc nhiên, "Cô Miyano... cô đã kết hôn chưa?"

Trên ngón áp út bàn tay trái của Miyano Shiho là một chiếc nhẫn cưới, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng xế chiều.

Những gì anh nhận được là một sự im lặng kéo dài.

Rei nghĩ rằng Shiho sẽ không trả lời, nhưng rồi anh đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, dường như đến từ một nơi rất xa, "Chồng tôi... là một người rất tốt."

Anh ấy sẽ mặc tạp dề và nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy vào mỗi buổi sáng. Anh ấy sẽ là người đầu tiên đứng lên bảo vệ tôi trong những lúc tôi gặp nguy hiểm. Mặc dù anh ấy không phải là một hoàng tử, anh ấy vẫn muốn cho tôi mọi thứ mà một công chúa nên có.

Shiho luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình không may mắn, nhưng sau đó cô không còn quan tâm đến điều đó nữa. Được và mất, may mắn và bất hạnh luôn luôn không bao giờ rõ ràng.

Nhưng việc gặp được anh ấy thì tôi chắc chắn là đó một điều may mắn.

"Tôi không biết quý ông nào lại có phước như vậy." Anh thở dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Nhìn Miyano Shiho, người đang ngẩn ngơ nhìn anh chằm chằm, như thể anh đã nói điều gì đó quá đỗi kỳ lạ vậy.

"Anh sẽ biết sau." Cô định thần lại, hoảng loạn nói, "Anh Amuro vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Cô thay đổi chủ đề, nhìn anh một cách cẩn thận, mong muốn nhận được câu trả lời mà cô muốn.

Rei mỉm cười đáp, "Tôi rất vui khi được giúp cô."

05.

Một khi con người có cơ hội để sửa sai, thì ắt hẳn họ sẽ trở nên tham lam hơn.

Nếu cô có thể quay lại vài năm trước đó, cô chắc chắn sẽ ngăn chị gái mình gặp gỡ và yêu tên khốn FBI đó. Mặc dù đó nên là tình yêu của chị cô, nhưng nếu chị ấy phải trả giá bằng mạng sống của mình, thì bản thân cô thà làm nhân vật phản diện còn hơn.

Nhưng bây giờ, tất cả những gì Miyano Shiho có thể làm là cố gắng hết sức để cứu chị gái của mình.

Trong tin nhắn được gửi đến từ Furuya Rei, cuối cùng cô cũng đã hiểu lý do tại sao chị gái cô quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ 1 tỷ yên đến như vậy. Vì vậy, cô không thể không tự trách bản thân được mà khóc một cách đau đớn.

Cô đã bị tách khỏi Akemi từ khi còn nhỏ, nhưng Shiho biết chị cô cũng là một người cứng đầu giống như mình vậy. Và cô cũng biết rằng, chị ấy là người tỉnh táo hơn ai hết.

Chị ấy biết tất cả mọi thứ và thậm chí có thể dự đoán kết quả của cái chết này, nhưng ngay cả khi xác suất thất bại cao tới 99%, chị ấy vẫn ngoan cố muốn đặt cược vào 1% còn lại bằng mạng sống của chính mình.

Giống như Miyano Shiho lúc này vậy.

May mắn thay, vẫn còn thời gian cho mọi thứ.

06.

Shiho nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã là đêm khuya. Tổ chức yêu cầu cô ở lại phòng thí nghiệm để hoàn thành giai đoạn cuối cùng của APTX 4869. Việc camera được lắp đặt ở khắp mọi nơi đã cho thấy người đưa ra yêu cầu trịch thượng như thế nào.

Lần trước là cô không biết lý do tại sao, còn lần này thì cô lại không thể làm gì cả. Nhưng điều khác biệt là cô đã tìm thấy Furuya Rei vài ngày trước và nói với anh về kế hoạch và lời thỉnh cầu của mình.

Cuối cùng, cô đã chọn giao phó cho anh chìa khóa của định mệnh.

"Làm ơn hãy cứu chị ấy."

"Bằng bất cứ giá nào?" Furuya Rei nhìn thẳng vào mắt cô và nói, "Cô nên biết rằng một khi bị tổ chức phát hiện, không chỉ cô ấy, mà cả cô cũng sẽ bị liên luỵ."

"Tôi biết." Shiho không do dự đáp lại anh.

Cô không muốn dựa dẫm vào anh. Nhưng thời gian ngắn đến mức cô thậm chí không thể sắp xếp bất cứ điều gì. Dòng thời gian đã được mở ra và sớm sẽ phải kết thúc. Với khả năng hiện tại của cô, cô không thể nào tự mình cứu chị gái, thậm chí, cô có thể tự đẩy mình vào tình huống nguy hiểm.

Anh là người duy nhất có thể giúp cô.

07.

Hoàng hôn buông xuống, Shiho ngồi trong phòng thí nghiệm, với vẻ mặt lo lắng và bồn chồn. Cô đột nhiên hối hận về quyết định của mình, thầm cười nhạo về sự ích kỷ và tàn nhẫn của bản thân.

Sự cân bằng trong trái tim cô đã bị dao động giữa chị gái và Furuya Rei. Bất kể cô chọn bên nào, cô cũng sẽ cảm thấy tội lỗi và đau đớn vì đã không chọn phía bên kia.

Shiho nhắm mắt lại, hình bóng của một người đàn ông với mái tóc vàng, người đáng lẽ đang chạy trên đường vào lúc này xuất hiện trong tâm trí cô.

Anh sẽ làm được mà, đúng không?

08.

Thời gian chờ đợi dường như là thời gian vô cùng đau đớn.

Sợ hãi, do dự, bất an, thậm chí trộn lẫn với tuyệt vọng và hy vọng. Shiho không biết liệu cô đang cứu một bi kịch hay đang tạo ra một bi kịch mới.

Có lẽ cô đã làm gì đó sai. Shiho đã cố gắng hết sức để thuyết phục mình tin tưởng vào anh, nhưng cô vẫn rất sợ.

Cô kìm nén cảm xúc của mình một cách khó khăn, đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn rung lên.

Cô sợ hãi không dám chạm vào nó, nhưng rồi cuối cùng cô đã bật màn hình lên.

Đó là một tin nhắn văn bản từ Rei.

[Ổn rồi, đừng lo lắng.]

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rằng sức mạnh của mình đã cạn kiệt, cô ngã xuống ghế. Vài cơn gió thoảng qua mang đến một luồng hơi mát lạnh, cô đã bị sốc khi nhận ra rằng mình đã đổ mồ hôi nhiều đến thế nào.

09.

Khi Miyano Shiho về nhà, cô thoáng nhìn thấy một bóng người cao ráo đang đứng trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông quay lại và bước sang một bên. Người phụ nữ nằm trên ghế sofa bị chắn bởi anh hiện ra trước mắt cô.

"Chị gái của cô đã bị mất rất nhiều máu. Trên đường đến đây vừa rồi, tôi đã nhờ người bạn đồng hành của tôi mặc quần áo đơn giản cho cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Tốt hơn hết là nên đưa cô ấy đến bệnh viện."

Shiho nhìn chằm chằm vào hai người còn sống trước mặt cô và gần như không thể kiềm chế cảm xúc của mình.

"Có chuyện gì vậy?" Furuya Rei thấy vẻ mặt cô có chút nghiêm trọng, nên cố tình nói đùa để xoa dịu bầu không khí, "Cô sợ tôi không cứu được chị gái của cô sao?"

Đúng vậy, nhưng cũng không phải vậy. Shiho không biết cô lo lắng về ai, nhưng vừa rồi tâm trí cô tràn ngập hình ảnh của anh.

Cô sợ rằng anh sẽ không quay lại. Cô sợ rằng chị gái cô sẽ không quay lại. Có lẽ là cả hai người họ.

Cô đột nhiên bước tới và ôm chầm lấy anh thật chặt. Cơ thể anh vì vậy mà bỗng đóng băng trong giây lát.

"Cô Miyano..." Anh cúi đầu. Anh muốn ôm lại cô, nhưng không biết mình nên đặt tay ở đâu, chỉ đành mỉm cười cay đắng, "Nếu chồng cô biết, anh ấy sẽ nổi giận."

"Tôi xin lỗi." Shiho định đưa tay lên lau nước mắt không biết rơi từ đâu ra thì dừng lại, vội bỏ anh ra. Cô thực sự có chút mất kiểm soát. "Nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ nổi giận."

Thấy anh nhìn mình trong sự ngạc nhiên, tâm trạng thấp thỏm của cô bỗng chốc dịu xuống. Cô đưa tay ra, tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út bên tay trái xuống và giơ ra trước mặt anh.

F&M

Furuya Rei và Miyano Shiho

"Anh có nghĩ vậy không, anh Furuya?"

10.

Ngay khi cái tên 'Furuya' được phát ra từ miệng cô, dường như nó đã kích động một chiếc bom hạng nặng, vì vậy mà không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Shiho nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy một số biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của Rei, nhưng khi cô nhìn lên, cô thấy rằng anh vẫn đang bình tĩnh.

"Em biết từ khi nào?" Anh dường như không muốn che giấu điều đó. Anh quay sang nhìn Miyano Akemi, người đang ngủ sâu trên ghế sofa. "Là chị của em đã nói với em?"

"Không, chị ấy không biết." Shiho phủ nhận, "Anh có thể không tin điều đó, nhưng tôi là đến từ năm năm sau."

"Ồ?" Anh trở nên cảm thấy thú vị, "Tôi đã nói với em về điều đó năm năm sau?" Anh đột nhiên nhớ lại chiếc nhẫn cưới mà cô vừa cho anh xem, "Vậy Shiho là vợ của tôi năm năm sau sao?"

Cái tên 'Shiho' được phát ra từ anh một cách rất tự nhiên.

Shiho ngạc nhiên và cảm thấy không nói nên lời trong giây lát. Rõ ràng, điều đó thực sự đúng, nhưng anh đã nói nó một cách khiêu khích hơn một chút. Vì vậy, hai má của cô không tự chủ được mà nóng lên.

Rei không muốn cô trả lời câu hỏi này, anh mỉm cười và nói, "Không phải tất cả đều sẽ ổn sao, chỉ là năm năm thôi mà."

"Tôi có đủ khả năng để chờ đợi."

11.

Bây giờ, Furuya Rei vẫn là một thành viên cấp cao của tổ chức. Có lẽ vì không có quá nhiều công việc phụ, vậy nên anh và Miyano Shiho đã có nhiều thời gian để nhìn thấy nhau hơn.

Anh dường như thực sự đang theo đuổi cô.

Shiho ban đầu muốn từ chối anh, nhưng cô không có lựa chọn nào khác ngoài làm quen với việc hòa hợp với anh. Bây giờ, cô đã không thể cưỡng lại lời mời gọi của anh.

Cô không biết liệu đó có phải là vì sức hút không thể che giấu của anh, thứ khiến cô muốn đến gần anh nhiều hơn hay không.

Nhiều đến mức đã có tin đồn về Sherry và Bourbon trong tổ chức gần đây.

Chiếc nhẫn cưới trên tay Shiho đã được tháo ra và cất đi ở một nơi nào đó. Có lẽ cô sẽ đợi cho đến ngày mà cô thực sự có thể đeo nó.

Tình trạng của chị gái cô hiện giờ đã trở nên tốt hơn. Akemi đã được đưa vào một bệnh viện tương đối an toàn. Mặc dù cô không biết khi nào chị ấy sẽ tỉnh dậy, Shiho vẫn cảm thấy biết ơn miễn là cô thấy nhịp tim của chị gái mình tiếp tục đập.

Theo sự phát triển của cốt truyện ban đầu, bây giờ cô nên trở thành một cô bé tên 'Haibara Ai'. Nhưng cô đã không nuốt chửng viên thuốc APTX 4869 của số phận.

Mặc dù 'Haibara Ai' có thể thoát khỏi sự u ám của tổ chức, cũng như chạy trốn khỏi cảm giác tội lỗi của mình.

Nhưng, Miyano Shiho biết rằng mình thực sự không thể thoát khỏi vòng xoáy của tổ chức, vì vậy cô đã từ bỏ việc lừa dối chính bản thân mình.

Cô cũng sẽ đợi cho đến ngày tổ chức bị phá hủy.

12.

Không khí trong quán bar cực kỳ sôi động.

Khi Miyano Shiho đến buổi hẹn, cô thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa trước.

"Uống gì nhé?"

Furuya Rei mỉm cười và lắc lắc ly rượu trong tay. Rõ ràng, trang phục và khí chất của anh trông có vẻ rất nghiêm túc, nhưng nó lại bị trộn lẫn với vẻ say xỉn ở phía sau, như thể cả người đã bị nhuộm bởi màu sắc của pháo hoa vậy.

Từ đầu cho đến cuối, cô vẫn là luôn yêu anh. Và bất kể gặp nhau ở hoàn cảnh nào, anh vẫn sẽ là yêu cô.

Shiho khẽ nhếch khóe miệng và nhẹ nhàng mở đôi môi, "Được thôi!"


---The End---


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net