Jealous

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái đêm hôm khuya khoắt với nhiệt độ số âm lạnh thấu xương thấu tủy thấu luôn cả lòng người ở đấu trường nơi nổ ra "Quyết chiến diệt quốc" quyết định sự tồn vong của những quốc gia còn tốn tại này.

Khi tất cả đều chìm trong sự ấm áp của chiếc chăn dày cộm thì đâu đó trên khu vực quan sát vẫn còn một bóng người lẻ loi một mình giữa màn đêm tăm tối

Nét mặt em ảm đạm, yên bình nhưng lạnh lẽo như cái tiết trời nơi đây. Em cứ đứng mãi, mím môi rồi lại cắn răng suy tư, tựa như day dứt một điều trăn trở.

Cứ nghĩ đến cảnh chị Lương Hiền đau khổ, đè nặng trọng trách lên mình là lòng em lại đau như cắt, đến không thể chợp mắt nổi nên mới ra đây hóng tí gió trời

Và vâng "tí gió trời" ở đây là những ngọn gió hanh khô lạnh buốt, thổi cuồn cuộn tựa như cơn lốc từ miền cực lạc kỉ băng hà. Nếu là người thường không khéo sẽ ngất đi nhưng mang trong mình thể chất đặc biệt từ quá trình biến dị pha của tế bào Thesus, đứng trước gió lốc khắc nghiệt của thời tiết với Lương Tố mà nói chỉ như gió thoảng mây bay.

Đứng một hồi cũng chán. Em xoay lưng định quay về phòng của khu vực Việt Nam thì có một tiếng động lạ phát ra phía đài quan sát đối diện.

Theo bản năng em quay đầu ra sau một cách nhanh chóng và.... Ờm có hai cái bóng người cao lớn phía bên kia. Một người thấp hơn dựa vào lan can, người còn lại đứng đối diện với người kia càng làm rõ về độ chênh lệch chiều cao.

ó chẳng phải là Anh hùng đại diện Nga- Mikhail Asimov và đằng đó là...'

Cái mái đầu vàng nhạt nhạt tựa trắng với chiều cao này rõ là quen lắm. Nhưng em không tài nào nhớ được

' Giờ cũng 2h sáng rồi mà ảnh làm gì với người đó vậy ta' Nghĩ cũng tò mò nhưng Tố tự nhủ: 'chuyện của người ta tốt nhất là mình không nên nghe trộm'

Vẫn là Tố 1 phút sau khi, đang đứng nép vào tường, cố gắng nghe hết cuộc trò chuyện của hai con người mờ ám giữa đêm hôm

- "Cậu, tốt nhất là tránh xa thằng nhóc Hui Xiyi. Đừng để tôi phải cảnh cáo"

Chất giọng trầm thấp, lạnh lẽo cất lên trong không gian vốn đã lạnh vãi cả đái ra khiến Tố rợn người. Cộng thêm quả mặt hầm hầm tuôn trào sát khí đến ma quỷ cũng phải chạ thì chỉ có mình anh trai Nga mới làm được.

Đối diện với thân hình to lớn mang tính áp đảo trước mắt người kia chỉ nhởn nhơ, nụ cười như có như không mà đáp lại một cách bình thản. Quả là hai thái cực đối lập

- "Ơ hay, tôi có phải con ông anh đâu mà muốn dạy thì dạy. À, hay là xa nhà mấy ngày đã nhớ con rồi dở chứng xem người khác như con mình mà dạy ấy nhờ."

' chắc rồi, cái giọng này chính xác là tên đại diện phía Hoa Kỳ - Aiden D Adams' Tố khẳng định và thầm cậu nguyện cho tên phởn này khi thốt ra mấy câu khiến cho mặt anh Mikhail đen như đít nồi

Vừa mới cầu xong cho ổng thì ổng lại tiếp tục seri cái mồm hại cái thân

- "Hay là để tôi book vé cho về thăm con nhỏ nhá. Khỏi ảnh hưởng đến các tuyển thủ đại diện khác nhỡ bị ông hẹn giữa đêm hôm như tôi thì sao"

Trước vẻ mặt gợi đòn của kẻ đối diện, anh Nga tự dặn lòng phải tịnh tâm, vậy bảo nó mới nghe: 'đkm bĩnh tĩnh nào Mikhail Asimov, phải bình tĩnh, nhỏ nhẹ bảo cậu ta, tuyệt đối không được để cậu ta thù mình'

- "Nghiêm túc trả lời đi Aiden D Adams"

- "Nếu tôi nói không thì sao"-cậu nở nụ cười thân thiện như lúc chào hỏi Xiyi-"chả có lí do gì tôi phải làm vậy"

-"Tôi không muốn cưỡng ép, Adams"-anh nghiến răng, nhớ về buổi gặp mặt lúc sáng của cả hai-"Chỉ riêng cách cậu cười với thằng nhóc kia đã khiến tôi bực mình cho dù có là giả dối hay thật lòng, tôi đều không chấp nhận"

Cô gái nhỏ nép bên từng nghe xong khúc này cái xịt keo luôn

'Ủa gì zợ, đây là đâu ? Tôi là ai ? Đây là Mikhail Asimov á và.... Thằng Mỹ Adams'- Tố càng ngẫm càng sốc-'pha này chắc kèo rồi, anh Mikhail thích thầm Adams mà không dám nói, nửa đêm hôm hẹn người ta ra cảnh cáo. Mai mình phải đi báo với chị Hiền mới được, đảm bảo tin chấn động luôn'

Cũng không khác gì Lương Tố, bên này anh hùng đại diện Hợp chủng quốc Hoa Kỳ chính thức đứng hình, mặt ngệch ra. Cậu tưởng mình đang nghe lộn không. Nhưng rồi nhanh tỉnh táo lại bằng suy nghĩ của bản thân

-"Vậy là ông anh thích thằng đó hả"

Vâng! Phán câu xanh rờn luôn khiến Tố và Mikhail phải đỡ trán. Không biết nó ngu thật hay giả ngu.

Thấy anh hùng đại diện Nga không nói gì, Aiden định mở mồn ra khua tiếp nhưng một từ cũng chưa kịp nói khuôn miệng đã bị vồ lấy bằng đôi môi khô khốc, lạnh lẽo

Cậu trợn mắt nhìn tên Nga ngố trước mắt đang không ngừng cắn mút bờ môi của mình một cách điên cuồng không giấu nổi đi chút phẫn nộ len lói.

-"ah....urgh...."

Cơ thể hoàn toàn bị áp đảo bởi thân hình to lớn.

Nếm được vị ngọt nơi đầu lưỡi, Mikhail như va phải chất gây nghiện. Khiến người ta muốn đắm chìm mãi, day dứt không buông

Chưa đủ, gã dùng tay bóp má người dưới thân, cưỡng ép đưa lưỡi vào khuấy đảo trong khoang miệng ấm nóng. Mặc cho tên Aiden không ngừng vùng vẫy tay chân thụi từng cú vào cơ thể rắn chắc của gã

Chiếc lưỡi của Mikhail chẳng khác nào một con rắn tham lam, cứ lộng hành hút hết thứ nước ngọt ngào của Aiden bao năm tích giữ. Ngay khi cơ thể cậu mềm nhũn vì thiếu hơi thì cũng là lúc con rắn ấy tìm thấy chiếc lưỡi nhỏ bé để cùng quấn quýt, hòa quyện thành một

Tiếng chóp chép vang vọng khắp dãy khán đài quan sát khiến Lương Tố ngại ngùng, mặt đỏ chín như trái ớt

' không ngờ ảnh bạo vậy luôn trời'- Tố kìm nén bản thân mà nghĩ-' chắc chuồn sớm quá chứ mấy cảnh này chị Hiền mà biết mình xem chắc chỉ la mình cả tuần mất'

Sợ bị mắng um sùm khói lửa Lương Tố
Rón rén bước từng bước nhỏ nhẹ nhất có thể, mong không phá vỡ bầu không khí của đôi tình nhân giữa đêm hôm khuya khoắt, trăng thanh mây tạnh, chỉ có gió là thổi ào ào như muốn đem luôn người ta đi.

Đang chuẩn bị xuống cầu thang để về phòng dưới thì hai chân ẻm vấp vào nhau. Và thế là...

' toi rồi'

UỴCH

Một cú đau điếng cả người. Bên kia Aiden nghe được tiếng động đang lúc ái muội mà giật mình đẩy mạnh Mikhail ra tí thì ngã xuống sàn.

- "Anh điên à, làm cái quái gì vậy"-cậu nói bằng chất giọng cáu gắt, khàn khàn sau cơn dư chấn vừa rồi-"giờ thì hay rồi, còn bị người ta bắt gặp"

Trái ngước với vẻ chột dạ, phát hoảng của cậu, gã vẫn bình tĩnh mỉm cười dịu dàng, còn không quên liếm môi, nuối tiếc vị ngọt còn chưa tận hưởng hết như con gấu bị tước mất hũ mật yêu thích

-"Chỉ là một con chuột, không đáng để tâm"- anh vừa nói vừa liếc mắt đến cầu thang đối diện-"Chẳng phải ban nãy em cũng rất tận hưởng sao, Aiden"

-"Rõ là không nhá, ông anh đừng tự ảo tưởng. Con chuột kia ông tự đi mà giải quyết rồi tôi sẽ coi như không có chuyện gì"

-"Gọi tôi là Mikhail đi Aiden, đừng dùng từ 'ông anh'"

-"Hai ta chưa thân đến vậy, Asimov và cũng đừng gọi tôi là Aiden"

-"Vậy ý em là nụ hôn ban nãy chưa đủ, lên giường rồi mới thành thân nhỉ"

Bất lực với gã này cậu bày ra dáng vẻ chán chường, hai mí mắt sắp cụp xuống giống như sắp lăn ra sàn ngủ thật. Vị anh hùng đại diện Mỹ chịu thua mà cất tiếng gọi

-"Được rồi..."

-"Mikhail, Mikhail Asimov, tôi đi đây"

cậu nói rồi nhanh chóng quay đi về khu phòng của mình để lại tên người Nga còn đứng mãi như trời trồng chỉ để ngắm nhìn bóng lưng dần khuất

A ha cái giọng nói thanh thoát này khi gọi tên gã quả là êm dịu biết bao, Mikhail không ngừng tưởng tượng ra viễn cảnh cái miệng bé xinh kia thốt ra những tiếng rên rỉ đầy gợi tình khi bị gã nhồi nhét thứ dương vật nóng hổi đang sôi sục trong đũng quần đến trướng đau. Miệng không ngừng lẩm nhẩm

-"Phải chi em chậm một chút thì giờ đã nằm dưới thân tôi, không ngừng nức nở"

-"Dù sao một nụ hôn cũng quá đủ cho ngày hôm nay vì thời gian còn dài cho hai ta, Aiden D Adams"

Rồi gã cũng xoay gót rời đi khi bóng cậu đã khuất một khoảng. Còn con chuột rình trộm thì mai tính. Nghĩ vậy nhưng thực ra Mikhail lại mong cảnh tượng nóng bỏng của hai người rộ lên cho cả thế giới biết. Để bất cứ ai cũng biết rằng Aiden D Adams là của riêng Mikhail Asimov này. Như vậy sẽ không có bất kì vệ tinh nào xoay quanh mặt trăng của gã.
______________________

Eeeee có ai thấy truyện nhạt không ạ chứ tui là thấy nhạt vãi ra, nhạt y như tui v á :))

Mn đọc cảm thấy chỗ nào không hay thì góp ý để tui sửa nè chứ tui là thấy xàm xàm rồi nhưng vì otp nên vẫn cố

Với lại mấy cái oneshort sau có ý tưởng gì thì cmt cho tui nha chứ tui là hơi bí rồi :>>























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net