深狱共犯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/45539782

Tác giả: GlowWood

Edit: Quýt

Thể loại: H văn, H văn, không có cốt truyện, hơi OOC, cất não mà đọc ạ

Pairing: Blade/Ren x Jing Yuan

Fandom: Honkai Star Rail

T/N: Fic gốc là tiếng Trung, do mình chưa từng có kinh nghiệm với fic tiếng Trung nên sẽ không đảm bảo độ chính xác + lời văn í ẹ. Dịch để thỏa mãn fetish thôi. Chúc đọc vui.

CHÚ Ý: Truyện viết trước khi game ra mắt, 1 số chi tiết không khớp canon xin hãy lơ đi nha mấy cậu.

[Bản dịch đã thông qua sự cho phép của tác giả]

-oOo-

Lạnh lẽo, tăm tối, sâu thẳm.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Cảnh Nguyên đối với nơi này.

La Phù U Ngục đã từng giam cầm vô số tội nhân sa chân vào bóng tối, những kẻ kia ngày đêm đều than khóc, kêu gào, nhưng cũng vô dụng, thứ chờ đợi chúng phía trước chỉ có phiên tòa của Thập Vương mà thôi.

Cảnh Nguyên trước nay chưa từng mảy may đoái hoài đến những kẻ chốn ngục tù này, hay nghi ngờ về phán quyết của Sở Thập Vương, nhưng hiện tại, sự xuất hiện của người kia lại khiến y...có chút rối rắm.

Người đàn ông tóc trắng, dáng người cao to đĩnh đạc, đang lướt qua địa lao, mái tóc xõa bên má khẽ đung đưa với từng bước chân. Có vẻ như, những âm hồn vô tội vướng mắc chấp niệm quá sâu vẫn chưa chịu rời đi, hiện tại đang phát ra những tiếng khóc than bi thảm, tất cả đều quanh quẩn bên tai kẻ thống lĩnh La Phù.

Dù rằng những lời oán thán kia sẽ không được nghe thấy bởi người sống.

Tướng quân sắc mặt lạnh lùng, giữa hai lông mày ánh lên vẻ nghiêm nghị, y chậm rãi đi trong bóng tối của đại lao, cất bước về phía phòng giam nọ.

Có tiếng thở hổn hển nặng nề từ xa truyền đến, trong mỗi hơi thở đều mơ hồ chất chứa cuồng vọng bị đè nén, mà chủ nhân của âm thanh kia, dường như không hề ý thức được hoàn cảnh xung quanh mình.

Một luồng sát khí hung ác xuyên qua không khí, hướng thẳng đến Cảnh Nguyên, khiến y dừng lại cước bộ. Biểu cảm y bất biến, yên lặng nhìn tấm màn mỏng nơi phòng giam trước mặt bị sát khí vô hình cắt đứt, rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Ngay khi tia ám khí kia sắp chạm đến Vân Kỳ tướng quân, trong nháy mắt bỗng hóa thành cơn gió nhẹ, sượt qua mặt Cảnh Nguyên, làm thổi bay vài sợi tóc mai của y.

Vân Kỵ tướng quân mặt không biến sắc, đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt đang ẩn mình trong bóng tối - là mục đích chính trong chuyến đi lần này của y. Hắn ta hiện đang quỳ rạp, hai tay mang theo gông xiềng nặng trĩu. Hắn nhìn y, môi nhếch lên nụ cười độc địa: "Ra là ngươi...Cảnh Nguyên."

Người đàn ông kia mang dáng vẻ quật cường mà ngẩng đầu, mái tóc xanh đen dài rũ về trước theo động tác của hắn. Cảnh Nguyên nhìn mái tóc xõa dưới đất, đột nhiên lại hoài niệm đến màu sắc quen thuộc trước kia. Sau đó, y lại rơi vào đợt xuất thần khác.

"Đã lâu không gặp." Nam nhân mở to đôi mắt hổ phách nhìn vị tướng quân, Cảnh Nguyên cũng lãnh đạm nhìn vào ánh mắt của kẻ mà mình trước đây đã từng vô số lần gửi gắm yêu thương tín nhiệm. Đoạn tình cảm kia... tựa như mảnh đất màu mỡ do chính y tưới tiêu, nay đã trở nên cằn cỗi.

Cơn lũ tàn nhẫn quét qua, tình yêu thủy chung nay khô cạn, thứ sót lại chỉ còn lại là ngọn lửa hận thù và niềm tương tư thiêu đốt tâm can.

Vị tướng quân tóc bạc im lặng hồi lâu, nhưng tên phạm nhân kia không hề tỏ vẻ khó chịu, cảm thán bảo, "Nhiều năm như vậy, thế nhưng bên cạnh ngươi chỉ có tên tiểu tử kia thôi sao?" Nụ cười của hắn tràn đầy ác ý: "Không biết nơi kia, vẫn còn như trước đây hay không?"

Dưới lời châm chọc của đối phương, Cảnh Nguyên cuối cùng cũng phản ứng lại: "...Ngươi quả nhiên càng ngày càng không biết lựa lời."

"Ha ha... Vân Kỳ tướng quân, đừng trách ta đa nghi, chẳng lẽ ngươi suốt thời gian qua không cùng kẻ nào khác? Ngươi không cần giải tỏa ham muốn sao?" Người đàn ông cười âm hiểm.

Sắc mặt Cảnh Nguyên trầm xuống: "... Dục vọng của thiên nhân nào có thể so được với long tộc bọn ngươi."

"Thật sao? Ha ha, Cảnh Nguyên, mấy năm qua bắt ngươi phải nhẫn nhịn lâu như vậy, ta đây quả thật đáng trách."

Tướng quân đột nhiên lúc này cười đáp: "Nền công nghệ ở Tiên Chu so với ngươi tưởng tượng còn tiên tiến hơn nhiều, ta hà tất phải tìm đến đối tượng là người? Những dụng cụ kia, so với người, còn dễ sử dụng hơn nhiều." Nói đến đây, Cảnh Nguyên híp mắt, "Chúng ít ra sẽ không phản chủ."

"..." Xét về tài nhanh mồm dẻo miệng, hắn dù sao cũng kém Cảnh Nguyên vài bậc, "... Hừ." Vẻ mặt hắn mang theo chút u ám.

"Ngươi không cần cố tình khiêu khích ta."

Mặc dù nắm được phần thắng trong cuộc khẩu chiến, nhưng khóe miệng Cảnh Nguyên cũng chẳng nhếch lên nổi, y cụp mắt xuống, tựa hồ có điều suy tư.

Một lúc sau, ngay khi tên tù nhân định mở miệng nói thêm vài câu châm chọc, ngài tướng quân đột nhiên bước tới, khụy một bên gối ngồi xuống.

Một đôi tay ấm áp ôm lấy gò má đẫm khí lạnh của nam nhân, đôi mắt hắn mở to, cảnh giác nhìn Cảnh Nguyên trước mặt. Trong mắt vị tướng quân tràn đầy nhu tình đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp. Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, thậm chí còn chưa kịp giải mã tia tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt vàng óng rực rỡ kia, thì đã phát giác gương mặt Cảnh Nguyên đang phóng đại đến gần.

Lập tức, có một đôi môi quen thuộc mà xa lạ chạm vào môi hắn, ngài tướng quân nhắm mắt lại, thành kính dâng lên hắn một nụ hôn, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại khẽ luồn vào khoang miệng, giống như lấy lòng mà quấn quýt đầu lưỡi hắn.

Người đàn ông rũ mắt, yên lặng mặc cho Cảnh Nguyên làm càn. Kĩ thuật hôn của y vốn không tốt. Không lâu sau, khi đã vụng về phô bày hết mọi mánh lới, y vừa định ngửa đầu ra sau để chấm dứt nụ hôn thì tên phạm nhân chợt bổ người về phía trước. Không ngờ đến hành động đột ngột kia, Cảnh Nguyên trong nháy mắt mất đi thăng bằng, vội vàng chống tay xuống đất để tránh cho đầu bị va đập. Người đàn ông tóc đen lập tức lợi dụng sơ hở mà dồn toàn thân lên người y, dùng đầu lưỡi cạy môi và răng vốn đang muốn khép lại của Cảnh Nguyên, hung hăng xâm nhập, liếm láp, tiếng xiềng xích vang lên lanh lảnh. Cảnh Nguyên bị nụ hôn của hắn rút dần dưỡng khí, toàn thân như mất đi sức lực, bất lực nằm soãi người trên nền đất lạnh lẽo bụi bặm. Y vươn cánh tay run rẩy ra, do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn choàng tay ôm lấy bờ vai rộng người trước mắt.

Đầu lưỡi cực kỳ hung hãn rất nhanh đã hoàn toàn giành được quyền khống chế trong nụ hôn, Cảnh Nguyên không thể chống đỡ, xụi lơ nằm trên mặt đất, mặc cho hắn bày bố, mất đi hoàn toàn dáng vẻ uy nghiêm khi nãy. Người đàn ông không có ý định buông tha y sớm vậy, hai tay mặc dù bị khóa chặt, nhưng đôi chân thon dài không bị trói buộc của hắn chậm rãi chen vào đùi Cảnh Nguyên, hơi dùng sức, khiến tướng quân không còn cách nào khác đành phải mở rộng hai chân nghênh đón.

Cảnh Nguyên buông cổ người đàn ông ra. Y bị hôn đến thất điên bát đảo, hiện tại chỉ biết đẩy vai đối phương trong vô vọng nhằm chấm dứt càng nhanh càng tốt, nhưng nỗ lực của y cũng chỉ vô dụng. Nước bọt chảy ra từ khóe miệng, cảm giác tê dại xông lên đại não, lòng y đầy bất an mà giẫy giụa, đồng tử giãn nở. Y dùng tay đánh đấm lung tung, nhưng lại chẳng nỡ dùng sức quá mạnh làm thương tổn đối phương.

Dưới sự kháng cự của y, tên phạm nhân mơ màng hé mắt, dù đang đắm chìm trong nụ hôn nhưng vẫn bật ra tiếng cười khẽ, cuối cùng mút chặt đôi môi mềm mại của Vân Kỳ tướng quân một cái, sau đó mới chịu buông Cảnh Nguyên ra.

Tầm nhìn của y bị lu mờ, trước mắt chỉ thấy y phục màu đen phóng đại trước mặt. Tên phạm nhân kia trườn đến người Cảnh Nguyên, tiếp cận vùng cổ của y, dùng răng cắn mở nút thắt phức tạp trên y phục Vân Kỳ tướng quân, làm phơi bày da thịt săn chắc mà trắng nõn trong không khí lạnh lẽo. Hắn không chút lưu tình cúi người, chóp mũi áp vào cằm Cảnh Nguyên, cảm nhận được mùi hương lô hội quen thuộc xông vào khoang mũi. Hắn tham lam ngửi lấy mùi hương quý giá này, sau đó há miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn, rồi cắn vào vùng cổ mỏng manh của Cảnh Nguyên.

"A..." Tướng quân thống khổ kêu lên, lần đầu thốt ra tên hiện tại của hắn: "Nhẫn..."

Nam nhân không ngừng cắn mút, trên làn da không chút tì vết hiện lưu lại những vết đỏ sẫm, cùng với tiếng nhớp nhép vang khắp phòng giam.

Chậc chậc. Nhẫn tặc lưỡi, áp sát vào tai Cảnh Nguyên dụ dỗ nói: "Làm đi."

"..."

Tướng quân không đáp lại, nhưng hành động của y đã nói lên tất thảy. Bàn tay trắng nõn và khỏe khoắn đưa xuống, ngập ngừng cởi cúc quần Nhẫn, lấy ra dương vật đã căng cứng. Khoảng cách sít sao giữa hai cơ thể rất khó để Cảnh Nguyên có thể hành động tự do, y cố gắng dùng tay phải tuốt lấy cự vật của Nhẫn. Găng tay da vốn không thích hợp với loại việc này, nhưng căn nguyên xấu xa của nam nhân kia vẫn nổi lên phản ứng dưới động tác của tướng quân, ngày càng trướng to, cứng cáp.

Hơi thở hổn hển nóng rực bên cổ y ngày càng dồn dập. Kĩ thuật y không còn thành thục như trước, nhưng vẫn đủ khơi mào dục vọng của nam nhân, động tác tuốt nắn, khiến khoái cảm dần tích tụ tại hạ thân hắn. Không cam lòng bị yếu thế, hắn bèn tiếp tục oanh tạc cần cổ Cảnh Nguyên, dấy lên khoái trá khi nghe thấy tiếng thở đứt quãng của vị tướng quân tóc trắng.

Cảnh Nguyên tăng tốc độ trong tay, cuối cùng, với một tiếng gầm nhẹ, Nhẫn phóng thích tinh dịch đậm đặc, làm vấy bẩn quần áo của hai người. Hắn hé răng cắn phập, để lại hai vết máu loang lổ tại vùng cổ vị tướng quân. Cảnh Nguyên vòng tay qua sau lưng hắn, mò mẫm đến một sợi xích vừa nặng vừa kiên cố, vận dụng hết sức lực mà bóp nát.

Tiếng kim loại vỡ tan vang vọng trong nhà tù. Khi hai tay đã lấy lại tự do, Nhẫn nắm lấy dây nịt tại thắt lưng của Cảnh Nguyên, mạnh bạo rút ra, mon men đến phần đùi săn chắc và đầy đặn của y, dùng miệng cởi ra chiếc găng tay mình, rồi đút ngón tay vào cái lỗ nhỏ tham lam của đối phương.

"A..." Hậu huyệt đột nhiên bị dị vật xâm nhập, Cảnh Nguyên không nhịn được kêu lên một tiếng, hai gò má nhiễm hồng, lý trí bắt đầu bốc cháy. Bàn tay của người đàn ông mảnh khảnh mà hữu lực, không ngừng khoét lộng vách trong, nơi kia nhanh chóng tiết ra chất lỏng bôi trơn, tràn vào lòng bàn tay Nhẫn.

Hậu huyệt đã sớm trở nên mềm mại, có lẽ Cảnh Nguyên nói thật, đúng là y trong thời gian qua đã không ngừng tự an ủi bản thân bằng mấy món đồ kia. Nhẫn chứng kiến vẻ yếu mềm của người dưới thân, tâm tình bỗng trở nên chán nản, nghĩ đến cảnh tượng người đáng lẽ chỉ thuộc về mình lại phải dùng đồ chơi để cầu hoan, dục vọng chiếm hữu của nam nhân liền bốc cháy hừng hực.

Hắn rút tay về, đem dương vật cương cứng áp vào lỗ nhỏ hiện đang co rút. Hắn nhìn Cảnh Nguyên tóc tai rối bời, thần sắc mê man, muốn ngắm y kĩ một chút, ghi tạc vào lòng.

Cảnh Nguyên cau mày trong cơn đau và khoái cảm khi nơi kia bị xâm nhập, vách tường bên trong từng li từng tí hút lấy quy đầu cùng dương vật thô tráng, khiến cả người y không khỏi run lên. Khi điểm mẫn cảm bị xẹt qua, con ngươi ngài tướng quân mất đi tiêu điểm, y hé mở đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, tất cả đều lọt vào tai Nhẫn. "Ha...a...."

Nam nhân tóc đen tàn nhẫn đâm vào lút cán, Cảnh Nguyên thân mình run lên, bấu chặt lấy lưng Nhẫn, thanh âm rên rỉ không ngừng tuôn trào, vang vọng khắp ngục tối. "Ưm... ha... a!... Chậm một chút! Ngươi chậm lại đi mà..."

Vân Kỳ tướng quân lúc bấy giờ y phục hỗn độn, chỉ còn mỗi chiếc quần treo hờ tại đôi chân thon dài đang dang rộng, bộ dáng y hiện tại quá mức chật vật, nhưng người đàn ông đang chịch y vẫn ăn mặc tươm tất, chỉ có quần là cởi ra một chút.

Dục vọng tê dại từ nơi hai người giao hợp lan tràn đến toàn thân, y ngay cả đầu ngón tay cũng mất đi sức lực. Cảnh Nguyên bị Nhẫn giày xéo, mắt dâng lên tầng hơi nước lấp lánh, nhìn vào Nhẫn như đang phơi trần mọi tâm ý của mình. Trong cơn đê mê, Cảnh Nguyên đột nhiên ý thức được, nhà tù hẻo lánh tại La Phù này có thể giam giữ cơ thể của Nhẫn, nhưng không thể nào kìm hãm được linh hồn điên cuồng này của hắn, và chính trái tim y mới là thứ đang bị trói buộc bởi đôi đồng tử đỏ rực ma mị kia.

Thân thể va chạm càng lúc càng kịch liệt, tay Cảnh Nguyên đang bám trụ lấy cổ Nhẫn cũng dần lơi lỏng, hai chân vắt vẻo bên hông hắn cũng dần dà trượt xuống. Nhưng Cảnh Nguyên không rảnh quan tâm, y không ngừng phát ra từng tiếng thở dốc quyến rũ, hậu huyệt càng thêm thít chặt. Nhẫn thấy được đối phương không thoải mái, bèn thay đổi tư thế, vác hai chân Cảnh Nguyên lên hai tay mình. Hắn nhéo cái eo thon nhỏ của y một cái, cúi người áp sát khuôn mặt như ngọc của tướng quân, nhẹ nhàng liếm đến khóe mắt y, đến nốt ruồi đón lệ kia.

Tư thế này so với trước sâu hơn một chút, Cảnh Nguyên sít sao ôm lấy Nhẫn, vô thức vặn vẹo eo mình để phục vụ cho động tác của hắn, không ngừng phát ra tiếng rên dâm đãng. Nhẫn nghiến răng, va vào lần cuối, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, khiến Cảnh Nguyên trợn mắt, đầu lưỡi vô thức đưa ra.

Tinh dịch nóng ấm dội vào vách thịt bên trong, khiến thân thể Cảnh Nguyên không ngừng co giật, hai tay nắm lấy dải ruy băng đỏ buộc sau đầu Nhẫn rồi xé toạc, như để trả đũa.

Nhẫn ngồi thẳng người, rút cự vật mình ra khỏi Cảnh Nguyên. Vị tướng tóc trắng cả người mềm oặt nằm trên mặt đất, ánh mắt vẫn tràn ngập dục vọng. Nhẫn từ trên cao nhìn xuống, lửa dục không những chưa tắt, mà còn được châm ngòi trở lại. Hắn vươn tay chộp lấy Cảnh Nguyên, dùng sức lật người y lại.

Vân Kỳ tướng quân tứ chi quỳ trên mặt đất, cảm giác lạnh thấu xương từ nền đất truyền đến đầu gối. Cảnh Nguyên sửng sốt, đầu óc vừa mới lấy lại chút thanh tỉnh thì người phía sau đã bóp lấy cặp mông đầy đặn của y, theo sau là vật cứng rắn quen thuộc kia áp tại tiểu huyệt.

"Đừng..." Cảnh Nguyên hai tay chống trên mặt đất, vòng eo uyển chuyển rũ xuống, cứ như vậy lộ ra cái lỗ nhỏ mê hoặc cùng cặp mông trắng như tuyết kia.

Chiếc giày trên chân trái của y vẫn chưa được cởi ra hoàn toàn. Với vẻ mặt thâm trầm, Nhẫn vươn tay nắm lấy mắt cá chân trái của y, tay kia véo mạnh eo y.

Thứ khổng lồ kia lại cắm sâu vào thân thể Cảnh Nguyên, ngài tướng quân trợn mắt, không thèm để ý đến hình tượng của mình mà nỉ non: "A ha... Nhẫn... Ngươi nhẹ một chút..."

Nam nhân cũng không thèm để ý lời van lơi của y, tiếp tục tiến công thật mạnh, cánh tay Cảnh Nguyên lại mất đi sức lực. Còn chưa hoàn toàn ngã xuống đất, vị tướng quân đã kịp giơ tay chộp lấy tấm màn treo trên trần đại lao, quấn chặt lấy cánh tay mình, giữ phần thân trên không tiếp xúc với mặt đất.

Tư thế này giúp Nhẫn thưởng thức được đường cong eo và lưng xinh đẹp của Cảnh Nguyên. Hắn không ngừng chuyển động, dựa sát vào người Cảnh Nguyên, vùi mặt vào mái tóc trắng dài rối bù của người yêu, ủ rũ nói: "Đừng dùng tên này gọi ta nữa, Cảnh Nguyên."

"A ha..." Cảnh Nguyên tuy chìm trong khoái lạc, nhưng vẫn có thể hiểu được ngụ ý của Nhẫn. Y cắn chặt môi, ngay cả tiếng kêu cũng nhỏ xuống, không khí bỗng trở nên trầm trọng. Sự im lặng kéo dài cho đến khi dương vật Nhẫn va vào điểm kia.

"A..." Cảnh Nguyên ngọt ngào thở dốc, nhưng vẫn nhất quyết không chiều theo ý hắn: "Nhẫn..."

"...Không muốn gọi sao?" Nhẫn cũng lường trước được kết quả này, hắn không nói nữa, chỉ chuyên tâm thao túng điểm mẫn cảm của Cảnh Nguyên, động tác tựa hồ có chút không cam lòng. Chốn lao ngục yên tĩnh nay chỉ được lấp đầy bởi tiếng rên rỉ mị hoặc của Vân Kỳ tướng quân.

Một lần nữa đạt đến cao trào, nơi kia của Cảnh Nguyên tiếp nhận toàn bộ tinh dịch trắng đục của hắn, nhưng Nhẫn vẫn chưa chịu rời khỏi ngay, dương vật còn chôn vùi trong thân thể y, hắn vòng tay ôm eo vị tướng quân tóc trắng, ghé vào tai đối phương thì thầm: "Cảnh Nguyên, ngươi chớ quên, bản thân ngươi cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ của ta mà thôi."

Vân Kỳ tướng quân buông tấm mạng che mặt đã bị mình vặn đến nhăn nhúm, thay vào đó xoay người nắm lấy cằm Nhẫn, buộc hắn đối diện mình. Bầu không khí diễm tình sau cơn ái ân vừa rồi tiêu tan, con ngươi màu vàng kim của Cảnh Nguyên hơi tỏa sáng, tàn nhẫn đáp: "Ta cần ngươi nhắc nhở sao?"

Nhẫn cười lạnh, "Ha hả, tướng quân à, ngươi từ trước tới giờ vẫn không hề thay đổi."

Cảnh Nguyên nhìn hắn, trong mắt lại lộ ra vài phần hoài niệm, y rũ mi, chậm rãi nói:

"Đáng tiếc, nhà ngươi lại thay đổi quá nhiều."

---

"Ngươi đi đi."

Nhẫn lúc này đang khoác lên quần áo chỉnh tề, trên người sạch sẽ không chút bụi đất, nghe Cảnh Nguyên nói như vậy, hắn mới dừng lại động tác.

Hắn nhìn bóng lưng của Vân Kỳ tướng quân, hiếm khi lộ vẻ thắc mắc.

Cảnh Nguyên dường như biết hắn muốn nói gì, quay đầu lại bảo: "Việc ngươi đã định thì chẳng thứ gì có thể ngăn nổi, phải không?"

Nhẫn tiếp tục im lặng, đứng yên tại chỗ trong một lúc, trước khi sải bước nhanh đến Cảnh Nguyên.

Nghe thấy tiếng bước chân, vị tướng quân ngước đầu nhìn hắn, và không chút do dự, hắn liền ôm lấy gáy đối phương, để răng môi giao hòa lần nữa.

Cảnh Nguyên không phản kháng, cũng không nhắm mắt lại, y hơi ngẩng đầu, nhu thuận chấp nhận nụ hôn của đối phương, ánh mắt tỉ mỉ dò xét dung mạo nam nhân trước mắt, một lần nữa khắc vào tâm khảm.

Hôn xong, Nhẫn vuốt mái tóc xõa trên mặt Cảnh Nguyên, thì thầm: "Hai ta sẽ có ngày tái kiến."

Cảnh Nguyên ngước mắt, dùng bàn tay ấm áp vuốt ve gò má lạnh lẽo của đối phương.

"Ta biết."


-hết-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net