[Bordeaux] La rivière et Le pont

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: La rivière et Le pont
Author: Bordeaux
Rating: 13+
Paring: YunJae. Một chút YooSu (rất ít thôi)
Disclaimer: DBSK có quyền tự chủ.
Status: Short fic, finished
A/N: Nhạc được sử dụng cho fic
Entre Nous: http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/entre-nous-Chimene-Badi.IW6I6IBD.html
và Je t'aime: http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=snV-29LjXN

Summary:

Jaejoong chợt hỏi lòng; có khi nào con đường này ngày xưa là một dòng sông? và lằn dành cho người đi bộ kia là một chiếc cầu bắc ngang con sông đó. Để người qua kẻ lại dù không biết cũng có thể gặp được nhau, quen nhau, và yêu nhau.

La rivière et Le pont


Họ quen nhau vào mùa thu.

Khi Jaejoong đi mua một số đồ dùng với em trai mình. Và cậu nhận ra mình đã đi ngang qua ai đó thật quen thuộc ở ngã tư đường lớn. Hoàn toàn không vì một gương mặt, hay mùi hương nào, mà chỉ đơn thuần là ai đó mà cậu đã quen trước đây. Khi quay đầu lại nhìn về bên kia ngã tư, cậu thấy có một người đang mỉm cười.

Đột nhiên cậu cũng cười.


Khi Yunho đi qua ngã tư để đến một buổi xem mắt khác mà mẹ anh đã sắp đặt, một ai đó thật quen thuộc đi ngang qua anh làm trong một khắc con tim ngừng đập. Nhanh chân bước qua đường khi đèn đỏ sắp chuyển xanh, rồi lập tức quay lại. Ở bờ bên kia của dòng xe cộ, có đôi mắt thật quen thuộc đang kiếm tìm điều gì từ bờ bên này.

Là tim anh bỗng nhiên thấy hạnh phúc khi gặp được đôi mắt ấy.


Họ quen nhau, lần đầu tiên mà ngỡ như từ lâu lắm.


Chia tay nhau vào mùa đông.

Yunho rất yêu cậu, đó là điều mà Jaejoong vẫn nhớ khi họ chia tay nhau cũng tại ngã tư khi họ quen nhau lần đầu tiên hồi mùa thu năm trước. Một năm hơn rồi, và bây giờ họ chào nhau cũng ở đây. Khi anh bước đi cùng những người khác để qua bên kia đường. Jaejoong chợt hỏi lòng; có khi nào con đường này ngày xưa là một dòng sông? và lằn dành cho người đi bộ kia là một chiếc cầu bắc ngang con sông đó. Để người qua kẻ lại dù không biết cũng có thể gặp được nhau, quen nhau, và yêu nhau.

Rồi cuối cùng nói lời chia tay cũng ngay từ "dòng sông" này.

Jaejoong mỉm cười nhẹ vì ý nghĩ quá lãng mạn của mình. Bóng Yunho đã chìm đi trong những cái áo khoác sậm màu, cậu quay người bước đi, thật chậm và không thôi nghĩ về hình ảnh dòng sông đó.


Jaejoong yêu anh nhiều lắm, Yunho nghĩ, đấy là điều duy nhất mà anh chắc chắn đến sau này. Nhưng đã có quá nhiều điều trong họ khiến cho tình yêu của họ kéo dài chỉ hơn một mùa đông. Một năm trôi qua rồi, đầu tiên là thu, sau đó là đông, rồi xuân, tới hạ, quay lại thu và cuối cùng là đông. Anh không nhớ hết những lần họ chia tay nhau trên con đường này, những lần qua bên này đường, khi quay lưng lại sẽ thấy nụ cười của Jaejoong ở bên kia đường. Có lần anh hỏi sao mình không qua cầu vượt đi. Jaejoong đã bảo, qua cầu vượt rồi, anh đưa em về nhà, hay em đưa anh về nhà? cả hai cách đó không phải là buồn lắm sao?

Jaejoong..............Một lần nào đó đã từng bảo con đường này có lẽ trước đây là một dòng sông.

Anh bắt đầu nhớ Jaejoong trong từng bước chân "vượt sông" qua bờ bên này. Và khi quay lại như một thói quen, anh đã không còn thấy nụ cười ấm áp đó lần nữa. Tất cả trong tầm mắt, chỉ là những chiếc áo sậm màu của mùa đông.


Nhiều điều khi chia tay.

Changmin không rõ về tình yêu, không phải vì đến giờ cậu chưa yêu ai. Cái mà cậu không rõ, là vì sao Jaejoong hyung đã yêu người con trai đó nhiều đến như thế mà vẫn buông tay. Cụm từ "không hợp nhau" làm lí do chia tay trở nên vô nghĩa chưa từng thấy.

Họ rất yêu nhau.

Vào mùa xuân khi hai anh em họ rời Seoul đến Paris. Cậu đã nghĩ, ah, có khi chuyện rời đi khỏi Seoul là lý do họ chia tay nhau chăng?


Junsu không biết nhiều về chuyện yêu đương, có lẽ vì chuyện cậu với Yoochun đi theo một chiều hướng hoàn toàn khác với anh trai mình nên thế. Nhưng khi Yunho bảo họ chia tay vì cả hai quá khác biệt, điều đó với cậu giống như chả có nghĩa lý gì.

Có nhiều khi, người ngoài bảo họ yêu nhau, hợp nhau. Nhưng giữa hai người họ không thấy thế thì sao. Yoochun đáp lại những thắc mắc của Junsu như thế.

Yunho đến Mĩ vào mùa xuân, lúc chia tay nhau ở sân bay. Lần đầu tiên Junsu nghĩ rằng, có lẽ, họ chia tay vì họ biết sẽ xa nhau.

Đó cũng là một cách nghĩ. Yoochun nói.

Entre nous.

Jaejoong mở một quán coffee nho nhỏ ngay dưới nhà mình ở Paris. chỉ đủ chỗ cho 3 bàn trong nhà và hai bàn trước sân, khách không quá nhiều làm không gian lúc nào cũng tĩnh. Những người hàng xóm Pháp của cậu buổi sáng dù tất bật đi làm đến mấy cũng ghé qua mua một cốc cà phê để mang đi. Jaejoong vui vì họ thích món cà phê của cậu. Trường mới của Changmin không cách xa nhà là bao nhiêu, nhưng đủ để níu chân nó không về ăn trưa với cậu. Thành ra, buổi trưa khi vắng khách, Jaejoong một mình ngồi xem báo và ăn một mẩu bánh là đủ.

Vào buổi chiều nọ, khi Jaejoong đang dọn bàn. Entre nous vang lên làm tim cậu ngừng đi một nhịp đập.

Entre nous,
C'est toujours
C'est le contraire
D'un jour
Un voyage sans détour
Entre nous.

Không phải là họ chia tay bởi cậu đi Pháp và anh lên đường đi Mĩ. Chuyện khoảng cách có thể làm chia cắt người ta thật sự sao? Giữa họ, vốn có quá nhiều tranh cãi mà những người ngoài cuộc không thể nhận biết được. Dù Jaejoong và Yunho vẫn yêu nhau, nhưng cả hai giống như những đường thẳng, gặp nhau, cắt nhau, sau đó lại đi về hướng khác. Có quá nhiều điểm khác biệt, quá nhiều tự tôn cho cả hai, khiến cái gọi là bù đắp, nhường nhịn nhau trở thành không thể.

Jaejoong là một chàng trai, không hề là một cô gái.

Jaejoong yêu Yunho theo kiểu một người con trai yêu một người con trai khác.

Nhưng Yunho lại yêu cậu theo kiểu một chàng trai yêu một cô gái.

Điều đó có thể chấp nhận được sao?

Trong một năm hơn đó, trong năm mùa đó, họ yêu nhau bao nhiêu lần và cãi nhau cũng bấy nhiêu lần. Không khi nào họ làm hòa nhau, chỉ đơn giản là khi chào nhau ở hai bờ đường đó, mọi hờn giận đều tan biến đi. Và họ lại quay một vòng quay mới và lập lại những chuyện như thế lần nữa.

Jaejoong nhớ lần cuối cùng khi họ đi cùng nhau, đã không có trận cãi nhau nào. Mà đơn giản là lời chia tay đã nói một cách cực kỳ dễ dàng ở trong quán cà phê nào đó mà cậu không nhớ rõ. Một cách đơn giản, nhẹ lòng và không mấy đớn đau, Jaejoong đã nói lời chia tay trước anh và nhận được cái gật đầu chỉ vài phút sau đó.

Cậu còn nhớ, lúc đó, nhạc trong quán cũng là bài hát này.

Giữa đôi ta
luôn là những trái ngược buồn cười
Là khoảng cách
Là con đường không thể quay lại


Vốn là đã có quá nhiều trái ngược giữa anh và cậu rồi.


Changmin về nhà khi trời chưa tối. Khi cậu bước vào nhà, trong tiếng nhạc nho nhỏ của bài Entre Nous, anh trai cậu đã rơi những giọt nước mắt đầu tiên sau ngần ấy ngày đau đớn.

Your eyes

Yunho sống ở Seattle, trong một căn hộ lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Công ty cách chỗ ở 3 block nhà, đủ 15 phút để đi bộ đến chỗ làm vào buổi sáng và ngần đó thời gian đi bộ về nhà vào buổi tối. Nơi Yunho ở không có một người Hàn nào sinh sống, tất cả đều là người bản xứ. Họ nhìn anh với đôi mắt nghi kị vào những buổi đầu, những nụ cười gượng vào những buổi sau đó và sau này thì bắt đầu nói chuyện với anh. Yunho nghĩ, người ở đâu cũng như thế mà thôi. Gặp người không giống như mình thì phải đề phòng cũng là chuyện đúng.

Cạnh căn hộ của anh là một gia đình người Tây Ban Nha, ông bố của gia đình đó cũng làm chung với Yunho nên những ngày đầu tiên anh đã qua chào nhà bên ấy. Họ rất quý Yunho, đặc biệt là cô con gái tám tuổi rất dễ thương và hay quấn lấy anh mỗi khi anh qua nhà. Nataly là tên cô bé, đôi mắt nâu rất trong và mái tóc xoăn hay lúc lắc mỗi khi chơi trò chơi điện tử cùng anh.

Đôi mắt trong vắt màu nâu cũng giống như mắt Jaejoong.

Nhiều đêm anh không ngủ được vì nhớ đôi mắt thật trong đó.

Mắt Jaejoong rất trong, và có lẽ trong nhất là vào cái ngày mà họ chia tay nhau. Khi đó, dưới ánh đèn vàng của quán cà phê mà họ chưa từng ghé qua, đôi mắt ấy như nuốt hết ánh sáng vàng vào đáy, đôi môi cong vẽ nên nụ cười và nói lời chia tay thật từ tốn. Giờ đây khi nghĩ lại, Yunho chưa từng thấy Jaejoong mang một nét nữ tính nào trừ đôi mắt nâu kia, và anh cũng yêu cậu từ đôi mắt ấy.

Là điều đầu tiên khi nhìn thấy nhau trong dòng người vào ngày cuối thu đó.

Là điều ám ảnh anh.

Là điều anh tìm kiếm khi quay người lại trong ngày mùa đông họ nói chia tay nhau.

Chỉ cần nhớ lại một chút thôi là mọi thứ tràn về.


Jaejoong

Jaejoong


J.a.e.j.o.o.n.g


Yunho không nhớ mình đã gọi tên người đó bao nhiêu lần trong một đêm, và bao nhiêu đêm trải qua từ ngày mùa đông khi anh không còn tìm thấy đôi mắt cậu trong dòng người ấy. Nhớ nhung, thương yêu, buồn bã, nhưng chưa từng giận hờn, hoặc giả là có thì tất cả đã bị dòng người lúc bước chân sang bờ đường bên này cuốn đi mất.

Jaejoong đối với anh là điều quý giá không thể nói nên lời, không thể diễn tả bằng cảm xúc mà chỉ có thể vẽ lên được bởi yêu thương.

Vậy mà..........

Họ chia tay nhau.


Vào một buổi sáng khi Junsu đang tất bật ở lớp học cùng Yoochun. Điện thoại vang lên làm cậu và cả lớp giật mình, ngay sau đó, Junsu giao mọi thứ cho Yoochun đang đứng lớp rồi chạy ra ngoài.

"Junsu ah! .................em có thể tìm số điện thoại Jaejoong giúp hyung được không?"

Junsu cảm thấy từ rất xa, người anh của cậu đang rơi nước mắt trong đêm vắng.


Je t'aime

"Jaejoong hyung, hôm nay em phải đi sớm. Hyung có thư, em để trên bàn. Đừng ra ngoài nhiều nhé, nóng lắm >"<

Changmin."

Phong thư màu xanh, phía bên trong có một chiếc đĩa nho nhỏ và một tờ giấy được xếp làm ba.

Khi mở phần giấy đầu tiên lên, Jaejoong nhìn thấy những dòng tiếng pháp.

Je t'aime, je t'aime
Comme un fou comme un soldat
Comme une star de cinéma
Je t'aime, je t'aime
Comme un loup comme un roi
Comme un homme que je ne suis pas
Tu vois, je t'aime comme ça

Phần gấp thứ hai, thay cho những dòng tiếng pháp, là những dòng tiếng anh.

I love you, I love you
Like a crazy, like a soldier
Like a movie star
I love you, I love you
As a wolf, as a king
As a man that i'm not
You see, i love you like that

Phần gấp cuối cùng sau những dòng tiếng pháp và những dòng tiếng anh, là những dòng tiếng hàn.

Anh yêu em, anh yêu em.
Như một kẻ điên, như một người lính
Như một diễn viên
Anh yêu em, anh yêu em.
Như một con sói, như một vì vua
Như anh không phải là anh nữa
Em thấy không, anh yêu em nhiều như vậy đấy.

Cậu đọc những dòng chữ đó, lật đi lật lại những nếp gấp đó cho đến khi chúng nhàu hẳn ra, cậu phát hiện mặt cuối cùng còn có một dãy số được viết rất nhỏ. Đoạn, cho đĩa vào máy, đúng như cậu nghĩ, những dòng chữ trên mặt giấy đầu tiên chính là lời bài hát.

Je t'aime.

Lara Fabian gào thét trong dàn máy. Những dòng chữ trên giấy nọ cũng giống như hét lên trong lòng cậu ngần đó câu chữ. Không cần biết lời hát bắt đầu là gì, không cần biết bối cảnh câu chuyện dẫn đến lời hát là gì, cái cậu cần nghe là những từ Je t'aime đó, cái cậu muốn nhớ là những lần cậu nói yêu anh, những lần anh ôm chặt cậu.

Những cái thật nhỏ nhặt khi họ còn quen nhau.


Khi họ còn yêu nhau.


Nhưng................


Cậu chưa từng ngừng yêu người tên Yunho đó.


Cũng như Yunho chưa từng ngừng yêu cậu.


Mọi thứ bắt đầu được tua lại như một cuốn băng, thật chậm thật chậm, những nụ cười, những ánh mắt, những vòng tay đều được tái diễn bằng hình ảnh, bằng âm thanh, bằng tiếng cười.

Jaejoong nhớ ra là từ ngày họ yêu nhau đến ngày họ chia tay, chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống giữa họ. Vui mừng không và tức giận cũng không.

Chúng chỉ rơi xuống rất lâu sau này, khi những mùa khác đã trôi qua.

Họ vẫn yêu nhau.

Vào một đêm đầu hè, khi Yunho ngồi trước máy tính làm việc cho một dự án khá lớn của công ty. Màn hình điện thoại của anh nháy sáng rồi tắt phụt.

Đủ lâu để anh chú ý rằng, tin nhắn từ bên kia đại dương đã đến.


Cuối hạ.

Junsu khó chịu nhìn vào màn hình điện thoại, anh trai cậu mới vừa gọi về. Chỉ để nhắn một câu duy nhất.

"Hai tuần nữa anh về, nhớ dọn nhà."


Changmin được tống cho cơ man nào là đồ ăn trong tủ lạnh. Trước khi cậu có thể nói bất cứ lời nào thì Jaejoong đã bồi thêm mấy hộp thuốc bổ vào tủ và túi xách rồi bảo luôn.

"Hyung đi mấy bữa là về hà, em ở nhà ngoan, đừng ăn đồ ngoài. Hyung có nhờ Vicent (ông hàng xóm) cho em ăn nhờ mỗi cuối tuần này."

Changmin chỉ kịp gật đầu. Trước khi cậu có thể nói gì hơn được thì Jaejoong đã vù ra xe rồi biến mất.


Khi Yunho ra sân bay. Anh nhìn vào mục tin nhắn trong chiếc điện thoại một lần nữa trước khi tắt máy.


Hãy gặp lại nhau vào một ngày đầu thu.


Thu.

Yunho bước xuống máy bay lúc 3h sáng. Gọi điện báo Junsu rằng anh đã về, thằng bé giọng gắt gỏng bảo anh ra khách sạn mà ngủ đi, đừng làm phiền nó và Yoochun đang chơi điện tử. Yunho cúp máy, một lúc sau thì Yoochun gọi, bảo hyung hãy đi taxi về nhà đi, Junsu ngủ rồi, em chờ cửa.

Anh cảm thấy vui. Vẫn bảo thôi, để anh ra khách sạn ngủ, đằng nào thì thằng Su vẫn chưa dọn nhà đúng không?

Yoochun bảo, là em đã dọn cho cậu ấy rồi. Nhưng mới nãy hai đứa đùa nhau dữ quá nên giờ tung tóe đồ ra cả.

Yunho lại cười. Anh bảo Yoochun đi ngủ đi, rồi bản thân cũng bắt một taxi ở sân bay, về khách sạn nằm trên khu đường đó nhất.

Trong một chốc, anh nhận ra vì sao mình lại vui nhiều như thế.

Được nói tiếng Hàn, thật thích.

Máy bay của Jaejoong hạ cánh khi trời đã sáng. Check-out xong thì đã đến 9h, cùng với cái vali nhỏ của mình, cậu đi tàu điện đến con đường đó. Buổi sáng mùa thu Hàn Quốc, lá thu vàng trên đoạn đường đó làm mọi thứ trở nên đẹp và êm ấm hơn bao giờ hết. Dù đang đứng một mình trên phố đông, trong dòng người này chẳng ai là quen thuộc với cậu. Nhưng trong họ sao mà quen thuộc quá đỗi, có phải là từng thấy trên cùng con đường này rồi hay không?

Kéo vali đến ngã tư, Jaejoong đứng ngay chỗ nắng chiếu vào. Nắng mùa thu, không hề nóng mà thật ấp.

Từ chỗ cậu nhìn qua bên kia đường, dòng người tấp nập đang dừng lại chờ đèn đỏ.

Có ai đó, rất quen.

Yunho thấy đoàn người nơi anh đang đứng thật quen thuộc. Hình như cũng là những khuôn mặt này những ngày trước đây. Và anh nghĩ, dù thế giới này có đổi thay bao nhiêu, thì trên những con đường người người qua lại vẫn cứ quen thuộc. Chỉ là, họ không nhận ra nhau mà thôi.

Anh nhìn qua bên kia đường, nắng phía đông chiếu thẳng vào những mảnh kính cao ốc ngay phía trên và dội xuống một dáng người cao cao cùng chiếc vali đen. Đôi mắt nâu bị ánh sáng vàng che mất, như khuông mặt đó, tướng đứng đó, và nụ cười đó. Suốt đời này không thể nào anh quên được.

Vì là thương yêu cả đời, anh đã dành cho cậu ấy.

Jaejoong kéo vali sang bên kia đường, đi về hướng người con trai đó.

Vòng tay qua cổ anh. Vòng tay này, sao có thể quên được đây?

Yunho siết thân người mảnh này thật chặt.

Hơi ấm này, làm sao có thể thôi nhớ được đây.


Gió mùa thu đang thổi, trong dòng người hối hả, họ ôm nhau.

Outsiders - Những người ngoài cuộc.

Changmin vốn không nghĩ là hai đường thẳng cắt nhau một lần sẽ có thể cắt nhau được lần thứ hai. Nhưng giờ cậu lại nghĩ, có khi người ta không phải lúc nào cũng đi trên đường thẳng. Hoặc giả họ từng đi trên đường thẳng, nhưng sau khi họ gặp nhau, thì họ đã rời quỹ đạo cũ để đi vào phương hướng mới. Ở nơi đó, họ có thể không gặp nhau trong một thời gian, nhưng rồi sau đó lại gặp được nhau, để tạo nên một vòng tròn.

Và những người yêu nhau thì cứ ở trong vòng tròn ấy mãi.

Như Jaejoong hyung và người yêu của hyung ấy.


Junsu nghĩ tình yêu của Yunho hyung quá chừng rắc rối, tại sao đã chia tay rồi nay thì gặp lại. Rồi sau đó lại chia tay và rồi tiếp tục gặp nữa! >"<

Yoochun bảo với Junsu rằng, họ, ngay từ khi bắt đầu chưa từng nói lời chia tay.

Chỉ là vào mùa đông đó, họ đã tạm không muốn gặp nhau mà thôi.

Junsu gật gù bảo, ừ thế thì cũng được.

La rivière et Le pont - Dòng sông và cây cầu.
End by Bordeaux


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net