[Yukijichou] Không trắng nắng buông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Written by Jichou


| Rating T | Họ nằm trong những giấc mơ |
AU | Spiritual | YunJae


Beta Reader: Danky


Summary


"Một thoáng quên nhặt lấy tình rơi
Vạn năm nhớ tay hanh hao nắng."

Changmin, có một cuốn sách viết về người ngoài hành tinh...

A/N

Viết vội trong một buổi chiều nằng đổ.

For my beloved Junnie ~

Vì chúng ta đã là bạn nhau trong thời gian qua.


/ Cần đọc chậm /


--------

Không nắng trắng buông


Songfic: http://www.woim.net/song/25928/a-time-for-us.htm

Năm 2212, sóng thần, bão lũ hoành hành khắp nơi.


Năm 2224, mưa thiên thạch xuống bang Texas của Mĩ.


Năm 2248, dự án đưa con người lên mặt trăng vô vọng.


Năm 2296, trái đất đứng trước nguy cơ bị hủy diệt.


Năm 2318, thiên tai, chất độc hóa học, bầu khí quyển bị tàn phá, ô nhiễm biển cả, dầu loang,... nhấn trái đất chìm vào bế tắc. Ngày 3 tháng 10 năm đó, chính phủ các nước phát lệnh rời bỏ trái đất, tàu cứu nạn lần lượt đưa con người đến một sự sống khác mới tìm thấy.


Ngày 5 tháng 10, một trong những con tàu rời khỏi trái đất mất liên lạc với phi thuyền mẹ. Đó là một con tàu nhỏ, sức chứa chỉ khoảng 200 người của thành phố Seoul, nước Đại Hàn Dân Quốc. Người ta phỏng đoán có khả năng nó bị hỏng hóc dọc đường, cũng có thể do mất phương hướng trong không gian nên đã đáp vội vào một hành tinh nào đó nhằm sửa chữa và tìm cách liên lạc với phi thuyền mẹ xin cứu trợ.


Ngày 8 tháng 10, như phỏng đóan, con tàu nói trên đã đáp xuống một hành tinh lạ sau ba ngày mất liên lạc.


Ngày 9 tháng 10, gần hai trăm dân di trú trên chuyến tàu đổ bộ xuống mặt đất với hi vọng kiếm tìm sự sống.


Như vậy, năm 2318, trái đất diệt vong.


...


Tháng 10, cũng năm đó, tôi có một tình yêu.

Một chút quên nhặt lấy tình rơi
Vạn năm nhớ tay hanh hao nắng.


Có một truyền thuyết về hành tinh không nắng-về sự sống nguyên sơ ngoài trái đất và con người. Hành tinh luôn thức dậy lúc nửa đêm, hình thành từ gió sáng và tận cùng bởi cơn mê. Người bất cần tìm thấy ở đó những thứ họ đánh mất, kẻ đê mê nhận ra những gì họ cần. Hành tinh không nắng trôi dạt theo quỹ đạo của thời gian, qua những hố đen và mộng tưởng, chỉ dừng lại vào lúc nửa đêm. Mà ở hành tinh này, đêm chỉ đến khi đủ ngàn năng sự sống, rồi một khi đã dừng lại, sẽ bị hủy diệt.


Năm đó, trái đất diệt vong. Tàu chúng tôi may mắn đáp vào một hành tinh dừng lại trên quỹ đạo của thời gian sau khi gặp sự cố hỏng hóc. Và ở đó, chúng tôi-những kẻ di trú đi tìm thời lượng của giấc mơ, đã gặp em-sự sống cuối cùng ở hành tinh không nắng đang dần bị hủy diệt.

Năm 2318, tôi có một tình yêu.

Cậu con trai nhỏ giữa những con đường cũng nhỏ, bàn tay nhỏ, dáng người nhỏ và một đôi mắt lớn. Đôi mắt đen nhánh, to tròn, trong và sáng rực rạo cả bầu trời hôm đó. Đôi mắt ấy đã nhíu lại, nhưng cứ trong, nhưng cứ đẹp, khi Jaejoong nhìn thấy tôi.


Hành tinh nhỏ với những con đường cũng nhỏ, làng mạc nhỏ, bầu trời nhỏ và sự sống không lớn. Jaejoong đã đứng đó, giữa cái túng quẫn bé nhỏ của đời, nghiêng nghiêng đầu trong cái chớp mắt hồn nhiên, trong sáng tinh khôi. Hành tinh nhỏ luôn phủ màu mờ, cái sắc mơ màng của buổi mùa muộn loáng thoáng, cả mùi cỏ thơm và hương liệu đăng đắng, cả bầu trời luôn đỏ rực và làng mạc lạ lẫm xa xa, trong cái mù mịt giăng giăng của sống còn đó, cậu con trai người ngoài hành tinh hiện ra, đẹp ngỡ ngàng như thể nằm mộng.


Hành tinh không nắng nguyên sơ sáng rạng hơn ngày. Ngay bước chân đầu tiên kẻ di trú đặt xuống hành tinh lạ, họ nhìn thấy những hoang mang vô định của người thất thời. Khi bước chân đầu tiên chạm đến ngõ đường vắng của làng mạc xa, tôi nhìn thấy tương lai, tình yêu và cả mộng tưởng. Jaejoong đã đứng đó, giữa sắc rạng đỏ của vùng chết chóc và hương thời của giấc mơ, đưa tay vén tán lá xanh qua một bên, gật đầu chào chúng tôi trong một nụ cười buồn thẳm.


Nụ cười buồn nhưng rực sáng hành tinh không nắng.

"Em là ai?" - Tôi nói, bước về ranh giới của những cơn mê, chìa tay đến em trong nụ cười nhẹ. - "Cơn mê của hành tinh không nắng?"

Hành tinh không nắng vốn có một cơn mê.


Cơn mê của buổi ban trưa không nắng, cơn mê tồn tại ngay cả khi hành tinh trắng ngừng quay. Cơn mê ở đó, tỉnh thức chờ đợi cho một sự sống khác. Bởi bản thể đã là cơn mê, ai cho nó mơ một bình yên khác?


Hành tinh không nắng vốn có một cơn mê, cơn mê cô độc bị lãng quên.

--------

Trong cuốn sách nghiên cứu về sinh vật ngoài trái đất, cụ thể là người ngoài hành tinh, Changmin có viết:

"Người ở hành tinh không nắng có ngoại hình bắt mắt, thường là những mái tóc lạ màu, đôi mắt to và cái nhìn đẹp. Bởi lẽ đó, họ thu hút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất là cách họ đưa tay xoa tròn nơi thái dương.


Đưa tay xoa tròn nơi thái dương là động tác quen thuộc của người ngoài hành tinh.


Ý nghĩa của nó: xin chào."


Jaejoong, lúc gặp gỡ, cùng đã chào tôi như thế. Những ngón tay mảnh dài nhấp nhẹ nơi đuôi mắt, lướt trên làn da trắng đê mê. Hành tinh không nắng nên da Jaejoong trắng, những con sông trắng và ngọn đồi cũng trắng, cả sương giăng và gió lộng. Jaejoong đã ở đó, nơi biên giới của hiện thực và ảo ảnh, chào chúng tôi và dẫn dắt vào cơn mơ bất tận.


Hành tinh không nắng gió buông.


Changmin ngỡ ngàng lạ lẫm theo Jaejoong bước về những rặng núi dài trắng toát, Junsu nắm áo Yoochun tự hỏi đó là mơ hay thực, những kẻ di trú rụt rè theo sau Changmin trên con đường trong hành tinh nhỏ. Và tôi buộc mình vào cơn mê chôn chân tại chỗ khiến Jaejoong-lúc đó là cậu con trai người ngoài hành tinh xa lạ, quay lại đứng chờ.

"Thôi em về đi." - Tôi nói, chỉ về phía bầu trời rạng đỏ cơn mơ. - "Chúng tôi chỉ ở đây chờ đến khi bắt được tín hiệu."


"------" Jaejoong nghiêng đầu trả lời, thanh âm vang lên khiến tôi lạnh buồt. Những người xung quanh chúng tôi ngồi thụp xuống đưa tay bịt lấy tai với vẻ đau đớn, Junsu thụt lùi về sau Yoochun, Changmin quay sang Jaejoong lạ lẫm.

Trang ba mươi hai, cuốn sách mùi thảo mộc, dòng chữ nghiêng nghiêng viết bởi cây bút máy mực xanh, Changmin chép lại: "Thanh điệu người ngoài hành tinh mang lại có tần số cao, người trái đất không thể nghe được."

------

Chúng tôi dừng lại ở cơn mê, của một hành tinh không nắng.


Hành tinh trắng với những cánh đồng trắng, cơn mơ trắng và tóc Jaejoong cũng trắng. Những buổi trưa rạo rực mùa chảy và đôi tay trần không chút mồ hôi. Hành tinh không nắng nên Jaejoong chẳng bao giờ đổ mồ hôi, tóc trắng không thôi mượt mềm. Mái tóc thơm mùi hương liệu-cũng giống mùi thảo mộc nơi cuốn sổ Changmin chẳng cho mượn bao giờ, mắt đen vẫn nghiêng sáng như dòng chữ xanh vẽ nên hành tinh không nắng.


Jaejoong sau này thường bám theo chúng tôi trên con đường nhỏ, của hành tinh cũng nhỏ.


Những ngày sáng rực bởi gió lộng vùng giăng. Hành tinh hăng hăng với bầu trời rộng mở.


Jaejoong cùng Junsu chơi bóng. Quả bóng tròn, vòm cây cũng tròn, giấc mơ tròn và nụ cười không méo. Jaejoong chơi bóng bằng vai, Junsu chơi bóng bằng chân. Người hành tinh khác thường chơi bóng bằng vai, chân đưa ra đỡ mất thăng bằng sẽ ngã. Jaejoong mỗi lần ngã lại ngơ ngác chống dậy, ngây ngô, tinh khôi đến lạ. Junsu mỗi lần như thế đều cau màu mắng chửi, nửa xót nửa giận bảo lần sau sẽ chẳng rủ em chơi nữa.

"Thà rủ Yoochun khừng khực kia chơi còn hơn." - Jusnu đã nói, đưa tay xoa xoa nơi thái dương. Jaejoong hiểu nhầm đó là chào, lại lủi thủi bỏ đi.

Thấy vậy Junsu phải theo giữ lại, nằm chặt lấy tay, đầu ngúc ngắc qua lại bảo chẳng có ý gì cả. Vậy là, Jaejoong đập vào đầu Junsu, rồi bỏ đi. Junsu nửa ngạc nhiên nửa tức tửi, chạy về phi thuyền lôi bằng được Changmin đang nằm trong đống chăn dày, hỏi: "Với người ngoài hành tinh, đập vào đầu có nghĩa là gì?"


Changmin tức giận, quên mất uể oải khi thoát khỏi tấm chăn dày, mắng: "Đang trong quá trình nghiên cứu."

-------


Junsu không rủ Jaejoong chơi bóng, cũng chẳng rủ được Yoochun "khừng khực" kia chơi.


Jaejoong cùng Yoochun sáng tác nhạc. Hành tinh không nắng bàng bạc ngày buông. Jaejoong không hát nhưng Yoochun hát. Giọng hát Yoochun ấm khiến Jaejoong vui. Jaejoong vui bầu trời cũng rạng, cỏ cây rạng và chân trời cũng rạng, Jaejoong chạy vòng quanh Yoochun cho một khúc ca nhỏ, nhún nhường lãng đãng cho mấy đoạn tình ca.

"Tình ca..." - Yoochun bảo. - "Ước gì Jaejoong hát được tình ca tớ viết."

Jaejoong cười, bầu trời cũng cười. Cỏ rạng cây mơ nhưng hành tinh không nắng. Lãng đãng đẹp như một cơn mê, Yoochun bảo, người ta khó có thể thoát được. Jaejoong không hiểu ai nói gì, không thể nói gì nhưng lại luôn vui. Jaejoong vui mọi người cũng vui, đoàn mấy trăm người tị nạn lạc quan sống, Jaejoong mang sức sống đến như một buổi chiều tà. Chiều tà nắng buông và những bước chân lẫn thẫn.


Yoochun bảo thật hạnh phúc khi được ở lại hành tinh của những cơn mê. Lê thê kể chuyện cũ kĩ mấy năm bị Changmin, Junsu và tôi hắt hủi. Jaejoong lại cười dù thật không hiểu, mắt môi rạng sáng ngày chờ.

"Chỉ có Jaejoong là tốt với tớ nhất." - Yoochun hào hứng nói, đứng quay quay tập nhạc trong tay.

Junsu ngay lúc đó gào thét: "Cái đầu anh, ai chèn ép hắt hủi anh bao giờ." làm Yoochun mất thăng bằng ngã dưới tán cây xanh. Tán cây xanh dòng sông nước chảy, bầu trời cũng xanh và cơn mơ lạnh. Junsu bị Changmin ép nhảy xuống chuộc lỗi vớt Yoochun-lúc ấy gần như xác chết lên, cãi vả đôi điều làm không khí vỡ.


Jaejoong thấy thế chợt cười, đưa tay vuốt vuốt ngang trán. Tôi vờ ho lạnh, nhướn mày chọc ghẹo Yoochun. Jaejoong lại ngẩn cười ngơ ngác, nghĩ gì đó tháo mảnh dây gai trên cổ ra khoác cho tôi. Yoochun ghen ăn tức ở ho ngày một to, cuối cùng cũng giành được cuộn dây gai tết đáng sợ đó.


Changmin bảo: "Đó là khăn quàng." nhưng Junsu cũng đồng tình đó chỉ là cuộn gai.


"Khăn quàng của người ngoài hành tinh." - Changmin cãi lại.


Cuộn dây to như dây thừng, bện lại, hở một đoạn là gai một cái, vừa áp vào cổ đã thấy đau. Yoochun chịu đau cố giật lấy mà choàng lên cổ mình, trông hài hước ghê sợ. Jaejoong thấy vậy thì hài lòng, lãng đãng cười dưới ánh sáng mùa khô. Cũng như những cơn mơ và tình yêu bất tận cùng, hành tinh lạ cái gì cũng lạ, con đường lạ cách hành xử lạ, niềm tin lạ và cậu con trai cũng lạ.


Cậu con trai người ngoài hành tinh, sống giữa gần hai trăm người trái đất, câm lặng không nói bảo vệ mọi người, và đem đến một niềm tin lạ, tại hành tinh không quen.


Bá vai Yoochun, Jaejoong đập mạnh vào lưng một cái thật đau. Yoochun bỗng nhớ ra những gì Junsu kể, quay sang dựng đầu Changmin hỏi: "Với người ngoài hành tinh, đập mạnh vào lưng có nghĩa là gì?"


Changmin im lặng một lúc, ngơ ngác bảo: "Nghiên cứu chưa xong."


Junsu gật gù, Yoochun chán nản, tôi xoay tròn tình và Jaejoong mơ.

--------


Yoochun cảm không dạy Jaejoong hát, Changmin thấy thế lại dắt tay lòng vòng.


Tay Jaejoong nhỏ vì hành tinh cũng nhỏ, bầu trời nhỏ nhưng cỏ cây lớn. Changmin thường đưa Jaejoong dạo chơi trên những ngọn đồi lớn đó, cười và tập hát tình ca.


Những con đường mùa mơ sáng rạng, mắt rạng, môi rạng, nụ cười cũng rạng. Jaejoong tinh khôi, đẹp đẽ hơn nắng chờ.


Người ngoài hành tinh, ai cũng đẹp thế sao? - Một người thắc mắc hỏi Changmin, nhàn nhạt sương khói. - Chỉ vì đây là cơn mê của hành tinh không nắng?


Hành tinh không nắng có một cơn mê.


Cơn mê xa bầu trời cũng xa, ngày dời đi xa tương lai cũng thẳm. Changmin lại ngồi hàng giờ trong cái thẳm buồn đó, thắc mắc sẽ thế nào nếu chúng tôi dời đi.

"Em không muốn đi." - Changmin đã bảo.


"Nhưng lương thực gần cạn." - Người phi công trả lời.

Hành tinh không nắng cũng không sự sống. Jaejoong không ăn nhưng mọi người cần ăn. Changmin không muốn đi nhưng chẳng ai muốn ở lại.


Hành tinh không nắng gió lộng.


Người ta cần sống hơn cần yêu.


Tình yêu nhỏ vì hành tinh cũng nhỏ.

"Chúng ta sẽ dời đi."

----------

Trang 165, cuốn sách dày đã thôi thơm hương liệu, dòng chữ xanh, vẫn nghiêng: "Người ngoài hành tinh không ăn, phức ăn phá hủy họ."


Tôi biết điều này trong một buổi chiều không nắng, bên dưới tán cây cao của con đường dài. Jaejoong ngồi một bên tôi phất phất mái tóc mềm. Cỏ cây mềm, con đường mềm và cả tình yêu cũng mềm. Jaejoong ăn chocolate của Changmin, đau bụng rồi vật vã.


Changmin giận tôi một lúc hai chuyện, chuyện chocolate và cả chuyện Jaejoong. Jaejoong đau, Changmin xót. Người ngoài hành tinh thường chẳng đau để xót như vậy. Nhưng Jaejoong giờ lại đau, Changmin mắt nhòa nước nhưng miệng vẫn cứng, bảo: "Ăn một mình hết thanh chocolate cuối cùng của người ta không đau sao được."


Jaejoong nghe không hiểu vẫn cười, xoa xoa vai Changmin trong đau quặn.


Hành tinh không nắng trắng mơ.


Yoochun bảo, vì Junsu nói Jaejoong biết, nó đọc được sổ tay Changmin viết thế. Rắng người ngoài hành tinh khác người trái đất ở chỗ họ chẳng thế ăn.


Nhưng Changmin mắng: "Khùng! Người ngoài hành tinh không biết tiếng Hàn."


Và câu chuyện trôi vào dĩ vãng.


Dĩ vãng xa cũ sau này sẽ quên, nhưng tôi ngày hôm ấy vẫn nhớ. Không nắng hanh hao nhàn nhạt, không giấc mơ và nụ cười, chỉ giọt nước mắt giận dỗi Changmin để lại. Junsu bảo, có thương mời có giận.


Jaejoong hôm ấy đã không cười, một người lúc nào cũng mỉm cười lại chẳng hề cười.


Changmin bảo do đau.


Junsu bảo do buồn.


Yoochun bảo do chúng tôi có thể sẽ đi mãi.

"Jaejoong sẽ không đi với chúng ta." - Changmin nói, gấp cuốn sổ dày lại. - "Jaejoong không phải người trái đất, ở lại đây tốt cho anh ấy hơn."


"Cậu ấy có thể học."


"Hyung không hiểu hay giả vờ không hiểu, dù thế nào thì Jaejoong cũng quá khác biệt so với người trái đất, nếu không muốn nói là ngớ ngẩn." - Changmin cứng nhắc trả lời. "Trước giờ cũng một mình ở đây, anh ấy vẫn sống tốt đó thôi."

Junsu ngơ ngác đón lấy câu trả lời, lủi thủi bỏ về tàu trong chiều buông.


Yoochun quay sang Jaejoong còn ngồi đó ôm bụng đau, dắt tay dẫn đi mãi.


Hành tinh không tình, yêu cũng sẽ rơi.

-----------

"Chúng ta sẽ dời đi." - Người phi công thông báo. - "Sáng mai thôi, vì đã liên lạc với phi thuyền mẹ rồi."

Chúng tôi đón nhận tin này trong thinh lặng, tất cả, trong thinh lặng.


Hành tinh đêm lạnh, không khí lạnh, bầu trời lạnh và cái siết tay cũng lạnh. Gần hai trăm người đón tin sẽ được cứu sống trong nay mai, nhưng lại im lặng. Jaejoong vẫn ngồi bên Changmin tập viết, nét bút mỏng, cọ thưa và viền vân sáng. Changmin không nói nhiều, chăm chăm vào đêm tối, chốc chốc nhìn lên tôi, ra hiệu cho tôi đến rồi bỏ đi.


Hành tinh tối, lộng gió và cao.


Hành tinh cao với cái gì cũng cao, bầu trời cao, thân gỗ cao và dãy núi thấp.


Jaejoong ngồi trên cành cao nhìn xuống, tôi trong hốc thấp trông ra.


Hốc cây nhỏ trong hành tinh nhỏ, nằm nhìn mùa rơi bên khóe mắt.


Hốc cây lạnh ẩm của đêm sương trăng trắng. Hành tinh không nắng nhưng lắm sương. Hốc cây khô quạnh quẽ lạnh. Thân dài, vỏ tróc nhưng lá xanh rì. Nhớ ngày mới đặt chân lên hành tinh không nắng, hành tinh nhỏ nên cái gì cũng nhỏ, chỉ có những cái cây là to. Người hành tinh này sống trong lùm cây rậm, linh hồn đê mê ngủ trên cành nhô ra, kẻ bất cần ẩn nơi hốc nhỏ. Hốc cây hoang lạnh vì đêm cũng lạnh, Jaejoong cứ cười nhưng nụ cười chơi vơi.


Gốc cây mùa mơ nằm ngủ quên đi hành tinh có nắng.

"Anh sẽ đi." - Tôi thông báo, nhận ánh nhìn từ bên trên buông xuống. - "Đi với anh không?"

Thân cây rạn vỡ và nụ cười xinh. Hành tinh này cái gì cũng xinh. Bờ suối, con đế, quán dốc và chuyến đò ngang sông không ai lái. Cậu con trai nhỏ hành tinh mê quên đi lối về, gật nhẹ đầu trong sắc mùa sang.

---------

Tàu rời mặt đất về hành tinh có nắng.


Hành tinh trắng nắng phơi sương và những chuyến đò.


Hành tinh không nắng ở lại, vẫn nhỏ bé ngây ngơ. Hành tinh ngây ngơ với cái gì cũng ngớ ngẩn, cả cậu con trai hành tinh ấy sinh ra tinh khôi trong bóng tối của tàu cứu nạn, cũng ngớ ngẩn như thế. "Chuyến này về, ta lời thêm một tình yêu." - Yoochun nói, giăng giăng bàn tay rông phía trước.


Jaejoong lại cười, sóng nước mênh mang.


Tàu chúng tôi về lại hành tinh nắng đổ. Một mùa mưa, một mùa nắng và bốn mùa yêu.


Hành tinh lớn với cái gì cũng lớn, thành phố lớn, con đường lớn và những hốc hẻm lớn. Không giống như hành tinh của cậu con trai nhỏ, với cái gì cũng nhỏ, hành tinh lớn nên lượng người cũng lớn. Lượng người lớn nhưng yêu thương nhỏ.


Không như cậu con trai nhỏ nhưng tình yêu lại lớn.


Tình yêu tuy lớn nhưng bàn tay nhỏ.


Và siết tay nhau, tuy nhỏ, chúng tôi dựng xây một niềm tin lớn.


Hành tinh có nắng chảy buông theo mộng.


Jaejoong viền tay qua mắt tôi một lần như nhún nhường mơ.


Viền tay qua mắt có nghĩa gì? Có lẽ, Changmin chưa nghiên cứu đến.

"Về với anh." - Tôi nói khi những tia sáng đầu tiên chiếu qua mặt kính.


"Về với anh." - Khi đôi tay Jaejoong nắm lấy tôi, đẹp sáng như có thể tan ra.


"Hãy về với anh." - Khi tình yêu vẫy gọi.

Hành tinh có nắng xanh.

--------


Hành tinh có nắng mơ.

Bước xuống khỏi tàu, Junsu níu tay Yoochun cười. Changmin kéo tôi chạy về phía trước.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa." - Chúng tôi gọi.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa." - Một tiếng vang.

"Chúng ta về." - Changmin lớn tiếng.


"Chúng ta về." - Tôi lò dò theo.


"Chúng ta về." - Yoochun lặp lại.

"Kìa, Yunho, đã để rơi Jaejoong đâu mất rồi?" - Junsu nhắc nhở.


Hành tinh nắng buông, sắc trắng.


Hành tinh trắng với cái gì cũng trắng. Dòng sông trắng, ánh đèn trắng và cơn mơ cũng trắng. Tóc Jaejoong vốn trắng bởi cơn mơ. Da Jaejoong trắng vì hành tinh không nắng.


Tôi ngốc nghếch trở về con tàu đã để quên mất mùa mơ và niềm tin lớn.


Cứ sợ Jaejoong biến mất bao giờ.


Nhưng hành tinh nắng nên tóc Jaejoong ánh lên, tinh khôi mộc mạc hơn tranh vẽ. Đứng đó trên toa tòa khuất nắng, lặng lẽ cười trong bóng tối đê mê. Những ngón tay dài chấm nhẹ nơi đuôi mắt, nơi tận cùng giấc mơ hành tinh không nắng. Hành tinh đó đã đi qua, còn lại đây, tôi đem Jaejoong và yêu thương xây dựng lại hành tinh có nắng.


Jaejoong lại cười. Sáng rực lên dưới nắng mùa khô, đậm đà hơn mưa mùa ẩm, và trong trẻo hơn giây phút mùa yêu.


"Về với anh." - Dang tay chờ nằm bắt.

Jaejoong chợt cười. Trong suốt như sương sa.

"Về với anh." - Khi mơ và nắng rạng.

Nắm lấy tay tôi bước xuống dưới nắng. Vẫn sáng và rực hơn gió mùa qua.

"Về với anh." - Trong mùa qua nơi hành tinh có nắng.

Trong cái sắc hăng hăng lần đầu nhìn thấy nơi hành tinh không nắng.


Cỏ cây và nắng rạng.


Hành tinh nhỏ nên tình yêu cũng nhỏ.


Tình yêu nhỏ không thể chứa yêu thương lớn.


Lãng đãng mây hồ giăng kín.


Hành tinh không nắng chảy trôi.


Vì hành tinh không nắng không mùa.


Mùa mưa, mùa khô và cả mùa yêu.

"Hãy về với anh."

Tan ra khi chạm đến nắng.

"Hãy về với anh."

Biến mất trong ánh mùa sang.

Sao không hỏi lý do hành tinh không nắng?

-------

"Hành tinh không nắng.


Chờ mùa yêu và nắng rạng.

Với người ngoài hành tinh.Đập vào đầu: Em trai.
Vỗ mạnh nơi lưng: Bạn thân.
Viến tay qua mắt: Yêu.

Hành tinh của những cơn mơ và mùa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net