[Yukijichou] [Ongoing] Anh và ban công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Written by Jichou



Rating PG-13 / AU / Shounen Ai


Pairing YunJae + thêm một mớ tạp nham.


Disclaimer Họ không thuộc về tôi.




Summary





Tôi không có gì nhiều nhặn.



Ngoài anh.



Và cái ban công.



Cái ban công của căn phòng giữa trong ngôi nhà hai tầng màu nhạt được làm bằng những song gỗ đan nhau mùi thơm, mỗi khi mưa xuống, ngoài mùi cỏ nồng, hơi đất nóng, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được là hương liệu thoát ra từ anh, đê mê ngây ngất.



"Nhìn kìa, Jaejoong." Anh nói, đưa tay chỉ lên bầu trời cam đỏ dung tạp. "Nắng vỡ rồi."



Và anh đứng đó, trên ban công, mỉm cười dịu dàng.




-------------



3 phần.


1. Anh và Ban Công
2. Em và nắng vỡ
3. Anh và em. Ban Công nắng vỡ lộng gió.


1|







Tôi ghét mùa hè. Mùa nắng, mùa gió, mùa của những cơn mưa.



Tôi ghét mùa hè. Mặt trời lên sớm, nắng chiếu vào gian phòng sau khi xuyên qua tấm kính trong, rọi thằng vào mắt tôi và hắt lên tấm chăn những đường gãy khúc kì quặc.


Chống tay ngồi dậy sau giấc ngủ dài, đầu óc tôi chẳng những không thoải mái hơn chút nào mà còn nặng trịch, những thứ tôi không biết. Vươn vai đứng dậy, tôi kéo tấm rèm trắng nơi cánh cửa bằng kính trong suốt dẫn ra ban công, đêm qua trăng quầng, hèn gì hôm nay trời quang.


Chuông điện thoại báo cuộc gọi đến, chậm chạp kê lên tai sau khi mò mẫm nó trong đống chăn mềm lộn xộn, tôi giật mình khi đầu bên kia hét toáng lên.




"Gì thế, Yoochun?" Tôi bắt đầu trước bằng chất giọng mệt mỏi khi thức dậy không tự nguyện. "Mới sáng sớm đã gọi rồi."


"Cậu có ý thức được giờ là mấy giờ rồi không?". Giọng Yoochun khàn khàn, hôm trước có nghe cậu ấy dầm mưa, có lẽ hậu quả là thế này đây. " Cậu đang ở hóc hẻm nào mà không nghe tớ gọi hả?"


"Hả?" Tôi lúng túng đáp lại, đưa tay xoa đầu.


"Hả hả cái đầu cậu, cậu có biết hôm nay là ngày gì không đó?".



Yoochun lại hét lên trong điện thoại, trước đây cậu ấy có bao giờ làm thế với tôi đâu. Thả phịch người xuống đống chăn mềm lộn xôn, tôi uể oải trả lời, "Ngày gì?".


"Gì gì cái đầu cậu." Yoochun lại tiếp tục đưa cái đầu tôi ra làm để tài rủa xả, cậu ấy nói một tràng dài trong điện thoại mà vì chưa tỉnh tôi chỉ nghe loáng thoáng câu được câu mất.


"Cậu tự đi mà đọc cái núi tin nhắn tớ nhắn câu lúc nãy đi." Cậu ấy tiếp. "Cậu còn mười lăm phút."


"Mười lăm phút? Gì cơ?"



Tôi chưa kịp nói đến đâu thì Yoochun đã cúp máy, giọng điệu có vẻ tức giận thật, hẳn tôi đã quên điều gì quan trọng lắm nhưng nó là cái gì mới được chứ.




63 cuộc gọi nhỡ. 81 tin nhắn.




Chỉ có một tin của người bạn ở Hiệp Hội mĩ thuật, còn lại là của Yoochun.


Tôi muốn té ngửa khi nhìn vào hình nền điện thoại của mình, tin mới nhất nhắn sau khi Yoochun cúp điện thoại, nội dung rủa xả tôi gì đó, tin cũ nhất là từ bốn giờ ba mươi sáng-cái giờ mà trời có sập xuống tôi cũng không buồn thức dậy nhắc nhở buổi triễn lãm tranh đầu tiên của tôi trong suốt thời gian vẽ vời. Aishhh, sao tôi lại có thể quên chứ?


Đọc đại đại vài tin nhắn ở giữa, tôi xóa hết hộp thư đến mà không nhìn qua những tin còn lại. Đằng nào thì cũng chỉ còn mười lăm phút, tôi làm thế nào mà xem hết từng đó cơ chứ? Park Yoochun ơi là Park Yoochun, thật ra cậu chỉ cần nhắn vài ba tin quan trọng để tôi biết mà đọc sau khi bò dậy còn hơn là spam gần cả trăm tin như thế, ấy thế mà mấy tin ở giữa toàn là một dạng kiểu "Thằng lười / thằng điên / thằng vô tâm / thằng đãng...kia, cậu đang làm cái quái gì mà không nhận điện thoại trả lời tin nhắn của tớ hả??"


Ban đêm-rạng sáng, tôi ngoài ngủ thì còn có thể làm gì cơ chứ?


Đến hôm nay thì tôi công nhận trình độ spam của Yoochun đứng vào hàng bậc nhất thiên hạ, cậu ấy đã bảo mình đứng thứ hai thì đố ai dám nhận vị trí thứ nhất. Trước đây tôi đã từng nói cậu ta lắm chuyện, dù không nghĩ vậy, nhưng xem ra tôi bắt đầu phải có ý nghĩ đó từ ngày hôm nay thôi.


Chẳng biết tin nào nên đọc hay không, mà có biết thì cũng đã lỡ xóa rồi, tôi thả đại điện thoại lên giường, ôm đống quần áo chuẩn bị từ tối qua đi thay.


Phòng tôi rộng nhưng bừa bộn, giữa phòng là khung vẽ căng vải, những bảng màu đã khô cứng, vài bức tranh xếp gọn, cái giá vẽ gắn giấy dở dang, vung vãi khắp nơi là giấy vẽ, vải, vài lon nước rỗng cũng như cơm hộp dành cho thời điểm vừa qua-hoàn thành kiệt tác trong tưởng tượng.


Yoochun thân với tôi từ bé, hẳn là khi vừa hiểu chuyện thì chúng tôi đã bên nhau mọi lúc mọi nơi, có lần cậu ấy đến đây, thấy tình cảnh tôi như vậy bỗng lại nổi giận, bảo tôi không biết tự lo cho mình, cậu ấy đòi hỏi được kèm cặp. Dĩ nhiên, có đánh chết tôi cũng không đồng ý.


Vậy thì cậu phải dọn cho gọn gàng cái mớ lằng nhằng này chứ? Cậu ấy càu nhàu trong khi đá vào khoảng không phía trước-một khoảng không rất nhỏ bé.


Ừ. Tôi cười trừ đáp lại. Cậu cứ yên tâm.


Và đó chỉ là hứa hẹn, tôi yêu thích không gian này đến kì cục, suốt ngày vẽ vời ở xưởng hay ngồi nhà vẽ thì không gian là thứ không cần thiết lắm với tôi, hơn nữa, cái màu trắng bụi bặm của vải và giấy vẽ, màu chì than và màu nước bỗng trở nên lạnh tanh trong phòng rộng, kế cả việc tôi ngồi vẽ tranh nữa, với tôi, chúng dễ dàng và đẹp đẽ không dứt ra được.


Còn bây giờ thì tôi đang gượng đứng dậy sau cú té oạch đau đớn khi bước ra từ phòng tắm bởi đồ đạc láng ngáng giữa phòng. Aishh, khi trở về nhất định tôi sẽ dọn lại đống đồ này.




"Sao cậu còn chưa đến?" Yoochun gọi khi tôi đến trước cửa phòng, vẫn cái giọng khàn đầy vẻ bực tức đó. "Mọi người đã ở đây từ sớm để lo cho buổi triễn lãm của cậu vậy mà cậu còn ngủ ở nhà sao?"


"Yoochun à." Tôi nhẹ giọng, xem ra cậu ấy còn có lương tâm lo lắng coi tôi đã sống hay chết mà gọi lại, lần trước gây gỗ chẳng phải cậu ấy đã không gọi cho tôi suốt tuần còn gì." Tớ chuẩn bị rời khỏi nhà, cậu bảo mọi người nghỉ tay đợi tớ, lát đến cùng làm cũng được mà."




Tôi trấn an Yoochun như mọi chuyện vẫn còn đi đúng quỹ đạo của nó, dĩ nhiên, tôi biết không phải. Buổi triễn lãm đầu tiên của một họa sĩ không tiếng tăm như tôi chẳng được mấy người để tâm nên nếu không chuẩn bị kĩ càng thì lại đâm ra lố bịch, dĩ nhiên, cũng nhờ vài bức tranh khá nổi mà tôi được tài trợ tổ chức triễn lãm, rồi nếu không có Yoochun và bạn bè cậu ấy giúp đỡ, mình tôi chắc cũng chẳng kham nổi. Mà từ trước tôi cũng có giỏi giang gì trong mấy lĩnh vực này đâu.



"Cậu còn ngủ mê hay vì được tổ chức triễn lãm mà cậu đâm ra ngơ ngơ ngác ngác, khùng khùng điên điên thế?" Yoochun tiếp tục, phá vỡ mọi sự cố gắng làm dịu vấn đề từ tôi. "Cậu có đến đây ngay không thì bảo?"


"Rồi rồi. Tớ đến ngay đây." Biết chiêu hòa hoãn của mình vô dụng, tôi đành hạ giọng rồi vội vàng đóng cửa phòng. "Vì tối qua ngủ trễ quá, mà ---"


"Ngủ ngủ cái đầu cậu, cậu thích ngủ đến thế cơ à?" Cậu ấy lại đem đầu tôi ra nói, ngượng ngùng ậm ự đáp lại, tôi khóa cửa." À mà cậu đã xem hết tin nhắn của tớ chưa?"


"Ờ, ừm... cũng gần hết rồi." Tôi lúng túng trả lời, tôi đã xoá hết còn gì." Mà có gì không?"


"À, dặn dò vài thứ thôi." Giọng Yoochun có vẻ hiền hẳn lại sau khi nghe tôi nói đã xem hết tin nhắn, chết thật, cậu ấy đã nhắn tôi cái quái gì chứ, dặn dò... cái gì mới được chứ? "Cậu có làm theo lời tớ bảo không đấy?"


"À...có." Tôi trả lời, chậm chạp bước xuống cầu thang.




Bây giờ là bảy giờ ba mươi phút sáng, thường thì giờ này nhà chẳng có ai nhưng hôm nay lại là chủ nhật, có khi mọi người đang ngủ nướng trong phòng mình, nghĩ thế, tôi lại cố nhẹ nhàng hết sức có thể. Tôi ở một ngôi nhà cổ, thật chất là trọ, căn nhà gôm năm phòng ngủ và một khu sinh hoạt cho tôi và bốn người khác cùng thuê và sử dụng, thật ra là có kiêm phần canh giữ nên giá cũng không cao là bao cho mọi sinh hoạt rất tiện nghi.



"Ờ, thế thì không còn gì nữa, vậy là ổn rồi. Tớ dặn trước chứ không cậu lại quên, đến đó phiền lắm." Yoochun trả lời, cậu ấy dặn tôi thứ gì hả trời.


"Tớ biết mà, cậu đừng lo hão."




Tôi trả lời, vò đầu bứt tóc tìm xem có cách nào để cậu ấy nhắc lại lời nhắn lúc nãy mà không chửi mắng về sự vô tâm của mình, cái số tôi sao nó lận đận thế không biết, nếu giờ mà bảo không biết gì thì chẳng phải sẽ lãnh nguyên một cú dội mạnh từ phía Yoochun sao? Mà 'chân nhân bất lộ tướng', nhìn phía bên ngoài như thế nhưng thực chất bên trong cậu ta là một con người đáng sợ cũng nên, dám chắc cậu ta sẽ không ngần ngại gì mà bứt đầu tôi ra treo phía trước khu triển lãm làm gương, sau đó --,



"Tớ chỉ sợ cậu quên." Yoochun tiếp bằng cái giọng khàn khàn của mình. "Lỡ đến buổi triễn lãm đầu tiên của mình mà cậu mặc áo thun, quần hộp hay để cái đầu tóc bù xù thì trông chẳng có chút phong thái nào, vậy nên mới nói nhớ veston, cravat đã chuẩn bị hôm trước đó, rồi vuốt tóc rũ xuống đi, trông thế hiền hơn, lại ngây ngây đến lạ."


"Ờ." Tôi ậm ự đáp lại trong tiếng cười của Yoochun phía bên kia, chậm chạp nhìn lại bộ dạng của mình, tôi nuốt nước bọt mở lời, "Yoochun à, khoảng mười lăm phút nữa tớ đến nhé, có chút việc."




Cúp ngang điện thoại, tôi vỗi vã chạy ngược trở về phòng.



Như đã nói, giờ là bảy giờ ba mươi tám phút, chủ nhật.



"Ồn ào quá! Có im để người ta ngủ không đây???"




Tiếng vọng vang lên từ căn phòng phía dưới, mặc kệ, tôi sắp chết rồi này.




.

Trước khi đến chỗ triển lãm tôi ghé qua một siêu thị mua ít thức ăn nhanh và đồ uống, xem ra còn phải chuộc lỗi hơn thế nữa, vậy nên cứ tự nguyện vẫn hơn.


Mọi người vẫn làm việc khi tôi đến, bày thức ăn ra giải lao, chẳng ai trách tôi câu nào. Duy chỉ có Yoochun là gần như la oai oái bù cho cả phần của những người khác nữa, mọi người bảo tha cho tôi nhưng cậu ấy không chịu, cứ càu nhàu mãi sau khi thắc mắc sao tôi lại khất thêm cả mười lăm phút nữa kia?


Thật tệ, tôi đã làm bạn thế nào với cậu ấy bao nhiên năm qua thế nhỉ?



"Không có lần thứ hai đâu." Tôi le lưỡi cười trừ, cố tỏ vẻ tội nghiệp đáng được tha thứ. Thấy thế Yoochun đứng bật dậy, nhướn mày theo kiểu tỏ ra không động lòng chút nào trước quỷ kế này, rằng nó không thành công hoàn toàn đâu. Dĩ nhiên, không thành công hoàn toàn nghĩa là cũng có một chút ít thành công.


"Lần cuối đấy." Cậu ấy nói. "Nếu có lần sau tớ sẽ bứt đầu cậu ra treo phía trước khu triển lãm làm gương, sau đó -"


"Tớ biết rồi mà." Tôi đẩy nhẹ vai cậu ấy.





.

Buổi triễn lãm tổ chức vào sáu giờ chiều, kéo dài trong một tuần sau đó. Tôi phải có mặt từ đầu buổi khai mạc, phát biểu vài câu bày tỏ niềm sung sướng hạnh phúc và biết ơn, bên cạnh đó đây cũng là cơ hội để gặp gỡ nhiều người có tiếng tăm, kinh nghiệm và địa vị trong lĩnh vực này, Yoochun đã bảo như thế.




"Nếu không thích hay nghĩ sai lệch chuyện này là tuỳ cậu." Cậu ấy nói. "Cậu chí ít cũng phải cảm ơn người đã mua tranh của cậu và tổ chức triễn lãm chứ?"



Bức tranh được mua của tôi là Nắng Vỡ, vẽ về bầu trời trước cơn mưa mùa hạ. Chỉ là thuận tay quệt những mảng màu dung tạp kì lạ. Chỉ là những thứ không rõ ràng mà khi nhìn lại tôi cảm thấy tim mình ngạt đi, cổ khô và đau nghẹn. Thật kì lạ khi có người thích nó, tôi đã nghĩ thế đó. Vậy nên, tôi biết việc tỏ ý cám ơn là điều nên làm, tôi cũng chẳng phải trẻ con để không ý thức về chuyện này nhưng quả thật tôi có cảm giác o bế thế nào ấy, kì cục và không thoải mái.



"Cậu có điên điên thì cũng phải nói trước tớ biết chứ?" Yoochun lại nói. " Đó là việc cậu phải làm."



Tỏ ý lo lắng quan tâm tôi hết mực, lại còn có vẻ như mọi việc rất quan trọng với cậu ấy, vậy mà Yoochun biến đâu mất sau khi buổi triển lãm khai mạc, để lại mình tôi tiếp chuyện với vài khách mời.


Câu chuyện của họ tôi không tiếp thu được bao nhiêu, duy chỉ có phần hội hoạ là hiểu được chút ít, họ bình luận về những hoạ sĩ trẻ-trong đó có tôi, về tranh của tôi, về tương lai và định hướng nghề nghiệp. Quan trọng hơn hết, chủ tịch Hội Mĩ thuật Quốc gia có ngỏ ý qua về việc đến làm việc tại Viện Nghệ Thuật-cơ hội để tôi hoạt động trong những xưởng vẽ rộng, bảo quản tranh tốt, lui tới những viện bảo toàn và tiến xa hơn nữa khi chuyên trong lĩnh vực này. Tôi nhận lấy danh thiếp với một niềm cảm kích thể hiện rõ bên ngoài, cười đáp trả.




[ Cậu đang đâu đó, đồ khùng? ] Tôi nhắn Yoochun khi chỉ còn một mình trong cái góc khuất của buổi triễn lãm.


[ Bận. ] Cậu ấy trả lời sau khoảng ba mươi giây.


[ Thế tớ về trước nhé =.= ] Tôi tiếp tục, nghe bụng mình cồn cào cơn đói. Sáng giờ tôi đã ăn gì đâu.


[ Cái đầu cậu. Cậu phải ở đó đến cuối buổi chứ. Triển lãm là của cậu mà. ]




Cậu ấy nhắn lại lập tức. Thế còn cơn đói của tôi thì sao? Trong khi cậu ấy đang "bận" ở cái góc hẻm nào, có khi là rong chơi bên ngoài tìm cái gì nhét cho đầy bụng thì tôi phải hiện diện ở đây. Vậy mà từng bảo là bạn bè thân thiết đi cùng nhau mãi đến cùng trời cuối đất cơ đấy, chỉ vì cái ăn, có lẽ, mà cậu ấy sẵn sàng thẩy tôi một mình ở đây đó thôi.


Tôi toan gửi lại một câu trách móc thì máy báo nhận thêm một tin của Yoochun, lưu tin vừa soạn vào mục thư rác, tôi xem nội dung cậu ấy nhắn trước.




[ Cậu cũng còn phải đợi tớ giới thiệu người đã mua tranh và tổ chức cho cậu buổi triễn làm này chứ? Chẳng phải cậu muốn gặp người đó lắm sao? ]


[ Phải. Nhưng tớ đói. ] Tôi cay cú nhắn lại.




Thu mình lại trong góc khuất, tôi yên tâm thở một tiếng dài mệt mỏi. Dù gì thì cả nửa tháng qua tôi đã phải sống cuộc sống thiếu ăn thiếu ngủ, mà thà rằng không có gì để ăn, đằng này lại là thiếu thời gian. Một sinh viên vừa ra trường với một buổi triễn lãm những bức tranh đầu tay, rồi làm việc ở Viện Mĩ thuật, cứ như một giấc mơ không ai dám mơ đến. Vậy mà tôi giờ đang sống trong sự mệt mỏi giàu có thành đạt đó, không thấy vui, tôi chỉ mệt mỏi.


Khoảng năm phút sau không nhận được tin từ Yoochun, tôi biết cái tin tôi chờ sẽ chẳng bao giờ đến. Cuối cùng thì sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu bạn tôi vẫn đặt nặng việc "bận" của mình hơn là thằng bạn chí cốt sắp chết vì cơn đói tại một nơi ồn áo nhưng khắt nghiệt này.


Tôi bước ra khỏi nơi ẩn nấp của mình, nhấp môi li rượu để sẵn trên bàn. Tôi đói quá còn gì.




"Này." Một thanh niên tiến về phía tôi, khác hẳn những người tỏ vẻ đạo mạo ở đây, anh trông bụi bặm với sơmi kẻ sọc và quần jeans bạc màu, thấy tôi gật đầu đáp lại, môi anh dãn ra cho một nụ cười.


"Gọi tôi?" Tôi mím môi nhìn xung quanh, đặt li rượu xuống bàn.


"Chứ còn ai nữa." Anh nhíu mày đáp, uống một hơi li rượu tôi vừa đặt xuống. "Cậu là tác giả những tức tranh này à?"


"Vâng." Tôi lúng túng đáp.


"Cậu biết ai tổ chức buổi triễn làm này không?" Anh cười cười, tôi mím môi lắc đầu. "Một kẻ lắm tiền giàu sụ, không biết tiêu vào đâu cho hết."


"Sao anh biết?" Tôi khó chịu đáp lại, cách anh nói cứ như bức tranh của tôi được chọn chỉ để thỏa mãn thú tiêu khiển cho một kẻ giàu có rảnh rang.


"Tôi làm việc ở đây mà." Anh nói như lẽ đương nhiên.


"Vậy à?" Tôi nhíu mày nghi hoặc, vốn định nói bộ dạng của anh chẳng giống chút nào.


"Cậu từng thấy nắng vỡ chưa?" Anh tiếp tục, dường như không để ý đến câu trả lời của tôi, đôi mắt nhìn rất xa. "Trước cơn mưa mùa hạ ấy."



"Hình như chưa." Tôi trả lời. Bức tranh của tôi quả thật vẽ trước một cơn mưa lớn, gần như là lớn nhất trong năm, mùa hạ. Tôi không lãng mạn lắm về khái niệm nắng vỡ, nó đến với tôi thật nhanh, lướt qua và lụi tàn.



"Vậy à?" Anh nhíu mày nghi hoặc, đôi mắt bỗng trở nên tối hơn.


"Có lẽ." Tôi ngượng ngùng đáp.




Anh cười khanh khách, ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhìn chăm chăm vào tôi như thể sinh vật lạ. Tôi vốn không thoải mái khi người khác nhìn vào mình, vậy nên, tôi quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh-ánh mắt kì lạ nhất tôi từng được thấy.



"Cậu tên gì?" Cuối cùng, anh lên tiếng, phá tan sự nặng nề nãy giờ. "Jaejoong?"


"Kim Jaejoong." Tôi lặp lại trong nụ cười của anh. "Còn -- "


"Cậu thấy cái gì?" Anh nói, đảo mắt nhìn xung quanh, ngắt ngang câu hỏi của tôi. Ý tôi muốn hỏi anh tên gì, vậy mà anh đã nối tiếp, một câu vô nghĩa.




Tôi nhìn vào anh, anh nhướn mày cười cười, đảo mắt xung quanh căn phòng rộng treo đầy tranh, người người qua lại, tôi bỗng thấy anh trở nên kì lạ khó hiểu. Không những khác biệt vẻ bề ngoài, tâm hồn anh cũng rộng sâu khó nắm bắt.




"Thấy gì?" Tôi lặp lại.


"Ừ, thấy gì?" Anh đứng dậy, gật khẽ đầu chào tôi rồi chậm chạm quay lưng bước đi. Thỉnh thoảng ngoái lại đời tôi trả lời.


"Ban công." Tôi nói. "Anh và cái ban công."




Anh hơi ngẩn ra không hiểu, ngẩm nghĩ gì đó, anh chợt cười.


Tôi thấy anh đứng trên một cái ban công, đúng hơn, đó là ban công cửa phòng tôi mở ra; mùi gỗ thơm mùi nắng vỡ vụn. Anh cứ đứng đó trên ban công, dịu dàng mỉm cười, nụ cười đê mê ngây ngất.



"Anh tên gì?" Tôi hỏi thầm khi anh khuất sau làn người.


"Ban Công." Anh vẫy tay chào tôi. Nhưng không quay lại.




.

Tôi không đợi Yoochun, bỏ về trước khi buổi triển lãm kết thúc.


Cậu ấy nhắn tin mắng tôi là đồ đầu heo.




.

Mười hai giờ đêm, ngủ không được, tôi có một tin nhắn. Số lạ.




[ Đêm an lành. ] Nội dung tin nhắn. [ Ha ha ha. Ban Công đây.]


2|







Thời gian sau đó, trong suốt tuần triển lãm, ngày nào Ban Công cũng nhắn tin cho tôi.


Trung bình một ngày hai lần, buổi sáng trước khi tôi thức giấc và buổi tối trước khi tôi đi ngủ, tin nhắn của Ban Công đa phần là chúc tôi một ngày vui vẻ, một buổi tối an lành, thỉnh thoảng anh hỏi mọi việc xảy ra trong ngày với tôi thế nào, tình trạng tôi ra sao, vân vân. Thường thì tôi nhắn lại vài dòng chúc trời trăng mây gió, nếu bận rộn hay không vui, tôi chỉ trả lời một từ "Ổn", hoặc dễ chịu hơn, tôi thêm vào câu "Còn anh thế nào?"


Ban Công thường không trả lời tin nhắn của tôi tựa như nhiệm vụ của anh chỉ là nhắn hai tin mỗi ngày, cứ như vậy, quy tắc vô hình đặt ra giữa chúng tôi nhiều và lớn dần theo thời gian. Dù vậy, không ngày nào Ban Công không nhắn, nếu bận, anh sẽ nhắn một tin bảo tôi vui vẻ rồi ngay lúc có thể, theo tôi nghĩ, anh lại nhắn vài tin. Nội dung của nó chỉ tựa như xã giao thông thường nhưng không hiểu sao tôi lại thấy nhẹ nhàng và hạnh phúc đến lạ.


Những ngày triển lãm chưa kết thúc, tôi và Yoochun dường như không còn thời gian để thở. Chúng tôi phải ghé đến nơi trưng bày thường xuyên, tôi đến Viện Mĩ thuật để tìm hiểu công việc cho những ngày sắp tới, rồi những buổi gặp gỡ với những người có địa vị trong ngành nghề-những người có hứng thú với tranh của tôi như Yoochun bảo, tất cả những việc đó nhấn tôi chìm sâu vào mệt mỏi. Tôi không gặp được người mua tranh cũng như giúp tôi tổ chức triển lãm, qua câu chuyện với Ban Công, ấn tượng nơi tôi về người này chẳng mấy tốt đẹp. Vậy nên, tôi cũng chẳng háo hức gặp anh ta như trước đây.





.Từ ngày quen Ban Công, trong tôi thành lập một phản xạ có điều kiện.


Nghĩa là, cứ mỗi sáng ngủ dậy, không cần biết nắng mưa trời trăng thế nào, tôi vươn vai và nhanh chóng vớ lấy điện thoại kiểm tra xem có tin nhắn hay không sau đó ngồi cả nửa tiếng đồng hồ để xem đi xem lại cái tin ngắn ngủn nội dung ngày nào cũng giống ngày nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net