[Rept] [Long] [NC-17] [YunJae] Cậu Chủ Bướng Bỉnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tittle: Cậu Chủ Bướng Bỉnh

Repost-er: là ta. Mít chog xáng hiền lành vô đối

Author: Yu 

Rating: NC-17

Length: longfic

Genre: pink, little sad, yaoi, happy ending (con Au là người kị fic sad)

Pairing: YunJae

Disclaimer: YunJae không thuộc về bất cứ ai, càng không thuộc về SM và Lee So Man, nhưng họ thuộc về nhau

Summary: : Bướng bỉnh, khó bảo, lại thích tỏ ra mạnh mẽ ~ Đó là cậu chủ của tôi

Sao tôi có thể yêu con người đó nhỉ?

---------------------------0o0-------------------

Chap 1

_Joongie, đây là Yunho từ nay sẽ sống cùng với con và appa. Chúng ta sẽ là một gia đình

_Con không cần, trông cậu ta quê mùa quá 

Nhóc lạnh lùng quay đi

Ông Kim nhíu mày, cười khổ sở 

Nó đơ ra, mặt trông rõ tội. Cố giấu đôi mắt tí hí đang cụp xuống sau mái tóc bù xù chẳng khác tổ chim

_Yunnie, con đừng buồn, tính Joongie là vậy đó__ông Kim ngồi xuống vuốt đầu cố gắng an ủi nó. Ấm áp quá. Khi còn sống PaMa vẫn hay làm như thế với nó__Từ nay, ngôi nhà này sẽ là nhà của con. Ta sẽ thay PaMa con chăm sóc con

_Huhuhu, chú Kim ơi !!con nhớ PaMa__Nó nhào vào lòng ông Kim mà khóc nức nở. Cũng phải thôi đột nhiên mất đi những người thân yêu. Một cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi

_Mình ghét tên đó__núp sau bức tường của nhà bếp nhóc trề đôi môi dễ thương của mình rồi bỏ đi, miệng không ngừng lẩm bẩm__Tên đó cướp Papa của mình.

----------------------------0o0------------------------

1 bậc 

2 bậc

Cố lên Jung Yunho, Joongie đang chờ mày

Cạch 

_Joongie, tớ mua được thức ăn cho cậu rồi nè__ôm chặt hộp thức ăn trong tay, hắn gập người thở dốc vì chạy quá nhanh, nhưng gương mặt vẫn tươi cười nhìn con người đang ngồi thong thả trên song chắn của sân thượng. Dưới đất là đám con trai đang cười hả hê trước vẻ mặt ngốc nghếch của hắn__Joongie, cậu ăn đi không lại nguội mất__Không quan tâm đến cái nhìn của người khác dành cho mình hắn đưa hộp thức ăn ra trước người mà hắn kêu là Joongie

Bằng một động tác nhẹ nhàng cậu thanh nhảy xuống mắt, bước đến trước mặt hắn. Hắn nhìn cậu cười để lộ hai cái răng khểnh trông vô cùng ngốc nghếch. Đám con trai giương mắt thích thú chờ màn vui sắp tới. Quả đúng như vậy 

Bộp 

Đưa tay đánh rớt cái hộp trên tay hắn, cậu nhìn hắn thách thức 

Hắn ngơ ngác nhìn hộp thức ăn đổ dưới đất, rồi nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình, nhưng không dám nói gì

_TÔI ĐÃ NÓI VỚI CẬU BAO NHIÊU LẦN RỒI, ĐỪNG GỌI TÔI BẰNG CÁI TÊN ẤY__cậu quát to vào mặt hắn__Tôi mà ăn mấy cái thứ này sao ? nó chỉ dành cho những kẻ quê mùa như cậu thôi

Kết thúc là cậu bước qua hắn một cách vô tình mà không cần xem phản ứng của hắn. Đám con trai cũng nối bước cậu rời khỏi sân thượng. Một vài tên trông đám không quên đá đểu hắn

_Công nhận JaeJoong có một con “thú cưng” trung thành thật 

_Sợ không đáng làm “thú cưng” í chứ

Một tràng cười kéo dài, rồi tắt dần phía cầu thang 

Đứng như một bức tượng trên sân thượng, hắn cười buồn nhìn hộp thức ăn mà mình đã bỏ công sức chạy gần nửa cây số để mua nằm trên sàn, chẳng khác nào thức ăn thừa hay thiu bị người ta đổ đi.

Không một lời phản kháng hay oán trách. Từ nhỏ đã vậy, bây giờ cũng thế. Từ khi bước chân vào sống nhà họ Kim, từ ngày cùng cậu cả họ Kim đi học, hắn đã trở thành “đồ vật” cho những trò chơi quái ác của JaeJoong, trở thành trò cười cho học sinh trong trường. Ông Kim mắng JaeJoong, nhưng hắn lại nhận lỗi về mình. Phải thôi, là do hắn tự nguyện trở thành “trò đùa” của JaeJoong, do hắn muốn làm JaeJoong vui. Tiểu học, trung học rồi trung học phổ thông, học sinh mà trường cả hai theo học đều quá quen thuộc với hình ảnh có một cậu thanh niên với mái tóc dài rối bù che, tên cái kính to cùng với dáng vẻ quê mùa cục mịch luôn đi theo sau cậu chủ nhà họ Kim. Dù có bị người phía trước chửi mắng hay làm bao nhiêu trò thì người phía sau cũng chỉ nở một nụ cười. Tất cả học sinh gọi hắn là cái bòng. Jung Yunho là cái bóng luôn đi phía sau Kim JaeJoong. Hắn chấp nhận điều, bởi vì hắn yêu cậu. Ai bảo hắn yêu cậu làm chi, dù hắn biết tình yêu ấy không thể đáp lại 

_Thưa thầy em vào lớp__hắn bị trễ giờ vô lớp, lấm lét nhìn ông thầy bụng bự đang cố nén tức giận vì bị hắn phá hứng dạy

_Jung Yunho cậu bị trừ 1điểm vào bài kiểm tra sắp tới vì vào trễ giờ học của tôi

Lủi thủi bước về bàn, đưa mắt nhìn về dãy bàn bên tay phải, cậu gục đầu xuống bàn ngủ từ lúc nào

-----------------0o0----------------------

_Cậu chủ đã về 

_Quản gia Kang, papa tôi đâu 

_Ông chủ đi công tác bên Anh rồi, tuần sau mới về 

_Oh yeah!!! vậy là tối nay có thể đi bar rồi__vừa nghe tin ông Kim đi công tác, mặt cậu hớn hở cả ra nhanh chóng đi về phòng, tranh thủ gọi điện kéo đám bạn tối nay đi bar quậy phá, bước lên cầu thang cậu không quên dặn ông quản gia gọi mình khi có bữa tối

_Quản gia Kang khi nào có bữa tối thì kêu tôi

_Vâng, thưa cậu chủ 

_Bác Kang__im lặng từ nãy đến giờ, giờ hắn mới lên tiếng. Hắn nhìn ông quản gia già cười buồn

_Sao thế? lại bị cậu chủ bắt nạt àh?__ nhận thấy vẻ mặt buồn buồn của hắn ông Kang ân cần hỏi. Nhận thấy đôi mắt hắn cụp xuống, khi buồn mắt hắn luôn thế. Ông nhẹ ôm lấy hắn an ủi 

_Sao thằng nhóc này lại ngốc nghếch như thế chứ?

Bar Mirotic

Có thể Seoul về đêm còn nhộn nhịp hơn cả ban ngày, bởi lẽ thường tình khi cái bóng tối bao trùm lấy ánh sáng là lúc các tội lỗi bát đầu trỗi dậy. Giang hồ thanh toán nhau, các quán bar hoạt động hết công suất mặc sự đe doạ từ những người gọi là ”cảnh sát”. Bar Mirotic là một trong những bar nổi tiếng nhất cái thành phố này nơi mà các cậu ấm cô chiêu đốt tiền, được sự ảo kê của các ” ông lớn” nên bar hoạt động một cách công khai, không hề sợ sệt đến sự ghé thăm của các cấp chính quyền. Đêm nay bar cũng nhộn nhịp như bao đêm khác 

Áo sơm mi trắng chỉ cài ba cúc cuối cùng để lộ làn da trắng sữa, quan trọng hơn là ”hai đầu hoa xinh” lấp ló sau chếc áo trắng, quần ôm cùng với đôi bốt cao tôn lên đôi chân thon dài quyến rũ. Những động tác uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyến rũ. Cậu nhếch môi thích thú quan sát bọn con trai nhìn mình một cách thèm khát. Cậu là ai chứ? cậu chủ của nhà họ Kim, người thừa kế tương lai của tập đoàn Rising Sun hàng đầu Châu Á. Nổi tiếng với vẻ đẹp quyến rũ cũng với khả năng ăn chơi số một Seoul này mà 

_Đưa tao ly rượu, cộng nhận nhảy mệt thật__trở về bàn cũng đám bạn của mình, tay cầm ly rượu cậu thích thú quan sát toàn bộ sàn nhảy

_JaeJoong cậu nhảy đẹp thật đấy 

_Bọn con trai cứ nhìn cậu chằm chằm

Không màn đến cái màn nịnh hót của đám bạn cậu nhấp nháp ly rượu trên tay. Toàn những lời ráo rỗng, phải thôi cậu chi tiền cho bọn chúng ăn chơi mà. Lúc này thì thấy có mặt đông đủ lắm, khi có chuyện muốn nhờ là kiếm cớ từ chối. Chả bù với tên mặt gấu ở nhà mới kêu tên ngay lập tức đã thấy mặt. 

Mặt gấu? 

Aishi~~ Kim JaeJoong tự nhiên lại nhắc cái tên quê mùa ấy chi không biết

_Tôi có thể mời em một ly được không__một giọng nói vang lên, gã thanh niên với vẻ ngoài cường tráng đứng, mặc nguyên bộ đồ đen đưa ly rượu nhả ý mời cậu

Cậu nhếch môi cười khi nghe loáng thoáng một vài lời xì xầm xung quanh

_Tôi là Choi SiWon__gã tỏ vẻ lịch sự 

_Oh~ thì ra là King Dance của Mirotic, nghe danh đã lâu, thất lễ quá__cười thích thú đón lấy chai rượu trên bàn, cậu rót đầy ly của cả hai 

---------------------0o0----------------------------------- 

Đồng hồ điểm 1h nhưng hắn vẫn không thể nào chộp mắt được, cứ đi lại không ngừng. Bài vở đã học xong nhưng không tài nào ngủ lại. Bởi vì cậu vẫn chưa về, điều đó khiến hắn lo lắng không ngừng. Cậu là người mạnh mẽ hắn biết. Chạm vào cậu đồng nghĩa với bị thương, hắn cũng biết. Nhưng cứ mỗi lần nghĩ tới trường hợp lỡ đâu cậu uống nhiều quá, tên yêu râu xanh nào đó lợi dụng dụ dỗ là hắn muốn điên cả đầu, chỉ muốn chạy đi tìm. Khổ nỗi, hắn có đến mấy chỗ đó bao giờ đâu. Thôi đành ngậm ngùi ở nhà đi qua đi lại lo lắng.

Hắn chạy nhanh ra ban công khi nghe thấy động cơ ra, cũng với ánh sáng đều pha hắt vào. 

Đau 

Trái tim hắn đau quá 

Nếu biết sẽ thấy cảnh này, vậy thì hắn đi ngủ cho rồi 

Cậu đang ôm hôn đắm đuối người con trai khác. Hắn thấy mắt mình hoa đi, trái tim như bị xát muối

_Thật sự anh không muốn dừng ở đây__SiWon buông tha đôi đỏ mọng khi thấy cậu dần thiếu dưỡng khí, đôi mắt gã đục ngầu dục vọng vì vẻ quyến rũ của người con trai trước mắt 

_Chỉ có thể dừng ở đây thôi__nhận thấy biểu hiện của gã, cậu cười thích thú loại người như gã cậu gặp hoài, buông một một nói nhẹ bên tai gã, khiến cả người gã rung lên vì hưng phấn 

_Tối nay tôi rất vui, cảm ơn anh__vẫy tay chào gã, cậu quay người bước vào nhà, gã lên xe rồ ga chạy đi lòng tiếc rẻ vì xổng mất người đẹp

Vừa bước vào phòng khách, cậu nhíu mày khi thấy hắn ngồi ôm gối trên ghế sofa. Cởi áo khoác, cậu buông người trên chiếc ghế dài, khẽ nhắm mắt, không quên nhờ hắn lấy giùm ly nước lọc 

_Cậu hai uống đi__hắn đặt ly nước lên bàn rồi nhìn cậu 

Cậu đón lấy ly nước không khỏi thắc mắc khi hắn đổi cách xưng hô. thường ngày dù có chửi, có đánh mấy hắn vẫn kêu cậu là Joongie. Thấy vẻ mặt buồn so của hắn, cậu lờ mờ đón được lý do. Hắn thấy cảnh kiss ấy rồi. Cậu uống nước không quên quan sát biểu hiện của hắn 

Ngồi bên ghế đối diện, hắn nhìn cậu uống nước mà không chớp mắt. Nhìn đôi môi đang dần tràn đầy sức sống khi tiếp nhận những dòng nước mát lạnh, hắn biết đôi môi ấy chắc chắn rất ngọt. Gã đã hôn lên đôi môi đó, bao nhiêu người đã được hôn cậu. Hắn cũng muốn thử một lần dù chỉ là trông giấc mơ

Hắn mãi suy nghĩ không hề biết rằng cậu đã ngồi cạnh hắn từ lúc nào, hắn giật mình khi thấy phần ghế bên cạnh mình đang dần lún xuống bởi sức nặg. Bất giác hắn dịch ra khi thấy cậu quá gần. Cậu cười gian xảo, thấy hắn dịch ra xa thì lại xích tới 

_Yunho~ tôi có đẹp không?

_Cậu.......c... ó......

_Đôi môi tôi có quyến rũ không?__lúc này thì hắn không còn chỗ để dịch nữa, lợi dụng điều đó cậu nhanh chống vàng tay qua cổ, thích thú đùa giỡn hắn

_Cậu.....chủ....tôi......__hắn khổ sở

_Có muốn thử không? Môi tôi ngọt lắm đó, tên hồi nãy vừa bảo thế

Hắn khựng lại rồi nhớ đến cảnh vừa rồi, trái tim lại đau. Hắn được cái vinh hạnh ấy sao?

Hahahahahaha 

Cậu bật cười khi thấy gương mặt khổ sở của hắn. Quả thật trêu đùa hắn là một thú vui không bao giờ chán của cậu

_Jung Yunho, cậu biết không? Trông cậu đáng thương thật đấy !!__buông một câu vô tình rồi cậu bước về cầu thang tiến về phòng ngủ 

Lại bị đem ra làm trò đùa, nhưng lần này hắn thấy vui vui. Vì lần đầu tiên được ở gần cậu như vậy. Một mùi hương nhẹ trên người cậu vẫn còn vương trên người hắn 

End Chap

Chap 2

-----------0o0--------------------

_Tiết học hôm nay kết thúc ở đây, các em về nhà nhớ hoàn thành bài tập mà thầy đã giao__ông thầy già gõ cây thước lên bàn nhằm làm lớp học yên tĩnh hơn__Phải rồi, Yunho cuối giờ em lên phòng giáo viên gặp thầy__lớp bắt đầu nhốn nháo khi ông thầy già vừa bước ra khỏi lớp 

Mặt hắn thì đơ ra trông rõ ngố, cố nhớ thử xem mình có làm chuyện gì bị mắc lỗi không. Dãy bàn bên cạnh cậu nhìn hắn lắc đầu ngao ngán, người đâu trông đần thế không biết 

_Học bổng?__hắn mở đôi mắt ti hí đằng sau cặp kính to đùng của mình, ngạc nhiên vì thông tin mới được tiếp nhận

_Phải~ là chương trình hợp tác phát triển về giáo dục của Hàn-Pháp, họ trao học bổng cho các học sinh có thành tích học tập tốt và em nằm trông số đó,họ đã xem qua thành tích học tập của em từ trước đến nay. Em biết rồi đấy đại học Pari không vào muốn vào là được, Yunho đây là cơ hội tốt để cho em phát triển sau này__đẩy gọng kính, ông thầy già cố thuyết phục hắn. Làm chủ nhiệm lớp hắn đã ba năm ông biết hoàn cảnh của hắn, dù là con nuôi nhưng hắn rất được chủ tịch Kim yêu thương. Dĩ nhiên đối với một việc quan trọng như thế này cũng cần thông qua chủ tịch. Là một người thấy ông mong học sinh của mình có một tương lai sáng lạn, nhất là hắn, hắn là học trò mà ông thương nhất: thật thà. hiền lành và siêng năng

_ Em sẽ suy nghĩ về điều này thưa thầy. Em muốn hỏi ý kiến của bố nuôi__hắn thật thà trả lời. 

_Được rồi, em cứ suy nghĩ đi, một tháng nữa các học sinh nhận được học bổng sẽ lên đường sang Pháp, nếu em thật sự muốn đi hãy nói với thầy. Giờ em có thể ra về được rồi đấy 

Tại biệt thự họ Kim

Cốc, cốc, cốc 

_Appa con vào được chứ?

_Yunnie con vào đây 

Hắn bước vào thấy ông Kim đang ngồi đọc sách. Chẳng có gì lạ khi hắn gọi ông là appa, ông bảo hắn gọi thế vì ông muốn hắn sẽ thoải mái hơn khi sống ở đây. Mà hắn cũng muốn gọi ông một tiếng appa, người đã cưu mang, nuôi nấng dạy dỗ, yêu thương hắn như chính con ruột của mình. Ông là người hắn kính trọng, là tấm gương mà hắn muốn noi theo. Ông mới về lúc chiều nay, chuyến công tác hoàn thành sớm hơn dự định nên ông về sớm và có một bữa cơm gia đình hiếm hoi cùng hắn với JaeJoong. Hắn muốn hỏi ý kiến của ông về việc đi du học, bởi lẽ ý kiến của ông đưa ra tác động đến hắn rất nhiều

_Con đang cân nhắc chuyện gì đúng không?__ông hỏi ngay khi hắn vừa ngồi xuống

_Sao....sao appa biết__hắn bất ngờ trước câu hỏi của ông

_Nhìn biểu hiện của con ta đoán thế, suốt cả bữa tối cứ suy nghĩ đâu đâu, sao có chuyện gì khó xử sao?__ ông cười hiền nhìn vẻ mặt lúng túng của hắn. Giờ thì ông mới hiểu tại sao JaeJoong thích trêu hắn như vậy 

_Con được nhận học bổng của trường Đại Học Pari__hắn ngưng lại nhìn biểu hiện của ông Kim rồi tiếp tục khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ ông 

_Khoá học sẽ bắt đầu vào tháng sau, diễn ra trông năm năm. Thầy con bảo đây là cơ hội tốt cho sau này. Con muốn hỏi ý kiến của appa

_Vậy ta appa hỏi con, con có muốn đi không?

_Appa, thật sự thì con cũng muốn đi nhưng con không muốn xa appa, xa Joongie

_Ôi trời~ sao con trai tôi lại ngốc nghếch như thế này. Nghe này Yunho, hãy làm những gì con muốn, thầy con nói đúng, hoàn thành khoá học con sẽ có một tương lai tươi sáng. Từ nhỏ đến giờ con luôn nghe lời ta, bây giờ con đã 18t hãy thử một lần làm theo sở thích của mình. Mà con cũng nên đi du học để sau này còn giúp JaeJoong trông công việc chứ__ông nháy mắt với hắn 

_Nhưng.....__hắn ngập ngừng

_Không nhưng nhị gì hết, nếu khi nào nhớ nhà cứ điện thoại về, nếu rảnh rỗi ta sang thăm con cũng được mà. Đi du học chứ có sang đó định cư đâu mà sợ không gặp lại 

_Con cảm ơn appa

_Thằng nhóc này, cảm ơn gì chứ, con là con ta mà 

Vậy là hắn đã quyết định cho việc đi du học của mình. Nhưng còn JaeJoong, mặc dù những gần 13năm sống cạnh nhau, mặc dù cậu không ưa gì hắn, nhưng đối với hắn cậu rất quan trọng. Chuyến đi sẽ kéo dài trông 5năm hắn sẽ rất nhớ cậu, dù biết rằng việc cậu nhớ hắn là rất thấp. Cái tình cảm này hắn có nên một lần thổ lộ với không?

Sau khi thông báo về việc đi du học của mình cho thầy chủ nhiệm, hắn cảm thấy háo hức hẳn. Cái hôm hắn thông báo cho thầy giáo, ông vui ra mặt gật gù liên tục bảo hắn quyết định sáng suốt. Mấy hôm nay có thể nói cuộc sống trên trường của hắn khá bình yên. Có hơi khó hiểu, dạo này JaeJoong ít gây trò với hắn, chỉ thi thoảng sai vặt với hay khó. Nhìn chung là không như trước kia. Mà mấy hôm nay hắn bận lắm. Vừa cùng thầy chủ nhiệm làm hồ sơ cho việc du học, vừa chuẩn bị mọi thứ cho cuộc sống nơi đất khách. Còn điều quan trọng là hắn đang đi làm thêm

Chẳng phải nhà họ Kim ngược đãi gì hắn, mà là còn đối xử quá tốt. Cứ hai tuần ông Kim lại chuyển ít tiền tiêu vặt vào tài khoản cho hắn. Nhưng hắn có ăn xài như cậu Kim đâu nên nhiều khi tiền đó hắn không đụng đến một đồng. Hắn đi làm thêm là có lý do riêng. 

Thật sự sau nhiều đêm suy nghĩ, hắn đã quyết định cái ngày cuối cùng ở Hàn hắn sẽ tỏ tình với JaeJoong. Hắn biết chắc chắn cậu sẽ không nhận lời tỏ tình của hắn, có khi còn cười vô mặt hắn í chứ. Nhưng hắn muốn đánh cược với thần tình yêu một lần. Nói hết tình cảm của mình, để khi có đi hắn cũng cảm thấy không còn gì vướng mắc. Nếu cậu từ chối, thì ở Pháp hắn có lý do để tập với việc quên đi tình yêu của hắn dành cho cậu 

Hắn sẽ đánh cược một lần

Vì thế hắn muốn dùng chính đồng tiền của mình làm ra để đưa cậu đi chơi một bữa. Cũng như mua cái gì đó tặng cậu làm quà kỉ niệm. 

_Bác Kang, còn về rồi__vừa trông thấy ông quản gia hắn chào, bước xuống bếp lấy cho mình một ly nước

_Yunho, con đi đâu mà cả tuần nay sau giờ học không về cùng cậu chủ__ông Kang quan tâm hỏi, ông nhíu mày khi trông gương mặt hắn khá nhợt nhạt, mệt mỏi

_Dạ! Con làm phục vụ ở một quán thức ăn nhanh__hắn nhìn ông thành thật khai báo, đối với hắn quản gia Kang là người mà hắn kính trọng sau ông Kim

_Con cần tiền hả?__ ông Kang ngạc nhiên

_Vâng, con có đang có kế hoạch riêng, nhưng không muốn dùng tiền của appa

_Tôi nghĩ anh đừng làm thêm nữa, kẻo thiên hạ bảo nhà họ Kim ngược đãi anh

Cả hắn và quản gia Kang đều bất ngờ khi nghe giọng nói của cậu. 

_Cậu chủ, sao cậu lại nói như thế với cậu Yunho__quản gia Kang kiềm nén cơn tức giận của mình khi nghe câu nói có phần châm biếm của JaeJoong. Càng ngày ông càng không thể chịu được những việc mà cậu chủ của mình gây ra cho Yunho. Ông biết Yunho yêu JaeJoong, ông biết Yunho im lặng cam chịu tất cả. Nhưng điều đó không có nghĩa là JaeJoong được phép sỉ nhục Yunho

_Tôi nói không phải sao__cậu nhướn đôi mày thanh tú của mình__Ông nghĩ xem, anh ta trên danh nghĩa là con nuôi của cái nhà này, nhưng lại ra ngoài đi làm thêm, nếu báo chí, mọi người biết được họ lại bảo nhà họ Kim ngược đãi, bỏ đói khiến anh ta phải lết cái thân quê mùa của mình đi làm thêm kiếm tiền. Hay là anh muốn làm vậy để trả thù nhà tôi vì tôi đã ngược đãi anh ở trường__cậu quay sang hắn hỏi

Hắn nhìn cậu ngỡ ngàng, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ

_Cậu chủ àh, tôi không có ý đó....

_Vậy chứ ý của anh là gì? 

_Chỉ là đây là việc riêng của tôi, tôi không muốn dùng tiền appa cho

_Hay ý của anh là khinh rẻ những đồng tiền do nhà họ Kim làm ra__vẫn thái độ đó, cậu nhìn hắn buông lời cay nghiệt

_Cậu JaeJoong, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ thưa với chủ tịch__không giữ được bình tĩnh quản gia Kang lên tiếng

_Bác Kang.... đừng__hắn nhìn ông Kang hốt hoảng

_Vậy thì nói đi, tôi nay appa tôi về đó, tôi sẽ có mặt để xem ông nói những gì!__nhìn quản gia Kang một cách thách thức rồi bước trở về phòng

_Tôi nghĩ tiệm thức ăn nhanh đó sắp đóng cửa đến nơi rồi, tôi không hiểu sao họ lại thuê một kẻ quê mùa như anh để làm phục vụ nhỉ__dừng lại mắt hướng về phía cầu thang cậu nói với hắn lời vô tình

_Cậu chủ....cậu__quản gia Kang gương mặt đỏ lên vì tức giận

_Bác Kang....con về phòng đây, hôm nay con không ăn tối đâu nên bác đừng kêu nha__đeo balô lên vai hắn bước về phòng mình, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần

_Khi yêu ai cũng ngốc nghếch như vậy sao?__quản gia Kang nhìn theo tấm lưng dài đang rủ xuống vì buồn của hắn. Ông biết hắn đã quá yêu JaeJoong rồi

Phòng sách

Bốp

_Appa đánh con__JaeJoong ôm bên má bỏng rát của mình, nhìn ông Kim bàng hoàng, lần đầu tiên trong suốt 18năm qua ông đánh cậu. Ông Kim đã đánh cậu vì hắn

_Appa vì cái tên quê mùa ấy, đánh con__cậu nhìn ông nước mắt từ từ rơi lên đôi gò má phúng phính 

_Joongie...appa.....__ ông Kim cũng ngỡ ngàng không kém. Ông không hề có ý định đánh cậu nhưng vì quá tức giận, những lần trước đều có Yunho đứng ra nhận lỗi về mình, còn lần này ông đã nghe quản gia Kang kể hết. Lần đầu tiên ông cảm thấy thất cọng đến như vậy, sao cậu có thể nói ra những lời cay nghiệt đó

_Sau khi umma mất, appa lúc nào cũng chỉ biết công việc. Mỗi lần hỏi quản gia Kang chỉ nhận được một câu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net