[Rept] [NC17] [Yunjae] Mộ khúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15

Làn hơi lạnh của một buối sớm mặt trời lên muộn chạm vào da thịt kéo Yunho ra khỏi cơn mộng mị. Dù đã cố lờ đi nhưng cái đau ê ẩm của thân dưới khiến giấc ngủ đêm qua chập chờn và không hề thoải mái. Kì lạ thay, hắn không hề khó chịu.

Thức dậy sớm cũng không phải là quá tệ khi hắn được nhìn thấy khuôn mặt bình yên nghiêng nghiêng cạnh mình trong giấc nồng, nét đẹp của cậu như được nhân lên gấp bội trong một sớm mai đầy sương, tinh khiết và nhẹ nhàng đến không tưởng. Và hắn biết đằng sau gương mặt của tạo vật với đôi cánh trắng kia là dòng máu của 1 tạo vật đối lập mang trên lưng đôi cánh đen. Cậu nguy hiểm và thu hút , đáng sợ và quyến rũ. Kẻ nào đã từng đối diện cậu sẽ hiểu được cảm giác ấy, cái cảm giác khi toàn thân bị bao phủ bởi những sợi tơ nhện mềm mại, mong manh nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thoát ra một khi đã cố tình vùng vẫy. Hắn hiểu cái quy luật ấy và hắn sẽ thả trôi tâm trí mình nhất là giờ đây mọi sự bám víu của hắn đã được chứng minh là vô ích.

...

Nói cách khác là sự đầu hàng vô điều kiện

...

"Ưm~" 

Nhận ra sự trống vắng của hơi ấm quen thuộc, Jaejoong khẽ nheo mắt rồi nhích người sát vào lòng hắn, dụi nhẹ đầu mình vào khoảng ngực săn chắc

"Vẫn chưa sáng, ngủ thêm đi" hắn đưa tay nghịch mấy lọn tóc nâu mềm dưới cằm mình

"Sao...dậy sớm thế" giọng cậu lè nhè

"Quen rồi"

Jaejoong im lặng mất mấy giây rồi bất chợt ngước mặt lên nhìn hắn, chớp chớp mắt

"Đau à?"

" Cậu - có - ngủ - không - thì - bảo ?" hắn gằng giọng

"Nhưng tỉnh ngủ rồi"

Biết cậu đang chọc điên mình nên hắn chỉ quay mặt đi không đáp trả, đúng như hắn đoán, ít phút sau cái đầu nhỏ kia không ngừng dụi vào ngực hắn và lúc lắc. Hắn quá rành về cái trò nũng nịu mà cậu đang giở quẻ và lần này cũng như bao lần trước, hắn chấp nhận bước vào tròng.

"Còn đau không?" hắn hơi nhấc người chồm qua nhìn vết thương 

"Không đau nhưng nhức lắm"

Hắn vòng tay ôm lấy tấm lưng trắng muốt kéo cậu sát vào lòng, mặc cho bờ môi đào phá rối hai đầu nhũ nâu và làn da nơi cổ. Mùi hương ngọt ngào của cậu khiến mí mắt hắn nặng trĩu, đôi mắt cũng dần khép lại.

"Yunho...ngủ ngoan"

Khẽ thôi, và hắn mỉm cười.

...................

Vết thương của Jaejoong sau 1 tháng cũng đã hồi phục đáng kể, Changmin mỗi tuần lại gọi điện thoại sang 1 lần để hỏi thăm về tình hình của cậu và qua đó nhắc nhở lão Jang quản gia bổ sung loại thực phẩm và thuốc thang gì hiệu quả nhất theo từng giai đoạn lành lặn. Wing cũng có gọi đến hỏi thăm 1 lần duy nhất và theo đúng khuôn mẫu kiệm lời. Nó không hỏi nhiều, chỉ vài vấn đề cơ bản mà nó thấy là cần thiết. Chỉ có điều sau khi biết vết thương kia sẽ để lại sẹo, ngay hôm sau dinh Bạch Hổ đã tá hoả vì nhận được 1 kiện hàng quái dị gồm 50 kg nghệ nguyên củ và một bao tải chứa đầy bưởi.

Trong thời gian ấy, mặc dù hắn không phải là bác sĩ nhưng hắn không hề rời khỏi bệnh nhân quá 4 tiếng / ngày. Đó là khoảng thời gian tối đa hắn dành ra để giải quyết chuyện Bang hội cũng như Công ty và 20 tiếng còn lại là túc trực ở ngôi biệt thự trắng. Đã hơn 1 lần hắn cảm thấy buồn cười khi nghĩ tình cảnh của hắn bây giờ có khác gì bỏ nhà theo trai đâu nhỉ?

Về phía Bạch Hổ từ chỗ lo ngại nay cũng sẵn lòng ném Cậu chủ của họ cho Anh cả Hắc Long "thu xếp", dù không nói ra nhưng tất cả đều đủ sáng mắt đề nhìn thấy cái hiện thực là chỉ có mình hắn mới có thể bắt cậu ngày cơm ba bữa, tối ngủ đúng giờ, trưa nghỉ đủ giấc.

Những hôm công việc quá bận rộn và không thể giải quyết trong vòng 4 tiếng đồng hồ, hắn sẽ ghé qua đón cậu và cả hai sẽ cùng về căn nhà nhỏ. Hắn sẽ làm việc tại nhà và cậu vẫn sẽ quanh quẩn đâu đó như thường lệ, trên đùi hắn hoặc trong lòng hắn. 

Trong tủ của hắn đã bắt đầu xuất hiện vài bộ quần áo của cậu và trong tủ quần áo của cậu cũng có mặt vài bộ đồ của hắn cũng không còn là điều quá khó hiểu.

Cái khó hiểu ở đây chính là khoảng thời gian của 20 tiếng nhân với 30 ngày ấy không hề nhàm chán với cả hắn và cậu.

...

"Jaejoong~ dậy ăn sáng thôi" hắn vuốt nhẹ tóc cậu

"Ưuuuu...ngủ..." cậu vặn vẹo

"Ngoan nào!"

"Ưm..." 

Jaejoong vẫn chưa chịu mở mắt nhưng hai tay giơ ra phía trước, hắn cuối xuống bế bổng cậu vào nhà tắm, chắc vì hắn chiều mãi nên cậu đâm ra lười biếng như thế này. Nói chưa nhỉ? Công việc mỗi sáng của hắn là đánh thức cậu dậy và sau đó bế cậu vào nhà tắm trong tình trạng vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật cuối cùng là chính tay là vệ sinh cá nhân cho cậu từ đánh răng, rửa mặt, thay băng cho vết thương, lau người, thay quần áo mới...

Loay hoay mãi hắn cũng đặt được cậu xuống ghế để ăn sáng. Ngồi yên trên ghế chắc chỉ được vài phút thì cậu đã nhảy lên đùi hắn ngồi. Jaejoong rất thích đút đồ ăn cho hắn và cũng thích hắn đút đồ ăn cho mình, cứ thế hắn một miếng cậu một miếng suốt bữa ăn sáng.

Tíng Toong~

"Ai thế nhỉ?'' cậu vừa uống sữa vừa hỏi

"Hoặc là tên Heechul nhà cậu hoặc là HanKyung nhà tôi" hắn nhún vai để cậu xuống ghế rồi đi mở cửa

Cạch!

.

.

.

.

Hoétttttttttttttttttttt~ tiếng huýt còi chói tai khiến hắn giật bắn người 

Và hắn càng giật mình hơn khi trước mặt hắn bây giờ không phải là 1 mình Heecul, cũng không là phải là 1 mình HanKyung mà là cả hai. Hai tên ấy cùng diện mẫu áo kẻ sọc không khác gì áo đôi, mặt Heechul thì rõ là tươi như rau vừa được vấy nước còn Hankyung thấy ông chủ đang trợn mắt nhìn mình thì mặt mày cứ chảy ra dài thượt. Nhưng đó chưa phải là tất cả, ngoài ra còn có 2 gương mặt mà hắn cảm thấy không hề xa lạ vì luôn xuất hiện trong mỗi giờ giảng của hắn trước kia ở trường đại học Dongbang, không ai khác chính là hai cậu sinh viên Kim Junsu và Park Yoochun, hai người này thì trông rõ là phấn khởi với tá lả túi xách và một giỏ đan đựng thức ăn chuyên dùng cho các chuyến picnic. Nhân vật cuối cùng chính là nguyên nhân chủ chốt khiến hắn cảm thấy bản thân mình đang bị shock. Wing đang đứng chống hông, đầu đội mũ thú bông hình con voi, trên cổ là sợi dây màu mè gắn kèm theo cái còi nhựa rực rỡ không kém. Nó mặc áo pull in hình hoạt hình nhí nhố và quần sooc ngắn kèm theo một đôi giày thể thao hoạ tiết đôi cánh cũng chói chang 7 sắc cầu vồng. Một tổng thể hết sức là khó đỡ về tính thẩm mỹ nhưng đạt điểm tối đa nếu tính về độ "độc hại" cho đôi mắt.

"Chuyện gì..." hắn ú ớ

"Đi chơi thôi Yunho, rủ cả Jaejoong nữa!!!" Wing reo lên

"Đi đâu?" hắn tròn mắt

"Công viên giải trí"

"Để làm gì????"

"Trả nợ cho tôi"

...

Cuối cùng cũng đến nơi, từng người lần lượt bước xuống xe, hắn và cậu xuống sau cùng. Dù đã cố nhưng không sao che giấu được chút lạ lẫm và ngỡ ngàng trong hai đôi mắt ấy.

"Anh đã đến đây bao giờ chưa?" Wing hỏi

"Tuổi thơ của tôi không có những thứ này" hắn lắc đầu

"Vậy còn Jaejoong thì sao?" Yoochun nhìn sang cậu

"Phải đấy Jaejoong, cậu đến đây bao giờ chưa?" Junsu nắm tay Jaejoong lắc lắc

"Lúc bé tớ đã từng rất nhiều lần đòi đến đây nhưng đổi lại là những lời hứa hẹn vô thời hạn" 

"Thế thì hôm nay cố mà chơi cho hết ở đây. Không xong thì còn lâu tôi mới xoá nợ cho" Wing khoanh tay vênh mặt nhìn anh và cậu

Nó đi về phía quầy bán vé, ít phút sau quay lại tay khệ nệ ôm 1 hộp giấy đầy ắp các vé trò chơi bên trong. Ai cũng choáng váng khi thấy cái đống vé ấy còn riêng nó thì mặt rõ hí hửng.

"Hoéttttttt~" nó đưa còi lên miệng thổi 1 hơi dài 

"LET'S GOOOOOO!!!!"

Ngay sau khi bước qua cổng của khu vui chơi, ngoại trừ 3 nhân vật nhà Thanh Xà ra thì tất cả những người còn lại đều choáng ngợp trước khung cảnh đầy màu sắc, vui tươi, nhộn nhịp xung quanh mình. Từng chùm bong bóng rực rỡ, tiếng nhạc rộn rã và tiếng nói cười trong trẻo của trẻ thơ khiến những tâm hồn chai sạn vì súng đạn, đầy rẫy tính toán tranh chấp như dịu lại. Ngỡ ngàng nhận ra những mảng trống của tuổi thơ từng đã bị cuốn trôi bỗng quay về.

Không đợi cho hắn và cậu lên tiếng phát biểu cảm nghĩ, Wing đã nhanh chóng lôi xềnh xệch cả bọn lên một cỗ máy trò chơi gần đó. Chính thức bắt đầu công cuộc đòi nợ cao cả của mình.

Trò này nối tiếp trò khác, không trò nào mà nó không leo lên. Từ những trò mang tính chất lãnh mạn, nhẹ nhàng như vòng quay ngựa gỗ, xe điện, tách trà xoay, đạp vịt đến những trò đậm tính hành hạ như tàu lượn siêu tốc, thảm bay, đu quay vũ trụ, thám hiểm bầu trời. Sau một buổi sáng bị quăng quật đủ kiểu, hắn và cậu bắt đầu cảm nhận được mùi vị của "trả nợ" nhưng cũng không chối cãi vấn đề tâm trạng của mình thật sự đang rất tốt.

Mặt trời lên cao, cả bọn kéo nhau lên ngọn đồi cỏ trong khuôn viên khu vui chơi để nghỉ ngơi. Chọn một bóng cây to lớn và mát rượi, mỗi người một tay trải thảm và bày biện thức ăn mang theo. Xung quanh họ cũng có rất nhiều gia đình quay quần bên nhau dưới những tán cây, nhìn những gương mặt với niềm hạnh phúc rạng ngời, bất giác thấy quá đỗi bình yên.

HanKyung và Heechul vẫn đang chí choé nhưng thỉnh thoảng vẫn gắp đồ ăn cho đối phương, còn Yoochun nằm trên đùi Junsu vẻ mặt rất thoải mái chuyện. Wing đang loay hoay gọt một lúc cả táo lẫn bưởi rồi để ra cái đĩa gần chỗ cậu và hắn. Jaejoong ngồi tựa đầu vào vai hắn, ngoan ngoãn để hắn đút mình ăn. 

"Sao cô chủ không rủ Changmin đi cùng?" Junsu quay sang hỏi nó

"Tên ấy bị bà gọi về rồi, vừa ngay sáng nay"

"Tử tước phu nhân gọi anh ta về có chuyện gì nhỉ?" Yoochun xoa cằm

"Máy tính của Bà bị hỏng rồi, anh ta phải làm tròn nhiệm vụ của cháu trai chứ" nó nhún vai

"Changmin là người của dòng họ Tử tước sao?" Jaejoong ngạc nhiên

"Phải, anh ta là dòng dõi chính thống, còn tôi được Bà đưa về lúc 5 tuổi " 

"Thế nên mặc dù không có hình xăm gia huy trên lưng nhưng mọi người vẫn xem Cô chủ là người của dòng họ Tử tước" Yoochun nói thêm

"Mà cái hình xăm ấy hình như là con gà quay thì phải?" Wing gãi đầu

"Trời ạ, Cô chủ~ là 'Phượng Hoàng Lửa' chứ" 

"Tôi mặc kệ, bà con với nhau cả thôi"

Tiếng trò chuyện vẫn rôm rả suốt cả bữa ăn ngập tràn nắng gió.

....

Trời dịu mát, tất cả thống nhất sẽ cùng nhau đi dạo. Mọi người vừa đi vừa trêu nhau la hét không ngừng, hắn và cậu thấy cảnh hỗn loạn ấy chỉ cười trừ, cả hai không nói với nhau câu nào. Cứ thế tay trong tay đi dọc theo chiều dài con đường uốn lượn.

"Gì thế kia?" 

Wing đứng lại, tò mò nhìn đám người đang tụ tập quanh 1 hồ nước nhỏ. Đám đông chia làm hai bên hồ hò reo ầm ĩ, hình như đang cổ vũ cho đôi trai gái đang ở gần giữa hồ.

Tùm!!!! Người con trai ngã xuống nước

"Ôi tiếc thật" tiếng bàn tán tiếc rẻ của những người đứng xem vang lên

Mọi người nhìn nhau rồi không ai bảo ai cũng tự động rẽ hướng đi về phía hồ nước để xem chuyện vui gì đang diễn ra.

"Pha lê vĩnh cửu à?" Junsu tròn mắt

"Phải, đó là tên của hồ này. Mọi người chắc chưa nghe truyền thuyết của nó phải không?" một người khách đứng xem vui vẻ hỏi

*lắc lắc*

"Hồ này được xây dựng rất đặc biệt, dưới mặt nước là những trụ thuỷ tinh cố định, nhiệm vụ của những cặp đôi là sẽ đứng ở hai bên của hồ và bước lên những trụ thuỷ tinh này để đến được cái bệ thuỷ tinh cao nhất ở giữa hồ, mọi người đều tin rằng chỉ cần cùng nhau đến được đó những họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau không gì chia cắt. Và tôi cũng nghe nói khi đến đích sẽ có điều gì đó rất bất ngờ. Nhưng rất tiếc chưa ai thành công."

"Chỉ là bước lên những trụ thuỷ tinh thôi mà?" Heechul thắc mắc

"Không đơn giản là như thế đâu, vì rải rác xung quanh những trụ thật còn có vô số những chướng ngại vật là những miếng nhựa trong suốt thả trôi trên mặt nước để đánh lừa thị giác của người chơi. Chỉ cần bước nhầm lên những miếng nhựa sẽ ngả xuống nước ngay lập tức."

"Chà, căng nhỉ?" Wing chậc lưỡi

"Thử không?" Hắn ghé sát tai cậu thì thầm

"Anh thà tin vào cái truyền thuyết đó chứ không tin vào lời hứa của tôi à?" Cậu nhướn mày

"Cậu sợ mình làm không được à?"

"Chơi thì chơi"

....

Tiếng hò reo cổ vũ có phần phấn khích hơn trước vì sự xuất hiện của hai con người quá đỗi đặc biệt. Đám con gái hò hét điên cuồng khi nhìn vào hắn và đám con trai cũng dán mắt vào cậu. Dù rất ghen tị nhưng không thể phủ nhận sự hoàn mỹ của cặp đôi đang chuẩn bị thử vận may này. 

"Bắt đầu!!!"

Jaejoong hít một hơi rồi bắt đầu bước, vượt qua một trụ cậu lại cẩn thận quan sát để chọn được vị trí chính xác của trụ thuỷ tinh tiếp theo. Yunho từ phía bên kia cũng đã vượt qua được những chướng ngại vật khó xơi, từng chút một khoảng cách đã được thu hẹp đáng kể.

Vài tiếng bàn tán xôn xao vang lên khi hai người đã vượt qua được hơn một nửa chặng đường, điều mà hiếm cặp đôi nào có thể làm được. Sau mỗi một lần bước, cả hai lại nhìn vào đối phương tìm kiếm chút niềm tin. Cứ thế gần nhau hơn.

Không gian bất chợt yên lặng để nhìn phép màu sắp thành hiện thực, hắn và cậu chỉ cách đích đến tầm ba bước và cả hai đang rất hoang mang khi nhìn xuống mặt nước, không có gì cả.

"3 trụ cuối cùng được làm bằng pha lê hoàn toàn trong suốt và hoà lẫn với màu nước, mắt sẽ không nhìn thấy đâu. Bây giờ là lúc đi theo lời chỉ dẫn của trái tim" Một người nói to

Lời chỉ dẫn của trái tim ư? Của ái cuối cùng của truyên thuyết là đây. Hắn và cậu nhìn nhau thật lâu, lắng nghe những nhịp đập dần xôn xao nơi đáy tim.

"Yêu tôi không?" cậu hỏi và bước đến 1 bước

CỘP!

"Tôi không yêu cậu" hắn trả lời và bước đến 1 bước

CỘP!

"Vậy anh có thể bên cạnh tôi không?"

CỘP!

"Mãi mãi"

CỘP!

"Là bao lâu?"

CỘP!

"Đến khi truyền thuyết này không còn linh nghiệm"

.

.

.

CỘP!!!

"WOAHHHHHHHHH...............WOAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH HH"

Đám đông bùng nổ trong tiếng vỗ tay và hò hét phấn khích khi nhìn thấy anh và cậu cùng nhau bước lên cái bệ cao giữa hồ, nơi họ sẽ được ông trời ban tặng lời chúc phúc đầu tiên. 

Sụtttt~

"Áaaa" Jaejoong giật mình vịn lấy vai hắn

Những vòi phun nước tự động được giấu kĩ bất ngờ hoạt động, những tia nước vòng cung hoàn hảo với dàn đèn chiếu sáng được lắp đặt xung quanh hồ đang làm hết khả năng để tạo nên những hiệu ứng rực rỡ, bệ thuỷ tinh nơi cậu và hắn đang đứng bắt đầu xoay tròn. Tất cả như một bức tranh lung linh, khiến người ta không thể rời mắt. 

Tách! Wing đưa điện thoại lên và nhấn nút

"Ai đăng kí rửa hình thì giơ tay nào"

... 

"Tuyệt không?" hắn mỉm cười

"Vẫn còn thiếu 1 thứ" 

Cậu vòng tay quanh cổ hắn, kiễng chân mình lên 1 chút. Và nụ hôn ấy cũng nhẹ nhàng và ngọt ngào như ánh hoàng hôn phía xa. Đầy lắng đọng.

Ngày hôm nay đang dần khép lại

...Và khó quên.

END CHAP 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net