tuyết rơi rồi này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

gửi tặng cu pék Dí đáng yêu nhất hệ mặt trời scarleez

plot: the snowman- jung seunghwan

Snowflakes are falling

Are you watching?

mặc dù văn phong tệ lắm lắm, cơ mà mong Dí hãy yêu fic này như yêu chị nha (*'▽'*)

--------

tuyết rơi dày đặc.

thằng bé Chanwoo sáng nay có dặn tôi là đừng có dại mà ra ngoài vào những ngày như thế này, nếu như không muốn mấy tảng tuyết tụ trên mái hiên rơi bõm xuống đỉnh đầu và cái thân hình bé tí tẹo của tôi sẽ bị dìm chết bởi đống tuyết lạnh buốt người ấy.

láo toét ghê gớm!

thằng bé cứ luyên thuyên nói mãi trong lúc đang gặm lấy mẫu sandwich đã bị ĩu do tôi quên béng mất việc phải cột chặt túi bánh mì sau mỗi lần sử dụng, nọng cằm của Chanwoo nâng lên rồi hạ xuống theo từng cử động từ bộ hàm, và nhìn cái cách mà thằng bé nhăn mày thì tôi cũng thừa biết là cái vị của sandwich dở tệ. mẫu sandwich tệ hại và gần mốc meo do sắp hết hạn sử dụng được quết một ít tương ớt kèm vài lát cà chua do Chanwoo hái trộm từ vườn của bà chủ nhà vào đêm qua. chả có dăm bông hay vài lát phô mai cho một chiếc sandwich chuẩn vị Mỹ, bởi giờ đây chúng tôi còn chả đủ tiền để mua vài đôi bít tất giữ ấm chân chứ đừng nghĩ đến việc mua những thứ đồ ăn xa xỉ ấy.

tuyết rơi ngày càng dày.

Chanwoo sau khi tống cái đống sandwich có mùi vị như giẻ lau vào dạ dày và căn dặn tôi đủ điều về việc nhớ mặc đồ thật dày vào buổi tối hay uống thuốc đúng giờ thì thằng bé cũng đi ra ngoài.

mùa đông lạnh đến thụt cả quả ớt vào trong thế mà vẫn phải còng lưng đi làm, thật là mệt mỏi Chanwoo nhỉ?

Chanwoo làm việc trong một xưởng mộc ở gần cảng Eos. một công việc chẳng cụ thể lắm, và theo như những gì mà tôi nghe ngóng được từ thằng nhóc Bobby thì có vẻ như công việc chính của Chanwoo đó là khuân vác gỗ ra vào xưởng mộc và làm chân chạy vặt cho lão chủ mỗi khi lão ta mắc kẹt trong những vấn đề cỏn con. thằng bé ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết về công việc mà nó đang làm, nhưng mà tôi thừa biết công việc ấy cực nhọc đến độ khiến tấm lưng gầy nhẳng của thằng bé in đầy những vết bầm đen, bờ vai ngày càng sưng to và Chanwoo thường hay nhăn nhó vì đau đớn vào những ngày trời trở rét.

nhiều lúc, tôi muốn khuyên Chanwoo bỏ việc. nhưng mà dù cho có nói đến đứt dây thanh quản thì cũng chả thay đổi được gì, chúng tôi vẫn cứ nghèo mạt, Chanwoo vẫn là trụ cột gia đình, và một kẻ què quặt như tôi cứ mãi là một thằng ăn bám.

đôi chân tôi đã chẳng còn cử động được nữa sau một trận sốt rét đáng nhớ vào khoảng hai năm trước. nghĩ lại vẫn chao ôi kinh hoàng. tôi và Chanwoo, bằng một điều kì diệu nào đó, hoặc có lẽ là do Chúa trời ban phước lành, thế nên đã trốn thoát thành công khỏi chuyến tàu buôn người đi theo tuyến đường từ Triều Tiên sang Đức.

năm đó trời rét kinh khủng!

cái khoảng thời gian lơ ngơ giữa chốn đô thị xa lạ và vác lên người cái mác của những kẻ nhập cư trái phép thì tất nhiên sẽ không tránh được những phiền phức không đáng có. chúng tôi phải chạy trốn lũ cảnh sát và một vài tên mọi dân đang cố tìm lại hai món hàng đã trốn thoát bằng một phép màu nào đó. cả hai chỉ mặc độc mỗi bộ quần áo hôi rình mỏng lét, và giữ một cái bụng rỗng trong lúc đang trốn tại một căn hầm rượu cũ kĩ.

và rồi, tôi phát sốt.
tôi co giật đến ngất lịm đi. mãi cho đến khi tỉnh dậy, tôi đã nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xập xệ với mái nhà đã bị thủng một mảng lớn. và đôi chân tôi chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.

thằng nhóc Chanwoo thường òa khóc mỗi khi tôi gợi nhắc lại chuyện năm xưa, nọng cằm tụ lại ở giữa hõm cổ mỗi khi thằng bé nấc lên.

Em xin lỗi, anh Jinhwan- thằng bé thút thít, bàn tay to tướng gạt đi nước mắt trên khóe mi rồi bỗng chốc lại tặng tôi một cái ôm thật chặt.

"Chanwoo có lỗi gì đâu chứ. chẳng phải em đã dành dụm tiền ăn sáng cả hai tháng để mua cho anh một chiếc xe lăn đó sao? anh biết ơn em còn không hết, Chanwoo ạ"- rồi tôi xoa đầu thằng bé, uống trọn gương mặt bầu bĩnh ấy vào trong tầm mắt, mãi cho đến khi thật say và hình bóng thằng bé đã lấp đầy tâm trí,
tôi cười.
Chanwoo cũng cười theo, nhưng ánh mắt vẫn đẫm sương. và chúng tôi nhìn nhau, cùng chia sẻ hơi ấm của nhau qua từng âm thanh động chạm của cơ thể.

Chanwoo bé hơn tôi bốn tuổi, và lạ thay, thằng nhóc ấy lại trưởng thành sớm hơn tôi nghĩ. thằng nhóc mới 20 tuổi vắt lên mình cái khuôn mặt non choẹt như miếng đậu phụ vừa ra lò kia chao ôi trông cứ như là một gã đàn ông ba mươi lăm tuổi và có nhiều kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu. không đáng để nói ra vì là chuyện nhạy cảm, nhưng tôi cũng phải cảm thán về sự phát dục của thằng bé. ừ, Chanwoo làm tình rất tuyệt vời, thật lòng đấy. Chanwoo rất cao, dường như cao hơn tôi hẳn một cái đầu. mỗi lần nghĩ đến cảnh thằng bé đưa đẩy rót sâu vào trong tôi một luồng khoái cảm nguyên thủy trong lúc hai chân tôi vẫn đang ở trên bả vai gầy nhám của thằng bé, và rồi Chanwoo sẽ dùng thân hình cao lớn nhấc bổng cơ thể tôi và dày vò từ tư thế này đến tư thế khác, cảm giác chao ôi thật lạ lùng.

ở trong một căn hộ chẳng khác gì ổ chuột, đương nhiên không hẳn là một nơi thích hợp cho một kẻ ưa bệnh tật như tôi. nhất là vào mùa đông, khi mà một ngôi nhà tồi tàn chẳng có nổi một bình đun nước thì đào đâu ra một cái lò sưởi ủ ấm thân người đây? thế nên tôi lại càng trở bệnh, và tiếp tục trở thành một gánh nặng to xụ đè lên vai Chanwoo.

quá tám giờ tối.

Chanwoo thường hay trở về nhà vào giờ này, khi công việc nơi xưởng gỗ đã xong xuôi, và thằng bé thì lại có thêm vài vết bầm tím đen trong bộ sưu tập những- dấu- tích- đáng- nhớ- trong- chuỗi- ngày- làm- culi của mình.

"một ngày vất vả nhỉ, Chanwoo?"

tôi nghe thấy tiếng Chanwoo thở dài. hơi thở ấm nóng lan tỏa khắp không gian, trùm lên những ánh nến đang lụi đi vì hơi lạnh. thằng bé chưa kịp cởi giày, chiếc áo măng tô dài quá gối cũng chẳng đủ để ủ ấm được Chanwoo quẳng tùy tiện dưới sàn, nó ướt nhẹp bởi tuyết, và cũ đến độ mà bà Esther dưới tầng hầm còn chả thèm lấy nó làm giẻ lau.

"Jinhwan bệnh rồi này, và em thì bây giờ chả có tiền để mua thuốc cho anh rồi."

"lại bị huỵch lương à?"

"lão ấy bảo em phải đợi đến tận hai tuần nữa, nếu như muốn tiền lương tăng gấp đôi." thằng bé gục đầu lên bụng tôi, dường như đang cố hít lấy mùi hương nào đó từ chiếc áo phông được giặt bởi mớ xà phòng rẻ tiền mua từ tiệm tạp hóa của bà Jane. "urgh, lão già ấy chỉ được cái miệng. và dù cho tiền lương có tăng gấp đôi đi chăng nữa thì chúng cũng chả đủ để cho chúng ta mua một con gà vào lễ giáng sinh sắp tới."

"không sao, chúng ta có thể ăn sandwich cùng với tương ớt thay cho gà tây vào lễ giáng sinh.”

"và cả khoai tây hái trộm từ vườn rau của bà chủ nhà nữa." thằng bé híp mắt, mũi cọ sát vào chiếc áo phông vương mùi vải vóc. có vẻ như thằng bé khá là có hứng thú với vườn rau to xoành xoạch của bà chủ nhà, hoặc đơn giản chỉ là nó thích trộm cắp. nhưng kì thực, tôi mong rằng Chanwoo sẽ là một cậu nông dân chân tay lấm lem bùn đất hơn tất thảy.

"có lẽ anh nên tìm một công việc gì đó để giúp đỡ Chanwoo thôi...”

Chanwoo ngẩng đầu lên, hàng lông mày khẽ nheo lại, các khớp ngón tay mảnh khảnh bấu lấy bả vai tôi như thể đó là dấu hiệu ngầm của sự từ chối.

em vẫn lo cho Jinhwan được mà. thế nên Jinhwan cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”

tôi thở dài, vuốt ve mái tóc bết đã che cả tai của thằng bé. những lọn tóc xơ rối ma sát vào lòng bàn tay, như thể được tích điện, làm đầu ngón tay tôi tê tái. mái tóc thằng bé có mùi gỗ trầm, nồng nhưng không khó chịu. mùi hương ấy tựa như những mảng rễ của cây cổ thụ to lớn cắm xuyên qua từng lớp tế bào rồi quấn chặt lấy tim tôi. tôi thoi thóp, tôi cuồng si. tựa như một con cá mắc cạn đang vẫy vùng trước ánh mắt như mặt hồ yên tĩnh của thằng bé.

“trời tối rồi, không bàn đến chuyện này nữa. em muốn ngủ.” Chanwoo dụi mắt, chui vào trong ổ chăn vẫn còn đủ để sưởi ấm cho cả hai.

trên chiếc giường sắt chật hẹp chẳng thể nào nhét vừa hai gã đàn ông đã trưởng thành, Chanwoo ôm chặt lấy tôi, để đầu tôi tựa lên cánh tay rắn chắc của thằng bé. cứ như vậy mỗi đêm, và tôi đều biết rõ là vào sáng sớm thức dậy, Chanwoo sẽ chẳng thể nào nhấc nổi tay vì đau nhức. sẽ ổn thôi, Chanwoo tặc lưỡi bảo thế. và rồi thằng bé vẫn lì lợm ôm chặt lấy tôi, để bả vai đầy vết bầm tím ấy làm nơi tôi tựa đầu mỗi đêm, mỗi ngày. tựa như đó là một thói quen đã hình thành từ rất lâu.

chiếc radio từ căn hộ kế bên của Jessi béo bụng luôn được bật vào khoảng từ tám giờ tối. cô ả nghe nhạc hằng đêm. hoặc cũng có khả năng là Jessi bật nhạc thật lớn để không cho ai nghe thấy tiếng nấc nghẹn được vo tròn thành một cục rối rắm sau cuộc tình chớp nhoáng với các chàng trai mũi cao đểu cán.

trong căn phòng chật hẹp mà hệ thống cách âm là một vấn đề to lớn mỗi khi đề cập đến, bản nhạc The Snowman phút chốc lại được phát lên từ chiếc radio đã rỉ sét của Jessi, khiến chúng tôi, hiện đang cuộn tròn trong chăn như những con mèo lười nhác, phải bừng tỉnh giấc.

ngoài trời, tuyết rơi dày ghê gớm!

Chanwoo tựa cằm lên đỉnh đầu tôi trong khi cả hai đang hướng mắt ra ngoài cửa sổ. tuyết rơi dày đặc, tụ lại trên mái hiên với những làn khói đen kỉnh phì phò phả ra từ cái ống khói xây bằng gạch nung. bà Scarlezt béo ụ, cái mông đủng đỉnh lắc lư mỗi khi cầm chiếc máy xúc tuyết đi lòng vòng quanh sân vườn. căn bếp của bác Jenice lúc nào cũng sáng đèn, mùi thơm của món bò hầm rượu vang xộc vào mũi, bất giác lại khiến bụng tôi cồn cào vì đói. và phát thèm.

chúng tôi ôm nhau. và hôn nhau.
cùng ngắm tuyết rơi và xem nó như là một thú vui quái đản.

ngày mai chúng ta ăn gì nhỉ?"

"bánh mì quết tương ớt. hoặc nếu như mặt dày một chút thì em nên đến nhà bác Jenice xin một ít thịt bò hầm còn thừa, Chanwoo ạ."

"ý hay đó." thằng bé chuyển bờ môi đi xuống, chạm nhẹ vào gáy tôi, in dấu từng vết hôn thật khẽ khàng. "và sẽ có món salad kèm rau chân vịt luộc hái trộm từ vườn rau của bà chủ nữa."

"ừ, cầu mong em sẽ không bị bà í cho ăn cây xẻng vào đầu khi bị phát hiện."

Chanwoo bật cười. nụ cười ấy tựa như đã trót uống hết những thứ tinh sạch từ ánh mặt trời, và tàn dư vẫn còn lại in đậm nơi khóe môi. mắt Chanwoo màu đen, và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng thứ màu sắc đen kịt ấy lại rực rỡ hơn tất thảy. nó sáng lên, long lanh và đẹp đẽ hơn những vì tinh tú treo đủng đỉnh trên khoảng trời quẩn đặc.

"em sẽ tìm việc mới." Chanwoo khịt mũi. "làm một thằng nông dân đào khoai tây ở vườn bà chủ nhà cũng không hẳn là ý định tồi, Jinhwan nhỉ?"

"ừ. và nếu làm ở vườn của bà ấy thì chúng ta sẽ được cung cấp rau củ sạch miễn phí quanh năm. chả phải cần đi ăn cắp rồi lo sợ xẻng đáp vào đầu như mọi lần nữa."

tôi châm điếu thuốc, rít một hơi dài trước khi Chanwoo bắt đầu càu nhàu bằng cái giọng khản đặc và chẳng có kính ngữ đi kèm.

láo toét ghê gớm!

Chanwoo không chịu được mùi thuốc lá, gói Secter.01 cuối cùng trong tiệm tạp hóa của bà Jane mà tôi trân trọng cũng bị thằng bé ném cho cái nhìn kinh tởm mỗi khi thấy tôi phì phèo rít thuốc. mà một phần, tôi cũng thừa hiểu là thằng bé lên cơn điên tiết vì điều gì.

bởi,
mỗi khi tôi hút thuốc, đó chính là một lời cảnh cáo ngầm được gửi đến Chanwoo rằng tôi không- muốn- làm- tình.

không hiểu vì sao mà thằng bé lại nổi hứng vào giờ này; và tôi cũng chẳng hiểu tại sao thằng bé lại cáu gắt lăn lộn khắp nhà chỉ vì không được làm tình cùng tôi. mặt thằng bé trông rõ tội. nhưng mặc kệ, tôi chẳng có hứng ngay lúc này. dù sao thì Chanwoo cũng sẽ có một công việc mới trong tương lai gần, thế nên tôi sẽ chờ đến khi nào mua được máy sưởi thì khi đấy mới nghĩ đến chuyện giường chiếu cũng không muộn.

thà là ngồi nghe bản nhạc The Snowman từ chiếc radio cũ mèm của Jessi, rồi cùng ngắm tuyết thì vẫn còn ổn hơn là đâm phành phạch vào nhau rồi cùng nhau chết rét.

tuyết vẫn chưa ngưng. -1 độ C.
tôi cuộn mình trong chiếc chiếc chăn bông dày xụ, và dưới cái ôm của Chanwoo, tôi chỉ mong rằng cả hai sẽ mua một cái máy sưởi thật nhanh chóng, trước khi trời trở lạnh hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net