-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trắng xanh cuối thu vắt vẻo ngược qua cành mimosa loang lổ trên nền trời, cửa sổ nhà nàng vẫn đóng chặt, dorth tự hỏi còn bao nhiêu tiếng nữa nàng sẽ chết ngạt trên căn phòng đó. 

"quinn?"

dorth gọi với lên, hy vọng tiếng sẽ đủ to để nàng nghe thấy, nàng đã bảo hôm nay bố mẹ không có nhà nên con bé mới mò mặt qua. 

"quinn?"

giọng con bé to hơn, vài con chim đậu trên bậu cửa sổ bay đi mất. đằng sau cửa trắng có tiếng lạch cạch nằng nề lầm bầm, giọng đàn ông. dorth không thể lẩn đằng sau thân cây được, điều đó quá ngu xuẩn, và nếu có được thì con bé cũng không kịp chạy đến, bố nàng đã đẩy cái bụng phệ ra trước, nheo mắt nhìn con bé trong sáng thu chói chang. bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng kia mấp máy, lông mày nheo lại suy nghĩ rồi bố của quinn mời dorth vào nhà. 

nhà nàng, như mọi lần viếng thăm không có hai người trước, không có gì đặc biệt, tường trắng sàn gỗ láng cóng, không cây kiểng, sách vở đầy tủ, có cả rượu. cái ti vi màn hình phẳng năm mươi inch mới toanh nằm chễm chệ trên tường mà có lần quinn xém quăng cả cốc nước vào đó vì coi phim kinh dị. bố mẹ nàng ở nhà có đúng một ngày trong tuần, làm việc bất định, đi buôn bán xa gì đó, xui xẻo thay con bé tới ngay đúng lúc hai ông bà có chuyện gấp. 

mẹ của quinn là người đàn bà cũng mập tròn, không phúc hậu mấy, có lẽ những phi vụ buôn bán làm bà phần nào trở nên ranh mãnh hơn. bà đã ngồi chờ ở bàn khách nãy giờ, ấm trà mới pha còn ủ khói nghi ngút. ông harsley mời dorth ngồi xuống đối diện hai ông bà trên cái ghế bành lún sâu. bà harsley từ tốn rót cho con bé một ít trà vào cái tách sức trắng đặt trên đĩa, có hơi khoa trương. ông harsley từ đầu tới cuối không dứt mắt khỏi dorth. 

"mời cháu."

"cảm ơn."

trông bà không có vẻ gì là muốn dorth tận hưởng tách trà của mình, hai người đang chờ đợi cái gì đó hết sức thận trọng và đặt ánh mắt soi mói đến từng ngóc ngách trên người con bé. 

dorth nhấc tách lên khỏi đĩa, thổi cho trà nguội bớt, trà tràn đầy ly sóng sánh rớt một hai giọt nóng hổi xuống tay con bé, nó phát ra tiếng kêu khẽ. con bé đưa tách lên môi hớp lấy một ngụm, cố kiềm lại cơn đau rát đang chảy trào từ đầu lưỡi đến hết cuống họng, nó thấy cả người mình như bị thiêu theo đường chạy của trà. cái nóng khiến dorth quên để ý đến mùi vị, chỉ khi bà harsley hỏi tới, con bé mới ngập ngừng, tập trung hỏi đầu lưỡi đau đớn của mình xem trà thế nào.

"đắng ạ."

tiếng gáy sách đập bộp xuống sàn phá tan không gian lặng như tờ của phòng khách, quinn diện đầm trắng mỏng tang lộ xương quai xanh hấp tấp nhặt lại cuốn "kinh tế thế giới", nét mặt ông bà harsley sa sầm. 

"bố tưởng con bị cấm túc?"

dorth đưa mắt khó hiểu nhìn quinn, tới tối khuya hôm qua nàng còn mời con bé hôm nay đến nhà nàng chơi, rồi giờ nàng bị cấm túc nên thành ra mới không nghe tiếng kêu ca í ới dưới sân. 

"con khát nước."

"bếp bên trái, nếu con quên."

bà harsley ném cho nàng cái nhìn cảnh cáo, quinn tiếc nuối rời đi, không quên ra dấu xin lỗi với dorth. tiếng gõ móng tay lên mặt kính của bà đưa con bé trở về với bộ gốm sứ hào nhoáng không có vẻ gì là hợp với áo thun quần đùi trên người mình. 

"cháu là bạn con bé à?"

"vâng."

không hẳn, người yêu. con bé mà nói ra thì cái bắp tay đồ sộ kia có thể ném hai đứa ra đường bất kì lúc nào.

"lâu chưa?"

"dạ gần năm tháng."

"vậy cũng chưa lâu."

lạy chúa trên cao, hai ông bà đâu có biết con gái mình dùng cái mặt đó để thay người yêu như thay áo mỗi tháng hai lần đâu. dorth khó chịu rục rịch người trên cái ghế và điều đó chỉ khiến nó lún sâu hơn. năm tháng đối với quinn là một phép màu. 

"thì, con biết đấy, cô chú không hay có nhà thường xuyên. chắc là con bé có kể với con rồi."

"vâng."

"và cô chú muốn khi không có mặt ở nhà, cháu nó được tiếp xúc với những môi trường lành mạnh."

"vâng?"

dorth ngửi thấy mùi không lành.

"cô không nghĩ là con nên tiếp tục đến đây."

bà harsley kết câu, không muốn chờ cho con bé tiếp thu những gì mới xảy ra vào đầu. quinn chưa từng kể với dorth là nàng có một cặp bố mẹ kì quặc thế này, thậm chí hai người không thèm hỏi tên con bé.

"con đâu có," dorth ngồi thẳng dậy, nén giận, "không lành mạnh?"

"ừ, từ ngữ thôi, nhưng con không thích hợp với quinn."

"nhưng tại sao?"

ông harsley chỉ vào tách trà, lúc này nó vẫn còn là là hơi. 

"chà, điều đó giải thích được nhiều ghê." dorth mỉa mai nói.

hai ông bà harsley đứng dậy, đưa mắt nhìn nhau, dorth thấy đã tới lúc mình nên giã từ căn phòng khách ngột ngạt này, hai người họ harsley không tiễn.

*

"dorth, dorth!"

"chào công chúa."

dorth đảo mắt, kéo hai đứa vào một phòng học trống cho dễ nói chuyện, trường thì rộng mà học sinh thì ít.

"mình không biết bố mẹ sẽ về sớm." 

quinn nắm hờ cổ tay con bé, không ngước đầu lên nhìn, nàng tỏ ra hối lỗi. dorth xì xuống như bong bóng, con bé chẳng giận ai được lâu, huống hồ gì quinn harsley lại còn như thế này.

"không phải lỗi của cậu."

"hôm qua ba người nói chuyện gì thế?"

dorth kể lại chi tiết quá trình, không kiêng nể thêm thắt vài ba xúc cảm cộc cằn của mình, quinn không phản đối, nàng chỉ im lặng gật gù, trông nàng buồn hiu.

"họ chỉ muốn tốt cho mình."

"bằng cách nói mình không đứng đắn hả?"

"không phải ý đó. chỉ là, cậu biết đấy, không phải đứa con nào cũng có bố mẹ sẵn lòng chấp nhận bạn bè mình.

ý mình là, những người xung quanh."

"kịp lúc đấy."

quinn dựa hông vào bàn, thở dài. nàng không biết phải lựa lời như thế nào để không làm dorth điên lên thêm nữa. 

"không cần cố. mình sẽ cẩn thận. bố mẹ cậu ở lại lâu tới chừng nào?"

"tuần sau."

"có chuyện gì sao?"

"họ đang tính kinh doanh gần nhà."

"không." dorth kêu lên đau đớn.

"tính thôi. dự định."

"nếu họ làm thật thì sao? đằng nào năm sau cậu cũng tốt nghiệp đại học rồi, có phải trẻ con nữa đâu?"

"bố mẹ mình quan niệm trước ba mươi tuổi là vẫn còn nhỏ."

"lạy chúa."

"mình rất tiếc."

"tối nay có tiệc ở nhà leith. mình còn tính mời cậu đi."

"leith cũng mời mình."

"vậy cứ chuẩn bị đi rồi mình qua đón, đừng mặc váy."

"đừng có đùa nữa."

dorth đặt hai tay lên vai nàng, khẳng định chắc nịch rằng đó không phải trò đùa. 

*

quinn vớ đại đôi giày trắng ngay kệ giày, giấu dưới lớp áo khoác, lễ phép chào bố mẹ và tắm rửa sửa soạn cho buổi tiệc. cô nàng đang bị cấm túc bởi vậy nên họ sẽ không mở cửa trừ khi nàng la đến rát cổ họng là nàng khát nước. dorth bảo nàng mở cửa sổ ra trước, quinn bắt đầu biết con bé tính làm gì. nàng chưa bao giờ leo núi hết. quinn harsley tuyệt vọng tìm cách liên lạc với dorth, điện thoại nàng đang nằm trong tay bố mẹ, nàng sẽ gởi cú, phải rồi, cột vô chân nó cái thư là xong, vấn đề nho nhỏ là tìm đâu ra một con cú thôi. 

bảy giờ tối, ăn uống xong xuôi, ông bà harsley lại ngồi lì trong phòng khách xem ti vi, may mắn làm sao từ phòng khách nhìn ra bị khuất mất khoảnh đất trước cửa phòng quinn harsley vì giờ dorth đã đứng lồ lộ ở đó, ra sức ném cái dây thừng lên ban công phòng nàng.

"đừng dorth. bố mẹ mình sẽ giết cậu."

"cứ thử đi."

con bé cắn răng ném mạnh hết sức, một lát sau nàng đã bắt được, cột dây chắc nịch vào lan can. 

"hy vọng nó sẽ không rớt." dorth lầm bầm.

"gì cơ?"

"không có gì. mình sẽ đỡ. xuống đi."

"mình chưa bao giờ làm việc này hết. mình sợ."

dorth tới gần hơn, đưa hay tay lên trời, an ủi tâm hồn nhỏ bé của nàng.

"không sao hết. bám chắc là được."

quinn nhìn ánh sáng phát ra từ phòng khách, nếu nàng còn đứng đây thì hai ông bà sẽ treo đầu con bé lên tường, nàng leo ra khỏi ban công đu xuống. công việc này khác hơn trong phim rất nhiều vì hai cánh tay của nàng không có lực, và nàng chỉ giữ cho cơ thể trôi từ từ xuống trong chốc lát, tới cách mặt đất một thước rưỡi người quinn harsley bay cái vèo xuống đất, tay vẫn bám chặt trên dây. nàng cứ tưởng mình sẽ tiếp đất một cú trời giáng nhưng dorth mới là người làm điều đó thay nàng, con bé tính là việc này sẽ nhẹ nhàng như trong phim ngoại trừ việc quinn harsley nặng như quỷ.

"tuyệt."

dorth cười đắc thắng, đỉnh đầu dính cỏ. con bé quăng nốt dây lên ban công, phủi phủi người hai đứa và rón rén đi ra xe mặc dù cũng không nhất thiết phải làm thế. cơn chấn động vừa rồi làm mimosa rớt hết lên người cả hai, đến lúc đứng trước cửa nhà leith tụi nó mới phát hiện toàn hoa vàng bám trên đầu trên cổ, không hẹn cùng cười.

*

"hai đứa mình chết chắc rồi."

"cậu mang chìa khóa nhà với phòng theo đúng không?"

"ừ."

"tuyệt. mình sẽ giúp."

"hai đứa mình điên hết rồi."

"đằng nào ở trong đó hai ngày nữa cậu cũng vậy thôi."

quinn xoay nắm đấm cửa nhẹ nhàng hết sức. đồng hồ trên tay dorth chỉ một giờ sáng, người hai đứa toàn mùi rượu với đồ ăn nhanh, son môi của quinn lem tùm lum trên môi dorth. chỉ cần ông bà harsley đi uống nước vào giờ này thôi, tường nhà sẽ có thêm hai cái bộ da mới. 

dorth đi đằng trước cầm đèn pin, đưa tay che hết cạnh bàn, thật may con bé làm điều đó vì quinn cứ va phải đồ đạc trong căn nhà chính mình. cả hai an toàn lên được tới phòng, dorth đổ mồ hôi ròng ròng.

"ngủ ngon."

"cậu về bằng cách nào?"

dorth hất mặt ra ban công.

"lần cuối. cậu quá mạo hiểm."

dorth mở cửa sổ, thắt chặt lại nút cột lần nữa.

"mình chỉ làm điều này vì cậu. và thưa quý cô harsley, không có chuyện gì nguy hiểm hơn là hẹn hò với người nổi tiếng nhất trường suốt năm tháng đâu, có khi là năm chục năm không chừng, nên là đừng lo."

"bố mẹ mình mà biết thì cậu chết chắc."

"vậy đừng để họ biết."

dorth đã leo ra ngoài ban công.

"mộng đẹp nhé công chúa."

quinn đi theo giữ lại nút thắt, dorth thành thạo việc này hơn nàng nhiều, con bé không xây xát xíu nào cả. quinn tự hỏi liệu con bé có từng làm như vậy với cô gái nào khác ngoài nàng chưa. cô nàng tháo nút dây, dorth lấy lại, chào lần cuối rồi bay lên cái xe của mình. nàng tắm lại lần nữa cho bay hết mùi rượu, không sấy tóc và ngủ thẳng cẳng đến mười giờ sáng chủ nhật. 

ngày chủ nhật như cái lồng kính bị bơm khói chẹt hết mọi đường thở của quý cô harsley, khói trà và lồng kính có cái cửa chính trắng bóc. tập uống trà, harsley quinn uống một lúc hai chai vang giờ phải ngồi tập từ tốn uống trà cho bữa tiệc ngu xuẩn ngày mốt của chủ công xưởng mà hai ông bà harsley nói là có thể hợp tác được. 

"con đã làm điều này từ hồi lên năm."

"phải làm lại thôi con yêu, nhà người ta cao sang."

"chỉ là một tách trà."

"cách uống trà đánh giá phần nào con người, ít ra thì con cũng không làm đổ tùm lum, vung vẩy, thổ phù phù rồi đánh giá nó bằng một ngôn từ tầm thường, đắng."

dorth sẽ đốt cái ngôi nhà này nếu nó nghe thấy.

"thì nó đắng thật mà?"

"dù cho con có thấy thế nào, thì cũng không được nói thế."

"vâng. trà thật tuyệt vời, cái cách mà nó lờm lợm trong miệng giống như vừa được thả một con rắn làm từ vàng vào cho nó bò ngọ nguậy bên trong."

"con sẽ muốn khen sau khi nhìn thấy con trai của nhà đó. một thằng nhóc điển trai đúng không anh yêu?" bà harsley đưa ông harsley vào việc giáo dục con.

"ừ. cao ráo, giàu có."

"nó đâu có giàu? bố nó mới giàu."

"rồi bố nó sẽ nhượng lại cho nó cái xưởng đó."

"thì đó vẫn là đồ của bố nó."

"của con nữa."

quinn làm rớt tách trà, nước nóng bắn lên chân nàng để lâu phồng rộp, ngứa ngáy, ông bà harsley đưa mắt đi chỗ khác, tránh né tia nhìn hỗn tạp của quinn. 

"không."

"vì con thôi, quinn."

"vậy nhìn thẳng vào mắt con này."

ông bà harsley giả vờ như mình có viêc bận, để quinn ngồi lại đó, không thèm quát đuổi con bé lên phòng, quên luôn hạn cấm túc là tới thứ hai. cô nàng chưa sẵn sàng thậm chí trong việc nghĩ đến hai năm nữa mình và dorth sẽ đi đâu chứ đừng nói tới kết hôn với một thằng cha hai ngày nữa mới biết mặt. 

"con sẽ không đi đâu hết."

một trăm lần cô nàng nói mình thích ăn thịt hơn là rau trộn, một trăm lần bà harsley biến gia đình thành thỏ, thêm được cà chua với trứng luộc, quinn không hơi đâu để tâm tới bữa trưa xanh lè nữa. cô nàng đã lấy lại được điện thoại của mình, nghe như đặc ân cuối trước khi ra pháp trường, để rồi coi, dorth sẽ báo công an gô cổ cái nhà này.

"một bữa tiệc thôi mà con." ông harsley giả vờ mê mẩn món rau.

"hai lận. tiệc cưới nữa." quinn phanh thây cái miếng trứng trong dĩa.

"đó là nếu cậu ta đồng ý thôi."

"vậy nếu cậu ta đồng ý thì khỏi cần hỏi ý con à?"

"điều này sẽ giúp con chín chắn hơn, không lông bông nữa."

"con còn chưa ra trường!"

"không cần đâu con yêu."

quinn đập mạnh hai tay xuống bàn, đứng phắt dậy, bà harsley đoán chừng đã biết trước được con gái cưng sẽ như vậy, không thèm ngăn cản cô nàng đùng đùng trở lại phòng với cái bụng trống rỗng đói meo. bà biết đằng nào thì quinn cũng phải tròng vô người bộ váy màu vàng như đầm công chúa kia để đi. 

cô nàng tức tưởi, không khóc được, lấy điện thoại soạn vài cái tin chuẩn bị nhắn cho dorth, sau đó lại suy nghĩ lại, soạn tin, xóa, lại soạn, nếu dorth biết thì con bé sẽ làm thêm điều còn kinh dị hơn là đưa quinn harsley xuống đất bằng dây thừng, nhưng nếu không biết thì con bé sẽ hiểu lầm, quinn xem trọng vế thứ hai hơn, cô nàng biết dorth cũng vậy. quinn quay số dorth.

"chào công chúa."

"chào."

"sao thế? tưởng thứ hai mới hết hạn cấm túc?"

"tính nói chuyện đó này. bình tĩnh nhé."

"là sao?"

"hứa với mình cậu sẽ không làm gì hết."

"hứa. kể đi. mình bắt đầu lo rồi đấy."

quinn nhận được gần nửa tiếng im lặng sau khi kể xong mọi chi tiết xảy ra sáng nay, có vẻ như dorth đang đấu tranh giữa việc giết người hoặc làm cảnh sát.

"vậy là, tại cái tách trà ngu xuẩn đó nên mình bị đánh giá là không lành mạnh à?"

may mắn vì dorth bắt đầu từ cái này trước.

"ừ. họ muốn mình chơi với kiểu người thanh cao, quyền quý dạng vậy."

"phước đức, con gái rượu của họ đâu có làm bạn với loại người vậy đâu, chỉ hẹn hò thôi."

"mình sẽ không làm vậy, cậu biết mà."

"mình biết, cảm thấy hơi bị sỉ nhục thôi."

"xin lỗi."

"đừng nói vậy. vậy giờ cậu tính làm gì?"

"mình không biết nữa." quinn thở dài.

"cậu biết mình sẽ làm điều gì đó nếu cậu kể mình nghe đúng không?" giọng dorth hồ hởi.

"thật ra là mình lựa chọn giữa việc để cậu hiểu lầm thôi."

"lựa chọn hay đấy."

"đừng làm gì hết, xin cậu."

"rồi lỡ thằng cha đó đồng ý thì sao?"

"anh ta có thể từ chối."

"không ai có thể từ chối được cậu hết harsley quinn."

năm giây để quinn đỏ mặt.

"vậy nhé. cúp đây. tối mốt bảy giờ."

"không! dorth! nghe mình. cậu không được."

"tại sao không?"

"quá mạo hiểm."

"cuộc đời mình có nhiêu đó thôi. chào. à, ngày mai trường cho sinh viên nghỉ."

rồi đầu dây kêu tút tút. nàng bất an đến không thể ngủ được hai ngày liền, ông bà harsley thì lại tưởng đó là do con gái họ thao thức vì hồi hộp lo sợ, cố gắng nhồi nhét thịt thà, thuốc bổ mà quinn chẳng hơi đâu để tâm tới nữa. bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ rưỡi tối, nàng chỉ còn mười hai tiếng để chơi cho hết đời mình trước khi bế con bồng cháu, hoặc có thể là mười tiếng rưỡi trước khi bị ba má tống giam suốt đời. cô nàng đi đi lại lại quanh căn phòng trong cái đầm vàng, mười lăm phút nữa thôi dorth sẽ xuất hiện dưới ban công, gọi điện inh ỏi nhắc nhở và nàng vẫn chưa quyết định được nên nghiêng về bên nào. 

chuông điện thoại nghe như tiếng súng bắn bên tai, quinn run rẩy nhặt nó áp lên tai, nghe giọng dorth hồ hởi. 

"mình đang ở dưới, ra đây đi."

quinn chầm chậm bước ra ban công, trái ngược với mong đợi của con bé, cô nàng không cam lòng với kế hoạch giải thoát này. dorth biết trốn được đêm nay không có nghĩa là trốn được nhiều đêm sau, nhưng quinn cũng phải hiểu rằng đây sẽ là bước đệm trong việc đưa cô nàng đi đến tự do, và quinn phải có chính kiến rõ ràng, cái theo như dorth thấy hiện giờ, không có.

"nhanh lên nào."

quinn vẫn câm như hến, lưỡng lự nửa muốn nửa không.

"mình đang mặc váy."

"vậy thay đồ đi. cậu còn một tiếng nữa!"

"mình...", quinn thở dài, "không đi đâu."

dưới cái đèn phòng mờ mờ từ bếp, cô nàng thấy rõ mặt dorth thuỗn ra, cau lại, thất vọng, rồi con bé chẳng thèm rút sợi dây về, ngắt máy và bỏ đi một mạch ra khỏi sân nhà quinn. nàng nhìn theo bóng lưng của dorth, biết chắc mình vừa mới làm mất thứ quan trọng trong cuộc đời, nàng thấy hối hận vì đã không nhảy xuống, đồng thời thấy nhẹ bẫng vì đã không làm vậy. quinn kéo sợi dây lên, đặt vào một góc trên ban công, sửa soạn nốt cho bữa tiệc trà. 

"vui lên đi con yêu, và nhớ hành xử cho tốt nhé."

quinn harsley không thể nào vui nổi. cô nàng không ngồi trên xe của dorth, không được nghe giọng dorth, không được gặp dorth, còn điều gì có thể tệ hơn nữa.

nhà của chủ xưởng nằm tít ở ngoại ô, xung quanh toàn cây với cối cao lêu nghêu, trong đêm xếp thành hàng đen thùi dẫn đi vào dinh thự to đùng. giống như mọi dinh thự của gia đình giàu có khác, bồn phun nước trước sân, bãi đậu xe, sân thượng, sân cỏ và ti tỉ thứ khác, bao gồm luôn hồ bơi ở sau nhà, đối diện bãi đỗ xe. quinn thận trọng bước xuống, đi theo sau bố mẹ. quản gia dẫn đường cho nhà harsley tiến vào sân sau, nơi gia đình kia đã tụ họp đông đủ. người ngồi ở ghế thứ sáu trên cái bàn dài phủ khăn ăn trắng hẳn là cậu quý tử sắp trở thành chồng của harsley quinn, điển trai, quinn thừa nhận, mái tóc đen cắt ngắn, mặc bộ com lê thẳng thớm.

"matt."

hai người, bố của hai bên, ôm nhau thắm thiết như bạn thân lâu ngày mới gặp lại. bên đàng gái thì e lệ hơn, cười cười nhìn nhau, còn cô con gái rượu của nhà harsley gật đầu cụt ngủn với cậu chàng, đưa mắt nhìn hồ bơi trong veo xanh lét, xấu xí như cách họ đưa quinn vào tròng. 

bữa tiệc gồm có gan ngỗng, cá trích, gà tây, thịt bò và rau trộn, món nào cũng được bày lên cái đĩa bự tổ chảng mà đồ ăn thì nhỏ như cái lỗ mũi, quinn phải giả vờ mình không đói muốn điên lên, ăn từ tốn hết món này tới món khác, không từ bất cứ thứ gì, và phải giả bộ luôn là mình không uống được rượu, thay vào đó phải uống nước trắng. từ đầu tới cuối con trai của ông matt chẳng liếc lấy cô nàng một lần, đó là chuyện tích cực duy nhất xảy ra kể từ lúc đến đây. sau khi ăn xong, hai gia đình vào phòng khách, cơn ác mộng của quinn bây giờ mới bắt đầu.

nàng ghét mấy thứ hào nhoáng xa xỉ, tức là bao gồm bộ đồ gỗ sáng loáng ở bên trái phòng, cái tủ rượu bằng kính bên phải, đèn chùm treo trên trần nhà đang quay nhè nhẹ, bộ sưu tập ấm chén gồm mười hai bộ trong cái tủ kế bên bức tượng đồng. bộ bàn ghế không đến nỗi nào, ít ra nó không khiến người ta lún xuống, nhưng ngồi khơi khơi thì ê mông. ba người nhà harsley ngồi sát nhau đối diện nhà ông chủ xưởng, bàn tán về bữa ăn vừa rồi cho tới khi trà được bưng ra. ông matt niềm nở giới thiệu với ông harsley.

"mới mua được từ nhật, cả triệu yên chả đùa."

rồi tự tay rót cho tất cả mọi người thưởng thức. quinn cho mình mười giây nhìn đăm đăm nó, để vào mắt nét mặt của tất cả mọi người. cô nàng cầm tách lên, không cầm theo dĩa, để nước rớt vài giọt lên tay mình có chủ đích, thổi vài hơi và đưa lên miệng hớp một ngụm, không che dấu cái nhăn nhó trên mặt.

"thế nào?"

ông matt mong chờ hỏi quinn.

"đắng ạ."

quinn biết bàn tay đang nhéo một cái thật mạnh dưới gầm bàn là tay mẹ mình, ông harsley còn đang bận xiết hai nắm đấm lại, bận lấp liếm cái hớ hênh đó của đứa con trời đánh nhà mình. cậu quý tử nhìn quinn từ trên xuống dưới, trông ngạc nhiên vô kể. cô nàng chẳng buồn để nó vào mắt lần thứ hai. sự im ắng gượng gạo qua đi nhanh chóng với tài giải vây ài tình của vợ ông matt, cuộc trò chuyện trở lại như trước, ngoại trừ một vấn đề nho nhỏ là hai ông bà matt không đề cập gì đến quinn nữa. 

quinn xin phép đi vệ sinh, ra ban công nhìn về hướng nhà ình, thở dài không hết một hơi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net