Mở đầu:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố ơi!... Mẹ ơi! Mọi người đâu rồi?"

Tiếng nói của một đứa trẻ khoảng chừng năm, sau tuổi vang vọng khắp không gian đen tối tới cùng cực. Cậu bé tuyệt vọng mò mẫm trong bóng tối mong tìm được một dấu hiệu của ai đó. Cha mẹ cậu đang ở đâu trong cái không gian trống rỗng này? Cậu không biết. Gào thét trong tuyệt vọng đến rát cả cổ họng nhưng chẳng ai đáp lại. Cổ họng cậu bỏng rát nhưng cậu không thể ngừng gọi tên họ được. Biết đâu...họ sẽ nghe thấy...

"Bố ơi! Mẹ ơi! Misaki ơi! Mọi người ở đâu?"

Níu kéo hi vọng, cậu bắt đầu chạy đi trong cái khoảng không đen kịt tối tăm. Vừa chạy vừa hét lên hòng tìm thấy bố mẹ và em gái Misaki của mình. Nhưng trong khoảng không này gần như vô tận chỉ một màu đen. Liệu họ có thực sự ở đây? Bản thân đang tìm kiếm thứ gì? Cậu bắt đầu băn khoăn. Tuy vậy, cậu vẫn chưa từ bỏ hi vọng của mình và có lẽ rằng kết quả đã xuất hiện. Ở phía xa kia có thứ gì đó chợt le lói.

'Mình biết mà! Họ ở đó'

Cậu thầm vui mừng trong lòng, chân mạnh mẽ tăng tốc mặc dù đã mỏi rã rời. Bỗng nhiên có một thứ sức lực kì lạ nào đó thúc đẩy cậu phải chạy như bay đến đó.

'Chạy! Chạy thật nhanh lên! Nhanh nữa lên!'

Đốm sáng le lói dần xuất hiện trước mắt cậu, đúng rồi. Mở to mắt để nhìn cho rõ, cậu như chực vỡ òa trước khung cảnh trước mắt-Gia đình cậu...đang ở đó.

'Mình biết mà!'

Nước mắt trào ra khỏi khóe mi bé nhỏ còn non nớt, cậu bé lao tới đó đó trong niềm vui sướng kì lạ.

"Bố ơi! Mẹ ơi Mọi người ơi! Hãy cho con theo với! Con tới đây!...Hức...Con đến đây...Hức!"

Cái thứ cảm xúc mà cậu đã quên mất nay xuất hiện một cách kì lạ, thứ cậu tìm kiếm ư? Nó đang ở ngay trước mắt. Nhưng dòng nước mắt đang dàn lụa chảy dài xuống khóe môi khiến cậu không khỏi cảm thấy kì lạ. Cậu đang vui cơ mà, sao lại khóc được cơ chứ?

'Mặc kệ nó đi! Họ đang chờ mình kia mà. Đúng rồi! Gia đình mình! Họ ở đó!'

Gạt phăng đi niềm băn khoăn, cậu dồn hết sức hướng về phía "Gia đình" của cậu. Rút cạn sức lực vào khoảng cách cuối cuối cùng.

"Con đến đây!"

...

Tuy nhiên...

'Phừng'

Khoảnh khắc cậu sắp chạm đến họ, một nhiệt lượng khủng khiếp tỏa ra từ mặt đất ngăn cách giữa hai bên. Một ngọn lửa bùng cháy dữ dội bạo tàn như muốn thiêu rụi mọi thứ. Gia đình cậu vẫn đang ở đó. Không, không được!

'Nóng quá'

Nhiệt lượng của ngọn lửa thấm dần vào cơ thể yếu ớt của cậu bé, mồ hôi thấm ướt cả quần áo. Cảm giác như thể chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ biến ta ra tro rồi. Ngọn bạo hỏa đang dần nhấn chìm hình bóng gia đình cậu vào trong biển lửa. Họ đang dần biến mất trước mắt cậu... Không! Cậu sẽ không đánh mất họ "lần nữa". Nhất quyết không thể được!

"Bố...mẹ...Misaki...Không!!"

'Mình sẽ không đánh mất họ nữa'

Tự hứa với bản thân. Thân hình nhỏ nhắn của cậu dần vươn lên, đứng dậy đối mặt với ngọn lửa. Cơ thể cậu đột nhiên trở thành một thân hình cao lớn, rắn chắc của một cậu trai mười sáu, mười bảy tuổi. Cậu sẽ đối mặt với nó, cậu sẽ cứu gia đình mình, cậu sẽ lao vào ngọn bạo hỏa đang bùng cháy dữ dội kia.

"Aaaaaaaa...!"

Dùng hết can đảm lao qua ngọn lửa, cậu không hề cảm giác được bất kì thứ gì, như thể ngọn bạo hỏa vừa rồi chỉ là trò đùa vậy. Kì lạ quá! Nhưng ở trước mặt cậu không có bố mẹ của cậu mà chỉ trơ trọi dáng hình ủa một cô bé với đôi mắt trống rỗng-em gái cậu Misaki đang ở đó.

"Misaki! Em có làm sao không? Bố mẹ đâu cả rồi? Này! Misaki?"

Không hồi âm, không phản ứng, chỉ có một con ngươi trống rỗng nằm trong hốc mắt của Misaki. Cậu trai nắm lấy hai vai em gái mình lắc nhẹ nhưng chẳng có gì xảy ra.

'Cái gì thế này?'-Cậu bắt đầu thấy hoang mang trước sự im lặng có phần đáng sợ của em gái mình.

Đột nhiên, xương sống chợt run lên, cơn ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể.

'C..ái gì'

Không kịp thắc mắc, không gian xung quanh hai anh em vặn xoắn, biến đổi với nhiều âm thanh đứt gãy dữ dội...

Bừng tỉnh, cậu trai vội mở mắt ra, không gian xung quanh cậu đầy vết nứt, không khí ngập tràn mùi tanh tưởi khiến cậu không khỏi thấy buồn nôn.

'Mùi máu?'

Hốt hoảng nhìn xuống, cậu nín thở trước những gì mình nhìn đấy.

"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!"

Ở đó, là hai người đang nằm ngập trong vũng máu đỏ tươi vẫn đang loang lổ ra mặt đất. Đúng vậy, đó là cha mẹ cậu. Họ đã chết!

"Không! Tôi đang ở đâu? Đây không phải là thật. Đây không phải là thật!!"

Thần trí cậu dường như phát điên khi vừa mở mắt đã chứng kiến cái cảnh tượng kinh hoàng này. Rối loạn, bất ngờ, sợ hãi là những gì cậu đang cảm thấy. Cậu điên loạn liếc mắt đi khắp nơi để tìm được hi vọng còn lại nhưng không hề thấy thứ gì ngoài hai cái xác không hồn trong cái không gian kinh dị này. Rồi...

Cậu nhìn xuống đôi tay của mình...

'Đừng! Đừng mà! Hức..Đừng!'

Trái tim cậu quặn thắt, nỗi đau kì lạ đang dần xé nát trái tim non nớt.

Trên đôi tay này, em gái cậu đang ở đó, máu chảy ra rất nhiều từ người thấm đỏ cả quần áo của em ấy. Không hề thấy mạch, các cơ dãn hết... Em ấy đã trở thành một cái xác lạnh như hai người kia. Máu của Misaki dính đầy trên tay cậu, lạnh buốt như băng thấm nhuần vào tận xương. Cả người cậu đông cứng lại, những giọt nước mắt muộn màng dần trút xuống.

"Kh..Không thể nào"

Cậu không thể kìm nén được nó, có quá nhiều cảm xúc bất thường đang dồn nén trong con tim này. Thì ra, xưa nay cậu vẫn đang tìm kiếm một thứ mơ hồ như vậy. Thứ khiến cậu hạnh phúc nhưng cũng đồng thời là thứ khiến cậu đau khổ, dày vò bản thân cậu trong suốt thời gian qua.

[Tất cả là do "bọn chúng" đã khiến cậu thành ra như vậy, lũ sinh vật tàn bạo đó đã làm chuyện này. Lũ Khốn Kiếp! Lũ sinh vật kinh Kinh Tởm! Ta thề sẽ tuyệt diệt chúng mày!]

Ngẩng mặt lên nền trời đỏ thẫm, cậu dồn hết cảm xúc vào cổ họng, xé toạc không gian bằng tiếng thét đau khổ

"Aghhhhhhhhhhh...!!"

...

(Cơn ác mộng này sẽ không có hồi kết cho đến khi... CẬU TA TIÊU DIỆT HẾT TẤT CẢ "CHÚNG"-

UCHIKAZE KAMIZAKI THỀ RẰNG SẼ TUYỆT DUYỆT "CHÚNG')

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net