Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với lúc Lâu Thấm Du xuất giá không phát thiệp mời, lúc này trang chủ của Lục Ánh sơn trang truyền địa vị trang chủ lại, Lâu Nguyệt Lan đã phát ra mấy trăm thiệp mời, cơ hồ hễ người nào trên giang hồ hơi có chút thanh danh đều được gửi thiệp mời, chỉ hận không thể mời tất cả mọi người đến "chứng kiến".

Nàng muốn "quang minh chính đại" nhận địa vị trang chủ từ tay của Lục Phù Dung, tuyệt không để lại cơ hội cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ.

Đang lúc dùng bữa trưa...

Trên bàn ăn, Lâu Nguyệt Lan và Hải Đi Ta khẩu vị phong phú, vừa thỏa mãn thưởng thức sơn hào hải vị, vừa phấn chấn cao hứng bàn luận xem có bao nhiêu tân khách đến, trong đó lại có bao nhiêu người thành danh trên giang hồ, có những người đó làm nhân chứng, không ai có thể nghi ngờ địa vị trang chủ của nàng làm sao mà đạt được.

Mà Lục Phù Dung, Lâu Nguyệt Sương và Lâu Tuyết Du chỉ biết im lặng nhìn nhau...

"Nương."

Lâu Nguyệt Lan đột nhiên kêu lên một tiếng khiến kẻ bị kêu hơi kinh hãi, cố gắng trấn định tinh thần.

"Lại có chuyện gì?"

"Hai ngày nữa sẽ là lễ chính thức truyền ngôi, ngài...” Lâu Nguyệt Lan chậm rãi ném một cái nhìn trào phúng về phía Lục Phù Dung "Đừng mơ tưởng giở trò quỷ gì ở đó, nếu không..” ánh mắt từ từ lóe lên. "Ta cũng không dám cam đoan thuốc giải của ta có thể thiếu viên nào hay không!"

Lục Phù Dung sầm mặt lại kinh hãi. "Ngươi muốn gì?"

"Không có gì" Lâu Nguyệt Lan cười giảo hoạt." chỉ cần tất cả mọi việc đều được thuận lợi, không có bất cứ chuyện gì xảy ra."

"Ngươi..." Lục Phù Dung căm hận đến không nói được lời nào, trong lòng run lên, trừ phi bà nguyện ý mạo hiểm, nếu không bà sẽ không có cách nào phản kháng.

Sai rồi, bà thật sự sai rồi!

Có dã tâm không sai, muốn chứng minh nữ nhân vĩ đại hơn so với nam nhân cũng không sai, nhưng mà toàn bộ cách bà dạy dỗ nữ nhi thì đã hoàn toàn sai rồi!

Bà vốn ôm kỳ vọng rất lớn đối với Lâu Nguyệt Sương, nhưng Lâu Nguyệt Sương lại nói nàng không có dã tâm thống lĩnh giang hồ. Lâu Thấm Du là một nữ nhi có khả năng, nhưng trong lúc tối quan trọng lại ngỗ nghịch không tuân theo an bài của bà. Lâu Tuyết Du là nữ nhi hoạt bát đáng yêu nhất, nhưng tài trí bình thường, vô dụng, ngoại trừ cách sống phóng túng, cái gì cũng không biết. Mà Lâu Nguyệt Lan...

Lục Phù Dung cắn chặt hàm răng lại.

Thật ra Lâu Nguyệt Lan giống bà nhất, hèn hạ, giảo hoạt lại tâm ngoan thủ lạt, nhưng nàng bà chưa bao giờ muốn để Lâu Nguyệt Lan tiếp nhận ngôi vị trang chủ của Lục Ánh sơn trang, bởi vì Lâu Nguyệt Lan cũng không phải là con ruột của bà, mà là con của muội muội bà.

Nhưng cho dù bây giờ bà có nói ra sự thật thì Lâu Nguyệt Lan sẽ đổi ý sao?

Không, sẽ không, nếu là bà, bà cũng sẽ không, bởi vì chuyện này và chuyện ai là nữ nhi của bà không có liên quan gì với nhau, chỉ liên quan đến năng lực của bà, dã tâm của bà.

Cũng giống bà, Lâu Nguyệt Lan cũng sẽ không chịu bỏ ý đồ tiếp quản Lục Ánh sơn trang.

"Cho nên mới nói, nương à, ngài vẫn nên an phận một chút đi thì hơn." Lâu Nguyệt Lan thản nhiên nhấp một ngụm trà Long Tỉnh đang tỏa hương ngào ngạt. "Chỉ cần ngài ngoan ngoãn nghe lời, ta cam đoan ngài nhất định có thể thư thư thả thả an hưởng tuổi già, còn đại tỷ và tiểu muội, ta cũng sẽ thay các nàng tìm đối tượng tốt để gả đi ra ngoài!"

An hưởng tuổi già?

Chỉ sợ là sẽ bị cấm cố cả đời!

"..." sớm biết có hôm nay, năm đó bà không nên nhất thời mềm lòng thu dưỡng nghiệt nữ này, mà cứ để nó tự sinh tự diệt, có chết cũng không quan hệ gì đến bà!

"Tóm lại, chỉ cần nương ngoan ngoãn trước mặt giang hồ đồng đạo, danh chính ngôn thuận đem ngôi vị trang chủ truyền lại cho ta..."

"Sau đó ngươi sẽ thả chúng ta?" Lâu Tuyết Du hỏi một cách đầy mong mỏi.

"Thả?" trên mặt Lâu Nguyệt Lan lại hiện lên nụ cười giả dối. "Tiểu muội sao nói khó nghe như thế, ta đâu có nhốt các người lại, sao có thể nói là thả ra? Là các ngươi hiện tại bị trúng độc, ta mới lưu lại các người trong trang để bảo đảm an toàn cho các người nha!"

"Chúng ta bị trúng độc, còn không phải do ngươi giở trò quỷ!" Lâu Tuyết Du oán hận lầm bầm.

Làm bộ như không nghe thấy, Lâu Nguyệt Lan thủy chung vẫn tươi cười. "Vì an toàn của các ngươi, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở lại Lục Ánh sơn trang đi! Thân là trang chủ, ta nhất định sẽ..."

Đang lúc đắc ý, chợt nghe nô bộc vội vàng báo lại.

"Bẩm nhị tiểu thư! tam tiểu thư và tam cô gia đã trở lại, bọn họ nói muốn gặp trang chủ."

"Thấm Du?" Lâu Nguyệt Lan trợn hai tròng mắt lên, thập phần ngoài ý muốn, "Xuất môn bảy, tám tháng, còn tưởng bọn họ sẽ không trở lại, không ngờ..." Dừng lại, chuyển mắt nhìn phu quân bên cạnh."Đi Ta?"

Hải Đi Ta, một nam nhân tư văn nhã nhặn luôn tĩnh lặng, không thích nói chuyện, nhưng trên miệng lúc nào cũng tươi cười hòa ái, từ ngày đầu tiên bắt đầu ở rể trong Lục Ánh sơn trang, hắn chỉ an phận đi theo phía sau Lâu Nguyệt Lan, cũng không đứng trước mặt nàng, thậm chí rất ít khi đứng song song bên cạnh nàng. Lúc Lâu Nguyệt Lan nói chuyện, hắn cũng không xen miệng vào, biểu hiện đúng mực là thân phận người ở rể yếu hèn.

Nhưng mỗi khi Lâu Nguyệt Lan muốn quyết định chuyện gì thì nàng luôn luôn hỏi ý hắn, cuối cùng, quyết định của nàng lúc nào cũng theo ý hắn.

"Nữ nhi muốn gặp mẫu thân, đây là tình thân, có thể nào không cho gặp." Hắn thản nhiên nói.

"Nói rất đúng, dù sao đây cũng là nhà mẹ ruột của nàng, sao có thể không cho nàng trở về thăm người thân." Thế là, Lâu Nguyệt Lan phất phất tay. "Cho bọn họ vào đi!"

Thân tình?

Lục Phù Dung khinh miệt cười lạnh, càng nhiều người càng dễ hiếp bà hơn, tưởng bà không biết đây mới là ý đồ chân chính của bọn họ hay sao?

Hừ hừ, đừng tưởng bà sẽ để cho bọn họ được như ý nguyện!

"Gì? Ngươi...ngươi sao lại..." Lâu Thấm Du vừa vào, Lâu Nguyệt Lan liền thập phần kinh ngạc trừng mắt nhìn phần bụng hở ra của Lâu Thấm Du."Có hài tử?"

Vừa nghe Lâu Nguyệt Lan hỏi, Lâu Thấm Du lập tức hiểu, Lâu Nguyệt Lan biết rõ chuyện nàng bị hạ thuốc.

"Sau khi thành thân rồi tất nhiên sẽ có hài tử." Nàng nói như không hề có việc gì xảy ra.

"Ờ..." Lâu Nguyệt Lan liếc nhanh Lục Phù Dung một cái, người kia trông càng kinh ngạc hơn so với nàng "Nói vậy cũng phải." Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là..."Ta nghĩ, các ngươi ở lại phía sau núi thật sự không tốt lắm, các ngươi cũng đã về rồi, vừa đúng lúc nên bàn lại..."

"Đúng vậy, bọn ngươi ở lại phía sau núi không tốt lắm." Lục Phù Dung đột nhiên cắt lời "Nếu ngươi đã mang thai, vậy kêu trượng phu của ngươi mang ngươi về nhà đi thôi!" thuận theo ngữ khí của Lâu Nguyệt Lan, ra một quyết định khác.

Dám tự tiện tác chủ!

Lâu nguyệt Lan sầm mặt lại. "Nương, đừng quên, muội phu và ngài đã từng có ước định..."

"Ta không quên, là ”ta” và hắn đã lập ra ước định, cho nên ta cũng có quyền hủy bỏ ước định này" Lục Phù Dung đắc ý nói. "Hiện tại, coi như trước mặt mọi người, ta hủy bỏ ước định kia, Thấm Du và phu quân của nàng có thể tức khắc ly khai!"

"Nương" Lâu Nguyệt Lan cắn chặt răng. "Hai ngày nữa ngài sẽ đem ngôi vị trang chủ truyền lại cho ta..."

"Đúng, hai ngày nữa, không phải bây giờ, trước lúc đó thì ta vẫn còn là trang chủ của Lục Ánh sơn trang!"

Nghe vậy, Lâu Thấm Du cuối cùng cũng hiểu được phiền toái của Lục Ánh sơn trang là từ đâu mà ra, thực rõ ràng là từ người trong nhà mà ra cả.

Nhưng thật sự là từ người trong nhà mà ra sao?

Lâu Thấm Du chậm rãi dời ánh mắt về phía Hải Đi Ta. "Vị này là?"

"Hải Đi Ta" vẫn tươi cười hòa nhã như trước, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ định hình, Hải Đi Ta tao nhã tự giới thiệu. "Một tháng trước đã thành thân với nhị tỷ của ngươi, đến Lâu gia ở rể."

Ở rể?!

"Hải? Chẳng lẽ là..." Lâu Thấm Du lẩm bẩm nói như đang suy nghĩ đến chuyện gì.

"Hắn là nhị thiếu gia của Tùng Giang phủ Hải gia." Lâu Nguyệt Lan ngạo nghễ nói.

"Thì ra là thế." Lâu Thấm Du gật đầu tỏ vẻ minh bạch, sau đó nàng quay đầu lại nhìn phu quân. "Thanh ca?" Hắn nói cứ giao tất cả cho hắn là được, cho nên nàng liền giao cho hắn quyết định nên xử lý tình huống này như thế nào.

Từ lúc vào đây đến giờ, Phó Thanh Dương lại chỉ nghe lọt lỗ tai lời nói của Lục Phù Dung.

"Thật tốt quá, ước định đã giải trừ, ta có thể mang lão bà về nhà rồi!" Không đợi Lâu Thấm Du phản ứng gì, hắn còn nói: "Vì đại ca nói sẽ tới đây tìm ta, nên ta còn phải đợi hắn đến đây rồi mới có thể đi cùng hắn về nhà a!" Dứt lời, dắt tay của lão bà. "Đi, chúng ta quay về dãy phòng nhỏ phía sau núi chờ đại ca đi!"

"Khoan, khoan đã muội phu!" Lâu Nguyệt Lan vội nói. "Ở sau núi không tốt, các ngươi vẫn nên ở lại trong trang này đi!"

"Không cần!" Phó Thanh Dương quả quyết cự tuyệt. "Là nam tử hán đại trượng phu, ta cũng không muốn để nữ nhân nuôi!"

Sắc mặt Lâu Nguyệt Lan khẽ biến. "Không có ai dám nói ngươi là để nữ nhân nuôi, ngươi là con rể của Lâu gia, đến sơn trang ở vài ngày làm khách cũng không được sao?"

"Ta ở lại dãy phòng nhỏ!" Phó Thanh Dương vẫn cự tuyệt, sau đó hắn nắm tay Lâu Thấm Du xoay người bước đi.

Thấy thế, Lâu Nguyệt Lan tức giận lên đang định phát tác, đột nhiên một bàn tay thon dài đặt trên cánh tay của nàng trấn an, nàng thu hồi mắt lại, Hải Đi Ta vẫn ôn hòa tươi cười như cũ.

"Được rồi, không cần phải miễn cưỡng bọn họ!"

Trong nháy mắt, bao nhiêu tức giận của Lâu Nguyệt Lan biến mất sạch, khóe miệng gợn lên một nụ cười âm trầm giả tạo.

Hải Đi Ta nói "được rồi", ý là hắn đã hạ độc rồi, vậy cho dù có lưu tam muội bọn họ lại cũng vậy mà thôi!

Tốt lắm, lại thêm hai lợi thế nữa!

※※※

"Thanh ca, chúng ta...cứ như vậy mà đi sao?" Lâu Thấm Du bất an lên xe đi về phía sau của Lục Ánh sơn trang.

"Đại ca bảo ta không được manh động, chờ hắn đến giải quyết." Phó Thanh Dương nhẹ nhàng giải thích. "Yên tâm, chờ đại ca đến sẽ không có việc gì nữa, còn có nhị ca hẳn là cũng sẽ tới, mà Vũ Đoạn, nói không chừng hắn cũng tới..."

"Vũ Đoạn? Không phải là đang nói đến Kim Lăng Mộ Dung gia Mộ Dung Vũ Đoạn chứ?" Lâu Thấm Du thất thanh kinh hô.

"Vô nghĩa, không phải hắn thì còn ai?"

"Nhưng...nhưng...Thanh ca chàng biết hắn?"

"Đâu chỉ là quen không thôi!" Đều là người một nhà cả!

Thì ra là thế!

Khó trách hắn nắm chắc như vậy, có người của Kim Lăng Mộ Dung gia, lại đặc biệt là Mộ Dung Vũ Đoạn tự mình ra mặt, còn có chuyện gì không giải quyết được!

Lâu Thấm Du buông màn xe xuống an tâm lại.

"Đến rồi!"

"Thật nhanh!"

"Vốn cũng không xa mà...Gì? Mấy con gà chúng ta nuôi không biết còn hay không...Không nên cử động!"

Một tiếng gầm nhẹ, Lâu Thấm Du đang định xuống xe ngựa phải ngừng lại, thật sự không dám nhúc nhích nửa phân, sau đó nghi hoặc chuyển mắt nhìn Phó Thanh Dương.

"Thanh ca?"

"Ngươi cứ ở lại trên xe ngựa khoan xuống!" Phó Thanh Dương quyết đoán hạ mệnh lệnh. "Nhà này lâu rồi không ai ở, phòng ốc nhất định rất dơ bẩn, để ta dọn dẹp lau chùi trước đã."

"Nhưng Thanh ca, đó là việc nhà" Lâu Thấm Du hoang mang nói. "Nên để ta làm..."

"Không được!" Phó Thanh Dương trảm đinh tiệt thiết phủ quyết, kiên quyết bắt nàng "ngồi" lại trên xe ngựa. "Mẹ ta nói, nữ nhân mang thai ở cử rất vất vả, lúc này không được để nàng làm gì cả, nếu có chuyện gì không may xảy ra cho hài tử, sẽ đều là lỗi của nam nhân!"

Khó trách, bụng của nàng vừa mới bắt đầu to ra, hắn đã không cho nàng làm gì, thậm chí ngay cả đầu tóc cũng không cho nàng chải bới, bởi vì nàng phải "ở cử".

"Bây giờ còn chưa vất vả a, Thanh ca!" Lâu Thấm Du dở khóc dở cười.

"Chưa vất vả?" Phó Thanh Dương quay đầu lại đánh giá một chút cái bụng bự năm tháng kia của nàng, nhăn mày lại - thật đúng là không nhỏ, chợt nâng tầm mắt quay ra nhìn nàng. "Nói bậy, thật sự rất vất vả!"

Là bụng của nàng nha, vất vả hay không phải do nàng quyết định chứ?

"Nhưng mà..."

"Không được cãi!"

"...Dạ, Thanh ca."

"Nghỉ ngơi đi!" Nhấc màn xe lên, đem sách vở nhét vào tay nàng, "Nè, đọc sách đi!" Phó Thanh Dương mệnh lệnh nói.

Lâu Thấm Du thở dài. "Được, ta xem sách, nhưng mà, Thanh ca..."

"Lại gì nữa?" Phó Thanh Dương không kiên nhẫn hỏi.

"Một chút việc cũng không cho làm thì thực nhàm chán quá nha, ít nhất cũng để cho ta chải đầu giúp chàng được không?" Lâu Thấm Du ôn nhu năn nỉ. "Việc đó tuyệt không hề vất vả, thật đó!"

Vừa nghe nàng nói đến chải đầu, da đầu của hắn đã bắt đầu ngứa lên, đã lâu không được hưởng thụ cặp bàn tay khéo léo kia của lão bà a!

"Không vất vả?"

"Thật mà, không vất vả!"

"Thật không?" Phó Thanh Dương vẫn còn lo lắng.

"Hơn nữa ta rất thích chải đầu cho Thanh ca!" Lâu Thấm Du còn thêm vào một câu.

"Vậy hả?" Phó Thanh Dương vui sướng cười tươi rói, nụ cười thuần khiết trong sáng như của tiểu hài tử. "Tốt, mẹ ta bảo tóc của ta rất khó chải, không bao giờ chải một lần là xong, mà phải chảy nhiều lần rất là vất vả."

"Ừ."

"Vậy nàng đọc sách đi, ta đi dọn dẹp lau chùi phòng."

Nhìn bóng lưng nhảy nhót của Phó Thanh Dương, Lâu Thấm Du không khỏi mím môi lại cười, phu quân của nàng là một đại nam nhân thô lỗ bá đạo, nhưng có đôi khi chỉ như một hài tử đơn thuần.

Sau đó nàng từ từ chuyển mắt nhìn về hướng Lục Ánh sơn trang, nụ cười tắt hẳn.

Thực không ngờ nhị tỷ lại có dã tâm đối với chức vị trang chủ của Lục Ánh sơn trang, hơn nữa nàng ấy còn có chỗ dựa vững chắc là Tùng Giang phủ Hải gia, khó trách nương không thể không đem vị trí trang chủ tặng cho nhị tỷ.

Dù sao Tùng Giang phủ Hải gia cũng là thân thích của võ lâm thế gia Kim Lăng Mộ Dung gia, nếu đắc tội với bọn họ, đừng nói là thống lĩnh võ lâm, chỉ sợ Lục Ánh sơn trang sẽ tuột dốc rất nhanh, mấy năm sau cũng không còn ai biết đến Lục Ánh sơn trang là gì.

Nhưng nếu có Kim Lăng Mộ Dung gia giúp các nàng, hẳn là có thể thuận lợi giải quyết phiền toái này chứ?

※※※

Cái gọi là "ngày tốt", chính là ngày lành, giờ lành, nói cách khác, chỉ ngày lành thôi không đủ, còn phải chọn được canh giờ tốt nhất, thế mới được cho là hoàn mỹ.

Hôm nay là ngày lành, nhưng tất cả mọi người còn đang chờ.

Chờ cái gì?

Tất nhiên là chờ giờ lành.

Lâu Nguyệt Lan muốn làm trang chủ, còn muốn làm thật lâu thật dài, làm đến khoái lạc, cho nên nàng kiên trì chờ ngày lành, giờ lành để ngồi lên chiếc ghế trang chủ, bởi vậy nàng rất kiên nhẫn chờ đợi.

"Còn chưa tới giờ sao?"

"Còn hơn một canh giờ."

"Đáng giận!" Lâu Nguyệt Lan thấp giọng lầm bầm.

"Nhanh thôi, kiên nhẫn đợi đi!" Hải Đi Ta tốt bụng trấn an nàng.

Nhưng không biết vì sao, càng sắp đến giờ lành, Lâu Nguyệt Lan càng bất an, một dự cảm xấu mơ hồ xuất hiện trong lòng nàng. Nàng thu mắt lại nhìn mẫu thân và hai tỷ muội, ba nữ nhân kia vẻ mặt hoàn toàn ảm đạm, có thể thấy rằng các nàng ấy đều đã tuyệt vọng, hẳn là không dám giở trò quỷ gì, trừ phi các nàng ấy không muốn sống nữa chăng.

Vậy, vì sao nàng lại bất an như thế?

Đầu óc hoang mang và bất an, nàng chuyển mắt nhìn Hải Đi Ta, há mồm muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, hạ nhân vào báo lại, Lâu Thấm Du và Phó Thanh Dương đến.

"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tam muội ngươi thật thông minh!" Nàng tưởng bọn họ đến phục tùng nàng.

"Chúng ta tới là vì người khác." Vẫn như xưa, Phó Thanh Dương chỉ biết nói thẳng nói thật.

"Người khác? Người nào??"

"Đại ca, nhị ca của ta sẽ đến đây tìm ta, đến lúc đó bọn ta sẽ theo họ cùng về nhà."

"Vậy sao?" Lâu Nguyệt Lan cười lạnh. "Chỉ sợ các ngươi đi không được thôi!"

Vừa mới nói xong, hạ nhân chạy vào báo, có hai vị công tử muốn tìm tam cô gia. Bởi vì người được tìm là Phó Thanh Dương, nên Lâu Nguyệt Lan đành phải cho mời bọn họ vào.

Độc Cô Tiếu Ngu và Quân Lan Chu vừa xuất hiện, Phó Thanh Dương liền mặt mày hớn hở đi về phía trước nghênh đón.

"Đại ca, nhị ca, các ngươi đã đến rồi!" Cuối cùng hắn có thể mang lão bà về nhà!

"Thanh Dương, ngươi..." Độc Cô Tiếu Ngu cười dài nhìn mọi người xung quanh trong phòng, bao gồm Lâu Nguyệt Lan và Hải Đi Ta vẻ mặt đầy kiêu ngạo, còn có ba mẹ con kia biểu tình khổ đến không chịu nổi. Hắn chậm rãi hỏi: "Có nghe lời ta không đó?"

"Có, có, có, ta có kêu nàng uống thuốc rồi." Cho nên bọn họ đều không có trúng độc.

"Tốt lắm." Độc Cô Tiếu Ngu hài lòng nói, quả nhiên là đệ đệ ngoan.

"Còn nữa, nhạc mẫu đại nhân đã chủ động hủy bỏ ước định của bọn ta, ta có thể mang lão bà về nhà rồi!"

"Vậy sao? Vậy thì càng hoàn mỹ!"

Mà Quân Lan Chu chỉ trực tiếp đến bên cạnh Lâu Thấm Du, vô thanh vô tức giao cho nàng ba viên thuốc, thì thầm "Đệ muội, lệnh đường và hai tỷ muội của ngươi đều trúng độc, đây là giải dược, mau cầm thuốc này cho bọn họ uống đi!"

"Gì? Mẹ ta và các nàng ấy trúng độc?" Lâu Thấm Du chấn động.

Đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ ngoan ngoãn bị quản chế hay sao?

Nếu thực như thế, nhị tỷ thật quá đáng, chính mẹ và tỷ muội ruột thịt của mình mà nàng cũng có thể hạ thủ như thế này!

Hèn chi Phó Thanh Dương bảo nàng nhất định phải uống thuốc trước khi bước vào Lục Ánh sơn trang, thì ra là vì phòng ngừa bị hạ độc.

Một lát sau, ba mẹ con Lục Phù Dung đều đã lặng lẽ uống thuốc giải, Lâu Nguyệt Lan và Hải Đi Ta không ai phát hiện ra, bởi vì bọn họ còn mãi chú ý đến Độc Cô Tiếu Ngu.

"Nguyệt Lan, phải cẩn thận, hai người kia không phải người tầm thường!" Hải Đi Ta nói nhỏ.

Hai người kia vừa xuất hiện là hắn cảnh giác liền. Tuy bề ngoài Độc Cô Tiếu Ngu trông hiền lành nhã nhặn, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười kiểu "trên đời này ta vô tội nhất, xin đừng oan uổng ta". Nhưng mà người hắn tản ra một phong thái khiến người ta không lạnh mà run, lại rõ ràng lộ vẻ "Trên đời này ta nguy hiểm nhất, tốt nhất đừng đến gây chuyện với ta".

"Ta..." Lâu Nguyệt Lan không tự chủ được rùng mình một cái. "Cũng cảm thấy như vậy."

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, chợt Hải Đi Ta lặng lẽ vẫy tay làm ám hiệu.

Không lâu sau, cao thủ hắn mang đến từ Hải gia đã bố trí mai phục đầy bên ngoài phòng, lúc này hắn mới định tâm lại.

Hắn không thể xem thường trực giác của chính mình, hiện tại, trực giác của hắn nói cho hắn biết, hai người kia rất nguy hiểm.

"Xin hỏi, hai vị là?" Hải Đi Ta tỏ thái độ hắn mới là "chủ nhân" chân chính.

"Chẳng là cái gì cả, chẳng qua chỉ tới đây đón đệ đệ và đệ muội về nhà thôi." Độc Cô Tiếu Ngu tiêu sái phe phẩy cây quạt, bình thản ung dung nói, "Mặt khác, cũng muốn thỉnh giáo một chút..." Hắn cười mỉm chi nhìn về phía Lục Phù Dung. "Trang chủ thật muốn đem vị trí trang chủ truyền cho nhị tiểu thư hay sao?"

"Không, ta không muốn!" Lục Phù Dung không chút do dự phủ quyết.

"Nương?" Lâu Nguyệt Lan giật mình trừng mắt nhìn Lục Phù Dung, trong ánh mắt như cảnh cáo: bọn ngươi không muốn thuốc giải hay sao?

Không thèm để ý tới ánh mắt cảnh cáo của Lâu Nguyệt Lan, Lục Phù Dung lạnh lùng nhìn lại nữ tử không phải là nữ nhi của bà kia.

"Bởi vì nó căn bản không phải nữ nhi thân sinh của ta, mẫu thân của nó là muội muội của ta, mà muội muội của ta là do cha ta tư sinh và lén nuôi dưỡng bên ngoài. Mãi đến khi mẹ ta và muội muội, muội phu lần lượt mất hết, cha ta mới thỉnh cầu ta thu dưỡng nữ nhi chưa đầy một tuổi của muội muội ta..."

Bà khinh miệt hừ lạnh đối với Lâu Nguyệt Lan "Chính là ngươi, cho nên căn bản ngươi không phải họ Lâu, nói một cách khác, ngươi vốn không có tư cách kế thừa Lục Ánh sơn trang!"

Vẻ mặt Lâu Nguyệt Lan thay đổi lúc đỏ lúc trắng, như không thể tin được, nhưng khi nàng mở miệng lại không phải như vậy.

"Ngươi tưởng ta thèm theo họ của ngươi lắm sao?" Nàng khinh thường nói. "Ngoại công đã sớm nói tất cả với ta, nếu không ngươi nghĩ ta vì sao lại phải trăm phương ngàn kế sắp đặt tất cả những kế hoạch như thế này? Bởi vì ngoại công nói cho ta biết, muốn có vị trí trong Lục Ánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net