67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67

"Cuộc sống của mỗi người đều có rất nhiều tiếc nuối, nếu đã không thể nào thay đổi, ít nhất hãy cho họ quyền được hoài niệm."

Ed: Quote đầu chương làm t nhớ đến bài hát trên kia, có bản nhạc riêng nhưng mà t vẫn là muốn đề cử cái FMV kia:pp

- -----------

Ông chủ Tào nói, làm cho trong lòng Sở Nghiễm Ngọc không được thoải mái, Hoa Thiệu Nhiên tính tình thế nào, y hiểu rất rõ, y cũng nhìn ra được Hoa Thiệu Nhiên rất để ý tới Đổng Nhạn Thanh, nếu đây là sự thực, không cần biết xử lí thế nào thì cuối cùng cũng sẽ đều làm anh ta tổn thương.

Y buồn bực thở dài, Tư Thần kéo tay y qua, nói: "Tạm thời đừng nghĩ đến, đây chưa chắc đã là sự thực, chúng ta quan sát đã rồi lại nói sau."

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu, nhưng tâm tình vẫn không tốt lắm.

Tư Thần liền kéo tay y, mỉm cười nói: "Trước có một người cho anh một phiếu mua hàng ở cửa hàng đồ chơi, hay là chúng ta đi xem một chút đi? Nghe nói cửa tiệm kia rất lớn, đồ vật bên trong cũng không tồi, rất phong phú." Con lớn rồi, không thể thiếu đồ chơi, đây chính là hồi ức cả đời của con, Tư Thần không định keo kiệt trên phương diện này.

"Hai chúng ta cùng đi?" Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, hai người đàn ông cùng đi dạo cửa hàng trẻ con, người ta không để ý tới mới là lạ đấy?

Tư Thần áng chừng con trai bảo bối trong tay một chút, cười nói: "Còn có trẻ con đây mà."

Sở Nghiễm Ngọc cười, cũng phải, họ chẳng qua cũng chỉ là một nhà ba người ra ngoài dạo phố rất bình thường mà thôi, cứ tự nhiên như vậy, họ đâu còn gì phải lo lắng chứ.

Cửa hàng đồ chơi trẻ em kia đúng là rất lớn, đồ chơi bên trong cũng đa dạng, Tư Cầu Cầu nhìn thấy đồ chơi liền giơ tay muốn chộp.

"Bảo bối nhỏ thật thông minh, còn nhỏ như vậy đã biết tự mình chọn đồ chơi rồi." Ông chủ cửa tiệm cười tủm tỉm đi tới, hắn đã sớm nhìn thấy đôi chồng chồng mang theo đứa nhỏ cùng vào từ trước, có thể trong mắt rất nhiều người, những người kết hôn đồng tính nếu đã được quyền kết hôn quang minh chính đại thì tốt nhất là họ nên thu về một góc tối thì hơn, đừng nên đi ra chướng mắt người khác, nhìn xem, cho các người quyền kết hôn là nhân từ biết bao? Thế nhưng ông chủ tiệm là một người trong giới, đương nhiên hắn sẽ không dùng ánh mắt khác thưòng để nhìn họ.

Sở Nghiễm Ngọc thấy cửa tiệm này cũng thật sự không tệ, liền hàn huyên vài câu với ông chủ tiệm. Ông chủ cũng nhiệt tình hay nói, hai người nói chuyện một hồi, Sở Nghiễm Ngọc liền biết ông chủ cũng có một cuộc hôn nhân đồng tính, nhưng đáng tiếc hai chồng chồng này không thể có đứa con của riêng mình, trong lòng rất tiếc nuối nên mới mở ra một cửa tiệm như vậy, thỏa mãn chút tưởng niệm của mình dành cho đứa nhỏ.

(Ed: Không hiểu sao lúc edit đến đây t thực sự có chút muốn khóc QAQ)

"Bảo bối thông minh lại đáng yêu như vậy, có thể để tôi bế một chút được không?" Ông chủ tiệm nhìn đứa nhỏ trong lòng y mà hâm mộ vô cùng, hắn mở tiệm thời gian dài rồi mà cũng chưa từng thấy đứa nhỏ thông minh nghe lời như vậy bao giờ, sao mà không mê cho được?

Sở Nghiễm Ngọc nhìn bảo bối nhỏ một cái, cười hỏi: "Tiểu Cầu Cầu, con có muốn để chú này bế một chút không?" Nói xong y giơ bé con lên trước mắt.

Tư Cầu Cầu hình như nghe hiểu, hoặc có thể là ông chủ tiệm diện mạo không tồi, thế mà bé lại thò hai móng vuốt ra đòi bế.

Ông chủ tiệm nhất thời bị bé con chọc cười, đưa hai tay ra ôm bé vào lòng.

Trên người hắn cũng không có mùi gì kì lạ, rất sạch sẽ, Tư Cầu Cầu ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, tiếp tục nhìn xung quanh cửa hàng đồ chơi.

Tư Cầu Cầu bây giờ nhìn đồ vật đã hoàn toàn không có vấn đề gì, bé thấy trong cửa hàng có một con chim nhỏ bay tới bay lui, thò tay nhỏ muốn đi bắt, bé vẫn còn nhớ là trong mình cũng có một con chim nhỏ đáng yêu như vậy.

"Đây là trò chơi điều khiển từ xa, chút nữa bọc lại đi, coi như là tôi tặng cho bé con đáng yêu này." Ông chủ tiệm rất hào phóng, đồ chơi điều khiển hình chim nhỏ đắt tiền, nói tặng là tặng, đây còn là hàng nhập khẩu nữa.

"Thôi đừng, món này đắt lắm." Sở Nghiễm Ngọc đương nhiên không thật sự nhận quà của ông chủ, người ta mở tiệm làm ăn cũng không dễ dàng gì.

"Không sao cả, tôi mở tiệm này chính là để cho trẻ con vui vẻ mà." Ông chủ tiệm cũng không để ý lắm, gia đình vị kia của hắn cũng là người giàu có, bình thường hắn vẫn luôn kinh doanh bại gia như vậy.

Nhân viên cửa hàng được bảo gói quà lúc này cũng cười nói: "Anh chủ của chúng tôi thường xuyên tặng đồ chơi cho trẻ nhỏ, anh ấy thích trẻ con lắm."

Sở Nghiễm Ngọc cũng không chối từ nữa, chỉ có điều trước khi đi, y chủ động mua cả đống lớn đồ vật.

Trong những thứ này đa phần đều là Tư Thần chọn, anh nghĩ tới chuyện bé hai nhà mình cũng phải dùng tới đồ chơi các thứ, nhìn vừa mắt thì liền mua, những dụng cụ khác, cũng là mua hết hoàn toàn, tiệm này không chỉ bán đồ chơi, còn cả giường nhỏ, giấy dán tường cho phòng trẻ em, thảm trải cho trẻ, đúng lúc thỏa mãn nguyện vọng chăm con của anh!

Hai người về công ty đã hơi muộn, cũng may Tư Thần là ông chủ, không đến nỗi bị trừ lương.

Họ cũng không biết, có người vẫn luôn đi theo sát sau lưng họ, nhìn họ vào cửa hàng đồ chơi kia mua đồ, trong mắt chứa đầy hoài niệm.

Ông chủ tiệm nhìn hoài niệm và thương cảm trong mắt hai người này, cuối cùng cũng không hỏi gì cả, cũng không bảo nhân viên cửa hàng tới quấy rầy họ.

Cuộc sống của mỗi người đều có rất nhiều tiếc nuối, nếu đã không thể nào thay đổi, ít nhất hãy cho họ quyền được hoài niệm.

...

Tối về nhà, Hoa Nhuận Trạch mới từ trên núi xuống, hiển nhiên là đã ở chơi trên núi cả ngày nay.

"Hôm nay Sở Gia Đức gọi điện cho cậu, nói Sở Hạo sắp kết hôn, mời người cậu này là cậu hôm đó nhất định phải tới tham gia hôn lễ." Y vừa về nhà ông lập tức thông báo lại tin này cho Sở Nghiễm Ngọc, đối với người cháu Sở Hạo này ông không có hảo cảm gì nhiều, một là bởi chuyện Sở Nghiễm Ngọc nói cho ông mấy ngày nay, ông nhiều năm vẫn luôn hòa hợp với Sở Nghiễm Ngọc, gần như đối xử với Sở Nghiễm Ngọc như con trai ruột, đương nhiên sẽ thiên vị Sở Nghiễm Ngọc, thứ hai là bởi, ông về lâu như vậy rồi, nhà họ Sở nếu biết ông đã trở lại, ông là cậu ruột của Sở Hạo, vậy mà Sở Hạo không tự mình tới đây mời ông tới tham dự hôn lễ, chỉ gọi một cuộc điện thoại tới, thế nào cũng thấy kì cục. Phải biết theo quy củ ở Lan thành này, cậu và mẹ có địa vị ngang nhau, có việc gì cũng phải đích thân tới cửa mời mới phải, Sở Hạo đừng nói tới lộ diện ngay cả cú điện thoại cũng không tự mình gọi tới, có thể thấy là hoàn toàn không coi người cậu này ra gì.

"Vậy cậu có đến không?" Sở Nghiễm Ngọc hỏi.

"Đi, đương nhiên là đi, cậu phải xem xem rốt cuộc Sở Gia Đức ở giữa đã làm ra chuyện thất đức gì mà sợ người ta biết tới vậy." Đối với Sở Hạo chưa từng gặp này, thì người làm anh rể là Sở Gia Đức này càng làm ông ấn tượng xấu hơn, ông thấy người này kể cả là làm chồng hay cha thì đều quá thất bại, tại sao năm đó chị mình lại gả cho một người như vậy chứ?

Sở Nghiễm Ngọc không nói thêm gì nữa, dù thế nào thì hôn lễ này của nhà họ Sở cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn biến thành một trò đùa khôi hài thực sự, làm cho cậu út càng thất vọng về nhà họ Sở thì càng tốt.

Y lại nghĩ tới chuyện về Đổng Nhạn Thanh, liền hỏi chút tình hình gần đây của anh họ.

Hoa Nhuận Trạch nghe y nói cũng hơi bận tâm, "Nghe nó nói sẽ hợp tác với Sở Hạo, cậu cũng hơi lo, trước đó nghe con nói Sở Hạo làm việc rất vô căn cứ, hai người này hợp tác, cũng không biết có bị liên lụy tới nó không nữa."

Sở Nghiễm Ngọc cũng không ngại cho ông biết mình nhìn Sở Hạo không lọt, gật đầu nói, "Sở Hạo trước giờ chưa từng học về đầu tư và kinh thương, làm ăn với cậu ta, đừng nói tới kiếm lời, bị người hãm hại hay không cũng chưa biết." Y cũng không biết Sở Gia Đức rốt cuộc đối xử với đứa con trai Sở Hạo này thế nào, nếu như ông ta đã sớm biết mình có đứa con trai Sở Hạo này, vậy thì lén lút bồi dưỡng cũng có thể bồi dưỡng được Sở Hạo, không đến nỗi làm cho gã trở thành lưu manh hạng ba này chứ, nhìn thái độ bây giờ của lão với Sở Hạo, cũng không giống như không vừa ý với đứa con trai này... chẳng lẽ mới bắt đầu Sở Gia Đức cũng không biết tới sự tồn tại của đứa con trai này? Hay là lúc lão biết thì đã muộn, từ gốc rễ của Sở Hạo đã lệch lạc mất rồi?

Hoa Nhuận Trạch vừa nghe y nói như vậy thì càng lo, do dự một chút rồi nói: "Vậy hay là con suy tính giúp anh họ con một chút? Khuyên nó đổi đối tượng hợp tác?"

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một chút rồi nói: "Tính cách anh họ mềm, tai lại càng mềm hơn, anh ấy có chút liên hệ với Sở Hạo, thân phận bây giờ của con không tiện nói gì, cứ để xem một chút vậy." Hoa Thiệu Nhiên trên một phương diện nào đó thì có thể nói là tương đối đơn thuần, giống như lúc trước anh ta tin tưởng Sở Gia Đức vậy, còn một lòng một dạ muốn hóa giải mâu thuẫn giữa y và Sở Gia Đức. Nếu như lần này không có chứng cứ bày ra trước mặt, kết thúc thế nào y đã có thể tưởng tượng ra, chờ lúc sau lại bị người cắn ngược lại một cái, Hoa Thiệu Nhiên nghe biện giải của đối phương mà vẫn không đứng về phía y, khi đó y cũng thật sự chẳng biết làm thế nào nữa.

Hoa Nhuận Trạch nghe xong cũng không tiện nói gì nữa, chuyện giữa mấy đứa nhỏ, làm người lớn xen vào càng dễ làm cho mọi chuyện hỏng bét, vẫn là nên quan sát thêm đã.

Bởi Hoa Nhuận Trạch ở nhà của Sở Nghiễm Ngọc nên Hoa Thiệu Nhiên thường xuyên tới ăn cơm nói chuyện với y, mà bạn gái Đổng Nhạn Thanh của anh ta cũng thường theo tới, bây giờ Sở Nghiễm Ngọc thấy họ trong lòng cũng hơi vi diệu.

Có điều y cũng không phải người đặt tâm tư lên mặt, người khác vẫn không thể nhìn ra được là y đang suy nghĩ gì.

Tình cảm giữa Đổng Nhạn Thanh và Hoa Thiệu Nhiên có vẻ rất không tệ, Sở Nghiễm Ngọc tìm một cơ hội lén hỏi hai người họ quen nhau thế nào.

"Quen nhau trong một lần tham gia tiệc rượu, Nhạn Thanh có thể coi là một nửa người trong giới giải trí, có điều bây giờ cô ấy đều làm việc hậu trường thôi." Hoa Thiệu Nhiên cười nhìn y một cái, lại hỏi: "Sao em lại hỏi chuyện này?"

"Chỉ là tò mò thôi, bây giờ chị ấy ở Lan thành cùng anh, công việc có vướng bận gì không?"

"Chỉ có thời gian này mới rảnh thôi, thế nên mới cố ý ở lại nhiều hơn với anh nè." Hoa Thiệu Nhiên khi nói tới bạn gái thì cười tới là ngọt ngào, có vẻ thực lòng rất yêu cô.

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc có hơi nặng nề, y nghĩ tới tin tức Tư Thần bảo người tra ra được, tuy không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Đổng Nhạn Thanh có tư tình với Sở Hạo, nhưng hai người đã từng cùng ăn cơm ở một nhà hàng, cũng từng đi tới một khách sạn, cố tình người của Tư Thần đều không xem được camera, đúng là trùng hợp quá rồi.

"A, thật là phiền." Sở Nghiễm Ngọc buồn bực dựa vào người Tư Thần, ở bên ngoài y là công tử nhẹ nhàng lịch lãm, hoặc là một ông bố vẫn còn rất đẹp trai trẻ trung, nhưng trước mặt Tư Thần, tất cả hình như cũng dần dần thay đổi, thỉnh thoảng tâm tình không tốt cũng sẽ than vãn với Tư Thần, cố ý để Tư Thần phải chú ý tới mình.

Tư Thần quả nhiên đặt bút trong tay xuống, nghiêng người ôm lấy eo y, nghĩ một chút rồi an ủi: "Thực ra em cũng không cần phải quá lo, bây giờ chúng ta cần đối phó cũng chỉ là mình Sở Hạo, nếu Sở Hạo không còn là người thừa kế nhà họ Sở, vậy thì Đổng tiểu thư chắc chắn sẽ không có quan hệ gì với cậu ta nữa."

Sở Nghiễm Ngọc liếc xéo anh một cái, "Anh đang bảo em đừng nói cho anh họ biết quan hệ giữa hai người?"

Tư Thần gật đầu, sắc mặt có chút hờ hững, "Chuyện như vậy thân là đàn ông thế nào rồi một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ biết, người ngoài tham gia vào quá nhiều, cuối cùng sẽ chỉ càng làm cho anh ấy thêm lúng túng."

Sở Nghiễm Ngọc biết quan hệ giữa người bình thường chính là như vậy, kiêng kị nhất là nhúng tay vào chuyện của người khác, vợ chồng người ta đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, sau đó chẳng những không có người cảm ơn bạn, cuối cùng lại thành ra là bạn quản chuyện không đâu, phá hoại hạnh phúc gia đình người ta. Mấy ví dụ này cũng không cần đưa ra thêm.

Tư Thần biết y đã thông suốt, chẳng qua là bởi quan hệ với anh họ mình nên mới xoắn xuýt tới vậy, anh nắm tay y nói: "Nếu như em thực sự không bỏ xuống được, có thể lúc nào đó ám chỉ anh ấy, để anh ấy tự đi kiểm chứng sự trong sạch."

"Được rồi." Sở Nghiễm Ngọc nghĩ cũng thấy rất có lí, quả nhiên khi người ta để tâm vào chuyện vụn vặt thì nên nói ra để có người giúp đỡ tham khảo một chút.

Y giơ tay nắm lấy vai Tư Thần, lại gần cười tủm tỉm nói: "Tới hôn một cái, cảm ơn anh đã khai sáng cho em."

Tư Thần nắm chặt tay y, nghe lệnh hôn lên bờ môi y.

Nghĩ thông suốt chuyện này xong, tạm thời Sở Nghiễm Ngọc cũng không chú ý tới nữa.

Đến cuối năm, ai nấy trong công ty Tư Thần đều rất bận, Tư Thần bận tới mức còn không có thời gian cùng y ra ngoài ăn cơm, y liền tới tiệm cơm cạnh công ty đặt phần ăn cho toàn bộ nhân viên.

Sở Nghiễm Ngọc có tiền, ra tay cũng hào phóng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được hình ảnh các nhân viên bận rộn tới tận trưa nhìn thấy nhân viên phục vụ của tiệm cơm đưa tới đủ các món ăn ngon thì hai mắt phát ánh sáng xanh.

"Ây, tôi đã sớm nghe nói rằng bà chủ rất có tiền! Không ngờ lại hào phóng tới mức này!" Một nhân viên vừa gắp một con tôm to chiên dầu bỏ vào trong miệng, mắt vừa híp cả lại.

"Đúng vậy, hơn nữa dáng còn đẹp trai! Còn vô cùng galant, lần trước thấy tôi ôm quá nhiều giấy tờ thì còn chủ động giúp tôi phát đi phân nửa chỗ giấy tờ tới các phòng, phong thái bạn trai max!" Một nhân viên nữ khác kích động tới đỏ rần cả mặt, đương nhiên đôi đũa trong tay cũng không ngừng lại, cướp đồ ăn với một đám nhân viên nam cũng chẳng chút khách khí.

"Đúng đúng, bà chủ chính là đặc biệt galant, lần trước còn nói tiết trời quá lạnh, còn đặt trước cả đồ uống nóng đưa tới cho chúng ta, bạn trai tôi còn không săn sóc được như thế đâu." Các nhân viên nữ cảm thấy Sở Nghiễm Ngọc tốt tới không thể tốt hơn rồi, vừa săn sóc vừa galant, không chỉ chưa từng trách móc các cô mà vẫn luôn duy trì một khoảng cách, chưa từng có chỗ nào không tôn trọng các cô, đây quả thực chính là nam thần trong mộng!

Cô ít nhiều có chút cảm thán nói: "Tại sao bây giờ đàn ông tốt đều yêu đàn ông rồi! Có còn nhường chút hy vọng nào cho phụ nữ chúng mình không đây!" Có nam thần như thế này để so sánh, bạn trai liền bị đá bay!

"Cô còn không mau lau mỡ trên mép đi, chút nữa dính lên áo sơ mi, chắc chắn hy vọng càng ít ỏi hơn đấy." Một nhân viên nam bên cạnh liên tục bị cô cướp đồ ăn thì không nhịn được bốc phốt.

Vì vậy anh ta liền bị nhân viên nữ truy sát ngay lập tức.

Các nhân viên nữ cảm thấy Sở Nghiễm Ngọc vừa galant vừa đẹp trai, đương nhiên các nhân viên nam thực ra cũng thấy y rất tốt, dù sao Sở Nghiễm Ngọc cũng là một người hào phóng, mỗi khi đến ngày lễ, tiền thưởng và quà tặng chưa bao giờ ít, mỗi lần tập thể công ty tăng ca, dù y không có ở công ty thì cũng sẽ đặt hàng cho người đưa tới, bữa tối, bữa khuya chưa từng thiếu, làm cho một đám nhân viên công ty đều trở thành fan của y, ngay cả bác gái làm nhân viên vệ sinh cũng phải tiếc mình đã sinh ra sớm hai mươi năm, bằng không nhất định sẽ theo đuổi cực phẩm như vậy.

"Thực ra ông chủ cũng không tồi, vóc dáng đẹp, khuôn mặt cũng không tồi, rất xứng đôi với bà chủ." Một cô gái không nhịn được phải nói. Lúc trước cũng bởi "phúc lợi" của công ty này mà cô mới vào làm, làm fan CP, sao có thể không khen một câu được chứ.

"Đương nhiên rồi, ông chủ bình thường hơi ít lời trầm mặc nhưng đối xử với bà chủ tốt lắm, hôm trước tôi còn thấy họ hôn nhau ở bãi đỗ xe đấy." Một người khác vội nhét ngay đồ ăn vào miệng, không quên nhiều chuyện một phen. Người trong công ty họ bây giờ gần như đã hoàn toàn tiếp nhận ông bà chủ đều là nam, dù sao cả hai đều đẹp trai như vậy, người lại có tinh thần, cả hai đều không hề ẻo lả như họ hay nghĩ, đứng chung một chỗ cũng rất đẹp mắt, mỗi lần còn mang theo em bé đáng yêu tới, khiến cho người ta rất dễ tiếp nhận quan hệ của họ.

Cô gái vừa mới nói lúc nãy nghe mà trong đôi mắt to cũng lóe sáng lập lòe, trời ạ, hôn môi, phúc, phúc lợi tuyệt vời! Tại sao cô không phải là người được nhìn thấy chứ!

...

Mấy chuyện nhân viên tám với nhau, Sở Nghiễm Ngọc thỉnh thoảng cũng nghe thấy, có điều y không hề để ý chút nào, hoặc nên nói bản thân y chính là người có da mặt rất dày, dù người khác khen y ngay mặt thì y cũng không đỏ mặt tí nào cả.

Bởi Tư Thần chiều nay còn phải mở cuộc họp gấp, không có thời gian cùng ăn cơm với y nên Sở Nghiễm Ngọc đành bế Tư Cầu Cầu tự mình đi ăn.

Lần này y vẫn tới Ngọc Lan Hương, có điều không đặt phòng riêng, còn cố ý ngồi hai bàn, để cho vệ sĩ của mình cũng có thể cùng ăn.

Những vệ sĩ này đều từ Bắc Kinh tới đây, sau khi đến Lan thành, Sở Nghiễm Ngọc trước giờ cũng chưa từng bạc đãi họ, chỉ cần điều kiện cho phép sẽ đều để họ chọn món, điều này làm cho các vệ sĩ có ấn tượng rất tốt về họ, trên công việc hộ vệ cũng càng thêm dụng tâm hơn.

Tư Cầu Cầu giờ đã có thể ăn một ít cháo, ở Ngọc Lan Hương có một loại cháo gạo ngon vô cùng, Sở Nghiễm Ngọc gọi cho bé một bát con, chuẩn bị cho bé ăn.

Bé con đối với chuyện ăn uống này vẫn luôn rất cố chấp, hai mắt bé nghiêm túc nhìn ba chằm chằm, chỉ cần ba đưa cái thìa tới, bé sẽ nhanh chóng há miệng nhỏ đón lấy, ngậm trong miệng chép chép mấy lần rồi nuốt xuống.

"Mau lớn lên nào." Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm dùng khăn tay nhỏ lau miệng cho bé, nếu một năm trước có người nói với y rằng y sẽ kiên nhẫn hầu hạ một đứa bé, y tuyệt sẽ khịt mũi khinh thường.

Hai cha con đang nói chuyện, y bỗng cảm giác được cách đó không xa có ánh mắt đang nhìn mình, vì vậy liền ngẩng đầu nhìn sang.

Người đang nhìn họ kia cũng không trốn tránh, thị lực của Sở Nghiễm Ngọc tốt, liếc mắt đã thấy được tướng mạo của người kia.

Không ngờ lại là người đã từng gặp qua một lần tại Ngọc Lan Hương, chính là thiếu niên thoạt nhìn tuổi chưa lớn lắm, hai mắt sáng, khuôn mặt luôn mang nụ cười, môi hồng răng trắng, thế nhưng ánh mắt lại ngập tràn tang thương kia.

Thiếu niên đối mắt với y, khẽ mỉm cười với y.

Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy khó hiểu, thiếu niên kia do dự một chút rồi trực tiếp đi tới.

"Xin chào." Thiếu niên đi tới bên bàn của y, trong tay còn ôm một chậu cây kì lạ. Vệ sĩ bàn bên đã đi tới, có điều cậu cũng không có ý gì, chỉ mỉm cười nhìn hai cha con Sở Nghiễm Ngọc.

"Chào cậu." Sở Nghiễm Ngọc còn đang cầm bát cháo của Tư Cầu Cầu trong tay, cũng không đứng lên mà nói, "Chúng ta có quen nhau sao?"

Thiếu niên hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không quen thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cần phải làm quen với nhau."

Sở Nghiễm Ngọc hơi khựng lại, Tư Cầu Cầu thấy ba không đút cho mình thì thò tay nhỏ ra nắm lấy cái bát, sao không đút cho con nữa?

Sở Nghiễm Ngọc vội thu tay về, đặt bát sang một bên, nắm lấy móng vuốt nhỏ duỗi ra của con.

Ngẩng đầu thấy thiếu niên không có ý đi, y liền cười nói: "Mời ngồi, hẳn là cậu có lời muốn nói."

Thiếu niên mỉm cười ngồi xuống, tiện tay đặt chậu cây kia lên mặt bàn, nhưng tay thì vẫn không bỏ ra khỏi chậu cây kia. Vệ sĩ thấy Sở Nghiễm Ngọc ra hiệu thì ngồi về bàn ăn cơm tiếp, nhưng vẫn thời khắc để ý tới tình huống bên này.

Sở Nghiễm Ngọc bế Tư Cầu Cầu vào trong lòng, đưa mắt nhìn chậu cây trước mặt cậu, tò mò hỏi: "Trong này là loại cây gì vậy? Trông có chút kì quái, trước giờ tôi chưa từng thấy."

Thiếu niên nghe vậy đưa mắt nhìn chậu cây trong tay, ánh mắt có phần dịu dàng, sau đó chậm rãi nói: "Đây là một loại cây, là một loại cây rất kì lạ nhưng cũng rất bình thường, chờ sau khi nó lớn lên, ngoại hình sẽ giống như cây lan Nghiễm Ngọc, đặc biệt là đóa hoa của nó, nhưng thực ra không phải, đó là hai giống loài hoàn toàn khác nhau."

Sở Nghiễm Ngọc bỗng thấy chấn động mạnh trong lòng, khi y nghe thấy vài chữ "cây lan Nghiễm Ngọc" từ miệng của đối phương, y cảm thấy tim đập hơi nhanh lên, chuyện này đối với y mà nói có chút trùng hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net