Chương 245: Sư Phụ! Đừng Trốn 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng đi gần tới Đỉnh Vạn Thương thì linh khí càng nồng đậm. Một lúc sau Huyên Huyên từ trên hạc giấy nhảy xuống, thì Diệp Lãnh cũng có việc nên đi một hướng khác.

Cô quan sát bốn phía, phong cảnh nơi này u tĩnh. Phía trước trồng nhiều linh dược quý hiếm có tuổi thọ không nhỏ, Huyên Huyên lững thững bước chân nhỏ nhắn tiến vế phía trước.

Ngực phập phồng, tham lam hít hít linh khí vào bên trong cơ thể. Bất giác một cơn gió mát lạnh bay tới, nâng Huyên Huyên tiến vào căn nhà tranh phía trước.

Âm thanh dễ chịu của Nguyệt Thần Minh một lần nữa vang lên.

“Đồ nhi, hôm nay tác phong của con rất chậm. Phải chăng bế quan thất bại?”

Bị chỉ điểm Huyên Huyên giật thót mình, đầu nhỏ rụt vào hai tai hệt như con rùa. Ngữ điệu ôn nhu kia phát ra, khiến tâm trạng của một tiểu cô nương hồi hộp, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Huyên Huyên khẽ lắc đầu ngao ngán, cảm xúc của khối thân thể này đối với sư phụ của mình quá mảnh liệt. Khiến cô một chút nữa không thể không chế nỗi, mà muốn đè nam chủ ra ngay lúc này.

Cơn gió kia đưa Huyên Huyên vào bên trong căn nhà, liền hạ xuống. Tức khắc bên trong hiện ra cảnh quan khác hoàn toàn với căn nhà tranh kia.

Bày trí rất giống với cung điện, phía trước còn ghi Nguyệt Thần Điện. Cô khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ, hắn họng, theo trí nhớ kết ấn miệng lẩm bẩm.

Vài giây sau, một không gian mờ ảo lóe ra. Huyên Huyên bước vào bên trong, híp híp mắt nhìn nam nhân đang ngồi thiền.

Huyên Huyên căng mắt ra nhìn, miệng mở lớn như nhét vừa một quả trứng gà vào. Nam chủ này có thật sự là lão yêu hơn nghìn tuổi hay không?

Nhìn hắn không khác gì 20 tuổi nha, dung mạo còn là cực phẩm. Trên người hắn mặc y phục trắng, hai bên có điểm đường viền màu xanh lam.

Thắt lưng đeo miếng ngọc, hay lệnh bài gì đó màu hắc. Thân cao 1m92 tóc dài cột cao cố định bởi cây trâm lưu ly. Hàng lông mày đen dày, đôi mắt không nhiễm bụi trần như nhìn thấu mọi vật.

Mười ngón tay đặt lên hai đùi, những khớp tay cấu tạo hoàn toàn hoàn mỹ. Huyên Huyên nhịn không được, mà muốn tạc ngay bức tượng cực phẩm này. Ngày ngày ngắm nhìn nó cũng không chán.

“Sư Phụ! Lần sau con sẽ bế quan thành công.” Huyên Huyên bẽn lẽn nói nhỏ, bàn tay nhỏ vò vò vạt áo.

Nguyệt Thần Minh nghe được âm thanh, hắn trấn định đứng lên. Hai tay để chéo đằng sau lưng. Không nhanh không chậm nói.

“Từ nay con ở đây quét dọn Đỉnh Vạn Thương này 3 năm. Xem như hình phạt.”

“Sư phụ….. nhưng?” Huyên Huyên định chu miệng nhỏ lên phản bác lại, nhưng gương mặt cực phẩm kia khiến cô nuốt nữa câu còn lại vào trong bụng.

Sắc mặt cấm dục kia, lại khiến Huyên Huyên ngứa ngáy không thôi. Cô tò mò tiểu đệ của nam chủ hơn nghìn năm không xài, liệu có bị hư hay không?

[…] Ký chủ cô đừng suy nghĩ nhiều, nam chủ vẫn dùng được. Nếu không cô cứ trực tiếp dùng thử.

Huyên Huyên: “….”

Lúc này Huyên Huyên đè ép bản tính cuồng sư phụ của khối thân thể này lại. Chỉ là quét dọn 3 năm thôi mà, cô chịu đựng được.

Đây cũng là cơ hội giúp cô được gần nam chủ, không biết lợi dụng là kẻ ngu.

“Đồ nhi, con có gì muốn nói sao?” Ngữ điệu lẫn sắc mặt của Nguyệt Thần Minh vẫn lãnh đạm, thong dong lên tiếng.

“Không… không có! Con xin nghe theo sư phụ.”

Huyên Huyên căng gương mặt nhỏ ra, cố hết sức làm một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ. Ngây thơ thuần khiết.

Nói xong cô định xoay người trở ra, thì Nguyệt Thần Minh tiếp tục mở miệng nói.

“Đồ nhi, con định đi đâu?”

“Sư phụ, người bảo con quét dọn Đỉnh Vạn Thương. Con đi quét dọn.” Cô ngây ngốc, vô pháp trả lời.

“Để sau đi, bây giờ con cùng ta tới Kiếm Nhất Tông nghe giảng đạo.”

Nguyệt Thần Minh bất đắc dĩ lắc đầu, trước biểu hiện ngây thơ của đồ nhi mình.

“Vâng thưa sư phụ.” Huyên Huyên cười sáng lạn, thở ra nhẹ nhõm. May mắn chưa phải quét dọn ngay lập tức.

Nếu phải quét dọn toàn Đỉnh Vạn Thương này, chắc chắn phải mấy năm mới xong. Trong khi tu vi của cô kém, không thể sử dụng pháp thuật được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net