Chương 251: Sư Phụ! Đừng Trốn 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyên Huyên cố gắng kéo căng sắc mặt sao cho thật giống hứng thú với câu chuyện Nguyệt Thần Minh kể. Đôi mắt tỏa sáng lấp lánh ngước nhìn lên.

Cô nhỏ nhẹ thì thào: “Thật sao? Không ngờ đồ nhi lại làm từ đất. Khi tắm lại không bị nhão ra?”

Nguyệt Thần Minh dở khóc dở cười, trước độ ngây thơ của đồ nhi. Hắn tiếp tục kể, hồi lâu sau không thấy tiếng đáp lại.

Thay vào đó là hô hấp thở đều đặn, tiểu đồ đệ đã áp sát vào người hắn ngủ từ lúc nào. Hắn lắc đầu, tay nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho Huyên Huyên.

Nguyệt Thần Minh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng hắn không buồn ngủ, nhưng cảm giác bên cạnh đồ nhi của mình lại thoải mái tới lạ thường.

Nữa canh giờ sau, hắn cảm giác được tiểu nhân nhi ở trong lồng ngực mình hơi động. Hắn mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống đồ nhi đang nép vào lồng ngực mình.

Cổ áo hơi sai lệch để lộ ra bầu ngực trắng nõn. Hắn có thể mơ hồ nhìn thấy núm vú hồng hào lấp lò sau vạt áo mỏng kia. Bất giác đôi mắt hắn nhìn lên gương mặt say giấc ngủ của Huyên Huyên

Tỏa ra mị hoặc như hồ yêu, tâm trạng hắn nôn nao khó tả. Toàn thân như có luồng điện chạy từ tứ chi truyền lên đại não.

Nguyệt Thần Minh áp chế cảm xúc không phải xuống tay kéo cổ áo kín lại giúp Huyên Huyên. Hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng tâm chưa kịp tịnh, thì đầu nhỏ của Huyên Huyên áp vào lồng ngực hắn. Cánh mũi dụi dụi liên hồi, tức khắc một bên ngực của hắn hở ra. Nhưng hắn không hề hay biết.

Huyên Huyên vẫn cố gắng giả bộ sao cho giống ngủ say. Miệng nhỏ chu ra, thở hơi ấm vào vúm vú trước miệng mình.

Nguyệt Thần Minh bất ngờ mở mắt ra, hắn cảm giác thân thể mình có dị tượng lạ lùng trước này chưa từng có. Cảm giác như có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò xung quanh hắn.

Ngứa ngáy khó tả, còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân từ đâu. Thì lấp tức núm vú hắn truyền ra tư vị sảng khoái, nhột nhạt.

Miệng nhỏ đồ nhi của mình, đang chạm vào núm vú hắn. Cánh môi ấm áp kia dán lên, thi thoảng còn mấp máy. Dường như đầu lưỡi nhỏ nhắn trơn tuột kia, còn liếm mút núm vú.

Hơi thở của Nguyệt Thần Minh trở nên gấp gáp lạ thường, hạ thân như căng ra đau nhức. Bụng nhỏ của hắn trướng lên một hồi.

Nhưng hắn lại không nở đánh thức đồ nhi dậy, phá hỏng giấc ngủ của Huyên Huyên. Nguyệt Thần Minh cắn răng niệm thanh tâm quyết. Cố gắng đầu óc mình thanh tỉnh vào trạng thái vô dục vô cầu.

Huyên Huyên cảm nhận được nam nhân kế mình, có chút biến hóa. Dù là rất nhỏ nhưng cũng đủ khích lệ tinh thần cô.

Cô nhẹ nhàng đặt cánh tay nhỏ nhắn của mình qua eo hắn. Giống như thật sự ngủ say mà vô ý thức làm.

Mông cô tiến lên gác lên một chân của hắn, áp tiểu huyệt lên đùi rắn chắc kia. Rồi để yên như vậy một lúc lâu, miệng khi chạm, khi thì liếm mút đầu vú hắn.

Nguyệt Thần Minh không thể tập trung tinh thần niệm thanh tâm quyết, tâm trạng hắn rối loạn như tơ vò. Hơn nữa hắn cảm nhận được đùi mình có vật gì đó.

Mềm mại, ấm nóng dán chặt vào. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp nơi. Hắn một lần nữa cúi xuống nhìn đồ nhi của mình vẫn an ổn ngủ.

Vật dưới thân hắn lúc này đã hơi ngạnh lên, chỉa vào bụng nhỏ của Huyên Huyên. Nguyệt Thần Minh mím môi, định đứng dậy ra ngoài nhưng sợ, đánh thức Huyên Huyên.

Hắn đành nằm yên chịu đựng, gặm nhắm tư vị khó chịu này. Nhưng Huyên Huyên không dừng lại ở đó.

Bàn tay nhỏ của cô trượt xuống từ ngực rắn chắc của hắn, xuống tới rốn rồi nắm lấy côn thịt hơi cứng lên. Nhưng cũng đủ khiến cô kinh ngạc trước cây gậy thịt thô dài này.

Bất thình lình Nguyệt Thần Minh dựng đứng tâm tình. Côn thịt đã sớm ngạnh, nay còn nóng ran bành trướng lên, hắn bối rối không biết nên làm như thế nào khi bị đồ nhi cầm vật nóng giữa háng.

Huyên Huyên không để cho hắn kịp hồi thần, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm chặt côn thịt. Thi thoảng sẽ vuốt ngược lên, ngón trỏ khéo léo ấn lên đỉnh quy đầu.

Đầu óc hắn như muốn bùng bổ, hơi thở gấp gáp. Cổ họng phát ra âm thanh rên rĩ khàn khàn cực nhỏ.

“Ưm.. đồ nhi…ưm.. mau dậy.” Hắn nhăn mày, không chịu đựng được đành lên tiếng gọi Huyên Huyên dậy.

Nhưng cô nào có dễ dàng buông tha cho hắn, tay vẫn nắm chặt côn thịt bành trướng căng cứng kia. Miệng bẹp bẹp hơi mấp máy, cố tình chạm vào núm vú hắn.

Ngữ điệu mơ màng, phát ra rất nhỏ.

“Ưmm.. Kim Dạ Kê nở rồi… Ưmm Cái đùi này…. để dành cho sư phụ…ăn… ưmmm..”

Lẩm bẩm xong, cô tiếp tục vào trạng thái ngủ ngon lành. Mặc kệ Nguyệt Thần Minh trong trạng thái túng quẩn. Nhất định không buông bỏ côn thịt.

Hắn khó khăn lau mồ hôi trán, trong lòng thở ra nhẹ nhõm. Thì ra đồ nhi hắn ngủ mơ.

Nhưng mơ chuyện gì, lại túm nơi đó của hắn?

Nguyệt Thần Minh cho tay xuống dưới nhẹ nhàng tách bàn tay Huyên Huyên ra khỏi côn thịt nóng hầm hập. Thì tức khắc khóe mắt cô chảy ra giọt lệ.

Âm thanh mơ màng nức nở vang lên khe khẽ.

“Ưmm.. Kim Dạ Kê… đừng bay đi.” Sau đó cô lập tức nắm chặt lại côn thịt, còn bóp mạnh một phát.

Hắn nhịn không được mà rên lên.

“Hự….ưm.”

Đỉnh côn thịt chảy ra chất dịch nhờn, thấm qua lớp y phục ngủ của hắn. khoái cảm dâng lên không ngừng, nếu bị nắm chặt như vậy hắn thật sự sẽ bắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net