Chương 258: Sư Phụ! Đừng Trốn 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyên Huyên xụi lơ ngồi bệt xuống nền đất lạnh, lúc này cô như người mất hồn từ từ mặc lại y phục. Tiểu huyệt đau rát, tới mức cô bước đi cũng trở nên khó khăn.

Lúc này Nguyệt Thần Minh kinh sợ bay đi, còn không thèm để ý tới chính mình chưa mặc y phục. Ở Quang Vân Thế, đồ đệ nội môn của tứ trưởng lão chỉ tay lên trời, kinh ngạc hô lên.

“Này hình như là sư tổ? Sao sư tổ lại phi hành gấp như vậy? Còn không mặc y phục?”

” Cộp ”

“Đồ ngu nhà ngươi, có phải lại uống trộm rượu của tứ trưởng lão rồi nên nhìn gà hóa quốc hay không?”

“Sư tổ làm sao có thể không mặc y phục bay qua đây? hừ…”

Người kia xoa xoa đầu, gật gù..

“Ừh chắc ta say rồi!”

Một hồi sau, Nguyệt Thần Minh dừng lại nơi vắng vẻ. Dường như hắn còn chưa thể nào tin được, chuyện này lại xảy ra. Bây giờ thì hay rồi, phải đối mặt với đồ nhi như thế nào đây?

Hắn dơ hai bàn tay ra nhìn chăm chú, hắn không kiềm chế được ném văng đồ nhi rồi?

Ánh mắt hắn đảo qua nhìn vật nam nhân dưới thân, tức thì hắn giật mình kinh hãi.

“Máu? Máu từ nơi nào?”

Lập tức trong đầu hắn nhớ lại chuyện vừa rồi, vật cứng rắn này chạm vào tường thịt sau đó thì có máu.

Nguyệt Thần Minh định quay lại Đỉnh Vạn Thương, thì hắn dừng bước chân lai. Đôi mắt nhìn lên vầng trăng sáng ngời kia.

“Quay trở lại, rồi tiếp theo phải làm như thế nào?”

Với tu vi lúc này của đồ nhi, không thể nào kết bạn lữ cùng hắn được. 50 năm, xem là thử thách cho đồ nhi đi.

Nếu 50 năm tình cảm kia không hề thay đổi, hắn nguyện ý kết bạn lữ với đồ nhi. Cho dù đồ nhi không kết lên Nguyên Anh, hắn cùng bằng lòng chia sẽ một nữa tu vi của mình cho nàng.

Nghĩ thông suốt, Nguyệt Thần Minh mặc lại y phục. Chỉnh lại sắc mặt của mình như tình trạng cấm dục ban đầu.

Nhưng đáy mắt nổi lên tia sầu não không thôi. Bàn tay khẽ vươn lên hư không, như muốn nắm chặt những ngôi sao sáng lấp lánh kia.

Thở ra một hơi nhẹ nhõm, miệng mấp máy.

“Huyên nhi, ta cho nàng một cơ hội… Còn nắm bắt được hay không là ở nàng.”

Dứt lời hắn phi hành tới Vạn U Điện của nhị trưởng lão, tá túc một thời gian vậy.

Hình dáng Nguyệt Thần Minh vừa khuất, thì trên cành cây cao. Nữ nhân toàn thân tỏa ra hắc khí nồng đậm, chiếc lưỡi vươn ra liếm cánh môi.

“Sư tổ phái Chân Nhân Tông thật thú vị, nữa đêm không mặc y phục là muốn câu dẫn ai?”

Tức khắc nữ nhân biến mất trong không khí, chỉ để lại làn khói mờ ảo tan vào không khí.

Thời điểm này Huyên Huyên tĩnh tâm, muốn một lần nữa gặp lại Nguyệt Thần Minh. Thì bản thân phải kết lên Nguyên Anh.

“50 năm bổn cô nương không chờ được, nhưng 1 năm thì có thể.”

Huyên Huyên nhắm hai mắt lại, hai chân sấp bằng. Bàn tay đặt lên đùi, linh khí nồng đậm xoay chuyển xung quanh Huyên Huyên.

Từng tia kình khí ấm áp chảy qua đan điền, thân thể cô lúc này giống hệt một cái lò luyện đan. Tham lam hấp thụ linh khí vào trong cơ thể mình.

[…] Ký chủ cô muốn tự sát sao? Mau ngừng lại.

Mồ hôi trên trán Huyên Huyên rơi tầm tã, lông mày nhíu chặt lại.

“Câm miệng!”

Huyên Huyên bỏ ngoài tai nhắc của hệ thống. Tâm trí tập trung hết cỡ vào chiêu thức bí tịch được ghi nhớ trong đầu. Cô cảm nhận được, kinh mạch đang căng ra hết cỡ.

Toàn thân lúc nóng lúc lạnh, cơ thể đau nhức như có hàng vạn cây kim ồ ạt châm lên người.

“Hừ! Không thể thất bại.”

“Huyệt 109 khai mở….”

“Huyệt 118 khai mở…”

Tay không ngừng kết ấn liên hồi, cổ họng cô nếm được vị tanh ngọt của máu đang dâng trào lên, mái tóc bạc phất phơ giữa không trung.

Ấn kí hoa đào trên trán, dần đổi thành màu đỏ đậm như máu. Tóc trắng thoáng chốc đã nhuộm đỏ rực, cỗ sức mạnh khổng lồ không ngừng lưu động toàn thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net