Chương 270: Sư Phụ! Đừng Trốn 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày hôm sau, cảm giác nhột nhạt khiến Huyên Huyên tỉnh dậy. Cô mơ màng mở mắt ra nhìn nguyên nhân khiến mình thức giấc.

Lúc này Nguyệt Thần Minh đang hăng say liếm mút núm vú cô, tay kia nhào nặn đủ loại hình dạng. Cổ họng hắn nuốt dịch sữa xuống liên hồi.

“Ưmm.. Chàng… mới sáng đã làm gì.. hừ…” Huyên Huyên khẽ rên rỉ, ngón tay xinh đẹp ấn lên trán của hắn.

Nguyệt Thần Minh nhếch mép cười thỏa mãn, cánh môi hắn áp lên đôi môi ấm áp mềm mại của Huyên Huyên, ngọt ngào lên tiếng.

“Huyên Nhi, ta đói nhưng bây giờ thì no rồi.”

“Nàng lúc ngủ thật xinh đẹp, ta thực sự không chịu đựng được…”

Bất giác sắc mặt Huyên Huyên đỏ hồng, cô chớp chớp đôi mắt linh động nhìn trực tiếp vào ánh mắt của Nguyệt Thần Minh.

“Chàng nha, mới sáng đã ăn mật. Thật biết nói chuyện mà… hừ, ta không thèm để ý tới chàng nữa.”

Huyên Huyên giả vờ giận hờn quay người lại đằng trước. Tức khắc Nguyệt Thần Minh ôm cô từ phía sau, bàn tay ấm áp xoa xoa lên tấm lưng trần trắng mịn.

“Huyên Nhi, ta nói đều là sự thật. Ta giúp nàng làm sạch thân thể…”

“Ta định sẽ đưa nàng lên làm ngũ trưởng lão. Dù sao tu vi của nàng đã lên hóa thần, điều này là hiển nhiên.”

“Không, ta không làm.” Huyên Huyên dứt khoát từ chối, không cần suy nghĩ nhiều.

Nguyệt Thần Minh nhíu mày, hắn ngờ vực lên tiếng hỏi.

“Vì sao?”

“Sao nàng không muốn làm? Với tu vi của nàng hiện tại thì không có ai có thể phản đối.”

Huyên Huyên nghe được âm thanh ôn nhu của hắn, cô nghiên đầu lại. Ngón tay khẽ chạm vào cánh môi của Nguyệt Thần Minh.

“Suỵt! Ta chỉ muốn làm đồ nhi của chàng.”

“Trái tim, của ta rất nhỏ. Chỉ đủ chứa và lo lắng mình chàng mà thôi.”

“Thần Minh, ta không muốn làm trưởng lão gì đó. Ta chỉ mới là tiểu cô nương 16 tuổi mà thôi.”

Nguyệt Thần Minh thỏa mãn, ôm chặt Huyên Huyên vào lòng. Hai tay hắn xoa nhẹ lên hai má phấn nộn của Huyên Huyên.

“Đồ nhi thì ta không cần, nhưng ta vẫn thiếu một thê tử như nàng.”

“Một ngày làm vi sư, cả đời làm vi phu.”

“Hừ, đáng ghét.” Huyên Huyên đấm nhẹ lên lồng ngực của hắn.

Sau đó Nguyệt Thần Minh vươn tay ra, tạo thành dòng nước chứa đầy linh khí. Thoáng chốc hai người đã sạch sẽ, mùi vị tình dục không còn lưu lại trên người.

Hắn sờ lên mái tóc đỏ rực của Huyên Huyên, đôi đồng tử híp lại. Nhìn cô đầy sủng nịch.

“Huyên Nhi, đợi 2 tháng này nữa. Qua lần tuyển chọn đệ tử 10 năm tổ chức một lần.”

“Tới lúc đó, ta và nàng sẽ làm đại điển kết bạn lữ. Ta muốn cho toàn giới tu tiên này biết… Ta yêu nàng nhiều tới nhường nào…”

“Ân! Ta đã rõ.”Huyên Huyên rưng rưng lệ quang, ôm chặt lấy eo rắn chắc của Nguyệt Thần Minh. Môi lưỡi hai người tự tìm tới, đảo lộng không ngừng.

Nhưng thật chất, lúc này Huyên Huyên đang suy nghĩ. Hai tháng nữa, không phải đó chính là lúc Vọng Cơ xuất hiện hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net