Chương 272: Sư Phụ! Đừng Trốn 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng năm mới nha mn.
_____________________________________

Huyên Huyên nhìn Nguyệt Thần Minh trong tư thế không một chút tiết tháo kia. Trong lòng cô lóe lên tia nghi hoặc.

“Hệ Thống, mi nói xem có phải nam chủ bị đổi rồi hay không? Đã hơn 1000 tuổi mà hành động không khác gì hài tử.”

[…] Ký chủ cô nghĩ nhiều, hài tử nào có cây gậy thịt lớn như thế không? Dương khí mới 98%. Ký chủ thỉnh cô cố gắng.

Huyên Huyên :”…..”

“Mẹ nó! Như thế nào 2 tháng mới được 98% thật biết đùa bổn cô nương.”

Bỗng nhiên miệng xinh đẹp của Huyên Huyên nhếch lên một đường cong cực nhạt. Đôi mắt phượng híp lại thành đường cong bán nguyệt.

Cô từ từ đứng lên, nhấc một chân thon dài của mình đặt lên côn thịt nóng bỏng như sắt nung kia của hắn. Bàn chân chà sát di rời khắp thân côn thịt nhiều lần.

“Hưm… ư.. ân… ân.. phải rồi, đồ nhi mau chà đạp vi sư…” Nguyệt Thần Minh nhắm nghiền hai mắt, lồng ngực phập phồng. Khí huyết trong người lưu thông tới lợi hại…

“Thần Minh, chàng nói sai rồi… đây mới là chà thôi… Ta còn chưa có ‘Đạp’ đâu.”

Huyên Huyên ngọt ngào nói, nhưng lại nhấn mạnh hai chữ cuối cùng. Sau đó cô nhấc chân cao lên giả bộ đạp mạnh mẽ xuống.

Nguyệt Thần Minh phản ứng nhanh chóng, lăn thành một vòng. Hắn kinh hoàng dùng hai tay che lấy côn thịt lúc trước còn hùng dũng đứng thẳng. Nay đã xìu xuống như cọng bún thiu.

“Nàng… muốn ám sát vi phu sao? Tiểu đệ hư rồi, ta lấy gì khiến nàng thỏa mãn đây?”

Nguyệt Thần Minh ủy khuất cầm côn thịt, nghịch lên xuống mà nó vẫn xìu xuống. Hắn cúi đầu tội nghiệp nhìn tiểu đệ bị dọa cho sợ, sau đó liếc ánh mắt hờn dỗi nhìn Huyên Huyên..

Huyên Huyên nhịn cười, cô chỉ muốn dọa một chút thôi. Không hề có ý định đạp thật nha.

Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng ngồi xuống. Cánh tay lưu loát đẫy ngã Nguyệt Thần Minh một lần nữa nằm sõng soài dưới nền đất lạnh.

Huyên Huyên ngồi lên bụng nhỏ hắn, hai vú tiến tới trước đung đưa trước mặt Nguyệt Thần Minh. Đôi môi đỏ thắm, mấp máy ra lệnh.

“Thần Minh, chàng làm bẩn ngực ta rồi.”

“Mau liếm! Liếm thật sạch nha ~~~”

Nguyệt Thần Minh nghe tới đây, hắn như bị kích thích tới cực điểm. Côn thịt xìu xuống tức tốc lấy lại được vẻ dũng mãnh như ban đầu. Chọc chọc vào khe mông của Huyên Huyên.

Hắn tóm lấy eo nhỏ của cô, lôi kéo người xuống. Vươn chiếc lưỡi nham nhám ra rà quét chậm rãi liếm thứ mình mới bắn.

Vị tanh tanh mặn mặn lan tỏa khắp khoang miệng hắn, nhưng động tác liếm không hề dừng lại. Nhìn vẻ mặt mắt như hưng phấn gấp bội, ăn tinh dịch chính mình còn rất ngon lành.

Cảm giác tê dại từ từ dâng lên, Huyên Huyên ưởn ngực tiến lên phía trước. Nhằm sát với miệng nóng ấp Nguyệt Thần Minh hơn.

Hai mông cô đè lên côn thịt, hơi nhích lên xuống để tìm một chút thoải mái. Mười ngón tay của Huyên Huyên chống lại phía sau, bấu chặt lên bắp đùi hắn..

“Ưm… ân..! Sư phụ, chàng cảm thấy điểm tâm sáng nay ngon không?”

Nguyệt Thần Minh hơi dừng động tác lại, hơi thở gấp gáp phủ hơi nóng lên bộ ngực cao vểnh kia. Bất ngờ hắn cắn mạnh lên núm vú, khiến Huyên Huyên gịât thót mình.

“Á — Chàng là A Cẩu sao?”

“Điểm tâm sáng rất ngon, nhưng vi sư tìm được thứ ngon hơn rồi.”

“Hừ — thứ gì?” Huyên Huyên cau mày, tò mò hỏi.

“Là nàng đó.”

Nói xong hắn nhanh chóng thay đổi tư thế, lần này Huyên Huyên là người nằm dưới. Còn hắn chiếm thế thượng phong.

Nguyệt Thần Minh không để cho Huyên Huyên mở miệng nói, hắn áp cánh môi mỏng lên đôi môi kiều mị ướt át kia. Lưỡi vẫn còn dính một chút tinh dịch, đưa sang khoang miệng của Huyên Huyên.

“Ô… Ô.. ô” Tư vị tanh mặn truyền sang, Huyên Huyên mở lớn hai mắt. Phối hợp đưa lưỡi nhỏ của mình quấn quýt cái lưỡi nham nhám của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net