Chương 281: Sư Phụ! Đừng Trốn (Cao H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Côn thịt đâm sâu vào hoa huyệt khiến Huyên Huyên bủn rủn toàn thân, hơn nữa cô ngồi ở phía trên càng làm cho côn thịt cắm lút cán.

“A — Thần Minh… của chàng dường như… ân…..dường như lớn hơn trước… ưm… ân…. thật đầy… sâu quá…”

Nguyệt Thần Minh từ từ nẩy hông thúc đẩy lên, phối hợp với nhịp điệu lắc mông của Huyên Huyên.

“Huyên Nhi… nàng… thật biết mút… miệng dưới kẹp ta không buông… nàng muốn vi sư cắm hỏng sao…?”

“Ân — Chàng mau cắm… Đâm… cắm hỏng ta đi… ưm…” Huyên Huyên nhấc mông lắc liên tục, dập mạnh bạo lút cán gậy thịt.

Hai tay duỗi thẳng lại một lần nữa chộp lên cánh tay của Vọng Cơ. Móng tay sắc bén cào cấu loạn xạ. Tiểu huyệt co rút run lên từng hồi, một trận khoái cảm dâng lên khiến Huyên Huyên thoải mái đến độ kêu rên thành tiếng.

“Ưm… — Ân… Thần Minh ta mỏi… chàng mau động… tiểu huyệt ngứa… a… ân.. huhu… sư phụ chàng mau động, mau cắm vào tiểu huyệt của đồ nhi… ưm…”

Huyên Huyên bẹp bẹp miệng, đôi mắt mê ly, mơ nàng nổi lên tầng hơi nước nhìn Nguyệt Thần Minh.

Lúc này Vọng Cơ bị Huyên Huyên cào cấu khắp người, ăn đủ đau đớn. Hai đùi và chân mơ hồ có tia máu thấm qua lớp bạch y mỏng tanh. Hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng cơ mặt lại vặn vẹo tới xấu xí.

Nhìn thấy sắc mặt Vọng Cơ như vậy, Huyên Huyên thỏa mãn không thôi. Cô rời khỏi người Nguyệt Thần Minh, mà chính mình leo lên người Vọng Cơ, chống hai tay lên qua vai Vọng Cơ một chút.

Hai chân quỳ xuống giường, mông nâng vểnh cao lên, Nguyệt Thần Minh còn không hiểu Huyên Nhi của hắn định làm gì? Sao lại leo lên người Vọng Cơ, còn với tư thế khiêu khích như vậy?

“Thần Minh… ta muốn chàng cắm từ phía sau… chàng nhìn đi, như vậy có phải thú vị hơn không?”

“Nếu như sư muội tỉnh dậy, liền thấy hai chúng ta giao hoan trên người sư muội thì sẽ thế nào? Thật kích thích… Chàng mau lại đây cắm ta.”

Huyên Huyên nheo mắt, nói tới ngọt ngào. Một tay di chuyển về sau mông mình, xoa lên vài lần dẫn dụ.

“Hừ! nàng ta… thật hư, nhưng ta thích..”

Nói xong Nguyệt Thần Minh cũng làm theo động tác của Huyên Huyên, leo lên người Vọng Cơ. Quỳ hai chân xuống, tay nắm lấy côn thịt một lần nữa mạnh bạo đâm vào.

“A –ưm… thật sâu… Thần Minh… chàng di chuyển… ân…. ngô.. mau động… Huyên Nhi ngứa…. thật ngứa…”

“Được ….thê tử muốn gì, ta đều làm cho nàng… hừ…” Nguyệt Thần Minh sủng nịnh nói. Hai tay ôm chặt eo nhỏ, nhẹ nhàng nhấc lên. Động tác thọc ra rút vào nhanh mạnh như vũ bão.

Hắn thoải mái tới mức cổ họng ư ử, hừ nhẹ vài lần. Đầu cúi xuống cắn gặm lên vai nhỏ của Huyên Huyên. Chiếc lưỡi nham nhám liếm mút liên tục, lưu lại vết hồng ân ái trên làn da trắng nõn kia.

Huyên Huyên có thể rõ cảm nhận được, côn thịt thô to gân guốc ấy, bành trướng tới khẩn trương. Tường thịt khít rịt tham lam gắt gao mút lấy côn thịt.

Côn thịt rút ra cắm vào tốc độ nhanh mạnh hơn, khoái cảm vẫn lưu động khắp thân thể như có dòng điện tê dại tra tấn cô.

“Ân… ngô… a… thật sảng…. sư muội… muội nhìn đi… Sư phụ đang cắm ta… Muội mở mắt ra nhìn đi… gậy thịt của sư phụ thật lớn… cắm… chơi ta tới.. phát điên.. ư..ư..”

Huyên Huyên thoải mái rên rỉ trêu chọc, khiêu khích không ngừng. Bàn tay năm ngón mạnh bạo vã lên mặt Vọng Cơ vài cái, sức lực vừa đủ cho nàng ta ăn đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net