Chương 309: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng tầng lớp tang thi cụt tay, miệng nhe răng sắc nhọn cả người chảy dịch vàng. Toàn thân thối rửa gào thét như dã thú hung hãn tiến lên.

“Hô! Hô hô! Gào… gào…”

Mộc Bá, Mộc Cường áp Lâm Y Y lại gần chiếc xe của mình. Mộc Bá liên tục phát ra dị năng hệ mộc chỉ mới sơ cấp nên sợi dây leo yếu ớt chỉ quấn chặt được vài tang thi sơ cấp, không thể nào ngăn cản được tang thi đoàn hơn 100 con kia.

“Không ổn, dị năng của tôi sắp cạn kiệt…” Mộc Bá nhảy dựng lên, sợ hãi lùi dần về phía sau.

Lâm Y Y nép sát vào người Mộc Bá. Nhắm chặt mắt không dám nhìn mọi thứ đang xảy ra.

Lúc này Huyên Huyên cầm chặt cây gậy sắt vung lên lưu loát đáng nát đầu tang thi. Từng con rồi lại từng con, cô bảo hộ Hạ Mặc Phỉ sau lưng mình.

May mắn Hạ Mặc Phỉ có học qua một chút judo. Vẫn có thể né tránh hoặc đá ngã tang thi đang bao vây mình.

Mộc Bá, Mộc Cường, căng mắt ra nhìn thủ pháp tàn nhẫn của Huyên Huyên khi giết tang thi. Giống như cô quá quen thuộc với chuyện này, giết tang thi ghê tởm kia dễ hơn cả việc ăn bánh.

20 phút sau Mộc Bá hét lên sợ hãi.

“Chạy thôi, rời khỏi đây… Dị năng của tôi không thể phát ra…”

Nghe Mộc Bá nói như vậy. Lâm Y Y sợ hãi leo lên xe trước. Mộc Bá theo sao lên đó, Mộc Cường nhìn Huyên Huyên và Hạ Mặc Phỉ đang bị tang thi vây chặt đành lên tiếng.

“Còn hai người họ, phải giúp họ thoát khỏi lũ quái vật kia.”

“Mộc Cường anh bị điên sao, hai người họ đi thì lũ quái vật kia sẽ đi theo chúng ta. Mộc Bá, anh mau lái xe.”

Lâm Y Y tham sống sợ chết nói, Mộc Cường áy náy một chút. Nhưng rất nhanh chấp nhận theo ý định của em trai và Lâm Y Y.

Mộc Bá khởi động máy trực tiếp chèn qua một vài tang thi phía trước. Phóng xe đi mất. Huyên Huyên quay đầu nhìn lại, cô cười mỉa trong lòng.

“Huyên Huyên, em cẩn thận.” Hạ Mặc Phỉ kinh hoàng thét lên, tiến lên phía trước đỡ cho Huyên Huyên.

Một con tang thi hệ tốc độ nhân lúc Huyên Huyên không chú ý lao tới, Hạ Mặc Phỉ không kịp suy nghĩ đã tiến lên chắn, móng tay sắc nhọn cào một vạch dài kinh khủng trên lưng hắn.

” Mặc Phỉ ” Huyên Huyên hồi thần hét lên.

Cô liếc đôi mắt giận dữ nhìn gần 100 tang thi vây quanh mình. Miệng hét lên, hai tay tích tụ dị năng.

“Chúng bây dám làm tổn thương nam nhân của bổn cô nương, chết hết đi.”

” BĂNG PHONG, TƯỜNG ĐẤT ”

Tức khắc một cái tường lớn từ dưới đất nhô lên cao. Bao vây lấy số đông tang thi, tiếp đó mũi tên nhọn xuất ra đâm nát đầu tang thi. Não trắng văng tung tóe.

Hạ Mặc Phỉ chịu đựng đau đớn, vết thương ở sau lưng. Nhịn không được thốt lên.

“Huyên Huyên… em cũng có dị năng?”

” Ân ” Cô không suy nghĩ mà gật đầu nhận định, với nam nhân mà cô lăn lộn thì không cần phải giấu bất cứ điều gì.

Hạ Mặc Phỉ vui vẻ trong lòng, hắn nhanh chóng lên xe. Nói vọng ra ngoài.

“Huyên Huyên, mau lên xe.”

Cô bước lên xe, liền ngửi được mùi máu tanh nồng đậm. Vết thương kinh khủng lòi cả xương trắng hếu của Hạ Mặc Phỉ xuất hiện trước mặt cô.

“Mặc Phỉ, anh bị thương?”

“Bị chúng cào.” Hắn khó khăn lên tiếng, hắn cảm giác được vết thương phía sau nóng rát không thôi. Đầu óc chở nên choáng váng nặng nề.

Nhưng hắn vẫn cố gắng lái xe tới chỗ ít tang thi hơn. Huyên Huyên lo lắng, đàm phám cùng hệ thống.

“Thôi xong rồi, hắn sẽ thành thứ gớm giếc kia. Hệ thống được bao nhiêu dương khí rồi?

[…] Ký chủ cần cố gắng thêm, dương khí chỉ mới 30%

Huyên Huyên : “……”

“Bổn cô nương sẽ không cưỡi trên người tang thi.”

[…] Ký chủ, cô vẫn cứ nên thử đi… Cảm giác không tồi đâu.

Huyên Huyên nghẹn họng, không còn tâm trí nói chuyện cùng hệ thống. Mà cô lúc này quan sát sắc mặt trắng xanh, đôi mắt đã hơi chuyển sang màu đỏ của Hạ Mặc Phỉ…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net