11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, người bên cạnh đã không thấy đâu. Bức rèm cửa dày che đi tất cả ánh sáng, căn phòng mờ tối, yên lặng, chỉ có chiếc đồng hồ dạ quang trên tủ đầu giường đang hiển thị thời gian.

An Ninh trở dậy, vào phòng tắm tắm qua, quần áo và khăn tắm được xếp gọn gàng trên chiếc bàn trang điểm, áo sơ mi và áo dạ là của Mạc Đình. Tắm, thay quần áo, ống tay của áo sơ mi hơi dài, cô đành phải xắn lên hai xắn. Xuống dưới nhà, đã thấy Từ Mạc Đình đang ngồi trước bàn ăn trong phòng khách mở máy tính lên mạng. Thấy An Ninh xuống, anh cười, nói: "Anh đang nấu cháo, lát nữa ăn là được."

"Ừm."

An Ninh đi tới ngồi bên cạnh anh, trông thần thái có mơ màng mệt mỏi, đang định bò ra bàn thì Mạc Đình đưa tay đỡ lấy: "Mặt bàn lạnh lắm!"

An Ninh đứng dậy dụi dụi mắt, lảm nhảm một cách vô thức: "Em vẫn còn hơi mệt."

Tư Mạc Đình đưa tay bóp vai, bóp cổ cho cô, lực không mạnh cũng không nhẹ, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu.

Thấy người yêu mặc quần áo của mình, cổ áo hơi rộng để lộ nước da trắng ngần, trong lòng Từ Mạc Đình lại trỗi dậy những ham muốn dị dạng. Anh rút tay về, chần chừ mấy giây rồi hỏi nhỏ: "Ăn Tết xong, chúng mình kết hôn nhé?"

An Ninh ngẩn ngơ, mặt lại đỏ lựng lên, tuy trước đây anh cũng hay đề cập đến chủ đề "kết hôn" nhưng chưa lần nào khiến cô hồi hộp như lần này. Lại nghĩ đến chuyện đêm qua khiến cô thấy nóng cả tai.

"Sao... em... thấy hơi vội vàng... Em vẫn chưa tốt nghiệp."

Mạc Đình đã kéo tay cô lại, ánh mắt dịu dàng: "An Ninh, anh không muốn đợi thêm hai, ba năm nữa, anh muốn ở bên em. Anh nghĩ, em cũng nghĩ giống anh. Chúng ta yêu nhau, chuyện kết hôn chỉ là vấn đề thời gian. Anh thì nhát gan, nếu sớm có được tờ giấy đăng ký kết hôn có thể khiến anh an tâm hơn. Em đồng ý chứ?"

Mặt An Ninh càng đỏ hơn, nhất thời chưa biết nên phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy như hai đứa đang tự định chuyện cả đời.

"Em... chưa từng nghĩ... sẽ kết hôn... sớm như vậy..." Trước đây, ngay cả chuyện yêu đương cô cũng chưa từng nghĩ đến, huống hồ... Cô chỉ muốn cùng mẹ sống đến hết cuộc đời.

Thấy người yêu bị làm khó mà không biết phải làm sao, anh cũng thấy đau lòng. Anh nhẹ nhàng ôm cô, vỗ về: "Anh xin lỗi, là anh quá sốt sắng."

Trong lòng An Ninh cũng không dễ chịu hơn, cô gục đầu lên vai anh: "Em thích anh."

"Anh biết."

"Em... em cũng yêu anh."

"Anh biết."

Điện thoại đặt trên bàn trà của An Ninh đổ chuông, Từ Mạc Đình buông cô ra, bảo: "Để anh đi lấy cháo."

Được một lát thì điện thoại ngừng kêu, có tất cả bốn cuộc gọi nhỡ, cuộc mới nhất là của Tường Vi, ba cuộc trước thì có hai cuộc của ba cô, một của Chu Cẩm Trình. An Ninh gọi lại cho Tường Vi trước, đầu kia nhấc máy ngay, giọng Tường Vi sang sảng: "Meo Meo, đang cùng em rể ở đâu đấy, có muốn ra ngoài không?"

"Có việc gì không?" An Ninh nghĩ cứ phải hỏi rõ cho chắc ăn.

"Hôm qua, đang ăn giữa chừng thì bà đi, hôm nay tiếp tục, hi hi, bảo em rể cùng đến nhé!"

An Ninh cũng không rõ hôm nay anh sắp xếp kế hoạch thế nào: "Tôi hỏi anh ấy đã."

"Haizz! Tôi biết em rể là nhân vật cực kỳ bận rộn, nhưng cơm trưa thì cũng phải ăn chứ?" Tiếp theo là điệu cười rất ý nhị: "Có phải có chuyện gì rồi không?"

An Ninh kinh hãi, nhưng không để lộ cảm xúc: "Chuyện gì?"

"Đừng giả ngây giả ngô nữa, thành thục sẽ được khoan hồng." Tường Vi còn bồi thêm: "Hôm qua nhìn thấy em rể cái là vồ lấy ngay, tình cảm thế, khẳng định là đêm qua hai người đã gì gì đó rồi?"

"Vi Vi, tư tưởng của bà không lành mạnh một chút được à?" Tuy thấy không phải nhưng An Ninh vẫn phê phán.

Tường Vi ngừng lại trong tích tắc: "Là tôi bảo hai người cùng ăn tối, xem phim, tay trong tay... Bà nghĩ đi đâu thế?"

"..."

"Tay trong tay dạo phố với người như Từ Mạc Đình, nhất định là cảm xúc sẽ dâng trào, đúng là... nhân vật ai cũng thèm muốn mà không được."

Từ Mạc Đình tắt máy tính, chạy đến, ghé bên tai cô nói nhỏ: "Anh ra xe lấy ít đồ."

An Ninh khẽ gật đầu. Mạc Đình tươi cười, không làm phiền An Ninh nghe điện thoại, anh liền quay người đi ra cửa.

Tường Vi cũng cảm xúc trào dâng, thấy đầu máy bên kia không phản ứng thì không khỏi phẫn nộ hộ bạn mình: "Tôi đang nói bạn trai của bà đấy, sao chẳng thấy có chút tích cực nào thế, chẳng lẽ bà... bị đá rồi?"

"Bà mới bị đá ấy!" An Ninh dở khóc dở cười. Không muốn buôn linh tinh nữa, cô nói: "Nếu bà đợi được, à không, nếu Từ Mạc Đình có thời gian, bọn tôi sẽ qua đó, được chưa?"

"Không được cũng đành chịu thôi. Tôi muốn bà với em rể đến đây tỏa sáng, trấn áp cả đám. Nói bà nghe nhé, đứa con gái hôm qua tôi gọi ra ấy, tôi vốn chẳng ưa gì nó, dạo cấp ba nó cướp bạn trai của tôi, thế mà còn tự coi mình xinh đẹp, hiền lành, hoa nhường nguyệt thẹn, tôi khinh, tôi nghi là nó không bao giờ soi gương! Chỉ cần bà và em rể đến trấn ở đó, nó thì... đến hoa loa kèn cũng chẳng so được, cùng lắm nó chỉ so được với cúc dại, thậm chí cúc nát..."

Đúng là độc địa! An Ninh toát mồ hôi, cảm thấy cô gái họ Tường nào đó quá ư nhạt nhẽo, liền cúp máy. Đúng lúc đó Mạc Đình đi vào, trên tay cầm một túi đồ.

An Ninh chạy ra đón, Mạc Đình tươi cười đưa cho cô: "Chắc là em mặc vừa, lát ra ngoài thì thay nhé!" Dù sao thì cô mặc quần áo của anh cũng chẳng thể để người khác ngắm.

An Ninh kinh ngạc cầm lấy túi đồ rồi chạy ra ngồi xuống cạnh bàn ăn, mở túi ra xem càng kinh ngạc hơn: "Sao anh biết size của em?"

"Cảm nhận đôi tay."

An Ninh tròn xoe mắt nhìn anh, Từ lão đại thật là...

"Thân hình em rất chuẩn, xinh đẹp, hài hòa, mắt anh xưa nay khá chuẩn." Vế thứ ba trong lời có ý.

An Ninh nghẹn lời, nhưng nghe anh khen mình cũng thấy rất vui. Đặt túi đồ xuống, cầm bát cháo anh đưa cho, ngửi thấy mùi thơm mới biết mình rất đói, ăn một miếng, ấm bụng ấm lòng, gật đầu với anh: "Thơm quá!" Ăn xong hơn nửa bát, An Ninh mới bảo: "Dạo này hình như em béo lên."

Từ Mạc Đình mỉm cười, dịu dàng nói: "Không đâu, anh thấy ôm rất vừa tay."

Ai đó bất giác liên tưởng đến... cảnh phim bị cấm, nét mặt thoáng ửng đỏ, sau đó hắng giọng nói dõng dạc: "Béo hay không, sau này anh chỉ được thích một mình em thôi đấy."

Từ Mạc Đình như muốn phì cười, nhưng trong đôi mắt thẳm sâu lại ăm ắp sự yêu thương chân thành. An Ninh bị anh nhìn đắm đuối liền thấy ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

"Không thể nào!" Một tiếng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên.

An Ninh không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Mạc Đình cười khẽ, thật thà nói: "Không thể có ai khác nữa."

Đang tuổi thanh xuân, giữa bao la biển người, tìm được người mình yêu, được người ấy yêu lại, đó đã là hạnh phúc lớn nhất trong đời người rồi.

Qua một lúc lâu, An Ninh mới khẽ "ừm" một tiếng.

Ăn cơm xong, hai người ra ngoài lúc đã gần mười một giờ trưa. Nghĩ đến việc hôm nay anh phải về, trong lòng cô cảm thấy quyến luyến, không nỡ rời xa. Nhưng cô biết mình không thể tùy tiện, anh vốn là người bận rộn, hơn nữa cũng sắp Ba mươi Tết rồi, phải để anh về nhà ăn Tết với gia đình.

Xe đi chầm chậm, trong xe rất yên tĩnh, tay phải của Mạc Đình vẫn nắm chặt tay cô.

Hôm nay, nhiệt độ ngoài trời xuống dưới không độ, cho dù là giữa trưa nhưng vẫn như có làn sương giăng trong không khí, trên đường xe cộ thưa thớt.

An Ninh nghiêng đầu nhìn anh, nói nhỏ nhẹ: "Lên đường cao tốc anh lái chậm lại nhé!"

Tay trái của cô bị nắm chặt hơn, khóe miệng khẽ nở nụ cười, cô lại nói: "Ăn Tết xong, em đi thăm con mèo của anh."

Từ Mạc Đình thở dài, mãi mới mở miệng nói rất nhẹ: "Anh muốn ngày nào cũng được ở cùng em."

Má An Ninh ửng hồng, tim đập rộn ràng, cô biết đó không phải những lời đường mật, mà đó là ý muốn chân thành của anh.

Từ Mạc Đình đỗ hẳn xe lại bên đường, chiếc Volvo của cô ở ngay trước mặt. Chưa xuống xe, An Ninh đã nhìn thấy nhà hàng hôm qua ăn mì, Tường Vi và một đôi nam nữ vẫn ngồi chỗ cũ.

Nghĩ lại cuộc nói chuyện điện thoại với Tường Vi lúc trước, cô quay sang hỏi người đang ngồi ghế lái: "Anh có muốn gặp đám bạn Tường Vi một lát không?" Nói xong, cô chỉ chỉ tay về phía đang buông rèm ở đối diện.

"Thôi, em lên xe lấy chìa khóa đi, anh đợi em."

"Vâng!" Haizz! Nghĩ thôi cũng biết anh không có hứng thú. Cô đã xuống xe rồi lại ngập ngừng: "Thế em qua đó chào Tường Vi một cái nhé?"

Mạc Đình cười gật đầu: "Anh đợi em."

Anh nói hai lần câu: "Anh đợi em", hai má An Ninh ửng hồng.

Từ Mạc Đình nhìn cô chạy sang đường, bước qua hai bậc cầu thang rồi đẩy cửa bước vào nhà hàng. Anh tựa lưng trên ghế, bật nhạc, âm thanh êm dịu lan tỏa trong xe.

Lúc ấy, có người gõ gõ vào cửa kính bên ghế lái phụ, thấy có người gõ cửa, Mạc Đình hạ kính xe.

"Nói chuyện với tôi một lát, được không?

Từ Mạc Đình mở cửa xuống xe, hai tay đút vào túi quần. Chu Cẩm Trình đi lại phía anh. Từ bên nhà hàng nhìn sang, chiếc xe của Mạc Đình che quá nửa hai thân hình cao lớn.

Mạc Đình tựa vào xe, lạnh nhạt hỏi: "Anh có chuyện gì?"

"Hôm qua tôi thấy xe cô ấy để ở đây." Chu Cẩm Trình cười cười, nói: "Anh qua đây thăm Ninh Ninh?"

Biểu hiện trên khuôn mặt Từ Mạc Đình không có gì thay đổi: "Anh Chu có việc gì cứ nói thẳng."

Chu Cẩm trình không bất ngờ về thái độ lạnh nhạt của Mạc Đình, đưa chiếc túi đang cầm trên tay cho anh, trầm ngâm giây lát rồi từ từ nói: "Bên trong có một cuốn sách, là của Ninh Ninh, tôi hy vọng anh giúp tôi trả lại cho Ninh Ninh. Hồi cấp ba, Ninh Ninh bị tai nạn xe, trong cuốn sách có kẹp một bức thư, Ninh Ninh vẫn chưa kịp xem."

***

Từ Mạc Đình vuốt vuốt lên bìa sách đầy những lốm đốm, tay anh run run. Cô ấy bị tai nạn, anh cứ canh cánh trong lòng bao năm nay, thì ra... thì ra là vậy. Nhìn những vệt máu khô còn sót lại, nhiều máu quá, cô ấy bị thương nặng không? Lòng anh như thắt lại.

Từ Mạc Đình ngước mắt nhìn về cửa kính của nhà hàng phía đối diện. An Ninh đang bị bạn bè kéo lại, nụ cười vẫn hiện trên môi cô, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt không trang điểm, dịu dàng như ngọc. Trong lòng anh đong đầy bao nỗi nhớ nhung, si mê, trăm mối tơ vò.

May mà anh không thể buông xuôi. May mà từ đầu đến cuối anh không thể vơi đi nỗi nhớ. May mà anh muốn thử thêm lần nữa. May mà... cô cần anh.

***

Chu Cẩm Trình lái xe đi khoảng hơn hai trăm mét thì dừng lại chờ đèn đỏ. Nhìn qua gương chiếu hậu, đã không còn thấy nhà hàng đó nữa.

Anh nhìn những người đi bộ qua đường, tâm trạng lạnh lùng.

Lúc đầu, anh không thích thú gì khi nhìn thấy An Ninh và Mạc Đình ở bên nhau. Gạt đi những yếu tố cá nhân, anh biết nhà họ Từ vốn không thích hợp với cô. An Ninh không hề biết, so với Lý Khải Sơn, nhà họ Từ còn lâu mới "sạch sẽ" bằng, nhưng loanh quanh một vòng, hai người họ vẫn ở bên nhau. Anh cũng từng nghĩ làm thế nào để chia tách hai người họ, nhưng rốt cuộc cũng không nỡ, suy cho cùng thì An Ninh ở bên anh ta rất vui vẻ. Huống hồ, thái tử nhà họ Từ cũng chẳng phải tay vừa, giả định như chọc gậy bánh xe thì cũng chưa chắc đã thành công. Mấy lần hợp tác làm việc thì biết, tuổi tuy mới hai mươi lăm nhưng tác phong, năng lực làm việc của Từ Mạc Đình chẳng hề thua kém mình, nếu không muốn nói là hơn. Hơn nữa, anh ta lại để ý Ninh Ninh, muốn có Ninh Ninh cho bằng được, việc ấy đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Hóa ra, nhà họ Từ cũng có một hạt giống si tình.

Năm xưa, Từ Thành Thắng tính tình phong lưu, chơi bời hoa nguyệt, lại vương vấn không nỡ rời xa mẹ anh khiến bà phải tự vẫn. Cha anh vì thế mà u uất, đem gửi hai đứa con chưa khôn lớn cho họ hàng hết người này đến người khác nuôi dưỡng. Tuổi niên thiếu ăn nhờ ở đậu, học hành gian khổ, Cẩm Trình ít nhiều cũng hận nhà họ Từ, nhưng trong lòng anh hiểu rõ, mẹ anh tự vẫn vì nhu nhược, bà không yêu cha anh, lại không có được người mình yêu, nên cuối cùng mới chọn con đường tự tử. Còn cha anh, vì không chịu nổi sự thất bại trong tình cảm nên cũng không thể gắng gượng đứng dậy được.

Tình yêu là gì? Từ trước đến giờ anh chỉ coi đó là gánh nặng, là thứ phù phiếm không có thực trên đời.

Nhưng Ninh Ninh thích anh ta, anh chỉ hy vọng cô được vui vẻ, bất kể là xuất phát từ sự tự ti hay điều gì chăng nữa, anh cũng muốn cô được hạnh phúc, cho dù lòng anh sẽ hụt hẫng và trống rỗng...

An Ninh nhìn đồng hồ, mười lăm phút rồi, không biết Mạc Đình đợi mình có chán không? Tường Vi thì vẫn cứ níu rịt lấy cô, mặt mũi tươi cười hớn hở nói với cô gái ngồi đối diện: "Meo Meo nhà tôi văn võ song toàn, được đón rước vào Đại học X với danh nghĩa thủ khoa Vật lý cơ đấy."

An Ninh liếc bạn một cái, hồi trước thi tốt nghiệp cấp ba còn không phát huy được hết khả năng, nói gì đến thủ khoa Vật lý, còn cách điều ấy một quãng xa lắm.

"À, thế à!" Đối phương cũng cười cười, khoác lấy tay bạn trai, nói với Tường Vi: "Mấy bạn đều là nhân tài của các trường đại học danh tiếng, bọn tôi tốt nghiệp cao đẳng xong đi làm luôn thì không so được rồi, nhưng đọc sách quá nhiều chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ mình là con mọt sách sao?"

Tường Vi "à" lên một tiếng, chỉ vào Meo Meo, bảo: "Đã từng thấy con mọt sách nào xinh đẹp như vậy chưa?"

"..."

Thôi cũng được, thỉnh thoảng hy sinh một chút cũng chẳng đáng gì, chỉ cần Tường Vi vui là được, với lại, xấu tốt gì thì Vi Vi cũng đang tâng mình lên, không thể lờ đi ý tốt của người khác.

Sắc mặt hai người ngồi đối diện rất phức tạp, cô gái cay cú trong lòng nhưng nhất thời không phản bác được, còn chàng trai có vẻ cũng ngại, chỉ hơi gật đầu với An Ninh. An Ninh đương nhiên là sao cũng được, chỉ bảo: "Thực ra, trong bộ gien người có trên sáu mươi phần trăm ngoại hình và trí tuệ là tỷ lệ thuận."

Vừa nói xong câu đó thì thấy Tường Vi giựt giựt tay mình, lại thấy cô gái ngồi đối diện cứ nhìn mình cười hi hi khiến cô có cảm giác không biết phải làm sao. Quả nhiên, đối phương nói: "Đúng rồi, cô Lý, hôm qua cô đi cùng bạn, có phải bạn trai không? Sao hôm nay anh ấy không đi cùng?"

Tường Vi cười, nói: "Bạn trai Meo Meo không phải ai cũng có thể tùy tiện gặp được."

"À, thì ra là thế!"

An Ninh nghe hai người đó nói chuyện, bề ngoài thì thân như chị em, bên trong lại cứ lạnh như băng, ăn miếng trả miếng từng câu một, liền cảm thấy không nên ở lại nữa. Đang định chào về thì thấy tự nhiên không ai nói gì, tất cả đều yên lặng, chỉ thấy cô gái ngồi đối diện ngó ra phía sau lưng mình, cô liền quay đầulại một cách vô thức. An Ninh chớp chớp mắt, đứng dậy: "Anh... Sao anh lại vào đây? Có phải tại đợi lâu quá không?"

Mạc Đình đứng ở chỗ ngược sáng nên không nhìn rõ biểu hiện trên khuôn mặt anh, nhưng giọng nói thì vẫn êm dịu như thế: "Ừ, lâu quá, đi được chưa?"

>_< "Sắp rồi!" Đoạn quay đầu lại nói với Tường Vi: "Vi Vi, tôi đi trước đây, có gì liên lạc sau nhé!"

"Ừ, được!" Tường Vi cũng đứng dậy nói với Từ Mạc Đình: "Em rể, lâu lắm không gặp."

Từ Mạc Đình đáp một tiếng, đối với bạn của An Ninh, xưa nay anh rất ôn hòa: "Ừ, tôi đưa An Ninh đi trước đây."

"Ừ, đi cẩn thận nhé!" Tường Vi nhìn theo tiễn hai người ra khỏi cửa rồi mới ngồi xuống, cười bảo: "Thế nào gọi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp điển hình?"

Ra khỏi nhà hàng, người bên cạnh An Ninh vẫn không chịu buông tay cô ra, cũng không nói gì, tuy không khác gì bình thường nhưng cô cảm giác hình như có gì đó không phải. Cô nghĩ chắc vì bắt anh đợi lâu quá, nên vội vàng cười hì hì tỏ vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, để anh đợi hơn hai mươi phút, em mời anh uống gì nhé, anh muốn uống gì em mua?" Vừa nói, cô vừa chỉ tay vào quán trà đối diện.

"Em mua cái gì anh uống cái đó." Giọng Từ Mạc Đình trầm xuống.

"Thế em mua một cốc trà khổ đinh, đắng lắm đấy, anh uống không?"

"Được"

"..."

Anh nói được nhưng cô sao nỡ để anh uống thứ trà đắng ngắt ấy chứ! An Ninh cười cười, định dứt tay ra chạy đi mua trà, nhưng không được. Từ Mạc Đình bảo: "Để anh đi cùng em."

Hai người bước vào trong quán, An Ninh mua hai cốc nước chanh. Ra ngoài rồi, người bên cạnh hỏi cô: "An Ninh, có muốn về cùng anh không?"

An Ninh sững sờ: "Về thành phố X?"

"Đúng vậy!" Mạc Đình cười cười. "Em muốn gặp mẹ em không? Anh đưa em đi, ngày kia anh lại đưa em về."

Gặp mẹ? An Ninh động lòng, nhưng... "Hay là thôi, phiền phức lắm." Hơn nữa, gặp rồi lại đi, mẹ lại buồn, đương nhiên, cô cũng không muốn Mạc Đình phải đi đi lại lại hai lần.

"Không phiền đâu!" Từ Mạc Đình nhìn cô, nói: "Coi như là em đi cùng anh, được không?"

"À..." An Ninh chẳng biết tại sao mặt lại đỏ bừng.

Từ Mạc Đình thấy cô do dự, bèn tiếp tục nói với giọng thương lượng: "Ngày kia mới là Ba mươi Tết, em về đi chúc Tết trước với mẹ một ngày, ngày kia quay lại, anh đi cùng em."

"Thế..." Đấu tranh một lúc, cuối cùng An Ninh cũng đầu hàng. "Vậy cũng được, nhưng anh không cần phải đưa em về đâu, em tự đi xe về được."

Từ Mạc Đình nắm chặt bàn tay cô, trên mặt hiện rõ nét cười.

Một giờ chiều, xe đã lên đường cao tốc, phong cảnh từ thành phố G đến thành phố X khá đẹp, núi non điệp điệp trùng trùng, phủ đầy lá phong đỏ rực rỡ. An Ninh thích cảnh đẹp tự nhiên, lúc ngồi trên xe cảm thấy tinh thần phấn chấn. Mạc Đình thỉnh thoảng nghe cô nói một, hai câu, trong lòng cũng đủ đầy.

Đến địa phận thành phố X khoảng lúc bốn giờ. Sau khi rời đường cao tốc, An Ninh dựa vào ghế ngủ một lúc. Đến thành phố cũng đúng giờ tan tầm đông đúc, Từ Mạc Đình cho xe giảm tốc độ. Nhạc trên xe vẫn du dương, dịu nhẹ, so với thế giới ồn ào ngoài kia thì trong xe rất thanh tĩnh, yên ả.

Đến nơi, Từ Mạc Đình dừng xe rồi quay sang nhìn An Ninh vẫn đang ngủ ngon lành, ngập ngừng một lúc, anh nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, trong lòng anh dâng trào cảm xúc yêu thương, sự mãn nguyện và quyến luyến.

An Ninh vẫn không động đậy, lát sau mới quay sang ôm lấy anh một cách bản năng, bàn tay vẫn còn lạnh thò vào trong áo anh từ lúc nào. Mạc Đình thích lắm những lúc cô gần gũi như thế, sau đó lại hôn cô, ngập ngừng...

Từ Mạc Đình trước giờ vốn là người luôn bình tĩnh, tự khắt khe với mình, vậy mà bây giờ, anh dường như đã mất kiểm soát, nhưng cảm giác mất kiểm soát ấy lại khiến anh thấy vui.

Anh dừng lại, dịu dàng nói: "Đến nhà em rồi. Anh lên với em, gặp mẹ em một lát."

"Ồ, được!" Cô mơ màng, chỉ nghe lời anh theo quán tính.

Từ Mạc Đình mỉm cười và giúp cô cởi dây an toàn. Hai người đẩy cửa xe bước xuống, lúc đó An Ninh mới hỏi: "Anh thực sự muốn lên bây giờ?"

"Sao? Em không muốn à?"

An Ninh nhìn anh: "Là lần trước anh nói, anh muốn gặp mặt chính thức."

"Ừ, sính lễ mai đưa sang, hôm nay gặp trước."

"..."

Mạc Đình mỉm cười, dắt tay cô. Mới đi được hai bước, An Ninh liền dừng lại.

"Sao vậy?"

An Ninh nhìn về phía trước: "Mẹ em... còn có... các bác."

Mạc Đình quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh bồn hoa có mấy người đang đứng nói chuyện. An Ninh nói nhỏ: "Mấy bác em rất khó đối phó. Hay là, để hôm khác..."

Từ Mạc Đình lắc đầu, dắt tay cô đi thẳng tới đó.

Bác cả là người đầu tiên nhìn thấy hai người đang đi đến, bất giác ngẩn người: "Ninh Ninh!" Sau rồi thấy người đang tay trong tay với cô lại thêm một phen sững sờ.

Mẹ An Ninh nhìn thấy con gái liền bước tới đầy phấn chấn: "Ninh Ninh! Sao con lại về?"

An Ninh tự động chạy về nhà, lại còn dắt theo bạn trai, mấy bác, mấy dì bỗng chốc xôn xao. Vào trong nhà, bác cả săm soi từ trên xuống dưới chàng thanh niên cao lớn, tuấn tú. Không thể kén chọn hơn được, làm mai mối bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy chàng trai tuyệt như vậy, thái độ của cậu ta cũng lịch sự, lễ phép, mấy bà bác chỉ trực gật đầu cái rụp: "Con mắt của Ninh Ninh cũng khá đấy chứ!"

Bác hai hỏi: "Cậu học cùng trường với Ninh Ninh, giờ đang đi làm gì vậy?"

"Dạ, cháu làm ở viện Kiểm sát."

Bác hai kinh ngạc. Tuổi trẻ như vậy... Thật là ghê gớm!

Mẹ An Ninh nhìn anh, ôn hòa bảo: "Mạc Đình phải không? Cháu với Ninh Ninh bao lâu rồi? Tính khí nó vẫn còn trẻ con, cháu phải bao dung một chút nhé!"

Từ Mạc Đình cười, bảo: "Vâng ạ!"

Lý cô nương đang ở trong bếp pha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net