6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Ninh trở về ký túc xá, vừa tới dưới lầu đã nhìn thấy từ xa một chiếc xe đang đi đến, chắn đường cô, người trên xe mở cửa bước xuống: "Ninh Ninh."

"Chú Hoắc." An Ninh có chút bất ngờ, chú Hoắc là lái xe của ba cô, lái xe từ hồi cô học tiểu học, với cô xem như rất quen thân, không ngờ là chú ấy đến chở cô.

"Mấy năm rồi không gặp cháu, đã xinh đẹp đến thế này rồi." Đối phương tươi cười: "Đi thôi, ba cháu nói đã gọi điện cho cháu rồi." An Ninh rất muốn lâm trận bỏ trốn: "Chú Hoắc, ngày mai cháu đi có được không?"

"Cháu nói xem." Chú Hoắc giữ lấy cô: "Cô bé, trốn được một thời gian không thể trốn cả đời, huống hồ chú đã đến đây rồi, cháu nhẫn tâm để chú về tay không sao?"

"Nhẫn tâm?"

Chú Hoắc sửng sốt, sau đó lập tức cười ha hả: "Ninh Ninh, chả trách cậu Chu nói cháu thay đổi không ít."

Chuyến đi này nói dài, thực ra cũng không dài, dọc đường đi An Ninh nhìn khung cảnh trôi qua, thái độ ít nhiều tỏ vẻ miễn cưỡng, chú Hoắc nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Ninh Ninh, ba cháu thường nhắc tới cháu, cháu vẫn là niềm tự hào của ông ấy."

"Dạ."

Lý Khải Sơn vừa cười, vừa rót trà cho con gái: "Dạo này con bận lắm à?"

"Vẫn tốt ạ." An Ninh ngoan ngoãn cầm cốc trà, từ từ uống.

Món nguội đưa lên, Lý Khải Sơn dặn người phục vụ dọn cơm lên trước, nói: "Năm nay con lại thực tập ở Long Thái à? Sinh viên vẫn phải coi học hành làm trọng. Nửa năm nay ba thiếu quan tâm đến con, mà có chuyện gì, con cũng không chủ động nói với ba, Cẩm Trình nói con hình như đã chính thức có bạn trai."

"Ba, con cảm thấy ở Long Thái rất tốt."

"Ba không nói công ty đó không tốt, nhưng con chưa tốt nghiệp, không cần đi làm sớm như thế." Ngữ khí của ông lộ vẻ không hài lòng: "Mẹ con nghĩ như thế nào?"

An Ninh cúi đầu, không muốn nói nhiều.

Lý Khải Sơn cũng không miễn cưỡng, người cha như ông cũng đã lực bất tòng tâm, chỉ là ông vẫn muốn kiên nhẫn với con gái: "Tốt ngiệp rồi, hay là đến chỗ ba làm việc?"

Nét mặt cô có chút buồn khổ: "Ba, con không muốn rời xa nơi đó."

"Ninh Ninh, con không cần phải vì đám bạn nhất thời đó mà đánh đổi tương lai, mẹ con..."

"Nhưng mà ba à," An Ninh nhẹ giọng cắt ngang, "Tương lai như của ba đối với con cũng không phải là thứ con mong muốn."

Lý Khải Sơn nhìn cô, thở dài: "Có chính kiến không phải là chuyện xấu, nhưng chuyện công việc con đừng kết luận sớm như vậy, con hãy suy nghĩ thêm một chút, sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của con đâu."

Ba cô hiếm khi có thái độ mềm mỏng, cô cũng cố gắng hợp tác, mà ba cô không hỏi vấn đề "bạn trai", chỉ vì ông cảm thấy không quan trọng, thực ra, như thế cũng tốt.

Từ Mạc Đình không giống những người như cô, anh lúc nào cũng có thể tự do ra đi, mà bản thân cô cũng không hẳn đã đâm vào quá sâu, cho nên như vậy cũng tốt.

An Ninh dụi dụi đôi mắt hơi mệt mỏi.

Lý Khải Sơn lại hỏi một vài chuyện học hành, An Ninh trả lời câu được câu chăng. Ăn bữa tối với ba xong, cô muốn tự mình bắt xe về trường, nhưng ba cô nhất quyết đưa cô về. Xuống xe dưới lầu ký túc xá, bỗng nhiên cô dừng lại. Người đang đứng bên trụ cột hành lang chính là Từ Mạc Đình, còn anh lúc nhìn vào đôi mắt của An Ninh, hai tay đã đút túi quần từ từ bước lại.

"Em về muộn vậy?" Ngữ khí của anh không có một chút thiếu kiên nhẫn khi chờ đợi.

An Ninh vẫn đứng nguyên tại chỗ, đối diện với Từ Mạc Đình dường như trước sau cô không hững hờ: "À... anh có thể gọi điện cho em mà."

"Máy em hết pin rồi." Anh mỉm cười.

"Ý?" An Ninh lấy máy ra xem, quả nhiên là vậy.

Lý Khải Sơn cũng đã xuống xe, nghe thấy cuộc trò chuyện, hơi hiểu ra, chỉ gật đầu với hai người, không đứng lại lâu. Khi chiếc xe màu đen rời khỏi cổng trường, Hoắc Trung mở miệng: "Bí thư, anh ta hình như là cháu trưởng nhà họ Từ."

"Cậu ta đích thực là một nhân tài." Lý Khải Sơn cười nói: "Bọn trẻ yêu đương, chỉ là phù phiếm. Ra ngoài xã hội rồi, đối mặt với nhũng vấn đề thực tế, có thể có mấy đôi viên mãn chứ."

"Đúng vậy."

Lúc này hai người vừa rẽ qua khu ngoài trời, liền có người cao giọng hét lên một câu, An Ninh quay đầu lại, không khỏi thở dài, người này có phải là gắn máy theo dõi trên người cô không?

Nữ sinh đã chủ động tiến đến, trên mặt treo một nụ cười không thể đoán định: "Trăm nghe không bằng một thấy, Từ sư huynh."

Từ Mạc Đình không quan tâm, anh chỉ liếc nhìn một cái, nhưng vì trước đó đã xem một clip, hơn nữa còn xem ba lần, cho nên anh có chút ấn tượng với nữ sinh đứng trước mặt, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

"Tôi là bạn của An Ninh, ban đầu tôi nghĩ chị ta đến đây gặp ai đó, ha ha, không ngờ là Từ sư huynh, nên tôi có chút kinh ngạc mà thôi."

An Ninh ngại khi có Từ Mạc Đình ở đây, không tiện nổi giận, chỉ là cô cảm thấy không thoải mái.

Mạc Đình chỉ nói một câu: "Tôi yêu cô ấy." Cho nên tôi có thể bao dung tất cả.

Đây là một câu bày tỏ trần trụi, không chỉ cô nữ sinh nọ, mà ngay cả An Ninh cũng trở tay không kịp. Từ Mạc Đình vẫn luôn kín đáo, làm người khác khó đoán lại đột nhiên thẳng thắn biểu lộ, quả là vô cùng chấn động.

Tim An Ninh đập thình thịch, có thể nói là... dữ dội. Cô chưa kịp bộc lộ cảm xúc, đã bị Từ Mạc Đình dẫn đi, quyền sở hữu có thể thể hiện ra cho người ngoài thấy, nhưng hành động thân mật anh sẽ không hào phóng biểu diễn cho người hay đưa chuyện.

Khi người nào đó tỉnh táo lại, đã phát hiện mình đang ở con đường nhỏ vắng vẻ.

"Em..." Lúc này An Ninh không còn điều khiển được ánh mắt mình, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô làm cô cảm thấy có chút mê hoặc, cảm giác ấy từng chút từng chút ngấm vào cô, khiến lòng cô xao động.

Hôm đó cô đã nói những gì, rốt cuộc chính cô cũng quên mất, chỉ nhớ ánh trăng mông lung chiếu lên người anh, cũng chiếu lên người cô. Lúc hôn cô anh luôn thì thầm gọi tên cô, anh để hơi thở ấm áp của mình len lỏi trên cổ cô.

Nhưng có một điểm mà An Ninh sẽ không biết, người con trai lúc này giây phút đó hơi lộ ra vẻ thâm trầm.

"Anh có thể không đi không?"

Anh có thể không đi không? Anh có thể không đi không... Cô mở to mắt nhìn ánh đèn trong phòng, sắc mặt có chút thẫn thờ, cả khuôn mặt cũng từ từ nóng lên. Đây rốt cuộc là mơ hay là... An Ninh không thể xác định, cho nên, cô vô cùng bối rối.

Đợi đến khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cô nghe thấy Mao Mao giường dưới mò mẫm vào toilet.

"Mấy giờ rồi?"

Mao Mao giật mình: "Dậy rồi à, để tôi xem... sáu giờ mười lăm phút."

Lúc điện thoại vang lên, Triều Dương cũng bị làm cho tỉnh giấc: "Ai mà thất đức thế, hãy còn sớm đã phá giấc mơ của người khác!"

An Ninh sa sầm: "Xin lỗi, là di động của tôi."

Mao Mao đã đi ra, đưa máy cho Meo Meo. An Ninh xem là số lạ, do dự một lúc mới nghe máy, đối phương vừa nghe đã nói một câu thành tâm: "Xin lỗi."

An Ninh không nhận ra là ai: "Anh là?"

Lần này là đổi lại là đối phương im lặng mấy giây: "Giang Húc."

"Ờ, có chuyện gì không?"

"An Ninh, anh rất xin lỗi, sự tình đến giờ anh mới biết. Cô ta không làm gì em chứ? Cô nữ sinh này là sư muội trước đây anh đã từng dạy kèm, hành động có chút ngỗ ngược..."

An Ninh ho nhẹ một tiếng, không thể không mở miệng cắt ngang: "Ngại quá, Giang sư huynh, bạn cùng phòng em vẫn đang ngủ, có chuyện gì để sau hãy nói được không?"

"..."

Trong lúc đối phương im lặng, An Ninh đã cúp máy, Triều Dương nằm đối đầu với cô nói một câu: "Có một số người trong mọi trường hợp giao tiếp đều là một tay lão luyện, nhưng lại không lộ ra sự ưu tú của mình, chỉ có thể nói thực tế mà không cần khéo léo, nịnh nọt."

"Tôi biết."

Cả ngày hôm nay, An Ninh bận tối mắt, đầu óc cô thi thoảng lại trống rỗng, nhưng lúc làm thí nghiệm vẫn cần phải tỉnh táo.

Đồng sự Giai Giai mang vào một cốc trà Cát Lâm, mùi thơm lan tỏa khắp phòng, lúc An Ninh ngẩng đầu lên đã thấy cô ấy ngồi nửa mông trên bàn, trà đã đặt bên tay cô.

"Cảm ơn."

"Hôm qua cô không tới, chúng tôi thu thập ý kiến mọi người, cô gái ngoan ngoãn hiền thục như cô lại có cuộc sống riêng tư thần bí như vậy." Cô ấy nói xong tặc lưỡi.

An Ninh thở dài: "Cô muốn biết điều gì?"

Giai Giai nghiêng người qua: "Có ảnh tự sướng của anh ấy không? Bán nude hay nude cả đều được."

Hóa ra là người ta bị những thứ lóa mắt hấp dẫn, An Ninh tự an ủi mình, cố không vượt giới hạn. "Không có."

Giai Giai đứng dậy, hai tay ôm ngực bỏ đi: "Thật đáng tiếc, đành phải tưởng tượng bộ dáng điển trai khi anh ấy mặc Âu phục vậy, sau này sẽ ngắm khuôn ngực bán nude sau, ôi, sự khác biệt tuyệt đối có thể làm người ta mê mẩn tâm trí."

"..."

"Hây hây, An Ninh à, có một người bạn trai như vậy áp lực rất lớn phải không?" Đối phương bộc lộ vẻ mặt rất thông cảm, nhưng lại nhắc nhở cô: "A Lan nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô đâu, Amen."

Vừa tan làm, thành phần yêu gia đình trong công ty đã nhao nhao cả lên, An Ninh thu dọn xong đồ rồi cùng đám Giai Giai rời khỏi tòa nhà, sau đó cô nhìn thấy... một bóng người đứng ở phố đối diện, thanh cao xuất chúng, lúc nào cũng có vẻ cuốn hút người trên đường, An Ninh lập tức "a" lên một tiếng, không thể nói là thảm thiết, nhưng kinh ngạc thì nhất định là có.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, anh không lập tức đi tới, mà đứng yên một lúc, sau đó mới cho tay vào túi quần, từ từ tiến lại gần, thần thái tự nhiên nhàn nhã, dường như việc anh xuất hiện ở đây là hết sức bình thường.

Từ lúc anh bước tới đến lúc anh đứng trước mặt cô, An Ninh có thể cảm thấy những ánh nhìn đang nổ lách tách xung quanh mình.

Nhưng Từ Mạc Đình không hề chú ý tới mọi người xung quanh: "Đi thôi."

"Mạc Đình..." An Ninh khẽ kéo áo anh.

"Sao vậy?"

Cô chỉ chỉ cách đó hai mét: "Họ muốn làm quen với anh."

An Ninh mơ hồ cảm thấy anh cau mày, được rồi, địa chủ cũng đau đầu rồi.

Từ Mạc Đình tuy cau mày nhưng vô cùng hợp tác, mặc cho người nào đó giới thiệu anh với hai nữ sinh. A Lan với Giai Giai cũng xem như biết giữ ý, sau khi "nói chuyện vui vẻ" đưa mắt ra hiệu với An Ninh rồi rút lui. Cô đang muốn qua đường, nhưng bị Từ Mạc Đình nắm lấy cổ tay, bàn tay anh trượt xuống lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Đến khi hai người ngồi vào trong xe, khuôn mặt An Ninh mới đỏ bừng lên, cô hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Muốn đến thì đến." Ngay cả cái cớ anh cũng không muốn nói. Lúc nổ máy anh mới hỏi: "Em muốn đi đâu ăn cơm?"

"Ách, em chưa đói."

Mạc Đình nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Vậy đi cùng anh đến chỗ này nhé."

Anh lái xe một mạch đến bãi biển, An Ninh nhớ chị họ đã từng nói: "Bờ biển Trung Quốc là nơi để đánh cá, bờ biển nước ngoài mới là để du lịch." Có điều, hiếm thấy vùng biển của thành phố X xanh biếc trong vắt đến vậy, sóng biển xô bờ cát, trong không khí có mùi vị ẩm ướt mằn mặn.

An Ninh xuống xe trước, đi được mấy bước, quay lại thấy Từ Mạc Đình vẫn đang dựa vào cạnh xe, hai tay đút túi quần, cử chỉ biếng nhác, người này hôm nay tâm trạng rất tốt sao? An Ninh nghĩ.

Mạc Đình sờ thứ trong túi quần, vẫy tay gọi cô: "Em lại đây."

An Ninh hồ nghi quay đầu lại, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay nắm lấy cổ tay cô, An Ninh cảm thấy cổ tay hơi lạnh, cúi đầu phát hiện là một vòng ngọc trai lấp lánh, màu tím hồng.

Cô giơ tay lên lắc lắc: "Hơi giống màu máu."

"Trên đó đã được yểm bùa."

"Á?"

Mạc Đình gập người bật cười: "Em sợ à?"

An Ninh trừng mắt nhìn anh: "Mặc dù em tin trên thế giới này có ma quỷ, nhưng cũng tin ma quỷ không hại người."

"Còn với em, những điều anh nói, không đủ độ tin cậy, hay cảm giác an toàn sao?" Ánh hoàng hôn chiếu vào đôi mắt sâu của Từ Mạc Đình.

An Ninh nhìn anh như có suy nghĩ, đối phương thở dài, một nụ hôn êm dịu như nước, cháy bỏng, tinh tế, lôi cuốn bỗng đặt xuống môi cô, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc hai giây rồi rời xa.

"Em không biết anh nhớ em đến nhường nào, sao anh có thể bỏ đi chứ."

Đây là lần đầu tiên anh nói một câu gợi tình như thế, Từ Mạc Đình lần nữa dùng nụ hôn như chuồn chuồn điểm nước để che đậy sự hồi hộp của mình.

An Ninh nhắm mắt bám vào vai người đối diện, cũng không biết là ai mất đi sức kiềm chế trước, từ từ xâm nhập vào khoang miệng đối phương.

Trên bãi cát, những người đi qua đều ngoái nhìn đôi tình nhân ấy.

"Tuổi trẻ thật là giỏi."

"..."

Sau đó, người nào đó cúi đầu đỏ mặt, bị kéo đi dạo bên bờ biển.

"Hai mươi tư tuổi cũng không thể xem là bé nữa rồi, đúng không?"

"Có thể kết hôn rồi."

"..."

"Mạc Đình, em yêu anh."

Tốt, anh vẫn rất bình tĩnh. An Ninh thừa nhận quả nhiên cô không phải là đối thủ của anh. Di động của Từ Mạc Đình vang lên, anh nghe mấy câu, sau đó quay sang hỏi cô: "Em nói chuyện với mẹ đi."

An Ninh thực sự trở tay không kịp, trừng mắt với người trước mặt, cất tiếng chào "cháu chào bác" nhỏ đến không thể nghe thấy, "... bọn cháu đang ở bên ngoài, không, không, sẽ về ăn ạ, dạ... anh ấy... ách, không đúng, là cháu muốn đến bãi biển đi dạo... Mạc Đình dẫn cháu tới... dạ, lập tức về ngay ạ..."

Lúc cúp máy An Ninh thở phào một cái.

Người bên cạnh nói: "Em muốn đi tiếp cũng được."

An Ninh trừng mắt: "Sao lúc trước anh lại hỏi em muốn đi đâu ăn cơm hả?" Rõ ràng là khiến cô hiểu lầm.

"Không phải em nói là chưa đói sao?" Sao anh có thể phủi sạch sành sanh chứ?

"Em đói rồi." Lần này cô đói thật, quả nhiên đấu với người của khoa Ngoại giao, thật quá hao tâm tổn sức!

Kết quả là bữa đại tiệc đó cuối cùng cũng không được ăn. Lúc đi được nửa đường, An Ninh đột nhiên đau bụng, mà đau rất dữ dội, cô có cảm giác "ông trời muốn diệt ta."

"Mạc Đình, hôm nay có thể không đi được không? Em muốn về ký túc."

"Em sao rồi?" Từ Mạc Đình nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, vội dừng xe bên vệ đường.

Lúc này anh muốn cô nói sao đây: "Chỉ là hơi... đau bụng."

Từ Mạc Đình đúng là Từ Mạc Đình: "Đến kỳ rồi à?"

"..."

Khuôn mặt cô đỏ gay, anh đưa cô về ký túc, giữa đường còn dừng xe trước cửa một siêu thị, "Đợi anh một chút."

Lúc quay lại, trên tay xách một túi đồ, ngay cả trà gừng, đường đỏ cũng có. "Em có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"

Bị thái độ "mở" của anh ảnh hưởng, An Ninh buột miệng nói: "Ngày đầu tiên của mỗi kỳ đều bị đau, bệnh viện cũng không chữa được, em về ngủ một giấc là khỏi. Mẹ em nói đợi kết hôn rồi triệu chứng này tự nhiên sẽ hết."

Câu nói cuối cùng làm An Ninh ba ngày liền ở trong trạng thái muốn "chết" cho xong.

Mao Mao thấy người nào đó thẫn thờ trong toilet nửa ngày không ra, nói: "Meo Meo, bà không phải bị "treo máy" rồi chứ?"

An Ninh: "Tôi muốn chết."

Triều Dương bật cười: "Vừa nãy lúc em rể đưa bà lên, A Tam cô nương của Di HồngViện bên cạnh và Đinh Đinh cô nương của Lệ Xuân Viện đối diện đều ngưỡng mộ bà, ngưỡng mộ muốn chết."

An Ninh kiệt sức mở cửa, rửa tay xong liền bò lên giường.

Mao Mao hỏi: "Bà đau lắm à, tôi pha cho bà cốc trà gừng, bà uống một chút đi!"

"Không uống."

A Mao rớt lệ chạy sang Triều Dương: "Dương Dương ơi, Meo Meo bắt nạt người ta quá!"

Tối đó Từ lão đại gọi điện sang, An Ninh đang ngủ, thế là Mao Mao nghe máy.

"Em rể à, đúng đúng, là tôi Mao Tiểu Húc, anh nhớ à, ha ha, ha ha, ừ, uống trà rồi, ừ ừ, ban nãy còn đau đến độ mặt trắng bệch, bây giờ đỡ rồi, đáng thương chảy rất nhiều máu..."

"Mao Mao..." Giọng An Ninh yếu ớt.

Mao nào đó: "Đợi đã không thấy tôi đang... Ai da, Meo Meo bà tỉnh rồi à?"

Là do bà nói to quá đấy.

A Mao cười hắc hắc, nhét di động vào tay chủ nhân của nó: "Tôi đi tìm Tường Vy chơi đây!"

Cô có thể cúp máy không?!

"Em dậy rồi à?" Giọng đối phương trầm thấp dịu dàng.

"Ừ, em vẫn muốn ngủ." Đây không phải là kiếm cớ, không phải kiếm cớ, cô lẩm bẩm một trăm lần.

Đối phương tương đối khoan dung độ lượng: "Vậy em ngủ đi."

Nhưng hai người đều không gác máy, An Ninh thẫn thờ, rất lâu sau mới ý thức lại, ấn "tít"vào nút màu đỏ.

Cô mở to mắt nhìn ánh đèn trần mông lung trong phòng, cả khuôn mặt lại từ từ nóng lên. Đây tuyệt đối là hiện thực, An Ninh khẳng định, cho nên, vô cùng XX.

Một hôm lượn phố, mặc dù cách lần trước ra ngoài shopping cũng đã mấy ngày thế mà, "kỳ con gái" của cô đã là ngày thứ ba, tại sao lại bị dài chứ?!

Thời tiết đầu tháng Mười hai, lạnh mãi không thôi, nhưng ánh mặt trời vẫn rực rỡ. An Ninh ngồi trên bậc đá ở quảng trường đợi Mao Mao và Tường Vy "tàn sát" cửa hàng thời trang đối diện, bên trong cửa hàng tương đối lạnh, mà trong thời kỳ đặc biệt này phơi nắng có lẽ an tòan hơn một chút.

Đợi đến mức tâm trạng ngao ngán, An Ninh bắt đầu hát linh tinh, ca từ lẫn lộn, một đứa hỏi: "Cô ơi, đến KFC đi đường nào ạ?"

"Gọi chị thôi, nếu không chị ấy sẽ không trả lời bạn đâu." Đứa thứ hai nhắc nhở.

"Chị ơi, đến KFC đi đường nào ạ?"

An Ninh: "..."

Lúc Mao Mao và Tường Vy đi ra, thấy An Ninh đang chỉ đường cho hai đứa bé, Mao Mao lập tức phê bình: "Đúng là làm người khác giận sôi lên, đứa bé mấy tuổi cũng không tha, cẩn thận không em rể diệt bà đó." Nói xong cười lớn ba tiếng "hàm ý sâu xa."

Hai đứa bé bị dọa cho giật mình, vội vàng tạm biệt An Ninh rồi chạy mất.

So với mụ phù thủy Mao Mao, thì "cô" An Ninh gần gũi đáng yêu chán!

Ba người đi đếm McDonald's ăn trưa, Mao Mao lướt đi gọi món, cô nàng đợt này đang theo đuổi một chàng, nên tâm trạng thoải mái, thế là mấy vị khách được mời nhiệt tình.

Tường Vy cảm thán: "Xem ra tôi còn muốn tìm bạn trai của bạn trai hơn là tìm bạn trai."

Đường phố vào đông thật đẹp, An Ninh đang ngắm cảnh, bỗng nhìn thấy... Trương Tề bị một nam sinh lôi lôi kéo kéo, cuối cùng cũng cố kéo được tay Trương sư huynh, thu hút không ít ánh nhìn lén của người qua đường, họ đi đến khu chiếu phim gần đài phun nước của quảng trường.

Quá... quá bạo lực rồi.

Phản ứng đầu tiên của An Ninh là nhắn tin cho người nào đó.

"Mạc Đình, em nhìn thấy Trương sư huynh (lớn hơn cô một khóa nên An Ninh gọi là sư huynh, đương nhiên không tính người nào đó), anh ấy đi cùng với một nam sinh." Không phải An Ninh muốn buôn chuyện, chỉ là qua ngạc nhiên.

Đối phương đáp: "Ừ."

Lạnh lùng quá đi mất, An Ninh bực mình: "Điều em nói với anh là sự thật đó."

"Có hơi hợp lý." Quả nhiên là lão đại Từ Mạc Đình. Không đợi An Ninh cảm thán xong, đối phương liền gọi lại: "Em bây giờ đang ở đâu?"

"Hả?"

"Anh tới đó." Anh dừng lại một chút, rồi giải thích: "Đi mua máy tính với anh."

Mười lăm phút sau, một vóc dáng anh tuấn xuất chúng bước vào cửa tiệm McDonald's. Mao Mao giơ tay: "Em rể, ở đây!" Tiếng gọi của cô thu hút mọi ánh nhìn xung quanh, Từ Mạc Đình ung dung bước tới, gật đầu với hai người trước mặt, khi nhìn thấy đồ uống trước mặt An Ninh, anh cau mày: "Sao lại uống đồ lạnh?"

An Ninh vô cùng nhanh trí chuyển chủ đề: "Chúng ta đi thôi."

Dưới sự vui mừng đưa tiễn của Mao Mao và Tường Vy, An Ninh chủ động bị kéo ra khỏi hiện trường.

Khu công nghệ ở ngay gần đó, cho nên hai người chỉ cần đi bộ sang, lúc đi qua quảng trường lại gặp phải hai người bạn nhỏ, tay ôm suất combo, nghiêng đầu nhìn An Ninh, đồng thanh gọi "Chị ơi".

"Ừ." An Ninh vui vẻ trả lời, Từ Mạc Đình như có suy nghĩ gì đó, liếc nhìn cô.

Lúc đến nơi, Mạc Đình đi ngay đến gian hàng một nhãn hiệu nổi tiếng.

An Ninh đi lòng vòng quanh gian hàng: "Mạc Đình, chiếc này, chiếc này cũng rất được." Trước đây khi cô mua máy tính có tra qua thông tin, nhưng hồi đó đắt quá nên không dám mua.

Mạc Đình liếc mắt nhìn qua, nói: "A Đinh, phiền cậu cài đặt cả chiếc kia một thể, sau đó đưa đến chỗ tôi, cảm ơn nhé."

"Không vấn đề gì."

An Ninh có đôi chút kinh ngạc, nhưng Từ Mạc Đình đã mua xong và quay lại, sự thực là muốn mua là mua thôi sao?

Lúc hai người đi ra, An Ninh nhẹ nhàng thuyết giáo: "Anh có nhiều tiền không? Mua hai cái làm gì?"

Đương sự chỉ nói: "Sau này em dùng là được rồi."

"..."

Hôm đó Mạc Đình không lái xe về trường. An Ninh nghi hoặc: "Chúng ta còn phải đi đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net