Chương 38: [Gặp mặt]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi khóc một trận dữ dội, những uất ức và bất bình trong lòng đã được trút bỏ, Tống Kinh Hi cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau đó, Tống Lập Thanh đã gọi điện cho cô rất nhiều lần.

Đúng như Chu Hoài Ngạn đã nói, thực lòng cô không hề muốn cắt đứt liên lạc với ông ấy, cũng không muốn thôi không nói chuyện với ông ấy mãi mãi.

Thế là cuối cùng cô không nhịn được nhấc máy, nghe Tống Lập Thanh ở đầu bên kia giải thích với cô rằng ông ấy rất quan tâm đến cô, dù ở nước ngoài nhưng không ngày nào là không nhớ đến cô. Chỉ vì lúc đó ông ấy đang rơi vào tình thế khó khăn, nên ông ấy mới nghĩ đến việc sẽ liên lạc lại với cô vào thời điểm thích hợp hơn.

Về chuyện có em gái thì thực sự chỉ là một tai nạn.

Nhưng ông ấy sẽ không vì chuyện có thêm một cô con gái mà bớt yêu thương cô lại.

Tống Kinh Hi nghe xong không nói gì cả, nhưng cũng không cúp điện thoại.

Tống Lập Thanh biết cô đã mủi lòng, bèn vội vàng nói: "Bố đã mua vé máy bay vào thứ Sáu tuần sau rồi, tầm thứ Bảy là đến nơi. Tới lúc đó chúng ta gặp nhau nhé."

Lúc đó Tống Kinh Hi đang đứng ngoài ban công ký túc xá, qua một lúc lâu cô mới nói: "Bố về nước được bao lâu?"

"Công ty bên này vẫn chưa ổn định, bố cũng không thể ở lâu được... nhưng hai ba ngày thì không thành vấn đề."

Hai ba ngày.

Tống Kinh Hi cụp mắt xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Nếu đã bận như thế thì bố không cần phải vội về đâu."

"Về chứ, chắc chắn bố phải về! Bố với mẹ nhỏ của con đều rất nhớ con." Tống Lập Thanh nói, "Nếu con thực sự không muốn làm sinh viên trao đổi thì có thể đợi lên nghiên cứu sinh hoặc là nghỉ hè rồi qua Mỹ chơi cũng được, gia đình chúng ta có thể ở bên nhau."

"Bố đừng nói những chuyện xa vời nữa... Thôi bỏ đi, bố muốn về thì cứ về, con sao cũng được."

"Được rồi được rồi, vậy cứ quyết định thế nhé, tuần sau chúng ta gặp nhau."

"Ồ." Tuy ngoài miệng tỏ ra thờ ơ, nhưng sau khi cúp máy, trong mắt của cô vẫn phủ một lớp sương mù. Cô cố gắng kìm nén, trở về phòng ký túc xá rồi gửi tin nhắn cho Chu Hoài Ngạn, nói cho anh biết chuyện này.

Chu Hoài Ngạn hiểu cô muốn gặp bọn họ, bèn nói là đợi bọn họ về nước anh sẽ đứng ra thu xếp mọi việc.

Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua.

Tống Lập Thanh và Chu Vân hạ cánh vào buổi trưa thứ Bảy.

Hôm đó Tống Kinh Hi thức dậy rất sớm, nhưng đương nhiên cô sẽ không thừa nhận rằng mình không thể ngủ được vì háo hức mong đợi, không có việc gì làm bèn ra ngoài ban công tưới hoa.

Chu Hoài Ngạn vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy bóng lưng của cô, anh đứng yên nhìn một lúc rồi đi tới nói: "Em mà còn tưới nữa là chậu hoa này sẽ chết đấy."

"Hả?" Tống Kinh Hi nghe vậy thì lập tức dừng lại, "Có thật không ạ? Nó yếu ớt vậy sao?"

"Có một số loại hoa không thể tưới quá lâu, cũng không thể tưới một lúc quá nhiều."

Tống Kinh Hi ngẩng đầu nhìn anh: "Tiêu rồi, em vừa tưới cho chúng nhiều lắm."

Chu Hoài Ngạn nở nụ cười bất đắc dĩ: "Vậy em đứng lên đi, không thể tưới nữa."

"Ồ."

Tống Kinh Hi muốn đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên lúc đứng dậy suýt nữa đã mất thăng bằng. Chu Hoài Ngạn nhanh tay lẹ mắt tiến lên túm lấy cánh tay cô.

"Đừng cử động, đừng.... Chân em tê rần rồi!"

Chu Hoài Ngạn thật sự không nhúc nhích chút nào, nhìn cô dựa vào người anh, mặt mũi nhăn nhó rất đáng thương.

Thế nhưng tâm tư dâng trào ngày hôm đó đã khiến anh không cách nào tiếp tục che chở cô một cách đơn thuần giống như trước kia nữa, anh lặng lẽ buông lỏng tay ra.

"Khá hơn chút nào chưa?"

Tống Kinh Hi: "Ừm... khá hơn một chút rồi."

"Vậy chuẩn bị đi ăn sáng thôi."

Chu Hoài Ngạn lui ra sau rồi xoay người đi vào trong. Sau khi Tống Kinh Hi bình tĩnh lại, cô lật đật đuổi theo anh: "Ăn món gì thế ạ? Em muốn ăn hoành thánh với bánh bao khoai môn, hay là chúng ta đến Cách Việt ăn đi."

Cách Việt là một quán bán đồ ăn sáng ở gần đây, Chu Hoài Ngạn thản nhiên gật đầu.

Tống Kinh Hi hào hứng bừng bừng nói muốn ăn rất nhiều thứ, nhưng khi đến quán rồi lại ăn chẳng tập trung, cuối cùng cũng không ăn được bao nhiêu.

Chu Hoài Ngạn nhận ra cô đang thấp thỏm không yên vì chuyện Tống Lập Thanh sắp về nước, có điều cô không chịu thừa nhận nên anh cũng không vạch trần, trên đường trở về cùng cô đến cửa hàng hoa mua một bó hoa.

Về đến nhà đã là mười giờ, Tống Kinh Hi thay quần áo, trang điểm, sau khi nhận được tin tức bên phía Tiểu Trần thì đi theo Chu Hoài Ngạn đến khách sạn.

Chu Hoài Ngạn đã sắp xếp Tiểu Trần và tài xế đi đón bọn họ, sau đó sẽ đưa bọn họ về khách sạn.

Lúc Tống Kinh Hi đến dưới lầu khách sạn, trong lòng cô đột nhiên có chút kích động. Cô không biết lát nữa mình phải làm bộ thờ ơ hay là phải tức giận cãi nhau trước mặt Tống Lập Thanh......

"Đừng hoảng hốt, vào đi." Lúc tới cửa, Chu Hoài Ngạn vỗ nhẹ vai cô.

Tống Kinh Hi muốn nói cô đâu có hoảng, nhưng thấy Chu Hoài Ngạn dường như đã nhìn thấu ánh mắt của cô, cô cũng không nói thêm được gì nữa, chỉ rầu rĩ gật đầu.

Cô nhấn chuông cửa.

Chẳng mấy chốc đã có người tới mở cửa.

"Kinh Hi!" Tống Lập Thanh vừa mở cửa ra đã lập tức bước tới ôm lấy con gái.

Trong tay Tống Kinh Hi còn đang cầm hoa, vừa nhìn thấy Tống Lập Thanh đã hai năm rồi không gặp, cô há miệng định nói gì đó nhưng mắt đã đỏ lên trước.

"Để bố ngắm xem nào, con gái của bố đẹp lên rồi! Cũng cao lên nữa!" Tống Lập Thanh buông cô ra, xoa nắn khuôn mặt cô, ánh mắt cũng rưng rưng: "Kinh Hi, bố xin lỗi con."

Tống Kinh Hi nghiêng đầu, kìm lại nước mắt rồi khàn giọng nói: "Bố đừng ép của hoa của con."

Tống Lập Thanh: "À à à! Con còn mua hoa cho bố nữa à!"

"Không phải cho bố... là cho mẹ nhỏ."

Chu Vân nghe thấy động tĩnh đã lật đật chạy ra khỏi phòng từ lâu, thấy Tống Kinh Hi nhắc tới mình mới dám bước tới trước mặt cô, nước mắt lưng tròng nói: "Kinh Hi à..."

Tống Kinh Hi nhìn Chu Vân: "Mẹ nhỏ, hoa của mẹ ạ."

Chu Vân đi tới nhận hoa, ôm cô vào lòng: "Đã lâu không gặp, con vẫn khỏe chứ?"

Tống Kinh Hi vốn đã có tình cảm với Chu Vân, cũng không hề bài xích chuyện mẹ kế: "Vâng, rất khỏe ạ. Hai năm nay mẹ cũng vất vả rồi."

Chu Vân không ngờ Tống Kinh Hi sẽ nói như vậy, bà ấy không khỏi rơi nước mắt: "Kinh Hi, con thật sự đã trưởng thành rồi."

Nhìn hai người ôm nhau, Tống Lập Thanh cũng lau nước mắt, sau đó mới nhìn sang Chu Hoài Ngạn: "Hoài Ngạn, lần này thật sự cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp chú chăm sóc Kinh Hi."

"Chú Tống." Chu Hoài Ngạn nói, "Trước kia chú cũng chăm sóc cháu và mẹ cháu không ít mà."

"Haiz... mấy chuyện đó cháu đã sớm trả hết cho chú rồi. Trước đây cũng là chú đã ép cháu chăm sóc Kinh Hi."

Chu Hoài Ngạn cười nhạt: "Không đâu ạ, cô ấy rất ngoan."

"Aiza, chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, vào trong đi." Chu Vân lau nước mắt, nói.

Tống Lập Thanh: "Đúng đúng đúng, vào trong rồi nói chuyện."

Phòng khách sạn do Chu Hoài Ngạn sắp xếp là phòng tổng thống, rất lớn, ngoài cửa sổ sát đất còn có cảnh quan tuyệt đẹp của Minh Hải.

Trước khi Tống Kinh Hi đến đây vốn còn đang nghĩ có nên cãi nhau với Tống Lập Thanh nữa không, nhưng giờ phút này nhìn ông dường như đã già đi đôi chút, cô lại ngượng ngùng không nói được lời nào nữa.

Cô hít hít mũi, nhìn một vòng rồi nói: "... Em bé đâu rồi ạ?"

Tống Lập Thanh và Chu Vân đều sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, lần này bọn họ mang đứa bé về là vì không yên tâm để người khác chăm sóc, cũng không phải cố ý. Trước khi Tống Kinh Hi hỏi, thật ra bọn họ còn đang lo là khi cô nhìn thấy đứa bé thì sẽ có phần không vui.

Chu Vân nói: "À.... con bé đang ở trong phòng."

Tống Kinh Hi: "Cho con xem thử."

Chu Vân có chút kinh ngạc: "Được được được, để mẹ dẫn con đi."

Trên chiếc giường rộng lớn có một đứa bé đang nằm ngủ.

Da dẻ hồng hào, gương mặt tròn trịa, lông mi rất dài, vô cùng đáng yêu.

Tống Kinh Hi đứng một bên nhìn hồi lâu rồi hơi cúi người xuống xoa nhẹ vào mặt cô bé, không ngờ lại đánh thức cô bé dậy. Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe, thấy cô nhưng cũng không khóc, thậm chí còn ê a bật cười.

"Nhược Nhược rất thích chị, nó cười với con đấy."

Tống Kinh Hi nhìn cô bé chằm chằm, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ: "Con bé tên gì ạ?"

"Tống Nhất Nhược."

"Tống Nhất Nhược... Nhược Nhược."

Chu Vân thấy Tống Kinh Hi không có vẻ bài xích thì vội vàng nói: "Kinh Hi, con muốn bế thử khong?"

Tống Kinh Hi: "... Con không biết bế ạ."

"Đơn giản lắm, để mẹ dạy con."

Chu Vân bế đứa bé lên rồi đặt nó vào tay cô, nó mềm mại và nhỏ nhắn đến nỗi khiến Tống Kinh Hi như muốn nín thở.

Thành thật mà nói thì ban đầu cô nghĩ mình sẽ ghét đứa trẻ này, nhưng vừa nhìn thấy cô bé là cô lại không ghét được nổi. Dù sao con bé vẫn còn rất nhỏ.... Nó đâu có làm gì sai chứ.

Hơn nữa dù sao Chu Vân cũng còn trẻ, bà ấy gả cho bố cô, cho dù thật sự muốn có một đứa con của riêng mình thì cũng không có gì sai....

"Nhược Nhược."

"Ê...a...." Nhóc con vung vẫy bàn tay, Tống Kinh Hi cảm thấy rất kỳ diệu, cũng phối hợp đưa mặt qua để cho cô bé nghịch. Bàn tay của cô bé không có bao nhiêu sức, lướt qua mặt cô chỉ tựa như lông vũ. Tống Kinh Hi cảm thấy thích thú trước đôi mắt chuyên chú linh động của cô bé, bàn tay đang ôm đầu cô bé nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô bé.

Trước cửa phòng, Chu Hoài Ngạn và Tống Lập Thanh đang nói chuyện hai năm qua.

Nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy đứa trẻ khóc ré lên, hai người dừng lại, cùng nhìn vào bên trong.

Tống Kinh Hi cũng không biết tại sao Nhược Nhược lại bật khóc, cô hoảng sợ, lập tức nhìn Chu Hoài Ngạn đang đứng ngoài cửa: "Anh, anh ơi! Con bé khóc rồi!"

Chu Hoài Ngạn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cô, đi vào trong: "Sao vậy?"

Tống Kinh Hi: "Em không biết, vừa rồi vẫn đang bình thường, anh mau dỗ con bé đi."

Chu Hoài Ngạn chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào nhỏ như vậy, nhất thời cũng bối rối: "Anh? Dỗ thế nào bây giờ?"

Tống Kinh Hi: "Em đâu có biết...."

Chu Vân đang treo quần áo vào ngăn tủ, nghe vậy thì cười nói: "Chắc là đói bụng rồi đấy, hoặc là đã tè rồi, phải thay tã."

Lúc này Tống Kinh Hi mới sực nhớ bố mẹ người ta còn ở đây, cô gọi Chu Hoài Ngạn làm gì chứ......

Hai năm qua dù sao cô cũng đã ỷ lại anh quá nhiều, thế nên mỗi khi gặp phải vấn đề gì là cô lại vô thức quay sang tìm anh.

Lúc này, Tống Lập Thanh cũng đi tới.

"Kinh Hi, để bố xem con bé cho."

Tống Kinh Hi vội vàng giao đứa bé cho ông ấy, chợt thấy Tống Lập Thanh đặt đứa bé lên giường, sau đó lấy tã lót trong túi ra nhanh chóng thay cho cô bé.

Tống Kinh Hi vốn còn đang đắm chìm trong sự hoảng loạn vì Nhược Nhược đột nhiên khóc ré trong lòng cô, nhưng nhìn Tống Lập Thanh chăm sóc đứa bé một cách quen thuộc như vậy, cô cũng dần bình tình lại, chăm chú nhìn ông ấy thay tã cho Nhược Nhược, sau đó lại thành thạo pha sữa bột cho cô bé.

Nhược Nhược đã nín khóc, ngoan ngoãn nằm trong lòng ông ấy uống sữa.

Uống được một nửa, Tống Lập Thanh mới liếc nhìn Tống Kinh Hi, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nói: "A Vân, em tới đây chút đi, anh ra ngoài trò chuyện với Kinh Hi."

Chu Vân: "À, được."

Lúc đi ra ngoài phòng khách, Tống Lập Thanh có chút bối rối.

Tống Kinh Hi nhận ra được, trong lòng thầm thở dài: "Bố cứ đút cho con bé ăn xong đi, con cũng đâu có nói gì."

Tống Lập Thanh: "Cũng, cũng không sao, bố ra đây trò chuyện với con."

"Có điều nhìn bố cũng thành thạo nhỉ, hiếm thấy thật."

"Cũng do năm ngoái không có ai giúp đỡ nên bố chỉ có thể tự làm hết tất cả..." Tống Lập Thanh nhìn cô, càng thấy áy náy với cô con gái này, "Khi con còn bé bố quá bận việc, không có nhiều thời gian chăm sóc con như vậy."

Tống Kinh Hi im lặng giây lát rồi nói: "Nhưng khi đó điều kiện tốt, không có bố thì cũng có rất nhiều người khác chăm sóc con."

"Đúng, đúng vậy...... Nhưng bố vẫn cảm thấy rất có lỗi với con."

"Được rồi, con không muốn nghe bố xin lỗi nữa." Tống Kinh Hi tựa vào sô pha, buồn bực nói, "Bây giờ bố nói cho con biết đi, hai năm nay ở bên ngoài bố đã trải qua những chuyện gì."

"Được, được! Lúc ban đầu thật sự khủng khiếp lắm...."

Tống Lập Thanh kể lại những gì mình gặp phải ở nước ngoài, từ lúc đầu còn mơ màng bối rối cho đến khi kết nối được với các mối quan hệ, bắt đầu lại sự nghiệp của mình.

Chu Hoài Ngạn ngồi ở một bên nhìn hai bố con nói chuyện, cũng không quấy rầy nhiều, thỉnh thoảng có nhắc tới mình mới nói vào một hai câu.

Có điều khi đứng ngoài quan sát, anh mới cảm nhận rõ được tâm trạng của Tống Kinh Hi đã khá hơn.

Ở khách sạn nói chuyện được một lúc, bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Sau đó bởi vì Tống Lập Thanh và Chu Vân còn bị chênh lệch múi giờ nên Chu Hoài Ngạn bảo nhà ông ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn anh Tống Kinh Hi thì ra về.

Trên đường trở về, Tống Kinh Hi bật nhạc trong xe lên: "Ngày mai em định đi dạo phố với hai người họ, anh có bận không?"

Chu Hoài Ngạn: "Không bận, anh đi cùng với mọi người."

"Được." Tống Kinh Hi nhìn phía trước xe, đột nhiên nói, "Thật ra hôm nay khi nhìn thấy bố em có thể thay tã và pha sữa bột, em đã cảm thấy rất kỳ diệu. Trước kia ông ấy không có thời gian chăm sóc con cái, khi em còn bé đa phần đều là dì và mẹ chăm sóc em."

Chu Hoài Ngạn có thể cảm giác được điều này.

Trong hai năm từng sống ở nhà cô, anh thấy Tống Lập Thanh thường xuyên vắng nhà, bình thường đều là anh hướng dẫn cô làm bài tập, ăn cơm với cô, đưa cô đi học rồi đón cô tan học.

"Lúc nhìn thấy em vốn có chút ghen tị."

Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cô, chợt nghe cô nói: "Nhưng lại nhanh chóng nhớ ra, lúc em còn bé là thời điểm gia đình em huy hoàng nhất, bố em cũng không để em thiếu điều kiện vật chất gì. Có được tất có mất, đúng không?"

Chu Hoài Ngạn thầm thở dài trong lòng, đưa tay xoa đầu cô, Tống Kinh Hi cười khẽ, bắt lấy tay anh: "Thật đấy, hơn nữa khi em quay đầu lại thấy được anh, em đã cảm thấy em thật sự không cần phải ghen tị với con bé."

Chu Hoài Ngạn: "Hửm?"

"Hai năm nay con bé có một người cha chu đáo và đủ tư cách, nhưng em cũng có anh trai là anh mà!" Tống Kinh Hi lắc lắc cổ tay anh, cười nói, "Em còn có nhiều hơn con bé 'một người nhà'!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net