Chương 46: [Phòng tắm]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keo kiệt.

Cái này cũng không cho nhìn.

Tống Kinh Hi bị anh giữ chặt, mãi một lúc lâu sau mới được thả ra.

Cuối cùng, anh đứng dậy gọi điện thoại, bảo người sắp xếp vé máy bay cho cô.

Bầu không khí mập mờ tiêu tán, Tống Kinh Hi thay đổi tư thế ngồi.

Nhưng sau khi ngồi xuống, cô vẫn quyết định đứng dậy đi vào phòng vệ sinh một lát.

Sự ẩm ướt dính nhớp trên người khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Ngày khởi hành, Chu Hoài Ngạn đưa cô đến sân bay.

Anh đưa cô đến phòng làm thủ tục, vừa vào cửa Tống Kinh Hi đã muốn đổi ý, giữ chặt tay anh nói: "Em bỗng nhiên hơi không muốn đi nữa, làm sao bây giờ?"

Chu Hoài Ngạn dùng bụng ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô: "Sẽ về nhanh thôi, lúc nào về anh sẽ đến đón em."

Tống Kinh Hi biết lúc này mình không thể không đi, hơn nữa bố mẹ cô đều đang chờ mong cô, chỉ là trong lòng cô thật sự có chút luyến tiếc.

".... Vậy anh nhớ là phải nhớ em đấy."

Khóe miệng Chu Hoài Ngạn khẽ nhếch lên mỉm cười với cô, tay vẫn không buông ra.

Tuy anh vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại là người không nỡ nhất.

"Đến nơi thì nhắn tin cho anh."

"Vâng ạ."

Thời gian vốn đã gấp rút, bọn họ không thể đứng đây bịn rịn quá lâu, Tống Kinh Hi rút tay về, nhận lấy vali của mình rồi bước về phía phòng làm thủ tục, sau đó cô đột nhiên quay người lại, bổ nhào vào lòng anh, cũng không quan tâm đến sự tồn tại của Tiểu Trần cách đó không xa, kéo cổ Chu Hoài Ngạn xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.

Xung quanh người đến kẻ đi, Chu Hoài Ngạn nhất thời sửng sốt.

Có điều, anh vẫn nhanh chóng vòng tay qua eo cô, biến nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Mấy ngày gần đây Tiểu Trần đã sớm nhìn ra manh mối, nhưng với tư cách là một nhân viên, anh ấy đương niên sẽ không hỏi chuyện của ông chủ. Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, anh ấy nhất thời nín thở, không hiểu sao lại cảm thấy rất hài hòa....

Khóe miệng anh ấy khẽ nhếch lên, xoay người lại.

Tiếp theo là một chuyến bay kéo dài hơn mười mấy tiếng đồng hồ.

Tống Kinh Hi điều chỉnh lại tâm trạng, ngủ một giấc ngon lành. Sau khi thức dậy thì dùng bữa, đích đến cũng đã tới gần.

Tống Lập Thanh và Chu Vân đưa Nhược Nhược đến sân bay đón cô. Cô vừa bước ra đã nhìn thấy một tấm biển ghi tên mình và một bó hoa.

"Sao bố mẹ lại khoa trương thế ạ?" Cô cười nói tấm biển kia.

Tống Lập Thanh ôm cô thật chặt, sau đó lại khoác vai cô bước ra ngoài: "Con hiếm khi đến đây nên bố mẹ phải tiếp đón con hoành tráng một chút, còn sắp xếp cho con một bữa ăn thịnh soạn nữa, con có buồn ngủ không?"

Tống Kinh Hi đã ngủ trên máy bay được một giấc, hiện tại cảm thấy khá ổn: "Cũng không buồn ngủ lắm ạ."

"Vậy chúng ta về nhà, ăn cơm!"

"Vâng ạ."

Sau khi về đến nhà, Chu Vân dẫn cô đi xem phòng của cô, đồ đạc trên gường đều có tông hồng dịu dàng, ngoài ra còn có một số gấu bông, hoàn toàn theo phong cách khi còn bé của cô.

Chu Vân nói từ nay đây sẽ là phòng của cô, bất cứ lúc nào cô muốn qua cũng có phòng để ở lại.

Cất hành lý xong, bọn họ xuống lầu, trên bàn ăn đã bày rất nhiều đồ ăn, tất cả đều là đồ Trung Quốc cô thích ăn, đầu bếp Tống Lập Thanh mời đến là người Trung Quốc chính gốc.

Sau khi ăn xong, Tống Kinh Hi ngồi trong phòng khách nói chuyện với bọn họ một lúc. Sau đó Chu Vân sợ cô mệt nên bảo cô về phòng nghỉ ngơi trước.

Nhưng có lẽ vì môi trường thay đổi nên Tống Kinh Hi không thể ngủ ngay được. Cô mở ban công ra, đứng ở bên ngoài một lúc.

Khu chung cư này hoàn toàn theo phong cách Âu Mỹ, nhà ở riêng lẻ, đường xá rộng rãi, Tống Kinh Hi tiện tay chụp một tấm ảnh ngoài sân rồi gửi qua cho Chu Hoài Ngạn.

[Em không ngủ bù sao?] Chu Hoài Ngạn vẫn chưa ngủ.

Nhìn thấy tin nhắn của anh, Tống Kinh Hi không khỏi mỉm cười, quay về phòng nằm sấp trên giường: [Em hơi không ngủ được. Đột nhiên nhớ tới lúc em còn học cấp ba, chúng ta cũng ở xa nhau rồi gửi tin nhắn như vậy.]

Chu Hoài Ngạn: [Ừm, nhưng bây giờ em đang được nghỉ chứ không phải đi học, cứ thư giãn cho thoải mái.]

Tống Kinh Hi hít hít mũi, mới ngày đầu tiên xa nhau mà cô đã bắt đầu nhớ anh.

Cô cảm thấy mình như vậy có hơi giả tạo, nhưng rồi lại thấy đây là điều đương nhiên. Dù nói thế nào thì bọn họ cũng mới ở bên nhau, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà phải tách ra, nhớ nhung đối phương cũng không quá đáng.

[Em có chút nhớ anh]

Sau khi nói ra câu này, cô phồng má nằm sấp trong chăn, không hiểu sao lại thấy vui sướng.

Đúng lúc này, điện thoại di động rung lên.

Cô cầm lên xem thử, là Chu Hoài Ngạn gửi lời mời video, cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, bấm nhận máy.

Dáng vẻ của anh nhanh chóng xuất hiện trên màn hình. Anh đang ở trong phòng, chắc là chuẩn bị ngủ, cô thấy anh mặc bộ đồ ngủ màu bạc ngồi tựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú.

"Anh vừa chuẩn bị đi ngủ ạ?"

"Ừm."

Tống Kinh Hi không nhịn được nở nụ cười: "Vậy anh ngủ đi, gọi video cho em làm gì?"

Chu Hoài Ngạn cũng cười nhẹ: "Để ngắm người nào đó."

"Người nào đó? Ai thế ạ?"

"Em nói xem."

Trong lòng Tống Kinh Hi đã biết rõ, cô vui vẻ ngã xuống giường, nửa khuôn mặt vùi trong chăn: "Hôm nay anh làm gì?"

"Sau khi đưa em đi thì anh đến công ty họp, buổi chiều gặp vài đối tác, buổi tối thì ra ngoài ăn một bữa cơm."

"Ồ, vậy anh ăn món gì?"

"Một nhà hàng trên đường Cẩm Giang...."

Tống Kinh Hi không muốn hỏi thăm về cuộc sống của anh chút nào, cô chỉ là muốn trò chuyện với anh, nhìn dáng vẻ anh nói chuyện với mình trước khi đi ngủ, có cảm giác rất chân thực rằng mình đang yêu đương với anh.

Hôn nhau ôm ấp là kích thích, nhưng nói chuyện lúc bình tĩnh lại càng thực tế hơn.

Sau khi hai người trò chuyện được một lúc, Tống Kinh Hi cuối cùng cũng có chút buồn ngủ, Chu Hoài Ngạn nhìn mí mắt của cô có ba nếp gấp thì bật cười nói: "Em buồn ngủ chưa, ngủ một lát đi."

"Hmm.... Được, vậy anh cũng ngủ đi."

"Ừm."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Vài ngày sau, Tống Kinh Hi đi theo Tống Lập Thanh đến thăm công ty ở bên này, quy mô đương nhiên không lớn hơn trước kia nhưng cũng đã đi vào quỹ đạo, ý của Tống Lập Thanh là mấy năm sau có thể sẽ quay về Trung Quốc.

Mấy lúc rảnh rỗi, Tống Kinh Hi cũng đi mua sắm với Chu Vân. Có lẽ vì cảm thấy áy náy nên Chu Vân rất hào phóng với cô, cô thích cái gì là sẽ mua cái đó, đi lần nào về cũng mang theo một đống túi mua sắm.

Chẳng mấy chốc đã sắp đến đêm giao thừa, phố người Hoa giăng đèn kết hoa, rất có không khí năm mới.

Tống Kinh Hi buồn chán đi lang thang quanh đó, chụp mấy tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè.

Hơn mười một giờ trưa Chu Hoài Ngạn mới lướt thấy bài đăng trên vòng bạn bè của cô, nhìn thấy đường phố, đèn lồng, còn có bóng dáng cô phản chiếu trong gương.

Anh cười cười, nhấn like.

Lại quay sang gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đang làm gì, gửi đi rồi mới sực nhớ là giờ này có thể cô đã ngủ, bèn cất điện thoại rồi đi vào trong nhà tổ.

Hôm nay anh về nhà tổ ăn cơm, chỉ là sáng nay anh bận chút việc nên đến muộn, lúc đến nơi thì mọi người trong bàn ăn đã bắt đầu dùng bữa, hơn nữa còn đang trò chuyện rất vui vẻ.

Hôm nay ngoại trừ các chú bác thân thích trong nhà ra thì còn có vài gương mặt xa lạ.

"Hoài Ngạn, tới rồi à." Có người lên tiếng, mọi người đều nhìn sang.

Chu Hoài Ngạn khẽ gật đầu, chào Chu Dĩ Lương: "Xin lỗi ông, cháu đến muộn."

"Không sao, thường ngày cháu đều bận rộn mà, rất bình thường." Người nói lời này không phải Chu Dĩ Lương, cũng không phải chú bác nào đó mà là một người đàn ông ngồi bên cạnh Chu Dĩ Lương.

Chu Hoài Ngạn biết ông ấy, là Nhâm Hoành - chủ tịch tập đoàn Nhâm thị, công ty bọn họ từng có hợp tác với nhau, tháng trước còn gặp nhau ở một bữa tiệc rượu.

Bởi vì ông ấy và Chu Dĩ Lương có quan hệ không tệ nên Chu Hoài Ngạn cũng không thấy lạ khi ông ấy xuất hiện ở bữa cơm hôm nay. Khuôn mặt xa lạ mà anh vừa liếc nhìn là cô gái đang ngồi bên cạnh Nhâm Hoành.

Anh cũng không để ý lắm, cầm đũa lên.

"Vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, nói đến dự định sau khi về nước của Cách Cách." Chu Dĩ Lương nói, "Thật ra cũng đơn giản, chú sợ cô bé làm ở công ty gia đình bị người ta chiều quá sinh hư, nên muốn để cô bé đến chỗ chúng tôi đúng không? Vậy thì Cách Cách, cháu cứ chọn một bộ phận đi."

"Thật ra cháu có hứng thú với công nghệ AI hơn ạ."

"Thế thì đơn giản thôi, Công nghệ kỹ thuật Tư Thành mà gần đây Hoài Ngạn đang quản lý có rất nhiều dự án AI." Chu Dĩ Lương nói, "Hoài Ngạn, cháu sắp xếp một chút nhé, cho Cách Cách làm thử xem."

Chu Hoài Ngạn hơi ngước mắt lên, nhìn cô gái ngồi đối diện.

"Xin chào, tôi là Nhậm Cách." Cô gái chào hỏi anh.

Chu Hoài Ngạn bình tĩnh đáp lời, dường như cũng đã hiểu rõ mục đích của bữa cơm hôm nay.

Sau khi ăn xong, hai bố con nhà họ Nhâm ra về.

Chu Hoài Ngạn và Chu Dĩ Lương ở trong phòng khách trò chuyện về công việc một lúc, sau đó Chu Dĩ Lương trở về phòng nghỉ trưa, anh cũng định rời đi.

"Anh."

Vừa đi ra ngoài, Chu Tự Nam gọi anh lại.

Chu Hoài Ngạn: "Sao vậy?"

Chu Tự Nam: "Cũng không có gì... Em chỉ muốn nói cho anh biết là thật ra hôm nay ông nội đang cho anh xem mắt."

Chu Hoài Ngạn đã biết rõ trong lòng, nhưng vừa rồi Chu Dĩ Lương không nói thẳng ra nên anh cũng không buồn để ý đến.

"Ông nội nói với em à?"

"Không ạ, nhưng trước khi anh tới, trong cách nói chuyện của bọn họ đã có ý này, muốn anh thử tiếp xúc với chị gái kia." Chu Tự Nam do dự, hỏi: " Anh, anh cảm thấy chị ấy thế nào?"

Trước đây Chu Tự Nam chưa từng nói chuyện này với anh, Chu Hoài Ngạn liếc nhìn cậu ta, trả lời: "Không cảm thấy thế nào cả."

Chu Tự Nam lập tức nói: "Ông nội nói là chị ấy năm nay 25 tuổi, vừa du học về. À... năng lực rất khá, dáng dấp cũng xinh đẹp, quan hệ giữa bố chị ấy và nhà chúng ta cũng rất tốt."

"Mấy câu sau là em tự cảm thấy sao?"

"Gì cơ?"

Chu Hoài Ngạn nhìn qua, ánh mắt đột nhiên sắc bén hơn một chút.

Chu Tự Nam kịp phản ứng lại, trong lòng run lên, nhưng vẫn nói: "Đúng vậy... là em cảm thấy chị Nhậm xinh đẹp, cũng rất có năng lực, xứng đối vừa lứa với anh."

Chu Hoài Ngạn không nói gì, đứng dậy đi ra cửa. Nhưng lúc đi ngang qua cậu ta, anh dừng lại giây lát: "Đình Viễn vẫn chưa có bạn gái đúng không?"

Chu Đình Viễn là một người anh họ khác.

Chu Tự Nam khẽ nhíu mày, gật đầu.

Chu Hoài Ngạn bĩnh tĩnh nói: "Vậy lần sau em có thể giới thiệu cho anh ấy."

--

Đây là lần đầu tiên Tống Kinh Hi đón năm mới ở nước ngoài, nhưng dù sao cũng không phải ở trong nước, không có cảm giác nhộp nhịp gì mấy, ngày cứ bình yên trôi qua.

Ngày hôm sau, một mình cô ra ngoài đi dạo, giúp Hứa Thanh mua chút đồ cô ấy muốn rồi mới quay về nhà.

Trời cũng đã khuya, Tống Kinh Hi trở về phòng, cầm đồ ngủ vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Phòng tắm có bật hệ thống sưởi ấm đầy đủ, cô cởi hết quần áo rồi bước vào bồn tắm.

Sau khi làm ướt người và bôi xà phòng xong, điện thoại di động đặt bên cạnh bồn rửa mặt đột nhiên đổ chuông, Tống Kinh Hi thò đầu ra nhìn, phát hiện là lời mời video của Chu Hoài Ngạn.

Trong khoảng thời gian này hầu như đêm nào bọn họ cũng gọi video, có điều hôm nay lại đúng lúc cô đang tắm rửa.

Tống Kinh Hi thoáng do dự, sau đó lau khô tay phải rồi cầm di động vào.

Video được kết nối, khuôn mặt của cô và Chu Hoài Ngạn đồng thời xuất hiện trên màn hình.

Hôm nay Chu Hoài Ngạn đang ở văn phòng, áo sơ mi cà vạt chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ.

Bên ngoài cửa sổ sát đất phía sau anh tối tăm và u ám, sương mù dày đặc.

"Chỗ anh đang mưa ạ?" Cô nhìn anh, có chút hồi hộp.

Cũng may vừa rồi cô chưa gội đầu, nên nếu lúc này có đưa điện thoại đến gần thì anh cũng không thể nhìn thấy cô đang làm gì.

Chu Hoài Ngạn nhìn nửa khuôn mặt lộ ra của cô, ừ một tiếng: "Hôm nay thời tiết bên em thế nào?"

"Rất tốt ạ, buổi chiều em còn ra ngoài chơi nữa."

Nửa người trên trần trụi trơn bóng, bọt xà phòng vẫn chưa được rửa sạch.

Tống Kinh Hi thở nhẹ một hơi, nhìn anh.

Anh cũng đang nhìn cô, cách một màn hình anh cũng không nhìn ra được gì, nhưng cô biết lúc này mình đang ở trạng thái nào gọi video với anh, có cảm giác hồi hộp như đang làm chuyện xấu vậy.

"Giờ này, anh chuẩn bị ăn cơm trưa rồi đúng không?" Tống Kinh Hi hỏi.

"Ừ."

"Vậy, anh ăn món gì?"

"Trợ lý sắp xếp, chắc là những món bình thường anh hay ăn thôi."

"Ồ..."

Sau cuộc đối thoại này, hai người đột nhiên im lặng, có một cảm giác yên tĩnh khó hiểu. Tống Kinh Hi cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ biết cố gắng duy trì hô hấp ổn định: "Đúng rồi, một tuần nữa là em sẽ về, bố đã mua vé giúp em rồi."

"Ừm."

"Bây giờ em rất muốn ăn đồ ăn ở nhà hàng Phù Dung, nhất là món sườn xào ô mai ở đó."

"Ừm."

"Vậy mai mốt em về anh phải đưa em đi liền nhé, gọi thật nhiều thật nhiều đồ ăn nữa. À, em còn muốn --"

"Tống Kinh Hi."

"Hả?"

"Em đang ở trong phòng tắm."

Là câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.

Tống Kinh Hi sửng sốt, lồng ngực phập phồng liên tục, vành tai nhanh chóng đỏ lên.

Trong màn hình, ánh mắt của Chu Hoài Ngạn trầm tĩnh, đồng tử đen như mực.

Tống Kinh Hi nuốt nước bọt, không có cách nào nói dối dưới ánh mắt này của anh, bèn thì thầm: "... Ồ, em đang ở trong phòng tắm."

Chu Hoài Ngạn không nói gì, chỉ nhìn cô.

Tống Kinh Hi bị anh nhìn như thế thì có chút hoảng hốt, cô vẫn chỉ lộ có nửa khuôn mặt, nhưng dưới ánh mắt ság rực của anh cô lại hoài nghi chiếc điện thoại di động này.

Camera này... chắc là không tự quét hình được đâu đúng không?

"Em không hề cố ý, vừa rồi em đang tắm, là anh, là anh gọi video tới, cho nên em nhận máy thôi."

"Ừ." Chu Hoài Ngạn cũng không nói nói, chỉ đáp lại một tiếng.

Tống Kinh Hi hỏi: "Mà sao anh biết em đang ở trong phòng tắm?"

"Có âm thanh vọng lại." Giọng nói của Chu Hoài Ngạn hơi trầm, "Hơn nữa, tóc em bị ướt rồi."

"Ồ... được rồi."

Hai người nhìn đối phương, lại im lặng giây lát.

"Anh, vẫn chưa cúp máy ạ?" Mặt Tống Kinh Hi càng nóng hơn, cô hạ giọng hù anh, "Anh mà còn không cúp máy là em sẽ để điện thoại sang một bên rồi phát trực tiếp.... cảnh tắm rửa cho anh xem đấy."

Chu Hoài Ngạn đang ngồi trong phòng làm việc, trời mưa dầm liên miên nên hơi khô nóng.

Anh ngả người về phía sau, yết hầu chầm chậm lăn tròn, nói: "Đừng làm chuyện này trước điện thoại di động, không an toàn."

Anh không cho làm, ngược lại cô càng bạo dạn muốn làm. Cô dịch điện thoại ra xa một chút, để lộ ra cả khuôn mặt hoàn chỉnh của cô, còn có bờ vai trắng nõn trơn bóng: "Ở bên kia điện thoại là anh, như vậy cũng không được sao?"

Không biết là do hơi nước nóng trong phòng tắm hay là do nguyên nhân nào khác mà mặt của cô rất đỏ, ngay cả sườn cổ cũng ửng đỏ một mảng.

Chu Hoài Ngạn không rời mắt, kiềm chế nói: "Tốt nhất là không nên."

"Anh nói tốt nhất chứ không nói tuyệt đối."

Chu Hoài Ngạn: "Đừng bắt bẻ từng chữ với anh, tắm nhanh đi, đừng để bị cảm."

Khóe miệng Tống Kinh Hi hơi nhếch lên, làn da trắng hồng dưới ánh đèn phòng tắm trông giống như một món đồ sứ bóng nhẵn: "Vậy thì anh đã mất đi một cơ hội...."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội nhìn em." Tống Kinh Hi nói, "Anh không cho em nhìn anh, nhưng anh lại rất may mắn là em cho phép anh nhìn em."

Sương mù ngoài cửa sổ càng lúc càng dày đặc, khí thế hung hãn tựa như dục vọng nào đó đang được che đậy rất kỹ càng.

Chu Hoài Ngạn nhìn cô, trong ánh mắt là sự tối tăm u ám: "Đừng làm loạn nữa, cúp máy đi."

"Ồ, chẳng phải bên anh cũng có nút cúp máy sao? Hay là anh không nỡ cúp?"

Điện thoại di động trong tay Tống Kinh Hi hơi nghiêng, cô nhìn chằm chằm Chu Hoài Ngạn, ống kính càng lúc càng nghiêng, sắc mặt của anh cũng càng lúc càng đen, cho đến khi da thịt trắng nõn hơi gợn sóng lọt vào camera --

Toàn bộ màn hình điện thoại đều tối đen.

Anh cúp máy rồi.

Tống Kinh Hi khẽ chớp mắt, chợt cười rộ lên.

Cô vẫn chưa để lộ gì cả, cũng không biết Chu Hoài Ngạn không cho phép cô để lộ ra thứ gì với anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net