Chương 48: [Đường về]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ùng Em Vươn Tới Những Vì Sao - Chap 48

Home Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao Chap 48




[Đường về]

Sau khi rủ rỉ tâm sự qua điện thoại với Chu Hoài Ngạn mấy ngày, Tống Kinh Hi cuối cùng cũng đáp chuyến bay trở về.

Thời gian hạ cánh là tám giờ tối trong nước, cô khoác một chiếc áo khoác dày rồi kéo vali bước ra ngoài.

Buổi tối cũng có rất nhiều người đến đón máy bay, nhưng lúc Tống Kinh Hi ra khỏi cửa, vừa liếc mắt nhìn là cô đã thấy được Chu Hoài Ngạn.

Anh thực sự rất cao, nét tuấn tú trên gương mặt dường như cũng khác hẳn với những người xung quanh, khiến anh trở nên nổi bật.

Anh cũng nhìn thấy cô, chỉ về phía bên phải ra hiệu cho cô đi ra hướng đó.

Tống Kinh Hi gật đầu, đẩy nhanh bước chân. Sự mệt mỏi vì phải ngồi hơn mười tiếng đồng hồ đã biến mất, có chăng chỉ còn lại nhịp tim đập thình thịch và một chút phấn khích khó tả.

Sự phấn khích này càng trở nên mãnh liệt khi cô cách anh càng lúc càng gần. Cô chạy chậm về hướng anh, khi chỉ còn cách anh vài bước chân, cô ném chiếc vali sang một bên rồi lao vào vòng tay anh.

"Chu Hoài Ngạn!"

Anh phối hợp cúi người xuống ôm lấy cô, bàn tay cầm hoa vòng ra sau lưng cô rồi siết lại thật chặt, ôm trọn cô vào lòng mình.

Tống Kinh Hi gần như nhảy lên người anh, mũi chân đã sắp rời khỏi mặt đất, cô vùi mặt vào hõm cổ anh, mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc cho cô cảm giác đoàn tụ thực sự.

"Đây là hoa tặng cho em à?" Cô thì thầm.

"Ừm."

Cô lùi ra khỏi vòng tay anh, đôi mắt phiếm hồng, nhìn anh mỉm cười: "Đẹp lắm."

Chu Hoài Ngạn sờ sờ mặt cô: "Mệt lắm rồi đúng không, chúng ta về nhà trước nhé."

"Vâng ạ."

Tiểu Trần giữ nhiệm vụ lái xe đã chờ sẵn ở bãi đỗ xe, sau khi hai người ngồi vào ghế sau, anh ấy quay đầu lại chào hỏi: "Cô Tống."

Tống Kinh Hi cười với anh ấy: "Tiểu Trần, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Tống Kinh Hi nói: "Chúng ta đi nhanh đi, tôi hơi đói bụng rồi."

Tiểu Trần nói: "Các món ăn của nhà hàng Phù Dung mà cô Tống muốn ăn đang được giao đến, có lẽ sẽ tới nhà sớm hơn lộ trình của chúng ta, cô cứ yên tâm."

Tống Kinh Hi hưng phấn nhìn Chu Hoài Ngạn, anh mỉm cười với cô: "Trong điện thoại em cứ rủ rỉ muốn ăn nhiều lần như thế, không cho em ăn thì cũng đâu có được."

"Ồ, anh nhớ là tốt rồi."

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, hòa vào đường lớn của sân bay.

Tống Kinh Hi tựa lưng vào ghế, dọc đường đi tâm trạng rất tốt, cô nhịn không được quay sang nhìn Chu Hoài Ngạn, phát hiện anh cũng đang nhìn cô. Phía trước còn có người khác nên cô chỉ khiêm tốn đưa tay gõ nhẹ vào cánh tay anh.

Trong mắt Chu Hoài Ngạn thấp thoáng ý cười, anh lật tay lại, để lòng bàn tay hướng lên trên rồi nắm lấy tay cô.

Trong không gian yên tĩnh, hai người nhất thời không nói chuyện, chỉ nắm tay nhau.

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Bọn họ không phải tân hôn, nhưng Tống Kinh Hi cảm thấy cũng không khác gì mấy, nếu ghế sau này có thể cách ly người khác thì hiện tại cô đã muốn nhảy lên người anh, tiếp tục ôm chặt lấy anh.

Gần một tiếng sau, cuối cùng xe cũng chạy vào khu chung cư.

Sau khi xuống xe, Tiểu Trần hỗ trợ chuyển hành lý xuống, nhưng anh ấy không đi theo lên lầu mà lái xe rời đi.

Hai người cùng nhau trở về nhà, trong nhà quả nhiên đã dọn sẵn đồ ăn, hình như là vừa được giao đến. Ánh đèn trong nhà ăn hài hòa ấm áp, đồ ăn vẫn đang bốc hơi nóng.

Chu Hoài Ngạn đẩy vali của cô sang một bên, hỏi cô: "Em muốn ăn cơm trước hay là tắm rửa thay quần áo trước?"

"Em muốn hôn trước."

Chu Hoài Ngạn khựng lại, quay lại nhìn cô.

Tống Kinh Hi đứng ở nơi đó, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh: "Em thấy người khác lâu ngày gặp lại đều làm như vậy, anh thì sao, có muốn hôn trước không?"

Vừa dứt lời, thấy anh không đáp lại, Tống Kinh Hi giả vờ bất mãn bước tới muốn kéo hành lý của mình đi: "Thôi bỏ đi, để en đi ăn trước --a!"

Cô hét lên một tiếng, còn chưa kịp chạm vào chiếc vali đã bị anh kéo qua.

Chu Hoài Ngạn dùng một tay giữ chặt cằm cô, tức tốc hôn lên môi cô rồi xâm nhập thật sâu, nhanh chóng chiếm hết oxy trong miệng cô.

Đủ biết rằng anh cũng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài!

Tống Kinh Hi lập tức ôm lấy eo anh.

Đã lâu rồi không được nếm thử, đầu lưỡi trằn trọc qua lại mang đến cho cô một cảm giác kích thích mà cô đã nghiện từ lâu. Giống như bị điện giật vậy, có một cơn tê dại chạy dọc xương cụt. Cô cố gắng kiễng mũi chân đáp lại anh trong sự kích thích này, hết cọ xát rồi lại liếm mút, dùng tất cả kỹ xảo mà cô lén học được trong khoảng thời gian này để lấy lòng anh, quyến rũ anh, đánh bại anh.

Nhưng hôn được một lát, người bị đánh bại hình như chỉ có chính cô.

Chu Hoài Ngạn không ngừng công thành đoạt đất, khác hẳn với sự ung dung điềm tĩnh ở sân bay và trên đường về nhà. Anh quấn lấy đầu lưỡi cô rồi mạnh mẽ hôn mút. Tống Kinh Hi dần dần thấy khó thở, sắc mặt đỏ bừng, ngã ra sau như không còn sức lực. Anh siết lấy eo cô, áp chặt vào người cô.

Cuối cùng, vì không chịu được nữa nên anh đã bế thốc cô lên, đặt cô ngồi trên chiếc tủ sau lưng.

Bên cạnh ngăn tủ là một bình hoa, Tống Kinh Hi không dám lộn xộn, sợ làm vỡ bình hoa.

Nhưng tim cô đang đập rất nhanh, nhân lúc khoảng trống này thở lấy thở để.

"Là hôn như vậy trước sao, hửm?" Chu Hoài Ngạn khàn giọng hỏi, xoa nắn eo cô.

Tống Kinh Hi rên khẽ một tiếng, mãi lâu sau mới nói: "Ưm.... đúng vậy."

Anh đứng chen vào giữa hai chân cô. Tư thế này có chút xấu hổ, nhưng cũng khiến cô cảm thấy kích thích, giọng run run nói: "Nhưng em nói thì anh mới hôn... Vậy anh có thật sự muốn hôn em không? Hay là, chỉ có em từ lúc ra khỏi sân bay đã muốn hôn anh say đắm?"

Tiếng thở dốc ngắn ngủi phát ra từ chỗ anh, anh dường như vừa mỉm cười: "Em có ngốc không cơ chứ?"

"Cái gì?"

Cánh môi của cô lại bị chiếm lấy, anh dùng hành động thực tế đáp lại lời cô.

Thế là hơi thở của cô lại trở nên hỗn loạn, tiếng quần áo ma sát, tiếng nước bọt vang vọng, còn cả tiếng thở hổn hển vì dục vọng dâng trào của người đàn ông..... Những âm thanh này giống như một loại thuốc kích dục, chưa cần anh chạm vào người là chân cô đã tự động mềm nhũn.

Cũng may là... bây giờ cô không cần phải đứng.

Nhưng qua thêm một lúc cô lại không chống đỡ được nữa, bị thế tấn công mãnh liệt của anh đẩy lùi về phía sau, mà phía sau của cô là bức tường, cũng không thể lùi được nữa, đầu lưỡi đã hơi tê dại, khóe mắt bắt đầu ẩm ướt vì thiếu oxy.

"Ưm..."

Tiếng rên rỉ trầm thấp khiến Chu Hoài Ngạn không thể không dừng lại, một sợi dây trong đầu anh đã trở nên căng chặt, vừa rồi anh kiềm chế không hôn cô là vì sợ 'tình nồng bén lửa'. Mặc dù hiện tại... cũng thực sự đang gần bén lửa.

"Nếu hôn trước thì đồ ăn có thể sẽ nguội mất." Anh vùi vào tai cô điều chỉnh lại hơi thở.

Đầu gối của Tống Kinh Hi áp vào eo anh, hiểu được ý của anh là gì, hôn môi làm cho người ta say đắm, nếu như được phép, cô thật sự có thể tiếp tục hôn anh. Bởi vì quá thoải mái, cô hưng phấn đến mức linh hồn cũng đang run rẩy.

Cô thở hổn hển, vòng tay qua cổ anh: "Vậy là, anh muốn hôn em?"

"Tống Kinh Hi, anh là người đàn ông bình thường."

Cô mỉm cười: "Ồ."

Hai người ôm nhau thêm một lúc, bầu không khí ướt át ban nãy cuối cùng cũng dịu đi.

Bụng Tống Kinh Hi kêu một tiếng, cô thật sự rất đói bụng.

Chu Hoài Ngạn cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, anh bế cô xuống: "Ăn cơm trước nhé?"

"Cũng được."

Trên bàn ăn đều là những món ăn bình thường cô thích nhất.

Tống Kinh Hi ăn rất vui vẻ, giờ này rồi nhưng vẫn ăn hết nửa bát cơm.

"Còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, em có dự định gì không?" Chu Hoài Ngạn không động đũa, chỉ ngồi vào bàn với cô.

Tống Kinh Hi nói: "Em không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở bên anh."

Chu Hoài Ngạn không khỏi cảm thấy hài lòng, múc cho cô bát canh.

"Nhưng nếu ban ngày anh đi làm thì em sẽ đi tìm bạn chơi, buối tối sẽ ở cùng anh."

Nhắc tới bạn bè, Chu Hoài Ngạn không thể không nhớ tới Chu Tự Nam: "Ý em là nhóm Chu Tự Nam?"

Động tác Tống Kinh Hi dừng lại: " Ý em là Hứa Thanh."

"Vậy Tự Nam thì sao?"

Tống Kinh Hi chầm chậm nhai nuốt: "Ồ... cậu ấy à, em không muốn gặp lắm."

Chu Hoài Ngạn nhìn thấy rõ biểu cảm của cô, thản nhiên nói: "Hai người các em bình thường thân nhau lắm mà?"

Tống Kinh Hi lí nhí đáp lại một tiếng: "Nhưng gần đây chắc là cậu ấy khá bận.. Em chỉ cần gặp Hứa Thanh thôi."

"Nó thích em à?"

"Khụ... khụ khụ!" Tống Kinh Hi vội vàng ngước mắt nhìn anh, "Gì, gì cơ? Sao anh lại nói như vậy?"

Chu Hoài Ngạn rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: "Nó tỏ tình với em từ lúc nào?"

Tống Kinh Hi sửng sốt, thật sự không ngờ anh đột nhiên hỏi chuyện này, trong lòng có chút hoảng hốt. Nếu đổi lại là người đàn ông nào khác thì có lẽ cô sẽ không thèm để ý, nhưng Chu Tự Nam không chỉ là bạn cô mà còn là em trai anh, cô không muốn anh biết em trai anh thích cô.

Nhưng nhìn ánh mắt Chu Hoài Ngạn, Tống Kinh Hi không thể nói dối: " Trước tết..."

Chu Hoài Ngạn bình tĩnh ừ một tiếng.

Tống Kinh Hi: "Nhưng mà, rốt cuộc là làm sao anh biết? Cậu ấy nói với anh ạ?"

"Không." Chu Hoài Ngạn nói, "Chỉ là cảm giác thôi."

"Cảm giác gì mà nhạy bén như thế!"

Chu Hoài Ngạn chỉ nói là từ lần cô bị bệnh cậu ta cố ý mang đồ ăn đến cho cô là anh đã có chút nghi ngờ.

Nhưng anh sẽ không nói là trước đêm giao thừa Chu Tự Nam đã cư xử khác thường vì chuyện ông nội dẫn 'đối tượng xem mắt' đến cho anh.

Bởi vì anh cũng không muốn cho cô biết còn có chuyện xem mắt.

Còn về chuyện anh và cô ở bên nha, trước mắt anh cũng sẽ không chủ động thông báo cho người nhà họ Chu. Anh không muốn để cho người ngoài can thiệp vào chuyện của anh, nói chính xác là không muốn ông nội Chu Dĩ Lương can thiệp.

Tống Kinh Hi đặt đũa xuống: "Thôi được rồi, thật ra thì em cũng không ngờ cậu ấy sẽ thích em, có điều anh đừng nghĩ nhiều, em không hề thích em trai anh, chỉ xem cậu ấy là bạn thôi!"

Chu Hoài Ngạn nói: " Ừ, anh biết rồi."

Tống Kinh Hi quan sát anh vài lần, xác nhận Chu Hoài Ngạn thật sự không để ý mới dám yên tâm. Cô nói mình ăn no rồi, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm rửa.

Cô tắm chậm, sau khi trở về nơi quen thuộc cô lại tắm rửa kỹ càng hơn, thay đồ ngủ xong xuôi thì đã là một tiếng sau.

Đã gần mười một giờ, mấy ngày trước ở Mỹ thì giờ này cô đã đi ngủ.

Nhưng chênh lệch múi giờ thật sự rất hành hạ người khác, lúc này ở trong nước đã là mười một giờ mà cô vẫn còn rất tỉnh táo.

Cô đẩy cửa phòng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Chu Hoài Ngạn đang ngồi trên sô pha, anh cũng đã tắm rửa sạch sẽ, thay sang đồ ngủ, thoạt nhìn rất ôn hòa trầm tĩnh.

"Anh vẫn chưa ngủ ạ?" Cô hỏi.

"Ừm, lại đây." Anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Tống Kinh Hi chạy chạm tới, cọ vào người anh.

"Em vẫn chưa buồn ngủ đúng không?"

Tống Kinh Hi gật đầu.

Chu Hoài Ngạn nở nụ cười, nói: "Vậy xem phim nhé?"

Tống Kinh Hi: "Anh xem với em ạ?"

"Ừm."

Vừa trở về nên cô chỉ muốn dính lấy anh, làm gì cũng không quan trọng.

Tống Kinh Hi cầm lấy điều khiển từ xa, trực tiếp nhấn vào bảng xếp hạng điểm cao rồi chọn một bộ phim.

"Phim này anh đã xem chưa?" Cô chỉ vào bộ phim thứ tư trong bảng xếp hạng.

"Anh xem rồi."

Tống Kinh Hi lại chỉ sang hai bộ khác, anh cũng nói đã xem qua rồi.

Tống Kinh Hi nói: "Vậy có bộ nào anh chưa xem?"

Chu Hoài Ngạn nói: "Phim nào điểm cao là anh đều xem hết rồi."

Tống Kinh Hi kinh ngạc, bởi vì bình thường cô thấy anh rất bận rộn, không ngờ anh vẫn có thời gian xem phim. Anh nói là đã xem từ lâu lắm rồi.

Chu Hoài Ngạn: "Em chọn một bộ em muốn xem đi, anh xem rồi cũng không sao, có thể xem lại lần nữa."

Đây là vấn đề tế nhị do sự chênh lệch tuổi tác của bọn họ mang lại, có điều cũng không thành vấn đề. Anh lớn tuổi hơn cô nên tất nhiên sẽ ngắm được phong cảnh cô chưa từng nhìn thấy. Nhưng ngắm phong cảnh một lần nữa cũng không sao, dù sao khi ngắm với người khác nhau thì sẽ có những trải nghiệm khác nhau.

Tống Kinh Hi: "Vậy xem <The Day After Tomorrow> nhé?"

"Được."

Đây là một bộ phim cũ từ năm 2004, nhưng Tống Kinh Hi không hay xem phim thảm họa lắm nên chưa xem qua.

Bộ phim kể về việc khí hậu Trái đất trở nên bất thường do hiệu ứng nhà kính, bước vào Kỷ băng hà thứ hai. Ban đầu cô xem không tập trung lắm, nhưng sau đó nội dung kịch bản thật sự rất thú vị, nào là sóng thần động đất đóng băng, cô cũng dần dần bị cuốn hút.

"Không hiểu sao em lại cảm thấy hơi lạnh." Tống Kinh Hi nhìn các nhân vật chính bị kẹt trong thư viện băng tuyết ngập trời, lẩm bẩm: "Em muốn ngồi ở chỗ anh."

"Ở đâu?"

Tống Kinh Hi không trả lời mà lập tức đứng dậy ngồi thẳng vào lòng anh, thậm chí còn mang theo chiếc chăn nhỏ quấn chặt mình và anh lại.

Hơi thở của Chu Hoài Ngạn hơi chậm lại: "Em làm như vậy thì sao anh xem phim được nữa?"

"Sao lại không thể xem được nữa?" Tống Kinh Hi nhướng mày, "Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Chu Hoài Ngạn đưa tay véo má cô, xoay đầu cô về phía màn hình.

"Không nghĩ gì cả, em xem phim đi."

Tống Kinh Hi không nhịn được cười khẽ, quay đầu hôn lên yết hầu của anh.

Hơi thở và cánh môi nhẹ nhàng lướt qua, Chu Hoài Ngạn rũ mắt, ánh mắt tối sầm lại: "Em không muốn xem nghiêm túc nữa đúng không?"

"Không phải, chỉ là cảm thấy ngồi trong lòng anh lại nóng quá." Tống Kinh Hi dựa vào người anh, thì thầm, "Nếu mùa đông được ngủ cùng anh thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net