Chương 51: [Ngón tay]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe taxi dừng ở cửa chung cư, Chu Hoài Ngạn nửa ôm Tống Kinh Hi đi xuống.

Hôm nay cô uống không đến mức say, nhưng cũng hơi nhiều, cô tựa vào người Chu Hoài Ngạn nói: "Em muốn cõng."

Chu Hoài Ngạn cũng chiều theo ý cô, nửa ngồi xổm xuống: "Lên đây đi."

"Ừm..."

Tống Kinh Hi nằm sấp trên lưng anh, Chu Hoài Ngạn dễ dàng đứng lên rồi cõng cô đi vào trong.

Bảo vệ trực ở cổng nhìn qua, chào hỏi: "Anh Chu, có cần hỗ trợ không?"

Chu Hoài Ngạn khẽ gật đầu đáp lại: "Không cần đâu, cám ơn anh."

"Được, vậy anh chú ý an toàn."

Hai người vào đi vào khu chung cư, Tống Kinh Hi hừ khẽ nói: "Trông em giống con ma men lắm sao?"

Chu Hoài Ngạn: "Còn không phải nữa à?"

"Em chỉ là lười đi bộ thôi..."

"Cũng đúng, em mà say thật thì sẽ không giống như bây giờ."

"Vậy chứ em sẽ làm sao?"

"Sẽ hôn lung tung."

Tống Kinh Hi nhíu mày: "Anh nói bừa.... Em nào có."

Con đường trong khu chung cư sáng sủa, rẽ thêm một khúc cua nữa là đến tầng dưới của bọn họ.

Chu Hoài Ngạn xóc cô lên một chút, nói: "Còn nhớ cái đêm em vừa tốt nghiệp cấp ba uống say rồi chạy ra bãi biển không?"

"Nhớ chứ, không phải anh cõng em về sao?" Tống Kinh Hi khựng lại, "Hôm đó em hôn anh?!"

"Ừ."

Tống Kinh Hi hoàn toàn không có ấn tượng, chuyện xảy ra đêm đó cô cũng đã quên sạch.

"Vậy tại sao lúc đó anh không nói cho em biết?"

"Bởi vì anh không muốn coi nụ hôn của ma men là thật."

Tống Kinh Hi dựa vào vai anh, nhào tới cắn lên cổ anh một cái.

Cơn ngứa tê dại xẹt qua, bước chân Chu Hoài Ngạn lập tức dừng lại.

"Tống Kinh Hi."

"Sao chứ?"

"Đừng lộn xộn."

"Cũng đâu có ai nhìn thấy." Tống Kinh Hi lại gần hôn anh một cái rồi chất vấn anh, "Bây giờ nụ hôn của ma men có được coi là thật không?"

Khuôn mặt vừa nóng vừa mềm của cô áp sát vào anh, hơi thở như muốn đốt cháy người khác.

Chu Hoài Ngạn nhẫn nhịn, tiếp tục đi về phía trước.

Đại sảnh đã ở ngay tại trước mắt, nhân viên quản lý chung cư chào hỏi hai người, Chu Hoài Ngạn gật đầu đáp lại, Tống Kinh Hi thì vùi mặt vào hõm cổ anh, không thèm đến để ý đến ai cả.

Thang máy đi lên, nhanh chóng đến tầng nơi hai người sống.

Cửa mới vừa đóng lại, Chu Hoài Ngạn đã áp người vào sau cánh cửa, dùng hổ khẩu* kẹp hai má cô lại, bắt cô phải ngẩng mặt lên.

(*hổ khẩu: khu vực giữa ngón cái và ngón trỏ.)

Tống Kinh Hi thấy vẻ mặt anh hơi u ám, bèn hỏi anh: "Vừa rồi lúc ở bên kia có phải anh đã tức giận không?"

"Đợi lát nữa nói sau."

"Hả?"

Anh bỗng nhiên cúi đầu hôn cô, tiến quân thần tốc.

Tống Kinh Hi ngẩn người, nhưng chẳng mấy chốc đã chủ động ôm lấy cổ anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, quấn lấy anh, ngậm mút môi anh. Mặc cho hơi thở nóng rực phả vào nhau, sự ngọt ngào ướt át được trao đổi liên tục.

Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên hôn cô, nhưng không sao, cô thích cảm giác như vậy. Vì vậy, dưới sự trợ giúp của rượu, cô hôn anh càng say đắm hơn, cho đến khi hơi thở của hai người hoàn toàn rối loạn mới kiềm chế tách ra một chút.

Chu Hoài Ngạn áp trán vào trán cô, khe khẽ thở dốc: "Tối nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Kinh Hi buông tay ra, có chút đứng không vững, Chu Hoài Ngạn dứt khoát bế cô lên đi tới sô pha. Anh cứ thế ôm cô ngồi xuống, chờ cô trả lời.

"Hôm nay là sinh nhật Hứa Thanh, mọi người uống hơi nhiều..." Tống Kinh Hi cố gắng ổn định lại hô hấp, nhưng ngồi trong lòng anh thế này cô lại càng cảm thấy choáng váng, "Sau đó Chu Tự Nam đã uống say, lúc chơi trò chơi đột nhiên hỏi em."

"Hỏi em chuyện gì?"?

"Hỏi em là tại sao em lại thích anh."

Tầm mắt Chu Hoài Ngạn hơi hạ xuống: "Em nói thế nào?"

"Em cũng không nói gì cả, em biết cậu ấy uống say rồi." Tống Kinh Hi nói, "Anh vẫn chưa trả lời em đấy, hôm nay anh tức giận à? Vừa rồi anh đã nghe thấy cậu ấy nói chuyện đúng không? Thật ra bình thường cậu ấy không như vậy, lúc bọn em gặp nhau trên trường cậu ấy cũng rất bình tĩnh, anh đừng thấy khó chịu nhé."

Cô nhấn mạnh rằng Chu Tự Nam chỉ là uống say.

Chu Hoài Ngạn biết, Chu Tự Nam cũng có một vị trí trong lòng cô, cô có phần bao dung cậu ta.

"Anh sợ em giận nó?"

"Dù sao bọn anh cũng có quan hệ thân thích, em sẽ cảm thấy rất khó xử."

"Vậy đây có phải là lý do em không chọn thằng bé không?"

Tống Kinh Hi nghiêng đầu: "Gì cơ?"

"Tự Nam ở bên cạnh em lâu hơn, nói thực tế một chút thì thằng bé cũng ưu tú hơn Ngụy Cảnh, vì sao lúc đó em không chọn Ngụy Cảnh mà lại chọn nó?"

"Cậu ấy là bạn em. Mà vấn đề quan trọng là cậu ấy còn là em trai anh, nếu em yêu đương với cậu ấy thì bây giờ làm sao em yêu đương với anh được?"

Chu Hoài Ngạn: "Em còn đoán trước được cơ à?"

Tống Kinh Hi có chút say, cô đứng dậy rồi ngồi lên đùi anh theo tư thế mặt đối mặt: "Đương nhiên, vốn dĩ em chỉ thích hình mẫu như anh, không thích mấy anh chàng mới lớn. Kiểu đàn ông trưởng thành mới là mẫu người em thích nhất."

Chu Hoài Ngạn cười khẩy.

Tống Kinh Hi vỗ anh: "Sao anh lại cười.... Em còn chưa hỏi anh chuyện xem mắt đấy. Chu Tự Nam nói anh đi xem mắt."

Chu Hoài Ngạn nói: "Bữa tiệc do ông nội sắp xếp, không tính là xem mắt."

"Vậy mà anh vẫn đi?" Tống Kinh Hi trừng mắt, "Chuyện từ khi nào? Vì sao không nói cho em biết?"

"Dịp năm mới, không phải anh muốn đi, lúc ấy là người ta đến nhà, anh cũng --"

"Chu Hoài Ngạn! Anh tranh thủ lúc em không có ở đây để đi xem mắt? Dịp năm mới em còn đang ở Mỹ mà!"

Chu Hoài Ngạn nhéo mặt cô: "Nghe anh nói hết được không, lúc ấy người ta đến nhà làm khách, anh cũng không biết, đến đó mới biết."

Tống Kinh Hi vẫn có chút khó chịu, cô buồn bực nói: "Vậy cô ấy đẹp không? So với Điền Viện thì ai đẹp hơn?"

"Không biết, anh không nhìn kỹ."

"...Anh nói dối."

Chu Hoài Ngạn biết cô đã say, bèn ôm cô đi vào phòng cô: "Anh thực sự không để ý."

Tống Kinh Hi như con gấu koala, cả tay lẫn chân quấn quanh người anh: "Vậy Điền Viện có đẹp không?"

"Em nhắc cô ấy làm gì?"

"Bởi vì cô ấy thích anh."

"Không muốn đánh giá."

Người trong lòng lập tức giãy dụa, Chu Hoài Ngạn ôm chặt cô lại: "Cẩn thận!"

Tống Kinh Hi cắn vào cổ anh: "Em ghét anh vì anh không muốn đánh giá!"

Tâm tư của thiếu nữ rất thẳng thắn.

Chu Hoài Ngạn đau đớn rít lên, cười nói: "Tống Kinh Hi, em cầm tinh con chó sao?"

"Em muốn cắn chết anh --"

Cô thật đúng là há miệng muốn cắn, Chu Hoài Ngạn một tay ôm cô, tay còn lại vươn ra ngăn cản. Cô bèn cắn vào ngón tay anh, cũng không mạnh lắm, ngón tay anh khẽ cử động, vô tình trượt vào trong miệng cô.

Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại vô thức đẩy ra ngoài khi bị vật lạ xâm nhập, ánh mắt Chu Hoài Ngạn hơi trầm xuống, dứt khoát đè nhẹ xuống đầu lưỡi của cô, không cho cô nhúc nhích, trừng phạt cô.

"A..."

Cô không nói chuyện được, quay đầu giãy dụa, anh lại không chịu buông ra, dùng mấy ngón tay còn lại kẹp chặt rồi nâng cằm cô lên: "Còn cắn nữa không?"

"Ưm...ha...."

Động tác như vậy khiến Tống Kinh Hi không thoải mái, bởi vì cô không khống chế được nước bọt tiết ra, quai hàm tê mỏi, cố sức lắc đầu. Chu Hoài Ngạn hứ nhẹ một tiếng, rút tay ra buông tha cho cô.

Nhưng rõ ràng cô chỉ đang giả vờ ngoan ngoãn, một giây sau liền cắn vào hổ khẩu của anh. Lần này cô cắn rất mạnh, hàm răng để lại trên da thịt anh một dấu vết nhạt màu, ngón tay và lòng bàn tay của anh đều dính chất lỏng ẩm ướt trong suốt.

"Tối nay em nhất định muốn cắn anh đúng không?"

Tống Kinh Hi ngước mắt nhìn anh, nhả môi ra, đôi mắt đỏ bừng vì say rượu: "Em cắn anh.... Ai bảo anh cảm thấy cô ấy đẹp."

Chu Hoài Ngạn: "Anh chỉ không muốn đánh giá, không hề nói cô ấy đẹp."

"Vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận rồi sao?"

Chu Hoài Ngạn ôm cô vào phòng tắm, lựa chọn thỏa mãn mong muốn của cô nhóc này: "Được, vậy để anh nói, cô ấy không đẹp bằng em."

Anh đặt cô lên bàn rửa mặt, lại bổ sung một câu: "Anh thích dáng vẻ xinh đẹp của em."

Quả nhiên, Tống Kinh Hi lập tức bị dỗ dành.

"Anh nói sớm chẳng phải là được rồi sao, cứ một hai bắt em phải cắn anh!"

Chu Hoài Ngạn cười khẽ: "Đúng, trách anh. Thế nên bạn nhỏ cầm tinh con chó, bây giờ em có muốn tẩy trang có muốn tắm rửa không?"

"Em không cầm tinh con chó..." Tống Kinh Hi nói, "Có điều, anh muốn giúp em tắm rửa sao?"

Chu Hoài Ngạn hơi khựng lại: "Tắm thì không được."

"Nói cứ như anh biết tẩy trang ấy."

"Có thể thử xem, em dạy anh nhé?"

Tống Kinh Hi lại nhẹ nhàng dựa vào người anh: "Anh lấy khăn giấy tẩy trang... dùng cái đó lau mặt cho em là được."

"Ừm."

"Anh rửa tay trước đi..."

Động tác Chu Hoài Ngạn hơi dừng lại: "Nước miếng của em mà em cũng ngại bẩn?"

Tống Kinh Hi rũ mắt nhìn ngón tay của anh, là hình dáng cô rất thích, trắng nõn không tỳ vết, thon dài xinh đẹp.

Vừa rồi cô cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ nhớ lại động tác anh ra vào trong khoang miệng mình, vành tai của cô lại nóng lên.

Hình như.... Cũng không quá khó chịu.

Chu Hoài Ngạn thấy cô không nói gì thì tưởng cô ngại bẩn thật, anh mở vòi nước rửa sạch tay, sau đó mới rút một miếng khăn giấy tẩy trang, cẩn thận chùi mặt cho cô.

Cô chỉ trang điểm nhẹ, không trang điểm phần mắt, thế nên lau chùi rất đơn giản, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm, cũng không biết như thế nào mới gọi là hoàn toàn sạch sẽ, cho nên vẫn làm rất cẩn thận.

Tống Kinh Hi để mặc anh làm, cảm giác choáng váng dần dần trở nên trầm trọng. Dưới sự phục vụ của anh, cô không khỏi nhắm mắt lại, vừa hưởng thụ vừa hồi tưởng.

Chu Hoài Ngạn tưởng cô buồn ngủ, sau khi dùng xong một miếng khăn giấy tẩy trang, anh lại rửa tay, rút một tờ giấy ướt lau mặt cho cô, chuẩn bị kết thúc.

Nhưng cô lại đưa sát mặt đến, cánh môi phủ lên ngón tay anh.

"Em lại muốn cắn à?" Anh khẽ hỏi.

Cô thật sự đã mở miệng, nhưng hàm răng chỉ cạ qua ngón tay anh, không cắn xuống.

Cô chỉ ngậm lấy, còn thò đầu lưỡi ra liếm nhẹ.

Chu Hoài Ngạn giật mình, ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng tắm chiếu sáng khuôn mặt cô, làn da vừa mới được rửa sạch như tỏa ra ánh sáng của men sứ, cánh môi ướt át đỏ tươi. Có vẻ say nhưng dường như lại không say, trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cô nhả ngón tay anh ra, tìm đến môi anh.

Họ lại hôn nhau say đắm.

Chu Hoài Ngạn ôm cô xuống khỏi bồn rửa tay, tối nay anh không hề uống rượu, nhưng có lẽ đã bị nhiễm mùi rượu trên người cô, thế nên anh cũng hành đồng rất bốc đồng.

Anh đặt cô lên giường.

"Anh, em đã nằm mơ thế này."

"... Cái gì?"

Giọng nói của Tống Kinh Hi rất thấp, mang theo sự run rẩy: "Trong mơ anh cũng làm như vậy với em, khiến em không thở nổi."

Anh từ trên cao nhìn xuống cô, huyệt thái dương đang co giật điên cuồng: "Em nằm mơ như vậy từ lúc nào?"

"Từ lúc học cấp ba... À, nói đúng ra là kỳ nghỉ hè cấp ba. Sau đó em thường xuyên nằm mơ, em còn mơ thấy tay của anh..."

"Tay của anh làm sao?" Anh hỏi cô.

Tống Kinh Hi nằm ngửa, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, vừa rồi cô bị anh hôn đến nghẹt thở.

"Tay của anh.... ưm.... để em nhớ lại đã...."

"Được, em cứ nhớ lại kỹ xem anh đã làm gì." Anh bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng dỗ dành như là đang dụ dỗ.

Nhưng hình ảnh trong đầu càng rõ ràng, hơi thở của Tống Kinh Hi lại càng trở nên nặng nề.

"Kinh Hi?" Anh hôn nhẹ lên sườn mặt cô, "Không nói à? Nếu em không nói thì chúng ta kết thúc ở đây nhé?"

"Không..." Cô không muốn để anh đi, kéo anh thật chặt, "Đừng đi."

"Vậy em nói cho anh biết đi, anh đã làm gì?"

Tai Tống Kinh Hi đỏ bừng, cô vùi mặt vào vai anh: "Tay anh đã chạm vào... bên trong em."

Chu Hoài Ngạn thả cổ tay cô ra, anh nằm ngược sáng, trong đáy mắt dâng lên sự tối tăm u ám, lý trí cũng bị thiêu đốt.

Tống Kinh Hi thở nhẹ một hơi: "Em nói thật đấy."

"Ừ."

"Nhưng em lại hơi quên rồi, dù sao...."

Anh xoa đầu cô, giọng nói gần như đã không thể kiềm chế: "Vậy sao? Vậy em có muốn thử làm thật không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net