Chương 192: Phá hủy nó (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alberu Crossman.
Cái tên đang ở đầu bên kia của cuộc gọi có vẻ không ổn cho lắm.
Cái tên đã quen với vẻ ngoài uy nghiêm và sự hoàn hảo không tì vết đang dựa lưng vào ghế với mái tóc rối bời.

“Trái tim của tôi đau đớn khi nhìn thấy ngài như thế này đấy, điện hạ.”

-Vớ vẩn.

Thế tử dường như định nói gì khác nhưng khi trông thấy Cale cũng không ổn gì cho cam, anh quyết định gạt phăng lời nói vừa được định sẵn trong đầu ấy đi.
Thay vào đó, Alberu đi vào việc chính.

-Chúng ta đã thấy kỵ sĩ của Vương quốc Paerun đi đến Norland.

Paerun, Norland và Askosan.
Đây là tên của ba vương quốc trong Liên minh phương Bắc.

Trong ba vương quốc, Norland là vương quốc ở phía bắc của Dạ Lâm. Họ sẽ tiếp giáp với Vương quốc Roan nếu không có Dạ Lâm.

-Mật thám đã phá hủy thiết bị liên lạc bằng hình ảnh sau khi chuyển thông tin này đến.

Mật thám được cử đi Norland là một trong những Dark Elves của thế tử.

-Việc Nguyên tố của cậu ta vẫn chưa trở về có lẽ là biểu thị cho việc cậu ta vẫn còn sống.

“Cậu ta sẽ sống sót trở về.”

Alberu mỉm cười trước lời đáp của Cale trước khi quay lại chủ đề hiện tại.

-Hiện ta đang làm việc với Vương quốc Breck để xem liệu vài Kỵ sĩ Paerun có đến Askosan không.

Askosan là vương quốc gần nhất với Vương quốc Breck, cùng Hẻm Chết ở giữa.

“Có vẻ Kỵ sĩ Paerun cũng đến Askosan.”

-Đúng vậy.

Tin nhắn từ mật thám đã chỉ ra có hàng chục tên kỵ sĩ.
Vương quốc Paerun là vương quốc phía bắc của những kỵ sĩ. Tuy nhiên, cho dù đó có là một vương quốc với rất nhiều kỵ sĩ thì việc cử cả chục kỵ sĩ đến một vương quốc khác vẫn là điều bất thường.

-Có gì đó lạ lắm.

Đó là vì sao mà Alberu cảm thấy kỳ lạ.

-Vẫn còn quá sớm để vượt đại dương. Họ đang nghĩ gì vậy chứ?

Đây là lý do Vương quốc Paerun và Vương quốc Breck đã chuẩn bị cho đợt tấn công vào mùa xuân. Dù Askosan và Norland ngự tại điểm cuối cùng của phía bắc, họ vẫn ở xa phía bắc hơn so với Vương quốc Roan ở đông bắc.

Bờ biển của họ có vẻ vẫn còn bị đóng băng.
Đặc biệt là trong lúc này vì hiện tại đã là đầu tháng hai, một trong những thời điểm lạnh nhất năm.

‘Nếu các kỵ sĩ đang di chuyển, binh lính cũng sẽ sớm đến lên đường thôi.’

Vương quốc Roan có thể nghĩ rằng họ chỉ đang thực hiện cuộc tập huấn nếu họ không biết đến mục tiêu của Liên minh phương Bắc.

-Vẫn còn quá sớm để vượt đại dương. Băng ở phần nước đó sẽ tan ra trước giữa tháng hai, nhưng đó vẫn là một sự lãng phí, vì họ sẽ cần dùng rất nhiều lao động tay chân để dọn dẹp nó.

Vậy vì sao bây giờ lại di chuyển?
Liên minh phương Bắc muốn khai chiến sớm sao?

Alberu cắn môi.
Quyết định của Liên minh phương Bắc thật bất ngờ. Gửi hàng chục kỵ sĩ đến cả hai vương quốc quá dễ dàng bị những vương quốc khác chú ý đến.
Việc họ vẫn chọn công khai làm vậy có nghĩa là họ tự tin về điều gì đó.

Thế nên anh đang nghĩ về bờ biển đông bắc của Vương quốc Roan.
Công trình của căn cứ hải quân. Thông tin này đã được truyền đi khắp lục địa. Họ đang cố gắng giấu điều đó càng lâu càng tốt, tuy nhiên, một điều như thế rất khó để che giấu vĩnh viễn.

Dù vậy, hầu hết mọi người tin rằng căn cứ quân sự đó đang ở giai đoạn đầu tiên.

Họ đã sai.
Chúng đã hoàn thiện hàng chục con tàu và đang chuẩn bị cho chiến tranh bằng cách lệnh cho những pháp sư ẩn chúng đi bằng pháp thuật.

‘Tất cả cũng đều nhờ vào tên này.’

Alberu nhìn Cale.
Thuộc hạ của Cale, con lai của người lùn và tộc chuột. Dù hiện tại hắn đã quay về lãnh địa Henituse, nhưng hắn từng ở bờ biển Ubarr một thời gian để nhìn lướt qua những bản thiết kế. Nhờ đó, họ có thể bắt đầu đóng tàu sớm hơn dự kiến.

Nhưng kế hoạch nhắm vào thời điểm mùa xuân của họ đã thay đổi.
Mật thám của họ cũng đã bị phát hiện.

‘Mình trót bỏ lỡ gì rồi?’

Một điều.
Anh nhận ra mình đã bỏ lỡ mất một nhân tố bí ẩn. Và anh không thể hoàn thiện suy đoán trong đầu nếu không biết đến nhân tố ấy.
Alberu nới lỏng cái nơ được thắt chặt trên cổ.

-Cale, cậu có tìm ra điều gì không?

Alberu hỏi với giọng tức giận.

Cale là người duy nhất anh có thể bày ra sự bực bội này, và anh hỏi Cale vì nghĩ rằng cái phong thái bình thản thường ngày của cậu ta có thể giúp anh ổn định lại.
Tuy nhiên, cuối cùng anh chỉ trút ra một nụ cười với điệu thở dài não nề.

-Không, phải hỏi rằng làm sao cậu biết?
“Wyvern.”

Alberu ngưng cười.
Cale có thể thấy ánh mắt Alberu nhìn cậu gần như muốn xuyên thủng màn hình.

“Đoàn Kỵ sĩ Wyvern đã được hồi sinh.”

Đôi mắt của Alberu mở to.

Kỵ sĩ hộ vệ trong truyền thuyết của Vương quốc Paerun và Đoàn Kỵ sĩ Wyvern do hắn ta dẫn đầu.
Lập tức Alberu cảm thấy những suy nghĩ trong đầu trở nên thông thoáng và rõ ràng hẳn.

-Là bầu trời.

Chúng không dùng tàu.
Không, có tàu. Tuy nhiên, chúng sẽ đi qua bầu trời trước rồi sau đó mới vượt nốt đường biển bằng tàu.

Nhưng chúng ta có thể làm gì với bầu trời?

Ánh mắt lo lắng của Alberu hướng về Cale.

-…Cậu biết được điều đó khi nào?

“Ngài biết về vụ cháy ở hồ của Vương quốc Paerun không?”

-Là cậu làm sao?

“Vâng. Khi ấy là lúc tôi tìm ra sự hồi sinh của Đoàn Kị sĩ Wyvern. Tôi quên mất phải báo cáo lại điều đó.”

-Khốn- haaaaa.

Cale thờ ơ nhún vai.
Hành động này khiến Alberu đang thở dài nhận ra điều gì đó. Cale trông quá bình tĩnh.

-… Thiếu gia Cale thông minh của chúng ta. Họ sẽ bay ngang qua Dạ Lâm nếu họ đi đường hàng không. Liệu lãnh địa Henituse sẽ ổn chứ?

Alberu có thể thấy khóe miệng của Cale giật giật.

Cale đã đợi điều này từ lâu.

Lúc đầu, cậu tương đối bối rối vì nó khác với những gì cậu đọc trong tiểu thuyết, tuy nhiên, đây vốn là một thế giới hoàn toàn khác so với tiểu thuyết. Thế nên cậu đã chuẩn bị đi chuẩn bị lại cho những ngày sắp tới.

Không có lý do gì để chờ đợi lâu hơn nữa.

“Điện hạ.”

-Ừ.
“Làm ơn hãy chuẩn bị lệnh để cho tôi quyền chỉ huy quân đội vùng Đông Bắc.”

“Ha.”
Alberu bật cười.
Cale trông quá đỗi thản nhiên khi yêu cầu một điều lớn lao.

‘Ừ, nên vậy. Đây là Cale Henituse mà mình biết.’

Cale tiếp tục yêu cầu Alberu.

“Cũng làm ơn chuẩn bị Đoàn Kỵ sĩ và một trong những Đoàn Pháp sư.”

Cale bắt đầu mỉm cười.

“Và sau đó chỉ cần chờ.”

Alberu xoa tay lên mắt.

‘Tên khốn điên rồ này. Chỉ cần chờ? Vậy cậu ta định đánh bại chúng một mình hả?

Anh nở nụ cười trong khi hỏi Cale.

-Cậu đang định làm cái quái gì vậy?

Cale chỉ nhún vai.

-Tên khốn liều lĩnh này.

Trái ngược với ngữ điệu mắng mỏ, thế tử Alberu đang mỉm cười rạng rỡ. Anh vò mạnh mái tóc rối bù của mình. Đồng thời, anh cũng nhận ra điều anh cần làm.

-Vậy đó là lý do mà cậu gọi chiêu hồn sư trở về với cậu. Cứ làm điều cậu cần làm đi. Ta sẽ giải quyết phần còn lại.

“Chỉ cần đoạt lấy quyền lực thôi, điện hạ.”

-Đừng lo. Mọi thứ đều nằm trong tay ta khi chiến tranh bắt đầu.

Alberu, người cuối cùng cũng trông như quay về dáng vẻ thường ngày, bắt đầu lên kế hoạch để thúc đẩy kế hoạch của anh với một cái đầu minh mẫn. Alberu đã đắm chìm vào suy nghĩ và bỏ lỡ cái giật mình bất chợt của Cale.

Giọng của Raon vang vọng trong đầu cậu.

-Họ muốn phá hủy căn nhà của chúng ta trong lúc cưỡi mấy con rồng bay ngu ngốc đó sao? Thật sao?

Cale lạnh người sau khi nghe giọng nói cực kì nghiêm trọng này.
Cậu cố hết sức phớt lờ những lời dài dòng của nhóc Rồng sáu tuổi.

-Dù sao thì, tôi sẽ làm những thứ phải làm, nên ngài hãy tự giải quyết bên phía của ngài.

Cạch.
Cậu ngắt máy mà không nói một lời chào.

Cale dựa lưng lên ghế dài và nhìn vào thiết bị liên lạc bằng hình ảnh.

Cậu lại có nhiều thứ phải làm rồi.

Cale ngay lập tức quay về nhà vào ngày hôm sau với di hài của Vua Sói.

“Cha.”
“Ừ.”

Cặp cha con lâu ngày chưa gặp nhau trông không mấy hạnh phúc.
Bá tước Deruth uống một ngụm trà nóng để ổn định bản thân. Ông đã nghe tin từ Cale qua cuộc gọi.

“Kỵ sĩ Paerun đến Norland?”
“Vâng, thưa cha.”
“Và con nghĩ họ sẽ cưỡi Wyvern để xâm phạm?”
“Vâng, thưa cha.”
“Chúng cũng sẽ tiến vào Vương quốc Breck và sườn Tây Bắc của chúng ta qua Askosan?”
“Đúng vậy.”

Tap.
Ông đặt tách trà lên bàn.
Bá tước Deruth sau đó nhìn về lá cờ của lãnh địa trong phòng làm việc.

Ông có thể thấy con rùa vàng, gia huy của gia đình Henituse.
Tiếp đó, ông nói một câu với con trai mình.

“Được rồi.”

Đủ rồi.

“Gia đình Henituse vốn là gia đình võ thuật và dù gì cũng là tường thành vùng Đông Bắc của vương quốc Roan.”

Deruth không phải là một chiến binh, nhưng ông biết cách cầm kiếm và chưa quên võ thuật. Ông ta làm việc cật lực để xây dựng Đoàn Kỵ sĩ ở vùng hẻo lánh như vậy làm gì cơ chứ?

Rùa vàng.
Bạn cần chuẩn bị chu đáo để sống một cuộc đời dài lâu và yên bình.

Ông nhìn về Cale, đứa con trai mang màu tóc đỏ giống với mẹ thằng bé, cũng là người duy nhất sở hữu mái đầu ướm sắc đỏ tươi trong ngôi nhà này.

“Những vấn đề về lãnh địa là trách nhiệm của ta, và giúp đỡ con trai của ta cũng là trách nhiệm của ta.”

Ông nhớ lại những điều mà Cale đã yêu cầu trong cuộc gọi của họ.
Deruth vươn tay về phía con trai ông.

“Hãy cùng thử nào.”

Con trai của ông đã nói điều này với ông một lần nào đó trong quá khứ.

“Cha, hãy cùng thử đi.”

Cha của cậu không quên việc đó.
Ông chú trọng tăng cường số lượng binh lính trong lãnh địa kể từ cuối mùa thu năm trước, và ông cũng chất đầy những kho lương thực.
Đồng thời ông đã đảm bảo rằng những tường thành của dinh thự, cũng như tất cả tường trong đất của lãnh địa, được kiên cố và sẵn sàng để phòng thủ.

Cale nắm lấy tay của Bá tước Deruth.

“Lặng lẽ thôi, thưa cha.”

Cale có thể nghe thấy lời đáp của Deruth qua cái siết tay mạnh mẽ của cha cậu. Vậy là đủ.
Hiện giờ cậu không còn gì để nói với Bá tước Deruth nữa.

Đó là lý do vì sao mà Cale ngay lập tức rời dinh thự và hướng về Dạ Lâm.

Cậu đứng tại nơi từng là Đầm Lầy Đen và nhìn xuống mặt đất khô cằn.

“Đã lâu rồi tôi mới đứng đây. Thật tuyệt. Tôi nhớ nó quá.”

Chiêu hồn sư Mary mặc áo choàng đen bắt đầu nói trong lúc đứng cạnh Cale. Giọng nói máy móc có chút vui mừng bên trong.

“Vậy sao, Mary? Ta cũng thích ngắm nơi này với ngươi và nhân loại yếu đuối! Sân trước của chúng ta là tuyệt nhất.”

Rồng Đen đứng cạnh Mary đáp lời cô. Cả Rồng Đen và Áo choàng Đen bắt đầu liếc nhìn Cale.

Kỵ sĩ Vương quốc Paerun đang bắt đầu rục rịch.
Cale ít nói hơn hẳn kể từ sau khi cậu biết tin này. Raon xoa mũi trong lo lắng khi nghĩ về điều đó.
Raon mở miệng nói.

“Nhân loại, đừng lo. Sẽ không ai bị th-”
“Cale-nim!”

Tuy nhiên, có ai đó đã ngắt lời Raon.
Choi Han, chú thuật sư tộc Hổ Gashan, và chàng Sói Lock đều đang tiến về Đầm Lầy Đen.

Cale đã cho gọi họ.
Họ đều mang biểu cảm tàn nhẫn sau khi nghe những chuyện sắp xảy ra. Tất nhiên, Gashan cũng đã biết trước chút ít.

Ba người bọn họ tiến về phía Cale, người thậm chí không hề có ý định xoay người lại mà tiếp tục nhìn xuống Đầm Lầy Đen.

“Thiếu gia.”

Gashan gọi Cale. Cuối cùng, Cale cũng quay lại.

Nét mặt Choi Han hiện lên sự quả quyết, người Hổ Gashan hiếu chiến, và một chàng Sói Lock do dự.

“Choi Han, Gashan.”
“Vâng, Cale-nim.”
“Làm ơn nói đi, thưa thiếu gia.”

Ánh mắt của Cale hướng về phía tây.

“Chúng ta sẽ lên đường đến Hẻm Chết. Chuẩn bị đi.”

Sau đó, Cale nhìn Lock.
Lock giật mình khi ánh mắt của họ chạm nhau, tuy nhiên, ánh mắt của cậu tự tin hơn lúc trước. Cậu dường như trông rất bồn chồn khi đi cùng Cale lần đầu tiên trong một thời gian dài.

Cale có thể thấy rằng Lock đã mạnh hơn sau khi huấn luyện cùng Choi Han.

Tuy nhiên, vẫn chưa đủ.

Tộc Sói luôn đặt bầy đàn và gia đình của họ lên đầu. Tuy nhiên, Sói chỉ trưởng thành khi chúng một thân một mình.

Mất mát và cô đơn. Họ cần những cảm xúc này, thứ họ chỉ nhận được khi đơn côi một mình. Họ cần những cảm xúc này để nhận ra một thứ cảm xúc khác.
Và thứ cảm xúc khác biệt sau cùng đó rất cần thiết đối với Sói.

Cale nhớ về món đồ trong túi của mình.

Di hài của Vua Sói.

Đó là nhật ký.
Nhưng nhật ký này được viết bằng máu.

Cale mở lời với Lock, người đang bối rối chờ đợi lệnh của cậu.

“Lock, cậu cũng sẽ đi. Hãy chuẩn bị.”
“Vâng, thưa thiếu gia!”

Vua Sói cần truyền bá tên tuổi của mình trên toàn thế giới một lần nữa.

“Mary.”
“Vâng, thưa ngài?”

Áo choàng Đen tung bay và đi về phía Cale.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô hướng về Đầm Lầy Đen sau khi nghe thấy tiếng ồn.

Bùm-

Có thứ gì đó xuất hiện từ túi không gian trong tay Cale.
Raon đã thiết kế túi không gian này cho Cale.

“Mm.”

Lock giật mình và lùi lại một bước. Mắt của cậu tập trung vào trung tâm Đầm Lầy Đen.
Chú thuật sư Gashan giật nảy mình và bắt đầu lẩm bẩm.

“Là Rồng.”

Một xác Rồng, một bộ xương trắng, xuất hiện ở trung tâm của cái đầm lầy khô cạn.
Rồng cổ đại to lớn đã tỏa ra rất nhiều áp lực cho dù nó chỉ là một bộ xương.

Đây là xác Rồng mà Cale đã nhìn thấy khi cậu tìm được Hào quang Thống trị hai năm trước.

“… A.”

Mary giật mình. Ánh nhìn của cô quay về Cale. Cale cũng nhìn cô.
Cậu nói.

“Điều khiển nó.”

Cậu ra lệnh cho chiêu hồn sư Mary. Áo choàng Đen trả lời trong tự tin sau vài giây im lặng.

“Tôi có thể làm được, không, tôi sẽ làm được.”
“Tốt.”

Mary nắm tay thành đấm sau khi thấy Cale đáp như thể câu trả lời của cô đã được dự tính.

Cale nhìn lên trời.

Con Rồng cổ đại này sẽ ăn những con Wyvern và thống trị vùng trời phía Tây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net