Chương 213: Giờ thì ngươi đã hiểu chưa? (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Hoàng Thái tử Adin.

“Đúng rồi, cậu nên thư giãn sau chiến thắng. Cậu cần một kỳ nghỉ dài ngày chứ.”

Biểu cảm của Cale trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.

Cậu cần một kỳ nghỉ dài ngày chứ.

Người khác mà nghe có lẽ sẽ nghĩ rằng hắn ta tử tế thật, nhưng Cale chắc chắn người đàn ông hai mặt này đang bảo cậu chết đi để anh ta có một kỳ nghỉ dài.

Hoàng Thái tử Adin đang giả vờ làm người tốt.

Cale lén nhìn Adin trong khi quan sát những người khác.

Cậu thấy vài hiệp sĩ canh gác phía sau hắn ta, cũng như vài người của Vương quốc Caro với khuôn mặt bối rối.

‘Chắc họ không ngờ Hoàng Thái tử sẽ xuất hiện.’

Cậu nghĩ đó là điều hiển nhiên.

Nếu Hoàng Thái tử Adin là người mang quân tiếp viện đến, thì Vương quốc Caro sẽ phải thông báo cho thế tử Alberu.

Cale im lặng nhìn Hoàng Thái tử Adin tiến một bước về phía mình. Hắn ta đến gần cậu trước khi nói nhỏ như đang cố gắng thì thầm.

“Đó là lý do vì sao ta rất ngạc nhiên khi biết cậu đáp ứng yêu cầu này. Ta nghĩ cậu sẽ nghỉ ngơi.”

Adin không ngờ Cale sẽ đích thân đến Vương quốc Caro. Hắn mong cậu sẽ ngồi im sau chiến thắng đó.

Hoàng Thái tử đang nói như thể hắn đang cảnh giác với Vương quốc Caro, và Cale đáp lại theo cách tương tự.

“Tôi cũng không ngờ sẽ gặp ngài ở đây, thưa điện hạ.”

Vì sao ngài ở đây?

Ngài đang âm mưu điều gì và đang cố gắng ngăn chặn cái gì?

Đó là những suy nghĩ hiện hữu trong đầu Cale lúc này.

Ngay lúc đó, có người bước vào phòng dịch chuyển.

“Ồ, cậu đây rồi!”

Cale chưa bao giờ gặp anh ta trước đây, nhưng cậu đã nghe đủ miêu tả về người này để có thể nhận ra anh ta.

Valentino. Thái tử của Vương quốc Caro.

“Tôi nghe nói cậu đang ở văn phòng mà, sao cậu lại ở đây?”

Và cũng là bạn lâu năm của Hoàng Thái tử Adin.

Valentino vỗ vào vai của Adin khi anh bình thản nói tiếp. Dù có một sự khác biệt rõ rệt giữa Hoàng Thái tử và Thái tử, nhưng hai người họ trông có vẻ tự nhiên với nhau.

“Tôi đến đây vì nghe rằng anh hùng của Đế quốc chúng ta đã xuất hiện.”

Hoàng Thái tử mỉm cười và chỉ vào Cale ngay khi Valentino vươn tay về phía Cale.

“Rất vui được gặp cậu. Cảm ơn vì đã đến giúp đỡ Vương quốc Caro. Ta đến để chào cậu, nhưng có vẻ người bạn này đến trước ta rồi.”

Thái tử Valentino nổi tiếng không quan tâm đến địa vị hay phép tắc xã giao. Vậy nên anh mới có thể chủ động đưa tay ra với một Tư lệnh của nước khác.

“Hân hạnh được gặp ngài.”

Cale bắt tay Valentino và thể hiện sự tôn trọng vừa đủ với anh, tương xứng như một thái tử. Valentino mỉm cười trước lời đáp của Cale.

“Đúng kiểu người ta thích. Ta thích như thế này hơn.Ta thích những người không quá tôn kính ta.”

“Vậy sao ạ?”

Cale buông tay Valentino và anh quan sát cậu.

Cale nhận thấy điều này, nhưng cậu giả vờ không biết. Thay vào đó, cậu tò mò về thứ khác.

‘Thái tử Valentino có thật sự tin tưởng Đế quốc và Hoàng Thái tử là bạn thân của mình không?’

Cale đã nghe kha khá điều về Liên minh Bất khuất từ tên dở hơi Clopeh. Vương quốc Caro không thuộc Liên minh.

Liên minh phía Bắc, Arm và Đế quốc Mogoru.

Vương quốc Caro không biết về mối quan hệ giữa chúng. Nếu họ biết, không đời nào họ tìm viện binh từ Đế quốc.

‘Nhưng có thể họ không biết tất cả mọi mặt của Đế quốc.’

Đế quốc đã mua nhiều nô lệ từ Tháp Chuông của Nhà Giả Kim để làm thí nghiệm.

Có lẽ nào Vương quốc Caro không biết về hành động độc ác này của Đế quốc?

‘Chắc mình sẽ tìm hiểu sau.’

Cale không nghĩ nhiều về chuyện này. Sớm hay muộn thì Vương quốc Caro cũng sẽ nghiêng về bên này hoặc bên kia.

“Được rồi, chúng ta không nên đứng đây thế này nữa. Ta sẽ dẫn đường.”

“Điện hạ, đây là…”

“Không cần.”

Thái tử Valentino xua tay với những quan chức của Vương quốc Caro, rồi anh bước tới để đích thân hướng dẫn họ. Cale quan sát sự thân thiện hết mực này khi nghe Hoàng Thái tử Adin cất lời.

“Tôi đã thấy được khuôn mặt cậu và thiếu gia Cale của chúng ta rồi, giờ tôi nên quay về thôi.”

“Tôi tưởng cậu sẽ ở lại đến cuộc họp quân sự tối nay?”

Thái tử Valentino, hiện đang trò chuyện với người quản lý của Vương quốc Caro, nhìn Hoàng Thái tử Adin với vẻ thất vọng. Adin đáp lại với biểu cảm chán nản.

“Tôi hơi lo vì tôi đã rời Đế quốc quá lâu, nhưng Công tước Huten ở đây mà, vậy chẳng phải đủ rồi sao?”

“Có lẽ vậy thật.”

Hoàng Thái tử Adin vỗ vai Valentino.

“Tôi cầu mong cho chiến thắng của cậu. Tôi không nói với tư cách là Hoàng Thái tử của Đế quốc đâu, mà là bạn thân của cậu đó.”

“…Cảm ơn cậu.”

Valentino thật sự cảm kích.

“Công tước Huten, binh lính, Đoàn Hiệp sĩ Đế quốc cùng các pháp sư của Đế quốc.Tôi biết tất cả những gì cậu đã làm cho tôi. Chúng tôi chắc chắn sẽ chiến thắng.”

“Đúng! Đây mới giống người bạn mà tôi biết chứ!”

Những người không biết tí gì về Đế quốc từ Vương quốc Caro và Vương quốc Roan nở một nụ cười hạnh phúc khi nhìn hai người kế vị thể hiện tình bạn bè thắm thiết.

Nhưng có một người không thích khung cảnh này. 

Không ai để ý đến khuôn mặt đang đơ ra của Cale.

‘Kỳ lạ.’

Hoàng Thái tử Adin đang hành động quá kỳ lạ.

‘Sao hắn lại cư xử thân thiện vậy?’

Cậu cảm thấy ớn lạnh và có một linh cảm xấu.

‘Và còn nữa, bậc thầy kiếm thuật Công tước Huten, Đoàn Hiệp sĩ và các pháp sư?’

Hắn ta cử khá nhiều người đến trừ các Nhà giả kim.

Đế quốc cực kỳ hào phóng với Vương quốc Caro.

Đây sẽ là một câu chuyện tuyệt đẹp nếu nó là tình bạn thật sự.

Tuy nhiên, không đời nào Hoàng Thái tử lại làm chuyện đó.

Hoàng Thái tử sẽ có lợi nếu Liên minh Bất khuất chiến thắng.

– … Nhân loại yếu đuối. Nụ cười của tên Hoàng Thái tử khốn nạn đó làm ta rùng mình.

‘Đấy. Raon của chúng ta cũng thấy thế mà.’

Cale nhìn Adin với vẻ nghi ngờ hơn nữa. Đúng lúc đó.

“Thật vui khi được gặp lại cậu.”

“Là hân hạnh của tôi, thưa điện hạ.”

Những người còn lại của Vương quốc Roan nhìn cuộc trò chuyện của Cale và Hoàng Thái tử với một nụ cười. Việc Cale có vẻ thân thiết với Hoàng Thái tử Đế quốc khiến cậu trông thật đáng tin.

Thậm chí sau đó nụ cười của họ còn trở nên rạng rỡ hơn.

“Cậu là bậc thầy kiếm thuật đầu tiên và trẻ nhất của Vương quốc Roan?”

Hoàng Thái tử đã tiếp cận niềm tự hào của Vương quốc Roan và người anh hùng mới, bậc thầy kiếm thuật Choi Han.

Đoàn Hiệp sĩ Vương quốc Roan và Đội Pháp sư Thứ nhất cảm thấy tự hào khi nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Hoàng Thái tử.

Tuy nhiên, một người không cảm thấy vậy.

Cale cố ngăn khóe miệng của mình nhếch lên.

‘Ồ, thú vị đây.’

Ánh mắt của Hoàng Thái tử hướng về Choi Han và Mary, nhưng hắn lại bắt chuyện với Choi Han thay vì Mary đang cúi đầu.

“Ta không biết hiệp sĩ bảo vệ trước đó là một người mạnh mẽ như vậy.”

Sau đó hắn vươn tay về phía Choi Han.

Chắc chắn Hoàng Thái tử sẽ không bao giờ dễ dàng chìa tay ra với một người không có tước vị hay cấp bậc như Choi Han.

Nhưng hiện tại Choi Han là một bậc thầy kiếm thuật. Nhìn bề ngoài, có lẽ cậu ta là bậc thầy kiếm thuật trẻ nhất lục địa.

“Sự ra đời của bậc thầy kiếm thuật trẻ tuổi nhất. Ta có thể bắt tay cậu không?”

Hoàng Thái tử nhìn Choi Han với vẻ mặt dịu dàng tràn đầy ngưỡng mộ.

Bên trong Cale thầm giễu cợt trong lúc quan sát hắn ta.

‘Vậy lý do hắn đến đây là để thăm dò kẻ địch?’

Choi Han và Mary.

Hoàng Thái tử muốn tận mắt nhìn thấy họ sao?

Cuối cùng Cale cũng cảm nhận được rằng Hoàng Thái tử đang có chút lo lắng.

Làm sao mà không được?

Ngoài mặt, Đế quốc và Vương quốc Roan hiện đang trông cực kỳ thân thiết với nhau. Cả hai cùng chia sẻ nỗi đau bị tấn công bởi sự cố khủng bố bằng bom, và thậm chí Cale còn được nhận Huân chương Danh dự của Đế quốc.

Nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ bắt đầu từ lãnh địa của Cale.

Cale tưởng tượng được bao nhiêu nỗi bực tức chồng chất dưới lớp mặt nạ của Hoàng Thái tử.

Cale có thể ung dung quan sát Hoàng Thái tử, người đang cố gắng kiểm soát những chuyện ngoài tầm với của hắn. Đột nhiên, cậu cảm thấy má của mình râm ran.

Sự thật là, má trái của cậu khá ngứa.

– Nhân loại, nhân loại! Choi Han đang nhìn ngươi!

‘Hửm?’

Cale xoay đầu.

Cậu thấy Choi Han đang nhìn cậu chằm chằm. Trước mặt cậu ta là bàn tay Hoàng Thái tử đang giơ ra giữa không trung.

Trước khi họ dịch chuyển đến Vương quốc Caro, Cale đã nghiêm mặt nói với Choi Han và Mary.

“Hai người không cần diễn kịch đâu. Nếu trong tình huống cần thiết, hãy báo cáo với tôi trước.’

Một người là diễn viên tệ hại trong khi người còn lại quá mức ngây thơ đến nỗi có thể tuôn ra mọi thứ cho đối phương.

Cale nhớ lại những điều mình đã nói trước khi hướng mắt về phía Choi Han.

‘Có lẽ nào?’

Cale khẽ gật đầu.

Sau đó, Choi Han kính cẩn bắt tay Hoàng Thái tử Adin với vẻ mặt kiên nhẫn.

‘Tên nhóc này!’

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Cale cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Choi Han thật sự là một tên nhóc tài giỏi.

“Ha, haha-”

Hoàng Thái tử Adin bắt đầu cười lớn.

“Ôi, ôi, cậu đúng là thuộc hạ trung thành của Tư lệnh Cale.”

Hắn vỗ vai Choi Han như thể điều này cực kỳ hài hước. Theo cách nhìn nào đó, điều này trông giống như Choi Han đang bất kính. Cale chen vào để nhẹ nhàng tiếp tục cuộc trò chuyện.

“Phép tắc xã giao của cậu ta còn kém, nên tôi đã cảnh cáo cậu ta trước khi đến đây. Có lẽ cậu ta quá nghiêm túc rồi. Thật cảm ơn vì ngài đã thông cảm, thưa điện hạ.”

“Không, không sao cả. Một người không phải quý tộc như thế này cũng là điều dễ hiểu thôi. Cậu không thể đạt được trình độ thông thạo kiếm thuật ở tuổi này nếu cậu tập trung vào những thứ khác. Đúng không, Choi Han?”

‘Hô.’

Cale thích thú khi thấy rằng Hoàng Thái tử đã biết tên Choi Han.

‘Trong cung điện Vương quốc Roan có mật thám của Đế quốc sao?’

Một tia lạnh lẽo lướt qua mắt Cale.

Ngay lúc đó. Choi Han trả lời Hoàng Thái tử.

“Ngài nói đúng, thưa điện hạ. Để tạo nên huyền, ừm, lịch sử của chúng tôi, tôi tin rằng tôi cần tập trung rèn dũa những kỹ năng của mình nhiều hơn nữa.”

Lịch sử của chúng tôi. Những người từ Vương quốc Roan chợt thấy hãnh diện.

Chiếc áo choàng đen động đậy khi Mary nhìn về phía lưng Choi Han.

‘Huyền’ của chúng ta. Phía sau từ đó có vẻ là ‘thoại’. Chỉ Mary hiểu điều đó và cô siết chặt tay.

Diễn xuất dở tệ của Choi Han không hề lộ ra khi cậu nói sự thật.

“Hahaha, đúng vậy. Thật là một chàng trai trẻ tuyệt vời. Chiêu hồn sư phía sau cậu cũng vậy. Cả hai người đều được định sẵn để trở thành các anh hùng. Sao Đế quốc của chúng tôi không có những nhân tài như vậy nhỉ?”

“Tôi biết mà, đúng không? Thật buồn vì Vương quốc Caro cũng không có họ.”

Hai người kế vị cười khi họ từ từ kết thúc cuộc trò chuyện.

“Giờ tôi sẽ trở về.”

Hoàng Thái tử Adin và các hiệp sĩ bảo vệ của hắn bước đến vòng tròn dịch chuyển ma thuật và quay về Đế quốc.

* * *

Vài giờ sau, Cale tham dự buổi họp quân sự của Vương quốc Caro.

Chỉ có vài người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ.

Thái tử Valentino của Vương quốc Caro và Công tước Huten của Đế quốc.

Cale biết hai người này, tuy nhiên, có những người khác mà Cale không nhận ra.

Tư lệnh của Vương quốc Caro. Anh ta là sĩ quan Tư lệnh cho trận chiến.

Và một người nữa.

Giám mục từ Giáo hội Thần Mặt trời của Vương quốc Caro. Ông ta ở đây để đại diện cho các nhà thờ.

Dù thế nhưng ông ta không hề tỏ ra chút thù oán nào đối với Cale hay Mary. Ông chỉ mỉm cười như một vị linh mục đứng đắn khi ông chạm mắt với Cale.

Cale ngẫm lại điều thái tử Valentino đã nói với cậu lúc nãy.

‘Các nhà thờ trong vương quốc đã đồng ý giúp đỡ chúng ta. Sẽ không ai dám kích động thuộc hạ của cậu đâu. Họ tự nói vậy, và chúng tôi cũng đã nghiêm túc bàn với họ về chuyện này.’

Cale hài lòng với cách Vương quốc Caro quan tâm đến những thứ cậu cần. Dường như khi chiến tranh cận kề, các nhà thờ mới phân biệt được đâu là phe ta và đâu là kẻ thù.

Chỉ có vài người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, tuy nhiên, có rất nhiều người đứng phía sau những người đó.

Họ đều là những lính canh cho mỗi cá nhân. Cùng với Mary, Choi Han và Phó đội trưởng Hilsman đều đứng sau Cale.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net