Chương 220: Đừng lo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


‘Cái gì mà yếu?
Cái gì mà chỉ giỏi tấn công ma thuật?’

Cale cau mày.
Rồng lai.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe đến một sinh vật như thế. Đồng thời, trực giác của người đã từng đọc một lượng lớn tiểu thuyết fantasy đang nhắc nhở cậu một điều gì đó khác.

‘Không đời nào có chuyện một con Rồng lai lại yếu được.
Không phải hầu hết các nhân vật chính hay trùm cuối trong tiểu thuyết fantasy đều là Rồng lai sao?’

Advertisement

Vẻ mặt của Cale trở nên nghiêm túc.
Ngay lập tức, cậu mở miệng nói lớn.

“Choi Han! Mary! Một lần nữa!”

Nhanh như chớp, Choi Han liền đứng dậy và lấy đà từ lưng con wyvern để bật lên không trung.
Con wyvern mà ban đầu Choi Han cưỡi đã trở lại để hỗ trợ cậu.

“Raon, làm tấm khiên mạnh hơn để tên khốn đó không thể chạy thoát!”
“Được thôi, nhân loại!”

Cale thấy tấm khiên ngày càng dày hơn khi cậu nhìn quanh mặt nước.
Những con tàu vẫn đang di chuyển trôi theo đại dương náo loạn. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một điều kỳ lạ.

‘…Ở chỗ kia có cái gì đó.’

Những con tàu bên bờ đã không ra khỏi vùng nước sâu kể từ khi tấm khiên của cậu xuất hiện.
Chúng đã quyết định không rời khỏi nơi đó sau khi thấy tấm khiên của Cale và đại dương đang ầm ĩ kia.

Nhưng mọi con tàu lớn ngay bờ đều đã rời đi.
Con tàu lớn nhất trong số đó đang không hề do dự mà lao về phía tấm khiên.

Như thể họ đã chờ đợi tên pháp sư đó và giờ họ cảm thấy tự tin để chiến đấu một lần nữa.

“Này Raon, anh để lại cho nhóc đấy.”

Cale quay đầu lại. Choi Han đã nói những lời đó với Raon trước khi cố gắng giữ con wyvern.
Nhưng cậu ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển hướng.

Tách. Tách. Tách.
Tên pháp sư trông có vẻ ngu ngốc búng tay vài cái.

Tách. Tách.
Một tia sét nhỏ xuất hiện trong không khí mỗi khi tiếng búng tay vang lên.

‘Là một đòn tấn công?’

Choi Han không thể di chuyển bất cẩn khi cảm nhận được ánh mắt tên pháp sư đang nhìn chằm chằm về phía Cale và mình. Raon đang ở đó, nhưng cậu vẫn lo lắng. Cậu thận trọng quan sát những tia sét nhỏ.

“Hả?”

Sau đó mắt cậu mở to.

Những tia sét nhỏ bắt đầu bắn xuống.

Baaang!

Baaaaaang!

Chúng rơi xuống vùng nước giữa những con tàu. Chúng nhẹ nhàng né tránh các con tàu và gây ra tiếng động khổng lồ ngay khi chạm vào mặt nước. Những làn sóng bắn ra còn lớn hơn cả khi tấm khiên xuất hiện.

“Tại sao hắn ta lại bắn sấm sét xuống nước…”

Choi Han không thể giấu nổi sự bối rối. Tại sao hắn lại gây khó khăn cho đồng đội của mình thay vì tấn công?
Nhưng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Raon phát ra từ phía trên.

“Sao hắn ta dám!”

Giọng của đứa nhóc nhanh chóng tràn ngập sự lo lắng.

“Nhân loại à!”

‘Nhân loại? Cale-nim?’

Choi Han ngẩng đầu lên và nhìn về phía Cale.

“Ugh.”

Cale đang kiềm chế tiếng rên rỉ. Cậu dùng tay che miệng mình lại, nhưng vẫn có một dòng máu đen chảy ra từ nơi đó. Dù không thể nhìn thấy Raon đang tàng hình, nhưng cậu vẫn nghe được những lời hung hăng của đứa nhóc.

“Tên đó đã phá hủy xoáy nước của ta và xoáy nước của nhân loại bằng những tia sét!”

Từng tia sét như mũi giáo đâm xuyên qua và phá tan từng vòng xoáy một.
Choi Han thấy Cale vẫn tiếp tục ho ra máu. Dòng máu đen đó khiến cậu rùng mình.

Choi Han chạm mắt với Cale ngay lúc đó.
Ánh mắt của Cale thật mạnh mẽ và tự tin.
Nó đang ra lệnh cho cậu.

‘Làm theo chỉ thị của tôi.’

Dường như nó đang nói như thế.
Con wyvern lao xuống ngay cả khi không được yêu cầu làm vậy. Choi Han nhìn thấy một khu vực vẫn đang còn bị tấn công bởi những tia sét nhỏ.

Cậu từ từ tiến về hướng đó.

Choi Han mở miệng.

“Nhanh lên nào.”

Như thể con wyvern đã chờ đợi cậu nói ra điều đó, khi nó phóng về phía tên pháp sư như một mũi tên.
Choi Han không chú ý đến những tia sét nhỏ đang rơi xuống xung quanh cậu. Wyvern và Mary sẽ giúp cậu tránh những thứ đó. Đổi lại, hiện giờ cậu đã nâng aura của mình lên mức tối đa mà cậu có thể tập hợp.

Ánh sáng dần biến mất và thanh kiếm gần như bị nhuộm đen hoàn toàn.
Choi Han nhìn thẳng vào mắt kẻ địch với thanh kiếm trên tay.

“Ta đã rất chán khi chỉ xem thôi đấy. Thật tuyệt vời. Ta không ngờ ở đây lại có những con người thú vị như vậy.”

Choi Han lấy đà từ con wyvern ngay khi cậu nghe thấy giọng nói của tên pháp sư.

Bùm!

Cậu lao thẳng xuống khoang tàu mà tên pháp sư đang đứng.
Con wyvern nhanh chóng đổi hướng. Sau đó, nó mở cái miệng xương xẩu làm lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Rắc!
Nó cắn nát cánh buồm của con tàu bên cạnh chúng.

Bùm!

Rồi Rồng Xương Đen dẫm lên con tàu. Cùng lúc đó, Choi Han lao về phía trước cùng luồng aura đen.

“Thật là một con người thú vị mà.”

Pháp sư dang rộng cánh tay như thể hắn đang chào đón Choi Han. Rồi hắn búng tay một cái.

Cách.
Một tiếng lách cách vang lên.

Choi Han nâng hai tay lên cao trước khi chém thanh kiếm xuống.

Bang!
Luồng aura đen va vào quả cầu mana nhỏ.
Nhưng cả hai đều không phát nổ.

“Ugh.”

Choi Han tăng aura đen lên nhiều hơn khi cậu cố gắng đẩy lùi quả cầu mana. Dù vậy, quả cầu không hề lay chuyển dù nó đối đầu với aura của Choi Han.

Ngay lúc đó, tên pháp sư cất tiếng.

“Đã lâu rồi ta không nhìn thấy một con người mang thuộc tính bóng tối, nhưng ta không biết rằng bản chứa của ngươi lại lớn như thế. Báo cáo của đứa trẻ Syrem đó đã sai rồi.”

Syrem. Là tên của Kẻ diệt Rồng giả. Tên pháp sư trẻ có vẻ thất vọng về Syrem.

‘Rồng lai.’

Những lời Raon đã nói văng vẳng bên tai Choi Han. Bất chợt, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

‘Tuy người này mạnh, nhưng không phải mạnh như vậy. Vậy tại sao….Tại sao aura của mình không thể tiến lên phía trước?’

Khoảnh khắc đó, trên khuôn mặt Choi Han hiện rõ sự bối rối.

“Một bóng tối không hoàn hảo không thể đánh bại một ánh sáng hoàn hảo.”

Pháp sư của Arm nói như thể hắn đang rất vui vẻ. Mái tóc vàng kim của tên pháp sư lọt vào mắt Choi Han. Cậu cũng thấy đôi đồng tử của hắn cũng có màu vàng kim giống thế.
Màu sắc ấy khiến cậu nhớ tới màu của những tia sét.

‘Lẽ nào?’

Choi Han nhớ lại rằng tất cả những con Rồng đều mang màu sắc khác nhau.
Mỗi con Rồng đều có một màu sắc riêng biệt của chúng. Màu sắc ấy chính là tượng trưng cho các thuộc tính bẩm sinh của Rồng. Tuy nhiên, con Rồng màu đỏ không nhất thiết là nó phải mang thuộc tính lửa, cũng như vậy, một con Rồng xanh không có nghĩa là nó mang thuộc tính của nước.

Điều chắc chắn duy nhất là loài Rồng sống lâu hơn con người, và chúng có thể sử dụng màu sắc tự nhiên ấy để chứng tỏ bản thân.

Nhưng lạ thật.

‘Không phải màu vàng kim là của Eruhaben-nim sao?’

Choi Han có thể thấy rằng tên pháp sư đang quan sát cậu như thể hắn đang nhìn một món đồ chơi dễ thương.

“Bóng tối của ngươi vẫn chưa hoàn mỹ. Và ngươi biết không? Ánh sáng của ta rất hoàn mỹ.”

Tách.
Người đàn ông búng tay lần nữa.
Paaaaat.
Ánh sáng phát ra từ quả cầu mana đang chống lại thanh kiếm của Choi Han.

“Đó là lý do tại sao ngươi không thể thắng ta.”

Choi Han thấy aura đen của mình đang bắt đầu tan vỡ.
Bóng tối không hoàn hảo buộc phải bị tiêu diệt bởi ánh sáng hoàn hảo.

Tên pháp sư nhìn ánh sáng vượt qua Choi Han và mỉm cười. Sau đó hắn ta quan sát xung quanh. Hắn không quan tâm liệu có người sẽ chết trong khi chiến đấu hay không.
Với hắn ta, nó chẳng quan trọng, kể cả khi lũ người đó đứng về phía hắn.

‘Chỉ cần vui là được.’

Đúng, vui vẻ.
Hắn sẵn lòng làm bất kì việc gì miễn là nó vui. Vậy nên hắn đã giết những hiệp sĩ đồng minh bằng bom tử mana và chỉ ngồi đó ngắm nhìn, ngay cả lúc tấm khiên của Cale và những Dark Elf xuất hiện.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi ngay thời điểm hai con wyvern xuất hiện trên đại dương. Hắn không thể chỉ ngồi im khi chúng đang tới gần hắn như thế.
Hắn nhạy cảm với một thứ duy nhất.

‘Mùi của một sinh vật cấp cao hơn.’

Mùi hương mà hắn cực kỳ khinh thường nhưng cũng vô cùng khao khát.
Nhưng hắn không thể chắc chắn.
Bởi vì mùi hương đó quá nhạt nhòa.

Như thể là mùi của một đứa trẻ.

‘Nhưng chuyện này không thể xảy ra nếu chúa tể thực sự còn sống.’

Sự tồn tại được coi là Chúa tể Rồng trong tương lai đã chết.

Chúa Tể Rồng.
Đây không phải điều được truyền lại theo dòng dõi. Mà nó được thiên nhiên và thế giới chọn ra.

Baaaaang!

Hắn nghe thấy tiếng ánh sáng phát nổ lần nữa.
Pháp sư đứng thẳng lưng và nhìn về phía quả cầu mana đang cố bao trùm lấy Choi Han.

‘Thật đáng buồn.’

Hắn sắp chứng kiến cảnh tượng một kiếm sĩ tài năng bị thương.
Hắn sẽ cố gắng lôi kéo tên này về phe mình nếu cậu ta đạt được bóng tối hoàn hảo.

“Hô.”

Nhưng hắn sớm nở một nụ cười. Hắn lập tức vặn vẹo cơ thể.

Baaaaaang!

Aura đen cắt ngang qua khoang tàu.
Pháp sư nhìn lại kiếm sĩ vừa phá tan khoang tàu và đang đuổi theo hắn.

“Ngươi vẫn còn sống!”

Tên pháp sư không thể giấu nổi nỗi bàng hoàng.
Dù không giống cho lắm, nhưng trong quả cầu mana đó vẫn có một chút ánh sáng tinh khiết.

‘Sao tên đó lại né được?’

Baaaaaaang!

Quả cầu mana ánh sáng lại lao vào luồng aura đen. Pháp sư kinh ngạc nhìn Choi Han, hiện toàn thân đang chảy máu như thể bị vầng sáng thiêu đốt.

“Làm sao ngươi có thể tránh được?”

Nhưng Choi Han đã phớt lờ hắn ta.
Ánh sáng từ quả cầu đang dần phá hủy aura của Choi Han từng chút một.

Bang!
Quả cầu mana phát nổ lần nữa và Choi Han di chuyển lên phía trước để né nó.

Rắc, rắc.
Má cậu nóng bừng khi ánh sáng chiếu vào cậu.

Nhưng đột nhiên, hàng chục quả cầu ánh sáng hiện lên trước mặt Choi Han khi cậu vừa thoát khỏi vụ nổ từ quả cầu mana trước kia.

“Ngươi cũng có thể tránh những thứ này chứ?”

Tên pháp sư Rồng lai có vẻ rất vui.

“Aura đen trên thanh kiếm của ngươi sẽ tiếp tục bị phá hủy. Cuối cùng thì lựa chọn duy nhất của ngươi chỉ có đầu hàng trong tuyệt vọng thôi. Giờ ngươi đang làm một điều vô ích!”

Nếu không tính đến việc bản chất sức mạnh của hai người họ trái ngược nhau, về mặt khách quan Choi Han vẫn yếu hơn hắn. Tên pháp sư thấy thích thú khi thấy Choi Han vẫn tiếp tục tấn công mặc dù cậu ta cũng nên hiểu được sự khác biệt về năng lực này.
Tuy nhiên, có một điều mà hắn không hề biết.
Choi Han nắm lấy vỏ kiếm của cậu.

Rắc, rắc.
Ánh sáng chảy xuống từ bao kiếm cào xước lòng bàn tay Choi Han.

Choi Han không quan tâm đến việc aura đen hay bóng tối của cậu có bị phá hủy hay không.

Dạ Lâm.
Choi Han đã suy sụp, gục ngã và suýt chết nhiều lần để tồn tại ở nơi đó.

Và cuối cùng, cậu vẫn sống sót.

Miễn là cậu chưa chết, thì điều đó chẳng quan trọng gì cả.

“Thử cái này đi!”

Hàng chục quả cầu ánh sáng bắn về phía Choi Han. Choi Han nhìn chằm chằm vào chúng khi cậu tiếp tục tiến về phía trước.
Ngay thời điểm đó.

Tùmmmmm.

Choi Han cảm nhận được có thứ gì đó đang phóng lên khỏi mặt nước.
Kẻ thù có thể không biết, nhưng Choi Han biết.

‘Là Raon.’

Sức mạnh của một con Rồng đang phẫn nộ phóng lên bề mặt đại dương.
Vòng xoáy không còn ở dưới mặt nước nữa. Những xoáy nước không bị sấm sét phá hủy của Raon phóng lên không trung.

Rồi chúng dần hợp nhất với nhau. Gió bắt đầu thành hình. Choi Han dễ dàng biết được gió đang tạo thành hình dạng gì.

‘Một con Rồng.’

Sự kết hợp giữa gió và nước trông giống như một con Rồng khổng lồ.
Hình dạng của nó tương tự với con Rồng Xương Đen đã bảo vệ lãnh thổ Henituse.

Choi Han nhận ra ý định của Raon.
Lúc ấy, cậu cũng cảm thấy có ai đó đang chắn trước mặt cậu.

Rồng Xương Đen.

Nó đang chống chọi lại hàng chục quả cầu ánh sáng. Con wyvern dang rộng cánh.

Baaaang!

Đôi cánh đen của con wyvern bao quanh những quả cầu như thể đang ôm lấy chúng.

Bóng tối không phải thứ duy nhất đối lập với ánh sáng.
Cái chết.

Cái chết cũng đối lập với nó.

Choi Han hiểu rõ suy nghĩ của Mary.
Lập tức, cậu quay lưng lại với pháp sư và bắt đầu chạy.

Choi Han dùng gờ của con tàu làm bàn đạp để phóng lên không trung và bước lên sinh vật đang cúi thấp đầu về phía mình.

Một con Rồng được tạo nên từ gió và nước. Bây giờ Choi Han đang đứng trên con Rồng đó. Mana đã làm chỗ đứng vững chắc cho cậu.

– Choi Han, nhân loại của chúng ta đã nói với ta.

Cậu nghe thấy giọng nói của Raon vang lên trong đầu.

– Cậu ta bảo ta giúp ngươi.

Choi Han tập hợp toàn bộ aura còn lại của mình. Bóng tối không hoàn hảo bắn ra từ mũi kiếm của cậu như những ngọn lửa.

Bóng tối của Choi Han cực kỳ thô bạo và dữ dội.

Nó bắt đầu từ khi cậu đứng ở dưới đáy tận cùng của chuỗi thức ăn trong Dạ Lâm.
Choi Han chính là bóng tối đó.

– Cậu ta cũng kèm theo một lời nhắn nữa. Là hãy bắt sống tên khốn đó!

Tóc, tóc.
Vài sợi đen quanh bộ xương con wyvern rơi xuống mặt đất. Vừa đủ để giữ được hình dạng của nó.

– Và đừng lo lắng. Dù bóng tối của ngươi chưa hoàn chỉnh, chúng ta vẫn rất vĩ đại và hùng mạnh.

Cuối cùng Choi Han cũng mở mắt.
Nụ cười ngây thơ của cậu biến mất.

Tại nơi đó có vô vàn các loại bóng tối.
Bóng tối của Choi Han là nỗi tuyệt vọng.
Vì nó là của riêng cậu, nó sẽ càng mạnh hơn vào mỗi lần cậu đối mặt với tuyệt vọng.

Tình trạng tại Làng Harris, bản chất thật sự mà cậu đã giấu kín Cale, và con người thật của cậu ta, người cảm thấy hạnh phúc và hy vọng nhiều hơn tuyệt vọng đã làm lộ ra bản chất thật của cậu.

Sự ra đời của một Anh hùng.
Choi Han mà lẽ ra phải đạt đến mốc này sớm hơn nhiều trong nguyên tác, cuối cùng đã trở thành một nhân vật như thế.

“Ahhhhhhhhhhh!”

Con Rồng làm từ gió và nước gầm lên.

Cùng lúc đó, ma thuật bắt đầu tăng lên từ phía những bờ biển xa xôi kia.
Là ma thuật từ các pháp sư đồng minh của họ.
Những ma thuật đó không sánh được với sức mạnh của những tia sét nhỏ, nhưng chúng đủ để đâm vào con tàu của địch.

“Đúng thế, chúng ta rất mạnh.”

Choi Han đáp lại tuyên bố của Raon. Con Rồng bắt đầu chuyển động trên làn nước. Mục tiêu đầu tiên của họ là tên pháp sư đang mỉm cười trên sàn tàu.

“Lạ thật đấy. Mùi hương kỳ quặc của Chúa tể này là gì?”

Pháp sư vẫn giữ được bình tĩnh.
Hiệp sĩ Rồng với cái tên Choi Han phóng thanh kiếm của mình vào tên pháp sư một lần nữa.

Cale quan sát mọi chuyện một lúc và mở miệng.

“…Ta nhớ ta chỉ nói nhóc hãy khiến những xoáy nước hiện rõ lên thôi.”

“Ngươi đúng! Đó là một cơn lốc! Còn nữa…. ta đã biến nó thành hình một con Rồng vì Rồng rất vĩ đại và hùng mạnh!”

Vì Raon không thể lộ diện, nên nhóc ấy đã chọn cách giúp đỡ bằng một hình dáng giống nó.
Cale cảm thấy khóe miệng mình giật giật.

‘Sau này mình có thể giải thích thế nào đây?’

Điều đó khiến cậu lo lắng.
Vào lúc đó, Cale thấy một chiếc bánh táo xuất hiện trong không khí và giọng của Raon cất lên.

“Nhân loại, ta có thể sử dụng nó không?”

“….Haaaa.”

‘Tại sao mình luôn hiểu những lời nhóc ấy nói vậy?’

Cậu có thể hiểu ngay cả khi trong câu thiếu rất nhiều ý.

Cale tự tin trả lời.

“Nhóc nói ánh sáng của tên khốn đó là hoàn hảo?”
“Đúng vậy! Nhưng ngươi cũng có một thứ tương tự! Của ngươi tinh khiết hơn! Pháp sư đâu phải là người duy nhất sở hữu tia sét? Nhân loại à, sét của ta và ngươi vĩ đại hơn hắn nhiều! Tất nhiên là ngươi không cần phải làm bất cứ điều gì khó khăn hết! Ta sẽ làm thay ngươi!”

Cale cũng có một năng lượng ánh sáng thuần túy.
Chà, nó hoàn toàn bị ám ảnh với tiền bạc.
Nó yêu tiền đến mức đáng sợ.

‘Mình không thể để Choi Han hay Mary hành động quá sức. Raon cũng không thể xuất hiện.’

Những đợt tấn công của pháp sư phe họ bị hạn chế do khoảng cách.
Các Dark Elf cũng không thể làm được gì nhiều khi đang ở dưới nước.
Tại thời điểm này, tất cả những con tàu lớn trên bờ đều đã đi ra khỏi vùng nước sâu. Dark Elf chỉ có thể giữ chân lũ Gấu để câu giờ.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Cale nghe thấy giọng nói này lần nữa.

– Ngươi đang định hy sinh bản thân?
– Ta cũng ăn cái này được không?

Đá tảng Vĩ đại và kẻ háu ăn nói trong tâm trí cậu.
Cale nhìn xuống lòng bàn tay của mình.
Sấm sét rực lửa dường như đang muốn nuốt chửng những tia sét nhỏ hơn hiện hữu ở trên mặt nước kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net