Chương 255: Nuốt trọn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ùng ục-

Cơ thể của Cale bắt đầu chìm dần xuống dưới đáy hồ.

Thật khó để nhìn được rõ ràng bởi bên trong hồ đầy sương mù.
Chỉ thấy máu rỉ ra từ miệng Cale trôi theo dòng chảy, hoá thành một mảnh đỏ loang, nhưng chẳng mấy chốc đã bị hòa tan vào làn nước đục.

Bùm! Bùm! Bùm!
Cả người Cale lay động.
Hồ nước rền vang.

Nó ầm ầm từng hồi, cứ như nhịp tim đập của một ai đó.

Khi đầu của Cale cứ mãi rung lắc vì cơn chấn động, thì giọng nói vốn đã biến mất kia lại lần nữa vang lên.

– Ta sinh ra đã là một nô lệ.

Giọng nói ấy văng vẳng khắp hồ.
Là Nước Phán xét.

Không phải, là giọng của Nước Nuốt Trời dội lại.

– Ta còn chẳng biết cha mẹ mình là ai, thứ duy nhất ta nhớ được là đống xiềng xích quấn quanh mắt cá chân. Nhưng một ngày nọ, một vị thần đã tới tìm ta. Ký ức đầu đời của ta chỉ vỏn vẹn trong những đoạn xích siết chặt nơi cổ chân. Vị thần kia đã ghé thăm người phụ nữ ấy, người đã luôn phải nghe những lời đay nghiến về gốc gác nô lệ của cô ta hàng ngàn lần.

– Ngài ấy nói rằng ta có tài năng và giải thoát ta khỏi kiếp nô lệ. Ngài còn nói ta có thể sử dụng tài năng ấy vì thế giới này. Vị thần ấy phá huỷ những xiềng xích đầu đời của ta.

– Thế nhưng, thay vào đó ngài lại đặt lên người ta một trói buộc khác. Nó được gọi là ‘Nước Phán xét’. Thứ xiềng xích này không ràng buộc cổ chân ta, mà là trái tim ta.

– Mọi người tôn kính ta bởi lẽ ta có được sự ưu ái từ một vị thần, và họ tin rằng ta sẽ giải quyết mọi rắc rối cho bọn họ. Tuy nhiên, thay vì cứ giữ mãi cái suy nghĩ đấy, thì lại có những người muốn lợi dụng ta, chúng cũng là những kẻ đã đeo xiềng xích vào cổ chân ta.

Ngay vào thời điểm sợi xích thứ ba sắp sửa trói buộc cô.

– Ta đã chạy trốn.

Đó là niềm hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô chạy tới nỗi muốn đứt cả hơi, nhưng cô lại hạnh phúc vô cùng.

– Ta hội ngộ với những con người sẵn sàng giúp đỡ ta và chạy trốn đến Đông lục địa, song, ta đã bỏ chạy một mình.

Những người đã giúp đỡ cô trốn thoát đã chọn cách tròng những chuỗi dây xích vào chính cổ chân của họ và ở lại Tây lục địa.
Họ bảo rằng họ còn phải giải quyết một số chuyện.

Tất cả bọn họ đều nói mình có việc phải xử lý và đã lưu lại nơi đó để chiến đấu.
Vì lẽ đó, nên cô bỏ chạy.
Và vì lẽ đó, nên cô tự do.

Bùm! Bùm! Bùm!

Dưới lòng hồ, âm thanh ầm ầm vang dội mỗi lúc một nhanh. Cùng lúc đó, cơ thể của Cale rung chuyển dữ dội như thể cậu bị cuốn vào dòng nước chảy.

Và bên trong hồ nước đục sương ấy.

Vùuuuuuu- Vùuuuuuuu-

Có gì đó đang xuyên qua màn sương để tiếp cận Cale.

Kengggggg-

Chúng là xích.
Những sợi xích nửa trong suốt được tạo ra từ nước phóng lên từ dưới đáy hồ và lao về phía Cale như tên bắn.

Cậu nghe thấy giọng nói của cô ta. Giọng điệu cô ta như thể đang hân hoan cười.

– Nhưng ta không biết cách để sống một cuộc đời tự do tự tại. Từ trước đến nay ta chưa từng được sống như thế bao giờ. Ta nắm tự do trong tay, nhưng lại không tài nào biết được phải sống sao cho tự do.

Tiếng động ầm ầm trong hồ càng lúc càng dữ dội hơn. Những sợi xích không bị ảnh hưởng bởi cơn chấn động và vẫn tiếp tục áp sát Cale.

Sượtttttttttt-

Những sợi xích nhanh gọn trói chặt tứ chi của Cale khi cậu cố gắng lấy lại phương hướng.

Cale cau mày.

Keng, kengggg.

Xiềng xích quấn chặt lấy tay chân Cale và lôi cậu xuống dưới đáy hồ.
Chúng kéo cậu xuống dưới đáy nước sâu thẳm, như thể chúng quyết không để cậu rời đi một lần nào nữa.

Vào lúc đó, hồ nước bỗng nhiên rung lắc kịch liệt.

Bùm-

Cale thở ra một hơi.

“Ư-“

Sợi xích rung lên nhè nhẹ. Hồ nước bắt đầu chuyển động dữ dội hơn bao giờ hết. Cơ thể của Cale rúng động, trong khi những sợi xích vốn vững chắc cũng đã bắt đầu điên cuồng lung lay.

Bùm. Bùm.

Cơn chấn động càng lúc càng dữ dằn.
Cuối cùng thì, ngay cả đám xiềng xích cũng bị cuốn vào dòng chảy.

– Chạy mau đi.

Giọng nói của người phụ nữ kia tràn đầy tâm trí Cale.
Giọng cô ta vọng ra xa như đang hướng về nơi tận sâu của hang động. Cậu nghe thấy cô ta uể oải nói.

– Ta chẳng tài nào trị được đám xích này.

Vào khoảnh khắc đó.
Cale bỗng mỉm cười.

Lý do mà cậu có thể ở trong nước lâu tới cỡ này dần được tiết lộ.

Ongggggggggg-

Một tia sáng màu lam dần xuất hiện trên cổ cậu.
Sắc xanh ấy trong trẻo tới độ chẳng thể nhìn được rõ ở nơi hồ nước mờ sương này.

Nó là Nước Thống trị.

Cale dùng một lượng nhỏ so với lượng nước còn lại của mình.
Tia sáng màu lam bắt đầu bao lấy cơ thể cậu.

Dù cho đó chỉ là một lượng nhỏ xíu, thì bản chất của nó vẫn là sự thống trị.

Crắc, crắc, crắc.

Xiềng xích trói lấy tứ chi cậu bắt đầu bị đứt rời. Cale nhẹ nhàng gạt đi những mắt xích còn lại trên người.

– … Sức mạnh thống trị đó hả?

Cale xoay cổ để duỗi cơ trong khi lắng nghe lời nói của người phụ nữ kia vang lên trong đầu.
Đồng tử của cậu không hề mịt mờ giống đám sương trong hồ.

Ngược lại, đôi con ngươi có chủ đích rõ ràng ấy vẫn rất tinh tường.

‘Mắc cái gì mà mình phải bỏ chạy?’

Cale còn khướt mới chạy trong một cuộc chiến mà cậu có thể giành chiến thắng.

Cơ thể cậu mau chóng chìm xuống đáy hồ.

Cậu không bị nhấn chìm bởi dây xích hay bất kỳ năng lực ngoại lai nào khác.
Đích đến của Cale vốn là đáy hồ.

Cơ thể cậu cứ thế chìm xuống chốn sâu thẳm nhất của hồ nước.

Nhưng làm sao những người ở trên bờ biết Cale muốn làm gì.
Nhất là Beacrox, người đã không thể dò la được bất cứ thứ gì ở cái hồ mang hình dạng lá kim này.

Thế nhưng, anh có thể nhìn thấy ngọn giáo nước bỗng dưng ngừng di chuyển và những sợi xích đột nhiên lại chìm xuống hồ. Trông như thể đám xích ấy đang mò mẫm tìm kiếm Cale.

Xìiiiiii-

Dây xích vừa chuyển động vừa tạo ra những tiếng động quái đản. Bàn chân của Beacrox giật giật như thể anh đã sẵn sàng lao thẳng xuống hồ.

Nhưng anh đã không làm vậy. Anh hồi tưởng lại khuôn mặt của Cale khi cậu ta nhảy xuống hồ.

Lúc nhảy, cậu đã mỉm cười. Gương mặt ấy không có chút nào sợ hãi, như muốn nhắn nhủ mọi người rằng đừng có lo lắng cho cậu ta.

Một Cale mà Beacrox biết sẽ chẳng bao giờ làm chuyện gì mà không có nổi một cơ hội thành công, bởi lẽ cậu ta là loại người luôn bình tĩnh đánh giá tình hình.
Chắc chắn phải có lý do để một người như thế lao xuống hồ nước.

‘Chắc là mình phải chờ thôi.’

Vào khoảnh khắc anh nghĩ như thế.
Beacrox đã tự hỏi liệu mình có phán đoán sai lầm không sau khi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Eruhaben.

“… Ngài Eruhaben?”

Eruhaben không nói gì.
Ngài vẫn cau mày và nhìn chăm chăm vào hồ nước.
Đành chịu thôi.

Cale Henituse nhảy thẳng xuống hồ như thể cậu ta đã lên sẵn kế hoạch.
Hiểu rõ tính Cale, đáng ra ông không nên lo lắng làm gì cả. Tuy nhiên lại có chuyện lạ xảy ra.

‘Ta không thể cảm nhận được cậu ấy.’

Ngài ấy không thể cảm thấy được khí tức của Cale Henituse ngay từ lúc cậu ta lao xuống nước. Loại khí tức tràn đầy sự sống đó đã chẳng thể nào cảm nhận được nữa rồi.

Khí tức của cậu ta biến mất ngay tức khắc, tựa hồ như nó đã bị cô lập khỏi thế giới này.

Có một tồn tại thậm chí còn nhận ra điều này nhanh hơn cả Eruhaben.

Thình thịch. Thình thịch.

Trái tim của Rồng Đen đang đập điên cuồng.
Nhóc Rồng là đứa trẻ nhạy cảm với sự hiện diện và khí tức của Cale nhất, vì thế nên Raon đã ngay lập tức nhận ra sự biến mất đột ngột của chúng.

Raon có thể nghe được những tiếng lao xao ồn ào. Vì thế nhóc hình dung được khá rõ ràng về những gì đang diễn ra. Nhóc Rồng thông minh ấy nghi ngờ rằng một là Cale đã nhảy xuống nước, hai là có gì đó trong hồ ngăn cản nhóc cảm nhận khí tức của Cale.

Tuy nhiên, sự vắng mặt của Cale lại quá lộ liễu để nhóc Rồng nhận ra.
Nhóc hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của Cale.

Thình thịch. Thình thịch.

Eruhaben đang ở đây, Beacrox cũng vậy. Nên nhóc biết rằng sẽ không có việc gì nguy hiểm xảy đến với Cale.
Nhóc biết chắc luôn đấy.

Nhưng mà, ánh nhìn trong mắt Raon bắt đầu thay đổi.

“Nhóc con, không cần lo lắng cho Cale đâu.”

Bỗng, giọng nói của Eruhaben từ bên ngoài cơn mơ vọng tới tai Raon. Nhưng Raon Miru không tài nào an tâm nổi với những lời như thế.

Một phút, rồi lại hai phút.
Thời gian cứ thế dần trôi, nhưng nhóc vẫn hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức nào từ nhân loại.
Đây là lần đầu tiên những chuyện như thế này xảy ra.
Từ trước đến nay, nhóc chưa bao giờ phải trải qua việc thiếu đi Cale.

Raon Miru ngẩng đầu lên.
Tại vùng thử thách xuất hiện trong giấc mơ.
Con Rồng lớn kia vẫn đang nhìn xuống nhóc.

Raon nghĩ mình cần phải đánh bại con Rồng đó để thoát khỏi cơn mơ này.

Nhóc cần phải ra ngoài.
Nhóc phải sủi khỏi cái thử thách này càng nhanh càng tốt.

Nhưng nhóc nên làm thế nào đây khi phải đối đầu với một tồn tại mạnh mẽ như thế?

Con Rồng nhỏ tuổi vẫn vô tư vỗ cánh, ngay cả khi đám người kia cứ đu bám vào cổ chân nó mặc cho nơi đó đã đầy thương tích; nó mãi nghĩ về cách để mình có thể đánh bại một đối thủ mạnh áp đảo bản thân.
Trong quá khứ, Rồng Đen đã từng lo lắng không biết phải xoay sở làm sao khi gặp một kẻ địch mạnh mẽ khác, chẳng hạn như Rồng.

Vào lúc ấy.
Đôi con ngươi của Rồng Đen trở nên mịt mờ.

Nhóc nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Cale từ lúc nào đó ở Biệt thự Đá tảng Vĩ đại. Đó là lúc nhóc vùi mình dưới chăn trong nỗi thất vọng tràn trề vì không thể đạt tới kỳ trưởng thành đầu tiên; nhóc đã tự vấn bản thân về việc lỡ như nhóc gặp một con Rồng khác và phải chiến đấu với nó, thì nhóc phải làm gì mới ổn đây.

‘… Nếu ta gặp phải một con Rồng xấu xa thì tính sao giờ?’

Cale đã đáp lại sự lo lắng của nhóc như thế này.

‘Tưởng ngươi thông minh lắm mà.’

‘Ta có thông minh nhé… ! Không phải. Ta thậm chí còn không lớn lên-‘

Câu trả lời Cale dành cho nhóc đơn giản tới không ngờ.

‘Thì cứ chạy thôi.’
‘… Hả?’
‘Nếu ngươi gặp phải một con Rồng xấu tính thì cứ bỏ chạy là được mà.’

Bỏ chạy.
Cale dứt khoát dặn nhóc rằng hãy tẩu thoát nếu như gặp phải kẻ thù mạnh. Cậu ta tiếp tục giải thích cho nhóc biết lý do.

‘Sống sót mới là điều vĩ đại và phi thường.’ (*)

(*) Nguyên văn là ‘Staying alive is being great and mighty’: “great and mighty” vốn là câu thương hiệu của Raon, team tui hay để là “vĩ đại và hùng mạnh” ấy. Lúc này là Cale khuyên Raon là gặp kẻ địch mạnh thì chim cút, nên mới dùng văn mẫu nhóc ấy hay xài (để dỗ trẻ còn í). Nhưng vì đọc không thuận miệng lắm nên tui mới dịch thành “phi thường”.

Raon.
Rồng Đen ngẩng cao đầu lên để nhìn Rồng lớn thêm lần nữa.
Nhóc đã từng nghĩ rằng mình cần phải đánh bại con Rồng Đen đó để vượt qua thử thách này.

‘Ngươi đã sống sót được trong hang động cơ mà.’

Tuy nhiên, vào giờ khắc này, những lời nói của nhân loại lại lấp đầy tâm trí Raon.

‘Sống sót. Đó mới là mạnh mẽ đấy.’

Cuối cùng Raon cũng hiểu rõ.

Nhóc đã có thể hướng tới bầu trời thay vì cứ chăm chăm vào con Rồng lớn đang lượn mãi trên đầu; bầu trời so với Rồng kia thậm chí còn lớn hơn nhiều lắm.
Nó bao la và rộng lớn đến độ con Rồng ấy chẳng thể lấp đầy.
Bầu trời thậm chí còn cao hơn cả một con Rồng dài ba mươi mét.

‘Đằng kia.’

Đó không phải là bản năng của loài Rồng, mà là những kinh nghiệm nhóc thu được cho đến ngày hôm nay đang mách bảo cho Raon những gì nhóc phải làm. Những kinh nghiệm từng trải và vô số kỷ niệm của nhóc với Cale đang mở đường dẫn lối cho Raon.

Chiến đấu và đánh bại con Rồng đó không phải là cách duy nhất để vượt qua thử thách này.

Nhóc chỉ cần làm mọi thứ khác đi.
Chỉ cần thoát khỏi vùng thử thách này thôi.

Raon mỉm cười. Nếu có ai đó nhìn thấy nụ cười này, thì có khi họ sẽ bảo rằng nhóc cười chẳng khác gì Cale.

Rồng nhỏ lại lần nữa vỗ cánh.

Nhóc nghe nói kỳ trưởng thành của loài Rồng là một cuộc chiến chống lại bản thân.
Vậy nhưng, Raon lại nhận ra một điều gì đó khác.

Ta đâu có nhất thiết phải đánh nhau với chính mình.
Vấn đề ở đây là chiến trường này lại khiến nhóc phải làm điều đó.
Nhiều hướng đi khác hiện ra trong tầm mắt khi mục tiêu của nhóc thay đổi.

Chỉ có một lối đi hướng về nơi con Rồng mạnh mẽ ấy.
Tuy nhiên, lại có rất nhiều cách để vươn tới bầu trời thậm chí còn cao hơn cả Rồng ta.

Nhóc sẽ đi trên con đường mà mình chọn.

Khóe môi của nhóc Rồng nhếch càng cao.
Sẽ chẳng có ai dạy bảo những điều này cho những con Rồng lớn lên trong sự cô độc. Rồng là những sinh vật ích kỷ và tàn bạo, luôn trong trạng thái cảnh giác với mọi thứ nên vì vậy, chúng thích ở một mình hơn.

Cơ mà, Raon đã học được rất nhiều từ những người xung quanh.

Chiến thắng thì cũng chẳng mấy quan trọng.

Rồng Đen cuối cùng cũng tìm ra được cách thức mình thích nhất.

‘Chạy thôi.
Cái này không phải ăn gian đâu nhé.

Mà điều quan trọng là mọi người phải sống sót.’

Raon Miru.
Rồng Đen bỗng dưng thấy vui vui.

‘Ta thấy hướng đi của mình rồi.
Còn Rồng Đen đó chỉ che được một góc của bầu trời thôi.’

Nhóc nhìn ra xa hơn của bầu trời.

‘Đó mới là nơi mình cần phải tới.’

Raon giương cánh.
Rồi nhóc đẩy cả đám người đang đu bám cổ chân mình ra.

‘Giả hết.’

Con Rồng và đám người cứ đu lên chân nhóc đều là giả.
Chiến trường này cũng giả.
Còn mấy thứ có thật chúng nó ở đâu đâu cơ.

Thực tại.
Đi trên con đường mà mình học hỏi được. Đó mới là thực tại chân chính.

Nhóc thấy được mọi người đang chờ nhóc ở cuối con đường.

‘Mình sẽ cứu bọn họ.’

Raon cất cánh.

‘Mình không cảm nhận được khí tức của nhân loại. Phải nhanh lên mới được.’

Nhóc chẳng thèm quan tâm tới kỳ trưởng thành đâu. Nhóc mạnh sẵn rồi mà.

Nhưng nếu không, thì nhóc cũng chỉ cần làm theo những gì nhân loại đã dặn thôi là được.

‘Cứ bỏ chạy, sau đó quay lại và phục kích chúng từ phía sau. Sống sót và trở lại khi đã mạnh mẽ hơn để dần cho chúng nhừ tử vào lúc chúng không mong đợi nhất. Thế là ngươi thắng rồi đấy.’

Đó là tất cả những gì nhóc phải làm.
Raon tiếp tục bay cao, vượt qua con Rồng lớn và xuyên qua cả bầu trời để trở về hiện thực còn xa hơn thế. Nhóc dùng hết sức mình để bay lên đó. Chuyện này thật khó khăn, nhưng Raon vẫn không dừng lại.

Và vì Raon cất cánh, nên đã có những thay đổi xảy ra.
Lượng mana mà nhóc không thể sử dụng trong mơ đã bắt đầu luẩn quẩn quanh cơ thể Raon. Raon đã phục hồi được những sức mạnh mà thử thách này đã phong ấn lại.

Thế nhưng, Raon chẳng hay biết gì về điều đó mà cứ tiếp tục bay và bay; nhóc còn  không nhìn đi đâu mà chỉ tập trung chăm chăm hướng về phía bầu trời.

*******

Cùng lúc đó, ở một nơi khác nữa.
Người đã cắm thẳng xuống một nơi tưởng như vĩnh hằng cuối cùng cũng đến được đích.

Cale có thể nhìn thấy đáy hồ.
Cậu ngẩng đầu lên.

Xìiiiiiii- xìiiiiiiii

Xiềng xích di chuyển trong làn nước đục sương để chạm tới cậu. Sợi xích vẫn tiếp tục công kích cậu dù cho Nước Thống trị đang tỏa ra ánh hào quang thống trị của nó.

Chúng sẽ chỉ dừng lại nếu thành công xích lấy tứ chi của Cale.
Như thể Cale là tội nhân đang cần được xét xử vậy.
Chúng nhắm vào mỗi mình Cale.

– Chạy đi!

Giọng nói còn lớn hơn cả lần trước.

– Hào quang thống trị của ngươi đang yếu dần đấy.

Lượng Nước Thống trị của Cale đang giảm dần, đúng như những gì cô ta nói.

– Nên là chạy giùm cái đi!

Hồ nước lại ầm ầm rền vang và những sợi xích đang đổi hướng.
Thế nhưng, Cale không chạy đi đâu hết.

‘Sao cô ấy cứ bảo mình chạy mãi thế?’

Cale cười thầm và giẫm chân lên mặt đất dưới đáy hồ.
Nước vây lấy cả người cậu.
Xung quanh là làn sương đục mờ nên cậu chẳng nhìn thấy rõ đằng trước có gì. Trong khi cơ thể cậu cứ bị dòng nước xô đẩy, cậu vẫn nghe thấy tiếng xiềng xích cắt qua làn nước, nỗ lực với tới cậu.

Tuy vậy, mặt đất nơi đáy hồ vẫn còn vẹn nguyên.

Bên trong Cale vẫn đang bị khuấy động.
Cậu không muốn trải nghiệm cảm giác bên trong cơ thể cứ khuấy tung lên như thế này thêm lần nào nữa.

Đó là lý do cậu đã hạ quyết định một cách thật dứt khoát khi nhìn thấy hồ nước này.

‘Hãy xới tung bên dưới ra nào.’

Cale dậm mạnh chân xuống khoảnh đất dưới đáy hồ.

Bùm-

Một tiếng động lớn tới độ những huyên náo từ nãy đến giờ cũng không sánh nổi vang lên, và lòng hồ rung chuyển.

Chỉ một cơ hội.
Cale chỉ có thể dùng sức mạnh của Đá tảng Vĩ đại đúng một lần.

Và Cale đang dùng cơ hội ấy ở đây.

Onggggggggg-

Dưới đáy hồ.
Những ngọn giáo to lớn bằng đá bắt đầu xuất hiện nơi đáy nước.

Cale không bao giờ tham dự vào những trận đấu mà cậu sẽ phải thua.
Cuộc chiến này, cậu sẽ thắng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net