Chương 324: Rơi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bíppppppp- Bíppppppp-
Cửa sổ khắp thủ đô đồng loạt mở tung.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tiếng các hiệp sĩ hỗn loạn trông thấy, nhưng chẳng một ai chú ý đến họ.
Lính canh gác xung quanh tường thành, trên đỉnh tường thành và xung quanh thủ đô chỉ có thể ngây người nhìn lên bầu trời.

– Aaaaaaaaaaaaaa

– Aaaaaa!

Những con golem đen trong đoạn phim chiếu trên bầu trời liên tiếp vỡ vụn.
Những tiếng hét chói tai vang lên thảm thiết, cùng làn khói đen dữ dội.

“… Đế quốc của chúng ta đã tạo ra một thứ như thế này ư?”

Công dân nọ lẩm bẩm, anh trông ra phía ngoài cửa sổ với đôi bàn tay run rẩy. Chợt, anh nhớ lại bóng người quen thuộc mà mình đã trông thấy trên màn chiếu, trước khi lũ golem xuất hiện.
Trên đỉnh của đống xương chất chồng tại sân thượng, Hoàng Tử Adin nở nụ cười, người đứng ngay phía trên một cái thùng chứa đầy chất lỏng màu đen.

Đống xương và những tiếng thét thảm thiết từ bầy golem, chúng thi nhau luẩn quẩn không dứt trong tâm trí anh ta.

“Vợ à, đ, đó- “

Đôi tay của người đàn ông với tới, anh vội nắm lấy bàn tay đang run rẩy ngày càng mãnh liệt của vợ mình, tưởng như sắp rụng rời đến nơi.

Đệ tử của Tháp chủ Tháp chuông Nhà giả kim.
Honte, ngài là biểu tượng của một con người dám vượt lên nghịch cảnh.

Thế mà ngài lại đang phát nổ.
Ngài nổ tung, như một quả bom.
Vụ nổ hướng về phía những người lính, những đồng hương Đế quốc của chính Honte.

Khi vụ nổ xảy ra, Hoàng Tử chỉ chăm chăm chạy trốn với thuộc hạ của mình.
Người đã cứu vớt tàn quân không ai khác lại chính là kẻ thù.
Khuôn mặt của người đã cứu những binh lính, một khuôn mặt quá quen thuộc.

Cale Henituse.

Cậu ta là anh hùng của Vương quốc Roan, cậu ta nổi tiếng trên khắp thủ đô của Đế quốc vì đã nhận được Huân chương Danh dự.
Một kẻ ngoại quốc đã liều mạng để cứu binh lính của Đế quốc như thế. Trong khi Hoàng tử, vốn được coi là trụ cột của Đế quốc lại vừa chạy trốn vừa cười.

“… Gì đây? Là thật sao”

‘Những gì đã xảy ra trong đoạn phim đó, tất cả đều là thật ư?’

Đoạn phim chuyển cảnh, hình ảnh Adin đang cười trên đống xương lại lần nữa hiện lên.
Tâm điểm của đoạn phim từ từ rời khỏi Adin.

Đoạn phim lùi càng ngày càng xa, cuối cùng cũng dừng lại.
Nó chuyển tầm quay, ra khỏi lối đi bí mật, chiếu lên hình ảnh của Tháp Chuông Nhà giả kim.

‘… Lẽ nào?’

Những con golem mà các nhà giả kim thuật đã triệu hồi, cũng như Honte giờ đây đã trở thành một quả bom, không ngừng phun ra chất lỏng màu đen kì dị.
Chất lỏng màu đen ấy tràn ngập, bao quanh đống xương.

“Mẹ ơi, cha ơi?”

Họ có thể nhìn thấy đứa con trai hãy đang ngái ngủ, thằng bé dụi mắt, tiến về phía họ. Cô con gái cũng chưa tròn giấc, vừa đi vừa nắm tay anh trai mình.
Đôi mắt hoảng loạn của cặp vợ chồng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc đó.

Bang! Bang Bang!

Có tiếng ai đó đập cửa.
Người đàn ông thận trọng bước lại gần cửa. Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào phòng.

“Ông chủ, là tôi, Sam đây.”

Anh mở cửa sau khi nhận ra rằng đó là Sam từ khu ổ chuột, cậu ta đang làm việc tại nhà hàng của anh, là người luôn làm việc một cách rất chăm chỉ.

Kétttttttt-

Cánh cửa mở ra.

“… Sam.”

Anh nhìn thấy Sam mang theo một chiếc khiên trên tay với vẻ mặt nghiêm trọng. Đồng thời, anh trông thấy rõ những gì đang diễn ra ngay sau lưng Sam.

Bang, bang, bang!
Mọi người đập cửa từng ngôi nhà vẫn đang trong giấc, và những ngôi nhà đã sáng đèn. Những người này có thể đến từ đâu đây? Không cần câu trả lời cũng đủ rõ.

Anh ta nhìn được, từ khu ổ chuột, nhiều người chạy bất chấp trong bóng tối và tản ra khắp thủ đô.

“Ông chủ, chúng ta phải chạy khỏi đây thôi.”

Sam đưa một quả cầu ghi hình cho người đàn ông.

“… Sam, đây là…?”
“Ông chủ, em gái tôi ở trong chính đống xương mà tên Adin đó đã nhìn xuống và cười nhạo.”

Đôi mắt Sam đỏ ngầu trông thấy.

Người đàn ông ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn kịp nghe thấy tiếng mọi người la hét bên ngoài, tiếng hét dần vang và dày đặc hơn. Bọn họ đang chạy tán loạn khắp các con hẻm trong khi gào thét.

“Chạy ngay đi!”
“Hãy trốn ra ngoài thủ đô!”
“Nếu không chúng ta sẽ có kết cục như những người lính trong đoạn phim đấy!”
“Giả kim thuật của Tháp Chuông Nhà giả kim thực chất chính là hắc thuật!”

Các kỵ sĩ đang đi tuần lập tức chỉ về phía những người đang hò hét kia và ra lệnh cho đám lính canh.

“Bắt lấy những tên khốn đang phun ra mấy lời xằng bậy kia ngay!”

Những người lính vừa được ra lệnh ấy, họ vừa chứng kiến bằng tai mắt, thấy rõ cảnh đồng đội mình suýt bị giết bởi quả bom mang tên Honte kia.

Họ đã tham gia tuần tra và giám sát, cũng như tiếp tay che giấu cho một số lãnh đạo trong Hoàng cung khi đội trưởng lệnh họ làm như vậy.
Nhưng, họ không hề biết rằng chính Hoàng Tử và các lãnh đạo kia lại bỏ trốn, trong khi bỏ mặc sự sống chết của những người lính.

“Sao các ngươi không di chuyển đi?!”

Những người lính do dự, nhưng cuối cùng vẫn không một ai nhúc nhích dù chỉ một bước. Và các đoạn phim vẫn tiếp tục được phát liên tục trên phi thuyền.

“Mấy tên khốn ngu ngốc này!”

Tên kỵ sĩ không thể kìm được cơn giận dữ nữa, gã rút kiếm ra. Nhắm vào kẻ gần nhất đang hô hào mọi người bỏ chạy mà vung kiếm.

“Làm sao kẻ như ngươi lại dám phun ra những lời xằng bậy đến thế cơ chứ!”

Bất chợt, một hiệp sĩ với mái tóc đỏ xuất hiện. Áo giáp trắng lấp lánh trên thân, anh ta giơ chiếc khiên của mình lên.

Bang!
Thanh kiếm của tên kỵ sĩ và chiếc khiên của hiệp sĩ áo giáp trắng va vào nhau.

“Kẻ nào- !”

Kỵ sĩ của Đế quốc hét lên kinh ngạc, trước khi gã kịp nhìn thấy khuôn mặt của hiệp sĩ tóc đỏ.

“… Rex!”

Hiệp sĩ tóc đỏ không ai khác chính là Rex.
Những người dân không tránh khỏi ngạc nhiên, họ đổ dồn ánh mắt về phía Rex sau khi nghe thấy cái tên đó.

Rex.

Cái tên đó đã nổi danh ở khắp thủ đô cũng như Đế quốc.

Anh ta là hiệp sĩ đã phá hủy cung điện và cố gắng giết Phó Tháp chủ của Tháp chuông Nhà giả kim.

Ngay khi Hoàng gia treo thưởng một cái giá thật lớn cho cái đầu của anh ta, những tin đồn về Rex đã lan nhanh đến chóng mặt.

Anh ta là một hiệp sĩ lẽ ra đã có thể sống một cuộc đời thành công như Honte – đệ tử của Tháp chủ. Nhưng, giờ đây anh ta chỉ là một tên khủng bố hung ác.
Đó là những gì mọi người luôn nghĩ về Rex.

Sự xuất hiện của anh khiến người dân một lần nữa nhớ về tội ác của Rex.
‘… Kẻ đã cố giết Phó tháp chủ của Tháp chuông- ‘

Nhưng, đã có người la hét xung quanh rằng Tháp Chuông của Nhà giả kim chính là nguồn gốc của ma thuật đen.
Họ cũng đã thấy Phó tháp chủ ra lệnh cho các golem.

Mọi công dân ngỡ ngàng, cố gắng ghép tất cả các mảnh ghép lại với nhau. Họ chợt thấy Rex hét lên, những đường gân trên cổ anh hiện rõ.

“Hãy chạy ngay đi! Chạy ra khỏi thành phố! Thủ đô sẽ bị phá hủy sớm thôi!”

Gã kỵ sĩ gào lên nghe cứ như hắn cũng đang sốc lắm vậy.

“Thật là nhảm nhí! Không thể nào có chuyện thủ đô bị phá hủy được!”

Thanh kiếm và chiếc khiên vẫn đang đè nghiến lên nhau. Tên kỵ sĩ chế nhạo Rex và nhỏ giọng khẽ nói.

“Ta không biết ngươi đang định làm cái quái gì, nhưng ngươi nghĩ rằng chúng muốn là có thể chạy được chắc?”

Nói xong câu, tên kỵ sĩ bỗng nhìn thấy khóe miệng Rex hiện lên trong tầm mắt. Anh khẽ nhếch môi.

“… Ngươi đang cười đó ư? Sao ngươi dám?”

Ngay lúc đó.

Bàngggggggggg!
Bànggggg! Bàngggggg!

Tên kỵ sĩ suýt chút nữa đánh rơi thanh kiếm trên tay.
Mặt đất bất chợt rung chuyển.

Gã ta quay đầu lại.

‘Âm thanh ban nãy phát ra từ đâu vậy? Từ hướng nào?’

Nhưng gã vốn không cần phải lo lắng đến thế.

Không biết từ đâu, chợt xuất hiện hai luồng ánh sáng vàng và đỏ bay vút về phía Bắc, phía Nam, phía Đông và phía Tây.

Trên bầu trời cao đằng kia là một con báo sao? Con hổ? Hay một con sói?
Những dải ánh sáng có hình dạng của một loài động vật hoang dã khó xác định cứ thế bay thẳng vút như mũi tên, chúng mở to miệng, hướng về phía các bức tường của thủ đô.

Sau đó chúng ngấu nghiến hết thảy các bức tường.

Bànggggg! Bànggggggg!

Có ba dải màu vàng và một dải màu đỏ.

Rosalyn đang đứng ở trung tâm của trận pháp, cô nhìn về phía con hổ đỏ đang phá hủy bức tường phía nam trước khi quay đầu lại. Eruhaben sớm đã biến các bức tường phía Bắc, phía Đông và phía Tây thành cát bụi.

Rosalyn chạm mắt với con Rồng đang nhếch mép.

Cô nhìn thẳng vào con ngươi của Rồng, chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Cô cảm nhận thấy rõ ràng.

‘Long Nộ của ngài ấy có lẽ còn mạnh mẽ hơn cả mình.’

Rồng lớn đã phải chịu đựng sự mất mát của đồng loại, đến hang ổ của ông cũng đã bị chúng phá huỷ. Thậm chí đến cả mạng sống cũng bị chúng nhắm tới.
Ông có thể kìm nén cơn thịnh nộ của mình trong suốt ngần ấy thời gian, quả thật không hề dễ dàng.

Những con vật hoang dã được tạo ra từ mana vàng trắng của Rồng đã phá hủy sạch sẽ các bức tường thành.

Bànggggggg! Bànggggg!
Dù gây ra tiếng nổ lớn đến vậy, bức tường bị phá huỷ lại không hề để lại bất cứ mảnh vụn nào.

Tất cả đã biến thành cát bụi.

Con rồng mở miệng, ông hỏi Rosalyn.

“Chúng ta cần phải hoàn thành nốt phần còn lại, đúng không?”

Nghe thế, Rosalyn giơ cả hai tay lên trời.
Ma lực đỏ trong trận pháp phóng lên bầu trời cao thành cây cột lớn. Mana vàng trắng bèn đan xen cùng cột đỏ tươi sắc, hoà thành màu vàng hồng, trở mình biến thành một con rắn lớn.

Ngón tay của Eruhaben chỉ về một hướng.

Tòa nhà cao lớn nằm giữa trung tâm thủ đô của Đế quốc.
Đó là Tháp Chuông của Nhà giả kim – tòa nhà cao nhất trên lục địa phía Tây. Nó quanh năm suốt tháng nằm đó, quan sát vạn vật.

“Đi đi.”

Con rắn vàng hồng nhận lệnh của Rồng cổ đại, nó hung hăng lao thẳng về phía Tháp Chuông của Nhà giả kim. Bản thân nó là sức mạnh được trộn lẫn giữa lửa và bụi. Từ một đầu, con rắn tự tách mình biến ra hàng chục cái đầu.

Chúng tiếp tục tách nhau, biến thành một chùm mũi tên, phân tán toàn lực.

Rosalyn hét lên.

“Phá hủy tất cả các lối thoát!”

Những mũi tên vàng hồng mang ý chí của cô bắt đầu phá hủy các lối thoát của Tháp Chuông Nhà giả kim. Từng lối thoát đã được nhóm của Cale phát hiện ra trong hai ngày qua.

Chỉ có lối vào chính và bốn lối đi bí mật bên ngoài thủ đô mà Cale và các Dark Elf từng xâm nhập là còn nguyên vẹn. Ngoại trừ năm lối ấy, Rồng cổ đại và chủ nhân tương lai của Ma tháp không ngừng tấn công mạnh mẽ vào Tháp Chuông của Nhà giả kim, không kiêng dè bất kỳ thứ gì.

Bànggggg! Bàng! Bàngggggg!

Tháp Chuông của Nhà giả kim bắt đầu rung chuyển.

“Aaaa! Tháp Chuông bị làm sao vậy! Chuyện gì đang xảy ra thế này? ”
“Làm như tôi biết! Nó đột nhiên- Đợt tấn công này từ đâu ra vậy?! ”

Người bên trong Tháp chuông phút chốc trở nên hoang mang và lo sợ, sự hỗn loạn tràn ngập. Thế nhưng, thứ khiến họ kinh ngạc nhất lại chính là chiếc phi thuyền xuất hiện trên không trung.

Chiếc phi thuyền do Tháp chuông của Nhà giả kim chế tạo lẽ ra đã phát nổ trong Đại ngàn, vậy mà nó lại xuất hiện tại đây, một cách nguyên vẹn.
Các nhà giả kim rơi vào tình trạng hỗn loạn như bây giờ, cũng không có gì lạ.

“Tôi, tôi cần phải báo cho ngài ấy biết!”

Một nhà giả kim nhanh chóng chạy qua Tháp Chuông. Hắn không quan tâm đến việc mình có đụng phải mọi người hay không, chỉ cắm đầu chạy xuống cầu thang.

Ngay khi đến khu vực ngầm bí mật, hắn ta mở cửa và lao vào như bay.

“Điện hạ!”

Nhà giả kim chạy vào phòng của Hoàng Tử Adin.
Phó Tháp chủ hiện là một tù binh chiến tranh, mà Tháp chủ lại không trở về từ lục địa phía Đông. Hiện tại, người nắm quyền hành cao nhất chính là Hoàng Tử.

Hắn ta có thể nhìn thấy Hoàng Tử đang ngồi trên xe lăn với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“… Phi thuyền của chúng ta thế mà lại xuất hiện ở thủ đô ư?”

Nhà giả kim liếc thấy một kỵ sĩ dường như đã đến đây từ trước, hắn ta bèn gật đầu lia lịa, trả lời Adin.

“Đúng là như vậy, thưa điện hạ!”

Bùmmmmmmmmm.

Họ cảm thấy sự rung chuyển của Tháp Chuông đang ngày càng mãnh liệt.

“Với lại- “

Kỵ sĩ không thể nói hết câu. Về việc có kẻ thù đã tấn công bất ngờ, cũng như các đoạn phim.
Mọi thứ đã xảy ra chỉ trong tích tắc.

“Nói cho ta biết nhanh lên.”

Tên kỵ sĩ ngẩng đầu lên, nhìn vào Hoàng Tử Adin. Hoàng Tử không biểu lộ dù chỉ chút ít cảm xúc.

“Ta nhớ rằng mình đã lệnh cho ngươi hãy đi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra trên đó.”
“Đúng vậy, báo tin cho điện hạ nhanh lên! Rốt cuộc đã có chuyện gì thế hả?!”

Adin và thuộc hạ của hắn ta ở trong khu vực ngột ngạt dưới lòng đất này, nên không hề nắm bắt được chút thông tin nào.
Tên kỵ sĩ nhắm mắt lại, nói thật to.

“Có một đoạn phim đang được công chiếu!”
“… Đoạn phim gì?”

Người hiệp sĩ nói tiếp, trong khi Adin siết chặt ly rượu của mình.

“Khu vực dưới lòng đất này, thưa điện hạ, khu vực dưới lòng đất này đã bị lộ!”
“… Ngươi nói cái gì?”

Crắc.
Ly rượu trên tay Adin vỡ tan, rơi xuống đất.
Việc ập đến quá đột ngột, giờ đây tâm trí hắn ta trở thành một mảnh hỗn độn. Dẫu vậy, hắn vẫn có thể nhanh chóng đưa ra kết luận.

Nếu phi thuyền cũng như khu vực ngầm này đã bị lộ.
Thì chỉ có một câu trả lời duy nhất.

Sự thật rõ mồn một.
Chắc chắn là Cale Henituse.

Nếu đúng như vậy, tên khốn đó định sẽ làm gì?

‘Tên đó với ta rất giống nhau, nhưng cũng thật khác nhau. Tên khốn ấy, cậu ta biết rất rõ cách để bóp nghẹt người khác cho đến chết!’

Adin cất tiếng.

“Lập tức phong tỏa bốn lối vào bí mật!”

Lệnh vừa được ban.
Bất chợt.

Bàngggggggggggggg! Bànggggggg!
Ngoài sân thượng. Họ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên ngay bên ngoài sân thượng. Adin và thuộc hạ của mình nhìn ra cửa sổ.

Bốn lối đi bí mật âm u, chỉ còn lại bóng tối. Có thể nhìn thấy những người đang đi xuyên qua từ trong bóng tối ấy.

Người đầu tiên đặt chân đến sảnh dưới lòng đất.

“Hahahaha!”

Dark Elf – Tasha. Tiếng cười sảng khoái của cô vang khắp đại sảnh. Nhưng, ánh mắt cô lại tràn ngập nỗi tức giận.

Cô lao thẳng về phía trước, khắp thân được bao quanh bởi những mũi tên gió do Nguyên tố của chính cô làm ra.

“Quét sạch chúng đi!”

Các Dark Elf lập tức xông lên tấn công ngay sau khi Tasha hạ lệnh.
Họ không nhằm vào đống xương để tấn công, họ nhắm vào những thùng chứa chứa đầy chất lỏng đen.

Banggggg! Bangggg! Bangggg!

Những thùng chứa đó thi nhau phát nổ.
Tử mana bắt đầu trào ra.

Tất cả những người trong căn phòng này lớn tiếng la hét.

“Không! không!”
“Chúng ta phải chạy khỏi đây!”

Tử mana phun lên trời. Bác sĩ hoàng gia hét lên, chất lỏng màu đen nhanh chóng cản đi tầm nhìn của họ.

“Đ, đằng kia!”

Có người đang đến gần.
Họ trông thấy có ai đó đang lao qua đống tử mana, phóng thẳng về phía sân thượng như một mũi tên.
Gió cuốn quanh chân Cale.

Cale chăm chú quan sát sân thượng.
Cậu chỉ mất vài giây để đến trước mặt Adin.

– Nhân loại, ta sẽ cùng làm với ngươi!

Mana đen của Raon đang tàng hình quét nhẹ qua sân thượng.

Bàng!

Tấm kính ngăn cách Adin với sảnh trong phút chốc vỡ tan.
Các mảnh kính vỡ bắn tung toé khắp sân thượng.

“Aaaaaaa!”
“Tránh ra!”

Có kẻ cuộn tròn mình để tránh né những mảnh kính, lại có kẻ đang lao thân ra để bảo vệ Hoàng Tử. Nhưng, vì không kịp ứng phó, tốc độ của họ quá chậm.

“Không, không!”

Cale linh hoạt hơn chúng rất nhiều, lại có gió tiếp sức dưới chân, cậu nhanh nhẹn lao thẳng vào sân thượng.
Cale từ nãy đến giờ chỉ chăm chú nhìn vào một chỗ duy nhất, rốt cuộc cũng đưa tay ra.

Cậu mỉm cười.

“Ư!”

‘Tóm được ngươi rồi.’

Cậu thì thầm vào tai Adin, vẻ mặt hắn đang cau có, dường như hết sức khó chịu.

“Ngươi không phải là hắc pháp sư bình thường, đúng không?”

Những hắc pháp sư bình thường sẽ trở thành pháp sư trung cấp ngay khi họ hấp thụ tử mana.
Nhưng, Raon nói rằng Adin mới chỉ ở trình độ sơ cấp.

“Hừ, ngươi- Ư!”

Adin cố gắng nói điều gì đó, nhưng đã quá muộn.
Cale bóp cổ Adin, cậu hướng về phía sân thượng, vung tay. Raon đã hỗ trợ Cale bằng phép thuật của mình.

“Điện hạ!”

Adin bị ném ra ngoài cửa sổ.

“Đ, điện hạ!”
“Không, đỡ lấy ngài ấy đi!”

Adin rơi xuống.

“Khụ, khục!”

Adin đang cố gắng lấy lại hơi thở, cảm thấy cơ thể mình như đang rơi thẳng xuống hố sâu vô tận.
Càng rơi xuống, càng xa dần.
Lưng hắn ta không hề tiếp xúc với bất cứ thứ gì.

Đương lúc rơi, Adin chợt nhìn lên sân thượng.
Có ai đó cũng vừa rơi từ trên sân thượng xuống.

Người đó lại tóm lấy cổ Adin.
Người đó – Cale Henituse. Cậu cười rạng rỡ, hạ giọng thì thầm vào tai Adin.

“Ngươi nghĩ rằng mình sẽ ngồi trên đài cao và nhìn xuống được mãi ư?”

Cale buông cổ Adin ra.
Thay vào đó, một chiếc khiên bạc xuất hiện trên tay cậu. Cale nhớ lại những gì Adin đã từng nói lúc trước.

‘Hắn ta đã nói rằng nhìn xuống phía dưới rất vui, đúng chứ?
Quả là tên khốn cặn bã. Chỉ thở ra được mấy câu vớ vẩn.’

Chiếc khiên bạc đập mạnh vào Adin.

“Ư!”

Cale lầm bầm một mình khi Adin rên lên.

“A, thật sảng khoái làm sao.”

Adin và Cale.
Hai người cùng rơi tự do trên không trung, mỗi kẻ mang một biểu cảm khác nhau.

Choi Han với mana đen của mình, và Tasha với tử mana bao quanh, cùng lúc lao thẳng về phía hai người họ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net