Chương 343: Hai tên vô lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phút chốc, không ai nói gì.
Vì quá sốc, Cale chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào tay của Vua Lính đánh thuê Bud Illis.

-… Con người này cũng hơi, hơi lạ à nha!

Cậu có thể nghe thấy giọng nói sửng sốt của Raon trong đầu.
On và Hong, hai đứa trước đó đã nhảy ra khỏi vòng tay của Cale cũng đang nhìn Vua Lính đánh thuê, như thể hắn là kẻ quái gở lắm. Thế nhưng, Vua Lính đánh thuê Bud Illis không thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt của lũ trẻ trung bình chín tuổi.

“Ôi bạn tôi, cậu vẫn còn giận vì tôi đã nhầm cậu với người khác sao?”

Bàn tay của Bud vẫn giữ nguyên đó trong khi nhìn Cale với vẻ mặt hối lỗi.

“Tôi xin lỗi, thực lòng xin lỗi mà. Không có kính là tôi chả nhìn cái gì ra hồn hết. Màu tóc, màu mắt và cả vẻ ngoài của cậu giống nhau đến mức tôi nghĩ cậu là gã kia.”

Choi Han liền di chuyển ra ngay phía sau Cale. Vua Lính đánh thuê và Choi Han. Cả hai người họ đang quan sát lẫn nhau. Vua Lính đánh thuê Bud Illis dùng ánh mắt kì lạ để nhìn Cale.

Hắn vừa cười vừa nhỏ giọng đáp lại.

“… Tay tôi mỏi lắm rồi…”

Cái nhìn về phía Bud của Choi Han trông khá lạnh lùng.
Choi Han cũng đã đọc những thông tin mà Alberu đưa tới.

‘Hắn là một bậc thầy kiếm thuật, và hắn sở hữu một năng lực đặc biệt chưa từng được biết đến.’

Chỉ từng đó thông tin thôi thì chưa đủ để khiến cậu lo lắng. Nhưng vẫn cần cẩn thận, phòng trường hợp thứ gì đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra.
Tuy vậy, lời nói vừa rồi của Vua Lính đánh thuê đã khiến Choi Han bắt đầu cảm thấy lo lắng.

‘Ôi, bạn tôi! Rất vui được gặp!’
‘Màu tóc, màu mắt và cả vẻ ngoài của cậu giống nhau đến mức tôi nghĩ cậu là gã kia.’

Người có màu mắt và màu tóc giống với Cale.
Người toả ra sự hiện diện tương tự.
Chỉ có thể nghĩ tới một người.

Sao Trắng.
Đầu ngón tay của Choi Han chợt đông cứng.

Tất nhiên, nếu Sao Trắng và Vua Lính đánh thuê là bằng hữu, thông tin về việc Arm và Sao Trắng đang nhắm tới Hội Lính đánh thuê có khả năng cao là sai sự thật.
Hoặc là vậy, hoặc là vẫn còn thứ gì đó mà họ không biết.

‘Nhưng quan trọng nhất…’

Còn một điều khiến Choi Han cảm thấy căng thẳng.

‘Tên khốn đó gần như biết rõ mình mạnh ở mức nào.’

Choi Han không thể quên được ánh mắt Vua Lính đánh thuê khi họ đối mặt.
Đôi mắt khá lạnh lẽo và không giống của một kẻ đang say rượu.

Đôi mắt đó rõ ràng là đang quan sát Choi Han.

Để một người có thể nắm bắt được sức mạnh của Choi Han, họ phải ở cùng cấp bậc với cậu mới làm được.
Suy ra, tên này không phải là một bậc thầy kiếm thuật ở cùng trình độ với Công tước Huten hoặc tên điên Clopeh Sekka. Mấy tên đó vốn đã mạnh rồi, nhưng không đủ mạnh để khiến Choi Han phải e sợ.

Có một điều gì đó rất khác biệt về gã Vua Lính đánh thuê này.

‘Nhưng chính vì thế nên mới có vấn đề.’

Choi Han chỉ thấy hắn sở hữu sức mạnh ngang tầm so với các bậc thầy kiếm thuật thông thường. Dù vậy, cậu biết Bud Illis chắc chắn còn giấu thứ gì khác.
Người này ở một bậc sức mạnh không dễ gì xác định được. Cần phải đề phòng hắn ta.

‘Phải cho cậu ấy biết mới được.’

Cậu phải nói ngay cho Cale-nim biết về điều này. Nhưng bây giờ, cậu vẫn chưa thể.

Choi Han thấy Vua Lính đánh thuê Bud Illis tiếp tục cất lời.

“… Cậu định từ chối cái bắt tay của tôi sao?”

Nụ cười của Bud Illis đã biến mất, còn độ cảnh giác của Choi Han tăng lên nhanh chóng. Chính lúc ấy.

“Này.”

Cale bắt đầu nói. Choi Han không khỏi ngần ngại. Đó là vì giọng nói lạnh lẽo của Cale. Choi Han đứng kế bên Cale và quay đầu sang.

‘… Cale-nim?’

Biểu cảm trên mặt Cale đập ngay tầm mắt. Một biểu cảm trông như rất đỗi bực tức đang hướng vào Vua Lính đánh thuê. Giọng nói lạnh lẽo ấy lại lần nữa vang lên.

“Bỏ cái tay ngươi ra.”

Cale kêu Vua Lính đánh thuê bỏ tay hắn ra.
Bầu không khí trong căn phòng dần im ắng.

Tầng một của khu nhà trọ vẫn ồn ào, những kẻ trong băng cướp trước đây giờ đã là nhân viên đang làm việc hết mình trong khi né tránh ánh nhìn của Cale, tuy nhiên…

Mọi thứ xung quanh Cale đều im bặt.
Để rồi, sự tĩnh lặng ấy nhanh chóng bị phá vỡ.

“… Cậu muốn tôi bỏ tay ra à?”

Bud Illis hỏi như thể hắn không hiểu Cale muốn hắn làm gì. Rồi hắn lại nhìn cậu.

Hai người bọn họ có chiều cao tương đương nhau, nhưng, Vua Lính đánh thuê lại có thể thấy, dường như ánh nhìn của cậu thanh niên tóc đỏ đang đứng trước mặt mình này chiếu thẳng xuống từ vị trí trên cao.

Cậu thanh niên tóc đỏ tiếp tục nói khi ánh mắt của Vua Lính đánh thuê trở nên lạnh lẽo.

“Thay vào đó hãy đem ít rượu tới đây đi.”

‘Hửm?’

On và Hong nghiêng đầu bối rối.

Cale vẫn tiếp tục hất cằm về phía Bud.

“Nếu ngươi thật sự là bạn ta, ngươi nên biết chúng ta sẽ uống rượu thay vì bắt tay chứ. Sao ngươi lại không hiểu điều đó nhỉ?”

‘Ồ.’

Môi Bud Illis cong lên. Giọng hắn trở nên vui vẻ.

“Rượu là cách mà mấy kẻ bợm nhậu chào nhau, nhỉ?”

Cale đáp với giọng điệu bực mình.

“Tất nhiên. Ngươi có thể ngừng lảm nhảm mấy thứ vớ vẩn như thế được không?”
“Hê!”

Bud Illis để lộ ra tiếng cười khúc khích. Dần dà trở thành một tiếng cười hào sảng.

“Ha ha ha ha ha ha ha!”

Giọng cười cũng như nụ cười hắn đầy sảng khoái.

“Bạn ơi, tôi thực sự thích cậu đấy!”

Bud Illis choàng tay qua vai Cale. Cale nhìn vào đôi mắt xanh lục phía sau cặp kính với vẻ mặt thờ ơ. Vua Lính đánh thuê không quan tâm mà vẫn giữ cánh tay choàng quanh vai Cale, rồi dẫn cậu đến bàn hắn.

“Tới đây, tới đây. Rượu trên bàn sẽ thay cái bắt tay. Tới đó nào!”

Bịch.

Cale gạt bàn tay Bud khỏi vai mình.

“Hửm?”

Bud Illis bối rối nhìn Cale, còn Cale thì lạnh nhạt cất giọng.

“Theo ta. Cả thức ăn và rượu đều sẽ là loại thượng hạng.”
“Ồ, thật sao?”

Bud bắt đầu nở một nụ cười.
Cale vừa quay người cất bước lên lầu vừa đáp lại.

“Ờ, ta là chủ nhà trọ này.”

Cale ra hiệu cho Beacrox – anh chàng đang đứng quan sát từ nhà bếp, rồi mới thong thả bước lên cầu thang. Sau đó cậu nhìn sang bàn mà người đồng hành cùng Bud đang ngồi, và nói với Bud.

“Tiền ta không thiếu. Ta đãi.”

‘Chà.’

Bud chỉ biết há hốc mồm.

“… Tuyệt quá.”

Thật sự, Vua Lính đánh thuê trông như rất ngưỡng mộ.
Cale nghe thấy giọng của Raon vang trong đầu khi đang cất bước lên cầu thang.

– Nhân loại này! Vua Lính đánh thuê không chỉ quái quái thôi đâu. Hắn như thể bị điên, nhưng theo cách hoàn toàn khác nếu so với gã điên Clopeh Sekka kia!

Cale phớt lờ giọng nói ấy. Cậu quay sang Ron.

“Thức ăn và rượu-”
“Tôi sẽ mang chúng lên tầng ba.”

Ron vốn đã hiểu những gì Cale định nói, ông nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này. Cale nhìn Vua Lính đánh thuê đang được Ron dẫn đi, rồi không chút chần chừ hướng thẳng tới tầng ba.

Choi Han theo ngay sau cậu.

“Cale-nim.”

Choi Han gọi Cale như thể đang cố gắng thì thầm với cậu. Nhưng Cale chỉ mỉm cười và đáp lại trước khi cậu ta có thể nói thêm bất cứ điều gì.

“Ổn mà.”

‘Cậu ấy có biết mình đang tính nói gì không mà kêu ổn?’

Choi Han thắc mắc một hồi nhưng rồi cũng bắt đầu thả lỏng. Cậu không nói gì nữa mà cứ thế theo sau Cale.

“Uầy, chủ khu nhà trọ rộng lớn này ấy thế mà là bạn tôi à? Mà người bạn này lại còn biết uống rượu luôn cơ?”
“… Im lặng chút được không? Mất mặt quá.”

Vua Lính đánh thuê ung dung ngắm nghía xung quanh nhà trọ. Pháp sư mặc áo choàng đứng kế hắn là người vừa kêu mất mặt.
Cale có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của hai người sau lưng cậu.

“Sao lại mất mặt? Ta chỉ đang ngắm nghía nhà của bạn mình thôi mà.”

Vua Lính đánh thuê tiếp tục nói tất cả những gì hắn nghĩ trong đầu. Sau khi đặt chân vào căn phòng đặc biệt trên tầng ba, hắn trố mắt lên.

“Má, quên căn nhà trọ đi, ta thấy mấy món này xịn y hệt cao lương mĩ vị dành cho quý tộc với hoàng tộc ấy!”

Vua Lính đánh thuê Bud Illis không thể kiềm lại lời khen dành cho đồ ăn và rượu được đặt trước mặt hắn. Cale cũng cảm thấy thế.

Cale thấy Beacrox đang đặt đĩa ăn xuống bàn. Cậu lén lút giơ ngón cái lên với Beacrox – người đang giả vờ như không thấy gì.

– Nhân loại! Ta đây, ta cũng muốn ăn nữa! Ngươi không thể đuổi Vua Lính đánh thuê và tên pháp sư ra ngoài và cho ta ăn sao? Nhăm nhăm!

Giọng nói đầy phấn khích của Raon cứ vang vọng.

– Oa! Nhân loại này, Beacrox tuyệt quá! Hắn ta chế biến miếng thịt bò theo đúng kiểu ta khoái luôn! Nhân loại này, có ổn không nếu ta đưa một miếng bánh táo cho Beacrox-

Tuy nhiên, Raon đã ngừng cơn xúc động.
Vì Cale đột ngột cất lời.

“Người bạn mà ngươi đã nhầm với ta lúc nãy…”

Bầu không khí trong bàn đang rất ấm cúng. Cale hỏi Bud Illis khi cả hai đang ngồi quanh bàn.
Cậu không hề vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề chính.

“Bạn ngươi có đeo một cái mặt nạ màu trắng phải không?”

Choi Han khựng lại.
Cậu hết nhìn Cale rồi lại nhìn Bud.

Cale đang hỏi thẳng Vua Lính đánh thuê về Sao Trắng.
Bud Illis bỏ một miếng salad gà vào miệng rồi trả lời.

“Ồ, sao cậu biết hay vậy?”

Choi Han khựng lại lần nữa.
Vua Lính đánh thuê trả lời quá đỗi dễ dàng.

“Đúng rồi! Đó là bạn tôi! Hắn ta đeo một cái mặt nạ che phủ từ mũi tới trán! Màu mắt của hắn là màu nâu, nhạt hơn của cậu!”

Hắn ta nghe có vẻ khá vui.

Nhân loại! Vua Lính đánh thuê coi bộ chỉ là thằng ngốc thôi! Giống như Toonka á!
Raon nói trong đầu Cale, dường như nhóc không thể tin những gì nhóc đang thấy.
Tuy nhiên, biểu cảm của Cale lại trở nên kì lạ.

‘Giống Toonka?
Nhóc nghĩ thằng khốn này giống Toonka?’

Nụ cười trên mặt Cale bắt đầu lớn hơn.

Hội Lính đánh thuê đang lục đục với Arm.

Arm đã mọc rễ ở Đông lục địa ít nhất là mười lăm năm.
Hội Lính đánh thuê có lịch sử còn lâu dài hơn cả Arm.
Có khả năng nào người đứng đầu của tổ chức ấy, một người đã giữ chức hiệu là “vua”, lại chưa bao giờ thấy mặt thủ lĩnh Arm trước đây?

Vua Lính đánh thuê đã làm bạn với Sao Trắng, nhưng lại không biết tên đó là ai ư?

Cái suy nghĩ đó khiến Cale bật cười. Cậu vừa hỏi Vua Lính đánh thuê vừa cười.

“Ngươi sẽ giết người bạn đó, đúng chứ?”

Không khí náo nhiệt trong bàn bỗng chốc im lặng.

Người bạn đó.

Cale đang hỏi Bud xem liệu hắn có định giết Sao Trắng không.

Cale hỏi trong khi Choi Han, Eruhaben, và những người khác đang nhìn Vua Lính đánh thuê. Vua Lính đánh thuê thậm chí không hề do dự mà đáp lại.

“Uầyyy!”

Hắn ta tràn đầy ngưỡng mộ.

“Cậu nói đúng đấy. Sao cả cái đó cậu cũng biết hay vậy?!”

Vua Lính thuê đang khẳng định rằng hắn sẽ giết Sao Trắng.
Bud Illis đẩy kính lên, hắn dần trở nên hiếu kì về Cale. Sau đó hắn lắc đầu rồi nói tiếp.

“Mà không.”

Đuôi mắt hắn cong lên sau cặp kính.

“Bạn tôi là người đã biết tôi là ai từ trước cả khi hỏi tên nhau cơ mà. Dĩ nhiên là cậu sẽ biết nhiều tới thế.”

‘Cái thằng khốn này.’

Cale dần trở nên chắc chắn sau khi nghe lời đáp của Vua Lính đánh thuê.

‘Vua Lính đánh thuê, Bud Illis, là một tên mất trí.’

Thêm nữa.
Có một điều nữa mà Cale chắc nịch.

‘Hắn là người sẽ hiểu mình.’

Cale nhớ lại lời của Eruhaben nói trong đầu cậu khi nãy, lúc họ đang đi xuống cầu thang.

– Cái tên kia có vẻ đã biết được danh tính của ta. Ta nghĩ hắn thậm chí đã lén nhìn Raon đang ẩn mình trong không khí, nhưng ánh nhìn của hắn rất thận trọng nên đứa trẻ ấy không để ý tới… Có vẻ nhóc ta cần luyện tập nhiều thêm.

Cale nâng một chai lên rồi nói.

“Vì người bạn này.”

Cậu bật nắp chai rượu, sau đó…

Cạch.

Cậu đặt cả chai trước mặt Vua Lính đánh thuê.
Rồi cất tiếng hỏi.

“Ngươi biết được năng lực của người khác, đúng chứ?”

Cale nhớ lại lúc Vua Lính đánh thuê nhầm lẫn cậu với Sao Trắng hồi nãy. Cậu đã nghĩ về nguyên nhân khiến hắn lại nhầm lẫn như vậy.

Màu tóc và mắt à?
Hắn đã chạy tới từ một khoảng cách khá xa mà không có mắt kính.

Cale tiếp tục nói với chất giọng bình tĩnh.

“Kể cả nếu như ngươi không thể chắc chắn từng chi tiết, ngươi cũng biết kha khá về năng lực mà người khác sở hữu, ta nói đúng không?”

‘Mặc dù hắn ta không biết hết tất cả chi tiết vì hắn đã nhầm lẫn như thế kia.’

Năng lực đặc biệt mà Vua Lính đánh thuê có nhưng họ chưa xác định được.
Cale đang suy đoán về năng lực đó, cậu hỏi.

“Chính vì thế nên ngươi mới nhầm ta với Sao Trắng, phải không?”

Cale và Sao Trắng đều sở hữu rất nhiều năng lực cổ đại.
Cale còn có năng lực giả mạo của Kẻ diệt Rồng, trong khi Sao Trắng sở hữu năng lực thật.

“Phải không?”

Vua Lính đánh thuê có lẽ đã đụng độ với Sao Trắng trước đây. Còn cách nào khác để hắn biết về mái tóc đỏ và đôi mắt màu nâu của Sao Trắng sao?
Và nếu năng lực bí mật của tên khốn này là cái mà Cale đang nghĩ tới…

Cale tiếp tục tỏ ra thân thiện, Bud đang im lặng.

“Các năng lực của Sao Trắng ấy. Ngươi có thể nói cho ta biết chúng là gì được không, anh bạn ơi? Hửm?”

Một nụ cười hiện ra trên gương mặt của Vua Lính đánh thuê.

“Này pháp sư.”
“Cái gì?”
Pháp sư trùm áo choàng thở dài và hỏi trong khi Vua Lính đánh thuê đang nhìn Cale. Hắn đáp lại pháp sư.

“Ta thật sự rất thích tên khốn này rồi đấy.”

Sau đó, Bud Illis uống cạn cả chai rượu.

Cạch.

Chai rượu rỗng được đặt trên bàn và Vua Lính đánh thuê Bud Illis lên tiếng trở lại.

“Bạn này. Hân hạnh được gặp cậu!”

Bud chìa tay ra và Cale nắm lấy tay hắn.

“Ờ, hân hạnh được gặp.”

Lần này hai người họ đã bắt tay đàng hoàng.
Bud tiếp tục nói. Cale có thể trông thấy ánh mắt lạnh lẽo đằng sau cặp kính.

“Tôi có thể biết khá nhiều, về năng lực của gã đó.”

Sau đó hắn nhanh chóng bổ sung thêm.

“Nhưng có vài giới hạn.”

Hắn nghe có vẻ sảng khoái khi nói tiếp.

“Bởi thế nên Sao Trắng muốn âm thầm xử chết tôi.”

Không khí quanh bàn bỗng trở nên lạnh như băng.
Tuy nhiên, Cale và Bud Illis vẫn đang mỉm cười với nhau.
Bud Illis bỏ tay Cale ra rồi tiếp tục nói.

“Đó là lý do tại sao tôi công khai đi loanh quanh, chỉ để mọi người có thể trông thấy tôi.”

Vua Lính đánh thuê cố ý tự dẫn đầu cuộc điều tra, trong khi tiếp tục tung tin về vị trí của bản thân mình.
Làm thế để mọi người luôn biết được hắn ở đâu vào bất kỳ lúc nào. Hắn thậm chí chỉ tới những nơi đông người.
Vì một lý do rất đơn giản.

“Tôi cần phải sống chứ.”

Vua Lính đánh thuê Bud Illis tiếp tục nói với biểu cảm lạnh tanh như đôi mắt hắn.

“Và tôi cũng muốn giết chết tên khốn đó nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net