Chương 131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không biết tại sao, đối phương dường như luôn có thể nhìn thấu ý đồ của họ, thường nhanh chóng khắc chế thủ đoạn của họ trước họ một bước. Ba người toàn bộ bó tay.
Đêm Trắng Ngày Đen của Chu Diệp Bách là một trong ba nhân vật phòng ngự thấp nhất, là người đầu tiên bị làm thịt, cuối cùng cũng là người đầu tiên ngủm cù đèo. Chu Diệp Bách phẫn nộ đến đập luôn bàn phím, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhớ tới một điều, có chút giận dữ mà quát: “Nhất Phàm cậu chết ở đâu rồi!”
Kẻ bị lãng quên, Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm kỳ thực vẫn ngơ ngác đứng yên một bên. Đồng đội cậu không hề gọi cậu đến phối hợp, vì vậy đối thủ cũng không bận tâm đến cậu. Mắt thấy ngay cả Cao Anh Kiệt cũng bị đối phương dễ dàng cho vào lưới, Kiều Nhất Phàm thực sự không biết mình còn có thể làm gì. Lúc này nghe được tiếng rít gào của Chu Diệp Bách, cũng chẳng thèm quan tâm mình có năng lực hay không, mù quáng xông thẳng lên. Kết quả đương nhiên là đại bi kịch. Tài nghệ của cậu kém nhất trong bốn người, ở trước mặt Diệp Tu sao có thể làm được gì chứ? Sau khi ở chính diện chống đỡ vài đòn xong, trong lúc hoảng loạn đã bị Quân Mạc Tiếu ném vào vòng vây, xem như thay ca cho Chu Diệp Bách.
Chu Diệp Bách bất đắc dĩ thả người ngồi xuống ghế. Gã rống Kiều Nhất Phàm cũng chỉ để phát tiết một chút, gã làm sao thật sự đi trông cậy vào tên này chứ, huống chi trong lúc rống mình cũng đã chết rồi.
Lúc này ngay cả Vân Tiêu vốn đang chạy về hướng này cũng ngừng lại, Tiêu Vân ngơ ngác nhìn màn hình của các đồng đội ở bên cạnh, yên lặng không nói nhìn từng người một bị đối phương giết chết.
Toàn đội bị diệt…
Tuy rằng người trước đứa sau, nhưng cả năm người đều từng chết một lần lại là sự thật. Năm người ngồi trước màn ảnh, ngoại trừ Tiêu Vân, ai nấy tự ngắm nhìn thi thể của mình, tất cả mờ mịt.
Năm người của Quân Mạc Tiếu vẫn còn ở gần đó, bọn họ hẳn là đang nói cái gì đó? Đáng tiếc biến thành xác chết sẽ tự động bị cắt hết âm thanh. Lúc này nghe không được bất luận giọng nói hay âm thanh gì ở xung quanh nữa, thực sự yên tĩnh như đã chết, tựa như tâm tình năm người lúc này cũng thế.
“Này…” Một mình Tiếu Vân thất bại, nghĩ còn có thể miễn cưỡng giải thích, nhưng bây giờ, cả bốn người bị đối phương đánh đến “diệt đoàn”, việc này thực sự rất khó nói. Tuy rằng bọn họ chỉ là đội dự bị của câu lạc bộ, hai người còn không có kinh nghiệm thi đấu chính thức, thế nhưng, bọn họ chung quy vẫn là tuyển thủ chuyên nghiệp, năm người, cũng đã có thể đại diện cho câu lạc bộ đánh một trận so tài đoàn đội. Nhưng bây giờ, trong trò chơi, đánh đoàn đội, đối phương một người cũng không chết, cả đội của họ lại bị diệt sạch, đây có là đang đánh Liên minh Chuyên nghiệp thì cũng không thể thua thảm như vậy.
“Đáng ghét a, thiện xạ cấp 27, không có nhiều kỹ năng, đánh không quen” Liễu Phi là người thứ nhất mở miệng, quả là cách nghĩ của phụ nữ, trước tiên phải tìm một cái cớ để vin vào.
“Ừ, là có hơi…” Chu Diệp Bách miễn cưỡng cũng vin vào cái cớ nọ một chút.
“Anh đã bảo mà.” Tiêu Vân trên mặt đã viết rõ ràng là “Cuối cùng tụi bây cũng hiểu rồi đấy” .
Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm lại không nói gì cả. Cao Anh Kiệt là một đứa trẻ có nội tâm thật thà, cảm thấy xấu hổ khi mượn cớ ngụy biện như thế. Về phần Kiều Nhất Phàm, lấy cớ này để lấy lại thể diện? Cậu cười khổ, thể diện là cái gì? Cậu thậm chí chưa từng có cái đó.

Chương 133: Suy xét trình độ
Edit: Hwan | Beta: Zencest + Kha
Một đêm này, nhóm dự bị vị trí của câu lạc bộ Vi Thảo thật sự không nỡ ngủ.
Bọn họ không còn tập hợp đi tìm đám người Quân Mạc Tiếu gây phiền toái nữa. Tuy ai nấy đều lấy cớ “nhân vật cấp thấp kỹ năng không đủ, chưa kịp thích ứng”, nhưng trong lòng biết rõ không phải như vậy. Họ là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, chưa kịp thích ứng đã bị một đội người chơi trong game online làm cho “diệt đoàn” ư? Vậy thì tuyển thủ chuyên nghiệp cũng chả có giá trị gì rồi.
Ngày tiếp theo, nhóm dự bị và chủ lực của câu lạc bộ Vi Thảo lần lượt chạm mặt, chào hỏi ở phòng huấn luyện.
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên phải tham gia huấn luyện theo tiêu chuẩn  chuyên nghiệp vào mỗi ngày. Tuy rằng không ít tuyển thủ lười biếng không thích tập huấn, nhưng ít ra ở Vi Thảo không có thành viên như vậy. Đội trưởng Vương Kiệt Hi chỉ cần trừng đôi mắt lớn nhỏ kia, một nửa đội viên ngay cả thở mạnh cũng không dám.
“Oa, cậu không ngủ à?” Kiều Nhất Phàm vừa nhìn thấy bạn thân Cao Anh Kiệt đã giật cả mình, hai cặp mắt của Cao Anh Kiệt đen thùi, giống y như gấu trúc.
“A…” Cao Anh Kiệt đáp lại bằng tiếng lơ mơ, cũng không làm sao đáp rõ được.
Kiều Nhất Phàm lại nhìn qua, Tiêu Vân, Chu Diệp Bách, Liễu Phi, nào có ai vẻ mặt tốt chứ? Được cái là tố chất tâm lý của mấy người kia cao hơn Cao Anh Kiệt cho nên không có quầng thâm khoa trương trên mắt thôi.
Vậy còn Kiều Nhất Phàm? Cậu ta lại không hề thấy áp lực, dù sao từ đó đến giờ chẳng ai chờ mong gì ở cậu cả.
Đúng chín giờ, Vương Kiệt Hi đúng giờ xuất hiện ở phòng huấn luyện. Huấn luyện chính thức của Vi Thảo diễn ra vào buổi sáng và buổi chiều. Chuyện như huấn luyện viên, hiện tại vẫn chưa phát triển ở Vinh Quang. Dù sao Vinh Quang cũng chỉ là một trò chơi xuất hiện được mười năm, giới chuyên nghiệp cũng mới phát triển được bảy năm, tất cả mọi người xem như đang bước vào giai đoạn mò mẫm. Trong cái giới này, đám đại thần như Vương Kiệt Hi đã đạt trình độ cao nhất rồi, bất kể là lý luận hay kỹ thuật. Vậy nên vốn sẽ chẳng có ai có đủ trình độ đến chỉ bảo bọn họ.
Vì thế những câu lạc bộ như Vi Thảo, sẽ không phải là một đội phụ thuộc huấn luyện viên, mà là một đội nhờ cố vấn. Việc làm cực kỳ hỗn tạp: sưu tầm tư liệu đối thủ, nghiên cứu chiến thuật của đối thủ, cung cấp một ít vài sự lựa chọn trong chiến thuật, nghiên cứu đấu pháp mới ở bản đồ, đây đều là phạm vi làm việc của những kẻ cố vấn. Nhưng quyền lựa chọn cuối cùng lại thuộc về đội trưởng của mỗi đội.
Nói thẳng ra, giá trị tồn tại lớn nhất của những người này kỳ thật là tiết kiệm sức lực cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Liên minh Chuyên nghiệp vào thưở ban đầu, tất cả mọi thứ đều là công việc của tuyển thủ chuyên nghiệp. Hiện tại câu lạc bô đã phát triển, có tài lực, thế nên mới có chi phí để nâng cao nhân lực, khiến tuyển thủ chuyên nghiệp có thể chuyên tâm luyện tập cho trận đấu hơn.
Bấy giờ trong Liên minh, thật sự được xưng là đội huấn luyện viên cũng chỉ có Trương Ích Vĩ và Lý Bác. Hai người đều là tuyển thủ Vinh Quang thời kỳ đầu, qua nhiều lần biến chuyển, hiện tại trở thành huấn luyên viên ở một câu lạc bộ nhỏ.
Hai đội ngũ này, câu lạc bộ Huyền Bí mới gia nhập Liên minh năm ngoái, đội ngũ nhiều người mới, trình độ không đều, khiếm khuyết kinh nghiệm, trong tay ông chủ cũng không có quá nhiều tài chính, cũng chẳng có chí khí gì, cuối cùng chỉ mời đại Trương Ích Vĩ đến giúp đội ngũ. Ai ngờ hiệu quả không tồi, cuối cùng ở giải đấu vòng tròn xếp thứ 17, đối với một đội ngũ mới vào Liên Minh, không rớt tới hai vị trí cuối cùng bị knockout đã là không tệ rồi. Có vài đội ngũ mới vào Liên Minh đã ném tiền đổi người, ý đồ dựa vào tuyển thủ chuyên nghiệp mà nhanh chóng nổi lên, kết quả cũng kết thúc trong u ám, chuyện như vậy cũng không chỉ mới một lần. Như vậy xem ra, huấn luyện viên quả thực là một phương thức chi phí cao trong một kỳ hạn, nhưng ít ra vốn ít, tính phiêu lưu thấp.
Vì vậy năm nay, câu lạc bộ Minh Thanh mới gia nhập cũng noi theo Huyền Bí, mời Lý Bác tới. Nhưng đến hiện nay, hai câu lạc bộ lại có cùng một số phận. Huyền Bí năm trước xếp thứ 16 năm này trực tiếp đứng chót thứ 20; Minh Thanh tuy rằng đứng thứ 18, nhưng đội  bị bọn họ đè đầu lại là Gia Thế, trên lý luận hoàn toàn không thể nào rơi dữ dội xuống vị trí 19 như vậy. Mà họ cũng chỉ hơn Gia Thế có 3 điểm mà thôi, không ai tin bọn họ có thể đè đầu Gia Thế rồi đá Gia Thế ra.
Huấn luyện viên còn lâu lắm mới có thể trở thành nhân vật mang tính quyết định trong thi đấu thể thao Vinh Quang, đây chỉ mới là tri thức phổ biến mà mọi người biết được trong Liên minh Vinh Quang hiện nay. Cuộc sống của Trương Ích Vĩ và Lý Bác giờ đây cũng đầy nước sôi lửa bỏng, bận chứng minh bản thân đến sứt đầu mẻ trán.
Sau khi Vương Kiệt Hi xuất hiện ở phòng huấn luyện, tiếng bàn tán xôn xao vốn còn sót lại lập tức ngừng hẳn, các đội viên bắt đầu vội vàng tập luyện. Vương Kiệt Hi đi một vòng, cuối cùng đi tới chỗ nhóm dự bị, mọi người hít một hơi ngay lập tức. Bình thường ai nấy đều hi vọng Kiệt Hi đại thần có thể chú ý mình nhiều hơn, mà bấy giờ lại chỉ hy vọng mình có thể tàng hình. Chỉ có Kiều Nhất Phàm là ngoại lệ, cậu ta vẫn luôn là kẻ vô hình mà.
“Tối hôm qua thế nào?” Vương Kiệt Hi mở miệng. Năm người nhìn nhau, không dám trả lời, cuối cùng Tiêu Vân ngẩng đầu lên nhìn, thấy Vương Kiệt Hi đang nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “À…gặp chút khó khăn.”
“Thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Bọn em…..” Tiêu Vân lo nghĩ, cái từ “diệt đoàn” này thật sự quá chán ghét, không thể nói. Huống chi, hắn còn chết trước, bốn người khác chết sau, chết lần lượt không phải nghĩa chuẩn của “diệt đoàn”. Vì thế Tiêu Vân vòng qua từ này, vừa chú ý vẻ mặt của Vương Kiệt Hi, vừa cẩn thận nói một lần.
“Mẹ kiếp, thật gian trá.” Chu Diệp Bách và Liễu Phi vừa nghe, hối hận lúc trước sao không chủ động mở miệng. Hiện tại để Tiêu Vân nắm quyền nói chuyện, tên này kể chuyện  hắn lỡ tay đầu tiên nghe khá nhẹ nhàng, còn chuyện cả bốn bị lại sinh động như thật, hơn nữa còn có ý như “Nếu em ở đó nhất định không để thế đâu”. Chu Diệp Bách và Liễu Phi đều muốn mở miệng tranh cãi, có điều nhìn thấy vẻ mặt biến đổi khôn lường của Vương Kiệt Hi, lại không dám lên tiếng.
Cuối cùng Tiêu Vân nói hết mới tổng kết lại: “À, bọn em quyết định luyện tốt tài khoản cấp thấp, đêm nay lại đi tìm hắn.”
Nói đến nói đi, trừ bỏ “chưa quen với tài khoản cấp thấp” thì thật sự không tìm được cớ khác, Tiêu Vân củng chỉ có thể bày tỏ việc này mà thôi.
Vương Kiệt Hi trầm mặc hồi lâu sau đấy đột nhiên nhìn về phía Cao Anh Kiệt: “Tiểu Kiệt em thấy thế nào?”
Ba người Tiêu Vân ghen tị.
Cao Anh Kiệt có chút sợ hãi đứng lên, lắp bắp nói: “Em cảm thấy…..thật sự rất lợi hại.”
“Cái gì rất lợi hại?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Quân Mạc Tiếu kia.” Cao Anh Kiệt nói.
“Lợi hại bao nhiêu?” Vương Kiệt Hi hỏi.
Cao Anh Kiệt liếc nhìn Tiêu Vân một cái, bởi vì Tiêu Vân giản lược chuyện hắn đã trải qua, cho nên không kể hắn đã bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước đùa chết. Dù rằng Cao Anh Kiệt không hề có tâm cơ gì, nhưng không đến mức chẳng rõ suy tính của Tiêu Vân. Nhưng Che Ảnh Bước lại là một chuyện rất có thể nói nên trình độ của Quân Mạc Tiếu….
Cao Anh Kiệt cuối cũng chỉ nghĩ như vậy, nếu cậu thật sự lo nghĩ nhiều mà giấu diếm sự thật, cũng sẽ chẳng phải một thiếu niên “không có tâm cơ” nữa. Cậu nhanh chóng nói ra sự thật: “Em thấy anh Tiêu bị Quân Mạc Tiếu dùng Che Ảnh Bước đánh bại, sau đó bốn người bọn em lại đấu với hắn, hành động đều nằm trong tính toán của họ, em nghĩ người chỉ huy cũng là Quân Mạc Tiếu.”
“Hửm? Em thấy hắn thế nào?” Vương Kiệt Hi hỏi.
“Kinh nghiệm rất phong phú, kỹ năng và công kích đều dùng đúng lúc, tất cả phán đoán cực kỳ chuẩn xác.” Cao Anh Kiệt nói.
“Em từng gặp qua ai đó lợi hại như thế chưa?” Vương Kiệt Hi hỏi.
Cao Anh Kiệt sững sờ, sau một lúc mới nói: “Chính là đội trưởng.”
“Thế còn mấy cậu?” Vương Kiệt Hi chuyển mắt, nhìn về phía những người khác: “Trừ bỏ anh, có từng gặp qua cao thủ như vậy chưa?”
Bọn Tiêu Vân nhìn nhau. Quân Mạc Tiếu là một cao thủ, bọn họ cũng thừa nhận, có điều, Cao Anh Kiệt vậy mà lại bảo trừ bỏ Vương Kiệt Hi thì chưa từng thấy qua người nào  mạnh như vậy, có quá không đấy?
“Có phải mấy cậu cảm thấy, cao thủ có trình độ giống như anh không thể nào xuất hiện ở khu mới phải không?” Vương Kiệt Hi hỏi.
Ba người trầm mặc, Liễu Phi cũng gật đầu.
“Bởi vì mang theo suy nghĩ thế này, nên cảm thấy Quân Mạc Tiếu rất lợi hại, nhưng…  chỉ lợi hại mà thôi, mấy cậu không hề suy xét thật sự trình độ của hắn đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.
Ba người tiếp tục cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
“Quân Mạc Tiếu không phải người thường.” Vương Kiệt Hi nói.
“Hắn là?” Liễu Phi nghi hoặc hỏi.
“80% khả năng là Diệp Thu.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Hiện tại hắn có lên mạng không?” Vương Kiệt Hi hỏi.
Mọi người đều đang cầm nhân vật của mình luyện tập, nghe được đội trưởng hỏi, Tiêu Vân vội vàng thoát nhân vật, mở acc nhỏ mà tối qua dùng ở khu 10, đăng nhập vào tìm tên Quân Mạc Tiếu, gật đầu nói: “Đang lên.”
“Tối qua online, giờ cũng online, là thâu đêm à…..có chơi thế nào cũng không thể ngay cả buổi trưa cũng chơi, đấy hẳn là thời gian nghỉ ngơi của hắn, có lẽ buổi tối sẽ xuất hiện.” Vương Kiệt Hi tính toán một chút, đột nhiên gõ tay lên bàn, tất cả tuyển thủ nghe được đều nhìn sang, tuyển thủ đang đeo tai nghe không nghe được cũng có người nhắc nhở.
“Sau bữa cơm chiều thêm một khóa tập huấn.” Vương Kiệt Hi tuyên bố với toàn đội ngũ.
“Khóa gì?” Có đội viên chủ lực hỏi đội trưởng.
“Đánh BOSS.” Vương Kiệt Hi nói.
“BOSS? BOSS gì?” Có người thắc mắc.
“BOSS lớn nhất trong lịch sử Vinh Quang.” Vương Kiệt Hi nói.
Mọi người sững sờ, vẫn không hiểu nổi.
“Phục Thăng, cậu đi làm một ít tài khoản đi, khu 10, trên cấp 25, chức nghiệp tương ứng với đội viên chúng ta, đội dự bị không cần.” Vương Kiệt Hi phân phó, Đặng Phục Thăng là đội phó của câu lạc bộ Vi Thảo, nhân vật là Độc Hoạt, nghề kỵ sĩ.
“À.” Đặng Phục Thăng lên tiếng, đứng dậy rời đi.
Tất cả mọi người trong phòng huấn luyện nhịn không được bàn tán xôn xao, kết quả Vương Kiệt Hi lại gõ bàn: “Hiện tại, tiếp tục huấn luyện.”
Phòng huấn luyện yên tĩnh trở lại, một lát sau âm thanh gõ phím và bấm chuột lại vang lên, không hề có chút tạp âm nào. Vương Kiệt Hi vẫn ở bên chỗ đội dự bị, hỏi: “Ngày hôm qua có thu hình lại không?”
Ai nấy ngẩn ra, Liễu Phi thốt lên: “Đội trưởng không bảo phải thu….”
Chu Diệp Bách lập tức trừng mắt nhìn cô một cái, cô gái này quả thực hết nói nổi mà, dám đổ thừa đội trưởng.
Kết quả ở góc sáng sủa phía xa, Kiều Nhất Phàm yếu ớt giơ tay lên nói: “Em có thu lại.”
“Hửm? Xem nào.” Vương Kiệt Hi nhanh chóng đi sang máy tính của Kiều Nhất Phàm, Kiều Nhất Phàm cuống quýt đứng dậy nhường chỗ.
Chương 134: Đoàn tham quan
Edit: Hwan | Beta: Zencest + Kha
Thu hình đương nhiên được thu bởi góc nhìn của nhân vật, cả quá trình đều tự động, khi xem lại có thể kéo xa gần màn hình, nhưng không được xoay tròn. Bản thu của Kiều Nhất Phàm bắt đầu từ lúc Tro Nguyệt của cậu xông lên, bị Quân Mạc Tiếu ngăn, bị vây đánh. Đoạn này đương nhiên rối nùi, trừ mình cậu gian khổ thì không nhìn ra gì cả. Tiêu Vân nhẹ nhàng thở ra bên cạnh, chuyện hắn bị Che Ảnh Bước treo lơ lửng cho đến chết không bị quay lại.
Ai ngờ Vương Kiệt Hi mắt sắc tay chuẩn, bấm tạm dừng liên tục, bắt được toàn những cảnh Tro Nguyệt bị vây đánh, nhưng khi góc nhìn vô ý chuyển qua phía Quân Mạc Tiếu, lại là những cảnh Vân Tiêu bị Quân Mạc Tiếu đánh cho trôi nổi.
Một lần, hai lần, ba lần….
Toàn thân, nửa người, một phần ba người…
Tiêu Vân rốt cuộc xấu hổ cúi đầu, hắn không bị quay lại, nhưng lấy phương thức tranh biếm họa đăng liên tục.
Vương Kiệt Hi cũng không nói gì, đoạn thu hình này kết thúc vào lúc Tro Nguyệt chạy trốn theo Diệp Lạc Ô Đề của Cao Anh Kiệt. Đoạn quay thứ hai, ngay từ đầu hình ảnh có chút đứt quãng, hiển nhiên Kiều Nhất Phàm đang để Tro Nguyệt ẩn mình, lâu lâu mới nhú đầu quay hình. Sau đó là cảnh đánh nhau, Kiều Nhất Phàm lần này đứng ngoài quan sát nên quay lại được toàn bộ quá trình, mãi đến khi Đêm Trắng Ngày Đen chết, rống cậu, Tro Nguyệt tiến lên giúp đỡ thì màn hình mới trở nên rối loạn.
Mọi người thấp thỏm đứng sau, cùng nhìn về phía Vương Kiệt Hi, cúi đầu chờ nghe giáo huấn. Ai ngờ Vương Kiệt Hi không nói gì cả, đứng dậy vỗ vỗ Kiều Nhất Phàm liền rời đi.
Đám người Tiêu Vân cảm thấy do dự không yên, nhưng chẳng biết làm gì, đành phải quay về máy của mình tiếp tục tập luyện, cả sáng mất hồn mất vía.
Buổi chiều hôm ấy, đội phó Đặng Phục Thăng cầm tài khoản về, cơ bản đều lấy từ bên Trung Thảo Đường, tương ứng với nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp chủ lực.
Câu lạc bộ Vi Thảo, tính cả đội trưởng Vương Kiệt Hi, tổng cộng gồm 6 người chủ lực, dàn hậu tuyển gồm 5 người, tổng cộng gồm 11 người. 6+5 này cũng là phương thức phối hợp  phổ biến được các câu lạc bộ trong Liên minh chọn dùng hiện nay.
Đến gần tối, trừ bỏ những ngày thi đấu, còn lại đều được tự do sắp xếp, có không ít tuyển thủ khắc khổ sẽ tự mình luyện tập thêm. Nhưng hôm nay đội trưởng đã lên tiếng, các đội viên đương nhiên phải tụ tập đầy đủ trong phòng huấn luyện, sau khi nhận xong tài khoản, đồng loạt tiến vào khu 10 Vinh Quang. Vẻ mặt của mọi người có chút kỳ lạ, tập hợp đội ngũ lớn như vậy tiến vào game online, Thần Chi Lĩnh Vực từng có, khu bình thường thì đây mới  là lần đầu đấy.
“Mục tiêu, người chơi Quân Mạc Tiếu, mọi người đừng sơ suất, rất có khả năng người nọ chính là Diệp Thu đã giải nghệ.” Vương Kiệt Hi tuyên bố mục đích luyện tập thêm lần này.
Mọi người vừa nghe thấy nhất thời cảm xúc dâng trào, bắt đầu thảo luận, đã có người vào trò chơi tìm ID, lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi: “Đội trưởng, không có online.”
“Rồi sẽ đến, mọi người làm quen nhân vật của mình trước đã, nhân vật cấp thấp chưa tới cấp 30, hẳn không quen đâu nhỉ?” Vương Kiệt Hi nói.
Đám người Tiêu Vân mặt đỏ tai hồng, đội trưởng đang ngầm mỉa mai họ phải không? Phải hay không? Lòng dạ của Kiệt Hi đại thần mấy chú không đoán được đâu, không đoán được đâu.
Tầm khoảng 8 giờ, Quân Mạc Tiếu rốt cuộc login, đội viên lập tức báo cáo với Vương Kiệt Hi, tiếp đấy hỏi thăm chỗ Quân Mạc Tiếu từ chỗ Trung Thảo Đường.
Xa Tiền Tử cũng ngạc nhiên lắm. Sau hôm qua, hôm này đội phó của Vi Thảo lại  tự mình ra trận, lại đây lấy đi một đống tài khoản. Thống kê tất cả, đủ một chiến đội Vi Thảo. Chiến đội Vi Thảo muốn lập đoàn đến khu 10 tham quan du lịch ư? Trong lòng Xa Tiền Tử luống cuống cả lên, nhưng lại không nói ra được. Những tài khoản đó đều được sử dụng đặc biệt, khá bảo mật, thật sự không thể nói ra.
Gần tối nhìn thấy một đám nhân vật đó lên mạng, Xa Tiền Tử cũng không dám đến chào hỏi, chỉ đi loạn khắp nơi, hy vọng có thể tình cờ bắt gặp đoàn tham quan Vi Thảo. Chỉ tiếc lúc đấy đang là thời gian thành viên Vi Thảo hoạt động tự do, không hề tụ tập chung chỗ.
Đến hơn 8 giờ, Quân Mạc Tiếu vừa lên mạng, lập tức có người hỏi hướng đi của Quân Mạc Tiếu
“Quân Mạc Tiếu ấy hả?” Xa Tiền Tử ngẩn ra, Quân Mạc Tiếu này rốt cuộc là người nào, tất cả mọi người của Vi Thảo chạy tới ngắm hắn? Người ngoài hành tinh chăng? Xa Tiền Tử vừa nghĩ vừa vội vàng lên kênh công hội bảo mọi người chú ý Quân Mạc Tiếu.
Nhận được tin tức xong, gã vừa trả lời vừa tự mình chạy tới chỗ Quân Mạc Tiếu thường tới.
Vùng Đất Lưu Lạc, người chơi của Trung Thảo Đường đã nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ở nơi này.
Nếu chủ yếu muốn cày cấp, Diệp Tu chắc chắn sẽ đến nơi cấp cao hơn, nhưng lúc này trên người hắn vẫn còn một ít nhiệm vụ cấp 28 cần hoàn thành bên Vùng Đất Lưu Lạc.
Tình tiết nhiệm vụ? Bối cảnh câu chuyện? Tất cả đều có lịch sử 10 năm cũ rích, đừng nói là Diệp Tu, chính Xa Tiền Tử cũng không liếc nhìn một cái. Những người chơi lâu năm chỉ làm nhiệm vụ để nhận phần thưởng thôi, dẫu có vài nhiệm vụ vừa nhảm vừa dài, nhưng phần thưởng cuối cùng lại là điểm thuộc tính hoặc sách kỹ năng, người chơi không thể không nhẫn nại lết từng cái rồi từng cái, lúc này Diệp Tu đang ở Vùng Đất Lưu Lạc, cũng chính vì những nhiệm vụ chán chết này.
Diệp Tu tham khảo hướng dẫn trên mạng, quyết đi theo con đường đơn giản, nhận cùng lúc nhiều nhiệm vụ, đánh quái tìm người tặng đồ tìm đồ, xong một lượt thì đi trả toàn bộ, lại tiếp tục lượt tiếp theo, làm cũng thoải mái.
“Quân Mạc Tiếu đang ở Vùng Đất Lưu Lạc, chỉ có mình hắn.” Sau khi đội viên Vi Thảo hỏi thăm tin tức xong liền báo cáo lại cho đội trưởng Vương Kiệt Hi.
“Đến Vùng Đất Lưu Lạc.” Vương Kiệt Hi nói.
Toàn bộ đội ngũ gồm mười một người chậm rãi từ bốn phương tám hướng chạy đến Vùng Đất Lưu Lạc. Đội phó Đặng Phục Thăng ngồi bên cạnh Vương Kiệt Hi vừa chạy vừa ghé qua nói: “Dù thật sự là Diệp Thu, chúng ta tiến lên một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night