Chương 331-333

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 331: Chẳng có gì xảy ra cả.
Edit: Cú | Beta: Song Long
Chương trình Ngôi Sao Cuối tuần vẫn còn tiếp tục nhưng Diệp Tu đã một mình lặng bước bên ngoài nhà thi đấu.
Cảnh này hắn quá quen thuộc, tham gia thi đấu chuyên nghiệp bao năm, hắn luôn ra sớm đầu tiên, cả những buổi họp báo trước sau trận đấu hắn cũng chưa từng tham dự.
Vinh Quang phát triển từng năm, nhận được sự chú ý ngày càng nhiều, các tạp chí lớn truy vây chặn hỏi hắn càng thêm chặt chẽ. Kín kẽ lâu dài mà không bại lộ, kỳ tích này còn khó tạo hơn hẳn việc sáng lập một vương triều.
Ngoảnh lại nhìn nhà thi đấu rộng lớn lấp lánh dưới ánh đèn, so với nó một con người lại nhỏ bé như vậy.
“Chậc.” Diệp Tu ngậm ngùi quay đầu tiếp tục đi về hướng khách sạn, chợt nhìn thấy một cô gái ngồi trên hàng rào ven đường phía trước, cổ đeo một cái ống nhòm lớn, đang vẫy tay với hắn.
“Ghê thế, còn nhanh hơn cả anh!” Diệp Tu gật đầu chào lại.
“Hì hì.” Tô Mộc Tranh tươi cười rồi nhảy từ trên hàng rào xuống, toàn thân cô vẫn mặc kín mít, đội mũ trùm đeo khẩu trang, nếu không phải người quen như Diệp Tu thì rất khó nhận ra.
“Đánh xong rồi, đi ăn kem không?”  Tô Mộc Tranh mời.
Diệp Tu ngẩn người, thuận miệng hỏi: “Tiệm kia còn mở à?”
“Còn mở.” Tô Mộc Tranh nâng ống nhòm nhìn quanh con đường đối diện, “Anh nhìn đi.” Nói xong còn ấn ống nhòm vào mặt Diệp Tu. Diệp Tu kề sát vào nhìn,trong con hẻm nhỏ đối diện sau lưng nhà thi đấu Luân Hồi, có một tiệm kem nhỏ hãy còn đang sáng đèn.
“Giờ là mùa đông.” Diệp Tu nói.
“Mùa đông càng tốt, kem không tan nhanh, chúng ta có thể ăn từ từ.” Tô Mộc Tranh đáp.
“Vậy đi thôi.” Diệp Tu chỉ đành tiếp lời.
Tô Mộc Tranh lập tức nằm bò trên hàng rào, leo qua.
“Chú ý hình tượng đó…” Diệp Tu một bên nhắc, một bên vẫn chầm chậm leo qua theo.
Sang đường, đi vào hẻm nhỏ. Tiệm kem nhỏ kia vẫn như trước kia. Bốn bàn nhỏ hai người và một tủ đá cắm những mảnh giấy viết tay đề giá chứa đầy vị kem. Chủ tiệm là một ông chú độ tuổi tứ tuần, gặp khách cũng không đón chào niềm nở, song cũng không lạnh lùng phớt lờ, chú chỉ đứng trước tủ, im lặng chờ yêu cầu.
“Vị này, này, này và này, mỗi vị một phần tư được không ạ?” Tô Mộc Tranh chọn lựa một cách thuần thục.
“Được.” Chủ tiệm lấy một chiếc ly lớn, bốn mùi vị mỗi vị một phần tư, đặt thìa lên rồi đưa cho Tô Mộc Tranh, ánh mắt mang theo ý hỏi nhìn về phía Diệp Tu.
“Có được hút thuốc không?” Diệp Tu hỏi.
“Được.” Chủ tiệm gật đầu, thấy Diệp Tu không định mua kem nên cũng không để ý nữa.
Trên chiếc bàn nhỏ ngoài cửa sổ, Tô Mộc Tranh múc nghịch kem, sung sướng ngồi ăn. Diệp Tu ngậm điếu thuốc, lẳng lặng ngồi đối diện cô.
Trời rất lạnh, kem càng lạnh, nhưng cảm giác thân quen lại khiến người ta thấy ấm áp vô cùng.
.
Cuối cùng, Trần Quả và Đường Nhu cũng chạy ra khỏi nhà thi đấu Luân Hồi.
Trần Quả có ống nhòm, lập tức giơ lên nhìn quanh, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy bóng dáng Diệp Tu.
“Chuồn nhanh vờ lờ.” Trần Quả nói, cô và Đường Nhu đã chạy ra nhanh lắm rồi.
“Ảnh nói ảnh về trước.” Đường Nhu bảo.
“Đi, chúng ta về.” Trần Quả dứt khoát chặn một chiếc taxi lại, phi như bay về khách sạn cùng Đường Nhu, phòng mình không vào mà gõ thẳng cửa phòng Diệp Tu, kết quả cô gõ nửa ngày cũng không ai đáp lại.
“Vẫn chưa về sao?” Trần Quả nghi hoặc, “Cậu ta chạy đâu rồi?”
“Có lẽ đang đi dạo gì ngoài đấy.” Đường Nhu mở cửa phòng hai người.
“Cậu ta thật sự là Diệp Thu?” Trần Quả theo sát Đường Nhu vào phòng.
“Đúng vậy…” Đường Nhu đành bất đắc dĩ mà trả lời, đây đã là lần thứ bảy Trần Quả lặp lại câu hỏi trên.
“Cái thằng này…” Trần Quả thở dài, mở TV trong phòng lên. Trên kênh thi đấu esport, Ngôi Sao Cuối Tuần vẫn đang tiếp tục, đám tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi trên bục đấu nhận lời thách đấu từ những game thủ thường. Lần này không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, tuyển thủ chuyên nghiệp thoải mái đánh bại từng người một. Có điều, không khí trên khán đài không hề dậy sóng nữa, bởi họ đã thấy một màn quá cao trào, trừ những người được chọn lên khiêu chiến, mấy màn cỏn con hiện giờ chẳng làm ai thấy kích động.
Trần Quả nhìn đăm đăm vào TV nhưng tâm tư hiển nhiên không đặt trên đấy. Bất chợt nghe thấy tiếng động ngoài hành lang, cô sải bước dài lao ra, ai ngờ lại chẳng phải Diệp Tu.
“Cậu ta đi đâu chứ?” Trần Quả vừa lẩm bẩm vừa cầm ống nhòm ngó quanh bên cửa sổ, rồi lại chạy ra ngoài hành lang kiểm tra, gõ cửa phòng đối diện xem liệu Diệp Tu có lén lút trở về không, thỉnh thoảng còn trò chuyện không đầu không đuôi với Đường Nhu về Diệp Tu một hai câu, tóm lại không ngồi yên được một phút. Cứ thế suốt một giờ, Ngôi Sao Cuối tuần đã tuyên bố bế mạc nhưng vẫn không thấy tung tích Diệp Tu.
“Thằng đó cũng không có điện thoại.” Trần Quả tức giận, bấy giờ chương trình trực tiếp đã kết thúc, một lát sau lại nối tiếp bằng buổi họp báo sau hoạt động ngày hai. Những trận đấu chỉ giải trí cho quần chúng thì không có gì đáng nói, mà những biến cố trong trận khiêu chiến hôm nay mới chính là điểm nóng. Với tư cách là một trong những nhân vật chính, Đỗ Minh bị buộc tham gia buổi họp báo, hơn nữa còn được phóng viên vây quanh như đại thần.
Giờ tâm trạng của Đỗ Minh đã bình tĩnh hơn nhiều, dẫu sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu quá chấp nhất chuyện thắng thua thì sao có thể sinh tồn ở Liên minh Chuyên nghiệp này? Tuy bại bởi người chơi thường rất mất mặt, nhưng hắn cũng đã chứng minh bằng việc thắng liền bốn trận, huống hồ sau mấy ván đấu, thực lực của cô nàng kia đã được rất nhiều người công nhận.
Còn người khiêu chiến biến thái thứ hai, tuy không ai nhìn thấy mặt, tất cả lại cùng nhất trí cho rằng đó là Diệp Thu.
Vậy nên hỏi Đỗ Minh cũng không được thông tin đáng giá gì. Mà tất nhiên rằng, Đỗ Minh buộc phải tỏ ra phong độ, khen tặng thực lực của Đường Nhu, sau đó ra chiều kính trọng đại thần.
“Anh có cảm nghĩ gì khi đại thần Diệp Thu đột nhiên xuất hiện ở Ngôi Sao Cuối Tuần?” Hầu như tuyển thủ nào cũng bị phóng viên hỏi vấn đề này ít nhất một lần, thậm chí có người còn phỏng vấn cả khán giả có mặt.
Bên khán giả đáp trả rất táo bạo, chém gió túi bụi. Còn bên tuyển thủ chuyên nghiệp, đứa nào đứa nấy thận trọng từng chút một, trả lời qua loa cho xong.
Vấn đề xoay xung quanh Diệp Thu nên đám phóng viên không thể không hỏi phía chủ cũ của Diệp Thu – đám tuyển thủ Gia Thế. Kết quả phản ứng của đám người Gia Thế lại rất bình thường, bảo mấy câu chúc phúc quen thuộc, chẳng có chút giật gân. Mà người thân quen với Diệp Thu nhất như Tô Mộc Tranh cũng không hề xuất hiện, chả ai phỏng vấn được gì.
Sau cùng cũng hỏi được chút tin hot, chẳng ngờ lại đến từ Hàn Văn Thanh. Anh chàng đội trưởng nổi danh khí phách này chỉ trừng mắt nhìn ống kính, bỏ lại một câu rất dứt khoát: “Tôi chờ cậu trở về!”
Một câu này lại trở thành thu hoạch lớn nhất của đám phóng viên, được nhiều bài báo lấy làm đầu đề, đám phóng viên rất hoan nghênh tinh thần câu view này của Hàn Văn Thanh, xôn xao đoán rằng đây có phải dấu hiệu báo trước đại thần Diệp Thu định quay về hay không. Đặc biệt là cú Rồng Ngẩng Đầu kia, đây là thao tác mà cả Liên minh Chuyên nghiệp không ai có thể phục chế, thế mà Diệp Thu đã hai năm không chạm tới lại đột nhiên dùng nó, điều này có thể chứng minh với tất cả mọi người rằng anh ấy vẫn chưa lùi vào dĩ vãng.
Thấy khán giả và giới truyền thông đua nhau phỏng đoán hướng đi của Diệp Thu, tính toán của Diệp Thu, làm một trong những người chứng kiến tất cả, Trần Quả có cảm giác rất tự hào. Sau khi thấy mọi người quan tâm như vậy, Trần Quả cũng vung nắm đấm: “Chờ cậu ta trở về, chị nhất định phải hỏi cho rõ ràng.”
Nói xong lại lẩn quẩn bên cửa sổ, thời gian dần trễ mà Diệp Tu vẫn chưa về, Trần Quả rốt cuộc cũng phải lo lắng: “Em nói xem có phải… có phải cậu ta bị lộ thân phận nên tính không quay về nữa không?”
Đường Nhu cũng giật mình: “Không thể nào?”
“Cậu ta… còn chưa nhận lương tháng đầu mà?” Trần Quả bỗng nhiên nói, giọng cô đầy nỗi mất mát. Cô chợt nhận ra, tuy chưa thể chấp nhận Diệp Tu và Diệp Thu là một, nhưng nếu cứ âm thầm bỏ đi, bất kể là tên lười biếng hay chọc giận người hay đại thần mà mình yêu mến nhiều năm, lòng cô cũng sẽ không thoải mái.
Trần Quả đột nhiên im lặng, lặng lẽ ngồi bên giường.
“Anh ấy sẽ trở về.” Đường Nhu lo lắng tới an ủi một câu.
Lời vừa thốt ra, ngoài hành lang chợt vang lên tiếng động, nhưng tâm tình Trần Quả không còn như trước nữa, cô chỉ thở dài mà không kinh động gì.
Kết quả tiếng động lần này ngày càng gần, rồi dừng bước trước cửa phòng cả hai.
“Đã về ư?” Trần Quả còn đang ngơ ngác, giờ Đường Nhu lại là người vừa hỏi vừa chạy ra xem. Cửa phòng mở ra, quả nhiên thấy Diệp Tu đang đứng nghịch cửa.
“Còn chưa ngủ à?” Diệp Tu ngoảnh lại hỏi thăm, Trần Quả lao ra như gió lốc, ai dè Diệp Tu mở cửa phòng ra, quay đầu nói với hai cô: “Nghỉ sớm đi!” Rồi tỉnh bơ đi vào.
Trần Quả còn nhiều lời chẳng biết phải nói từ đâu thì tên kia đã chuồn mất dạng.
“Thế là thế nào?” Đầu óc Trần Quả theo không kịp.
“Cứ như là… chẳng có gì xảy ra cả…” Đường Nhu cười khổ, cô đoán chừng Trần Quả sắp bùng cháy rồi.
Quả nhiên, sau khi giật mình, Trần Quả lập tức lao lên đập cửa điên cuồng. Diệp Tu mở cửa, vẻ mặt “chẳng hiểu mô tê gì” khiến Đường Nhu câm nín.
“Làm sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
“Nói chuyện chút coi!” Trần Quả hùng hổ đáp. Cô hẵng còn đắn đo nên nói chuyện với tên này thế nào, cả hai thân phận Diệp Tu và Diệp Thu hoàn toàn tách biệt trong cô, giờ hai lại hòa thành một. Quả thật chẳng biết nên nói chuyện với cậu ta như cậu quản lý net lưu lạc ngày trước hay idol mà mình hâm mộ nhiều năm.
Chương 332: Quá khứ mất mặt
Edit: Pi | Beta: Kha
Trần Quả vốn đang xoắn xuýt nên nói chuyện với Diệp Tu bằng giọng điệu và thân phận gì, thì bị thái độ như chẳng có gì xảy ra của Diệp Tu làm cho phát bực, bèn phát ra trạng thái bùng cháy quen thuộc kể từ khi quen biết Diệp Tu đến nay.
“Ừ.” Diệp Tu vẫn thong thả bình tĩnh, gật đầu rồi hỏi: “Nói gì cơ?”
“Cậu…” Dáng vẻ của Trần Quả trông như có thể nhào tới cào cấu Diệp Tu bất cứ lúc nào, Đường Nhu vội đến hoà giải, vừa đẩy hai người vào phòng vừa nói: “Vào phòng ngồi rồi hãy nói.”
“Cứ ngồi tự nhiên hén.” Diệp Tu đưa hai người vào phòng, ra vẻ mình là chủ nhà.
“Có chuyện gì với cậu hả?” Sau khi Trần Quả ngồi xuống, giọng nói rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng vẫn có thể nghe rõ sự ức chế từ âm điệu trầm bổng. Thân phận Diệp Thu trở thành ô dù lớn nhất của Diệp Tu, không thì lúc này chẳng ai có thể tưởng nổi chuyện gì sẽ xảy ra.
“Tui chính là Diệp Thu. Không phải đã nói với chị từ khuya rồi sao?” Diệp Tu rốt cuộc mở miệng đáp.
“Nói thế cũng tính à?” Trần Quả giận.
“Vậy nói thế nào mới tính hả?” Diệp Tu hỏi ngược.
Trần Quả nhất thời nghẹn lời. Cũng đúng, phải nói thế nào mình mới lập tức tin tưởng đây? Trần Quả không khỏi nhớ lại chuyện cũ, ngẫm một hồi, đột nhiên nhớ ra: Tại sao mình quả quyết không tin chứ? Chẳng phải cũng vì tình cờ nhìn thấy cái tên trên CMND sao.
“Cậu là Diệp Thu, còn Diệp Tu là thế nào hả?” Trần Quả nhanh chóng chất vấn.
“Diệp Tu cũng là tui đó.” Diệp Tu nói.
“Xài hai tên chi vậy?” Trần Quả lập tức hỏi.
“Vấn đề này sâu xa lắm.” Diệp Tu nói.
Trần Quả ngồi ngay ngắn, chuẩn bị chăm chú lắng nghe nguyên nhân tồn tại hai cái tên. Kết quả, cô chuẩn bị tư thế xong, Diệp Tu vừa dứt lời cũng bày ra một tư thế như đang chờ Trần Quả nói tiếp.
Vẻ mặt Trần Quả dần cứng lại, Đường Nhu im lặng quay đầu ra ngoài cửa sổ. Hai cái tên cùng tồn tại, đây là chỗ mà bất luận kẻ nào cũng thắc mắc, nhưng Diệp Tu một mực ám chỉ rõ rằng vấn đề này không tiện nói, hiển nhiên Diệp Tu sẽ không đổi ý chỉ sau ba tiếng.
Từ bóng phản trên cửa sổ, Đường Nhu tinh tường thấy Trần Quả vừa siết chặt nắm tay, vừa mở miệng hỏi: “Tại sao có đến hai tên?” Rốt cuộc Trần Quả vẫn hỏi, dù cô không tin Diệp Tu không biết chuyện mình nên giải bày nhất chính là vấn đề này.
“Chuyện này chưa thể nói cho chị biết được.” Diệp Tu nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì… đó là một bí mật.” Diệp Tu đành nói.
Một cuộc đối thoại nhảm quần lại ẩn chứa tin tức ầm trời. Trần Quả muốn biết, lại không thể ép người ta mở miệng. Hít sâu hai cái, hòa hoãn tâm tình xong mới mở miệng hỏi: “Vậy cái nào mới là tên thật?”
“Chị đoán thử xem?” Diệp Tu hỏi ngược lại.
Hít sâu, hít sâu
Trần Quả cố gắng hít sâu, rồi chậm rãi đứng lên, quẩn quanh trong phòng vài bước, sau cùng ngừng lại bên cửa sổ, vậy mà thực sự nghiêm túc đoán thử.
“Chị đã xem qua CMND của cậu, tuy chị không phân biệt được thật hay giả, nhưng vào thời điểm đăng ký phòng khách sạn, khách sạn cao cấp kiểu này chắc chắn sẽ có cùng mạng lưới với hệ thống công an, giấy CMND của cậu không xảy ra vấn đề gì, coi bộ không phải giả rồi.” Trần Quả nói.
“Thế nhưng cậu lại xuất thân từ Liên minh Chuyên nghiệp. Theo chị được biết, tuyển thủ của Liên minh cần dùng CMND để đăng ký. Chị không biết Liên minh có cho phép đổi tên sau khi đăng kí không, không ai quan tâm chuyện này mấy, vậy nên cũng không dễ nhận ra.”
“Cậu đã thi đấu trong Liên minh Chuyên nghiệp được bảy năm, chưa từng lộ diện trước mặt công chúng. Nếu cậu thích giả vờ thần bí, thì lúc mới quen chị sẽ không nói mình là Diệp Thu ngay, do đó lý do nhảm nhí trên không đúng. Cậu không muốn bị bại lộ, hẳn nhiên còn có lý do khác, vì vậy cái tên Diệp Thu hơn phân nửa là giả, mà cũng nhằm che giấu thân phận, suy ra Diệp Tu mới là tên thật của cậu, đúng không?”
Trần Quả nói một mạch suy đoán của mình, ngược lại cũng khá ăn khớp, hợp tình hợp lý. Nói xong bèn nhìn Diệp Tu, chờ câu trả lời của hắn.
Diệp Tu cũng thoáng trầm mặc, rồi mới gật đầu nói: “Coi bộ cũng dễ đoán há?”
“Cái gì gọi là cũng dễ đoán hả? Chú mày đang nghi ngờ năng lực phân tích vấn đề của chị à?” Trần Quả nổi giận.
“Phân tích rất đặc sắc.” Diệp Tu vội vỗ tay.
“Nói vậy là, cậu thừa nhận?” Trần Quả bảo.
“Tui có được miễn vụ trình bày quan điểm cá nhân không?” Diệp Tu nói.
“Mày thành tâm không muốn để chị ngủ ngon giấc phải không?” Trần Quả cắn răng.
“Được rồi, tui thừa nhận chị nói đúng, Diệp Tu, tui là Diệp Tu.” Diệp Tu gật đầu.
“Tại sao phải dùng tên giả, vì sao không dám lộ diện, cậu đang lãng tránh điều gì?” Trần Quả bắt đầu bà tám ngay lập tức.
Diệp Tu đứng lên, cũng đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đường Nhu đứng cạnh nhìn sang, bỗng phát hiện mặt hắn đượm chút chần chừ. Cô chưa từng thấy Diệp Tu do dự như thế.
Trần Quả lặng lẽ về chỗ ngồi, cô đưa ra nghi vấn trong lòng, nếu Diệp Tu không đáp, cô sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Lúc này cô chỉ lẳng lặng ngồi bên, không nói lời nào.
“À thì…” Diệp Tu xoay người lại, trên mặt đổi thành nụ cười giễu cợt: “Nguyên nhân ấy thật ra rất mất mặt.”
“Hả?” Hai cô nàng cùng dựng lỗ tai lên nghe, tên này chịu nói rồi sao?
“Bởi vì tui bỏ nhà đi bụi.” Diệp Tu nói.
“Bỏ nhà… đi bụi?” Trần Quả ngơ ngác lập lại lần nữa, vẻ mặt Đường Nhu đang nhìn Diệp Thu chợt trở nên kỳ lạ, thoáng qua rồi biến mất.
“Bỏ nhà đi bụi, để làm gì?” Trần Quả hỏi.
Diệp Tu không đáp, bày ra vẻ “Chị hiểu mà”.
Trần Quả cũng bất chợt hiểu ngay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Không phải vì chơi game đó chứ?”
Diệp Tu chỉ đành cười gượng.
Trần Quả và Đường Nhu đưa mắt nhìn nhau. Dù có siêu thích Vinh Quang đi nữa, Trần Quả cũng  không hiểu được việc này. Vì game mà bỏ nhà đi bụi, nghiện đến vậy, không phải là bệnh sao?
Trong phòng, tất cả đều chìm trong bầu không khí kỳ lạ xen chút xấu hổ, ai cũng không biết nên làm gì để tiếp tục đề tài này. Diệp Tu cũng ngồi về vị trí của mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước. Thế nhưng, người này trong mắt Trần Quả lúc bấy giờ, không chỉ là vị đại thần đứng đầu oai phong một cõi, hay một tên trực net nghiện thuốc hay trêu tức người, mà còn có thêm một khuôn mặt mới: Một tên nhóc ấu trĩ vô cùng.
“Cậu… bỏ nhà đi bụi lúc nào?” Cuối cùng, Trần Quả phá tan sự trầm mặc
“Mười năm trước rồi.” Diệp Tu nói.
“Lúc Vinh Quang mới ra đời?” Trần Quả hỏi.
“Cỡ đó.”
“Đi bụi vì chơi Vinh Quang hả?”
“Cũng không phải, trước đó tui chơi nhiều trò lắm.” Diệp Tu nói.
Trần Quả không hỏi nữa, bởi những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tóm lại là trước đây, tên này vì có thể thoả thích chơi game mà bỏ nhà đi bụi, sau đó gặp lúc Vinh Quang ra đời, từ đó dấn thân vào Vinh Quang, gia nhập giới chuyên nghiệp, trở thành nhân vật cấp thần phong vân một thời.
Kết quả có vẻ rất huy hoàng, thật ra Trần Quả rất mong cậu ta sẽ có một nguyên nhân bi thảm gì đến nỗi buộc phải bỏ nhà đi bụi, thế thì kết hợp với thành tựu huy hoàng ấy, coi như cũng vui buồn đan xen.
Nhưng đáng tiếc thay, Diệp Tu đã chính miệng nói mình bỏ nhà chơi game, hơn nữa còn thừa nhận đấy là chuyện mất mặt. Dù hiện tại giành được nhiều thành tựu, nhưng cũng không thể phủ nhận quyết định bỏ nhà ban đầu rất ấu trĩ, buồn cười, mất mặt, ích kỷ, vô trách nhiệm…
Diệp Tu cũng hiểu rõ điều này. Hắn chỉ may mắn có được thiên phú ở mặt chơi game, sau đó gặp trúng dịp Vinh Quang xuất hiện, bằng không, khó nói trước hồi kết của vở hài kịch bỏ nhà chơi game ấy.
“Vậy bây giờ thì sao? Cậu chưa về nhà lần nào sao?” Trần Quả hỏi.
“Có về mà.” Diệp Tu nói.
“Rồi?”
“Chia tay không vui vẻ gì.” Diệp Tu nói.
“Sao thế?”
“Bởi chơi game trong mắt họ không phải một công việc đàng hoàng.” Diệp Tu bình tĩnh nói.
Trần Quả trầm mặc. Là fan của game, cô hiểu rõ hiện tượng xã hội này. Dù bây giờ Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang phát triển vượt trội, mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất nổi tiếng, có thu nhập cao và lượng fan khổng lồ. Thế nhưng, một nghề phải từ bỏ việc học để tập trung tinh thần từ rất sớm, tuổi nghề lại cực kỳ ngắn ngủi, sau khi giải nghệ còn không có kế sinh nhai ổn định nào bảo đảm cuộc sống, dẫn đến những hiểu nhầm nghiêm trọng ấy vẫn tồn tại như cũ.
Rất hiếm người có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp thành công. Mà người có thể đứng trong giới chuyên nghiệp, cùng lắm chỉ hơn hai trăm người.
Không cha mẹ nào sẽ cổ vũ con mình bước lên một con đường như vậy. Đằng sau bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào trong Liên minh cũng ẩn chứa một quá khứ đau khổ. Mà Diệp Tu, chẳng qua trông hoang đường hơn tí mà thôi.
Đi bụi vì game. Trần Quả, thậm chí cả Diệp Tu đều thấy nó có hơi lố, có thể thấy, hành vi này đại nghịch bất đạo biết bao trong mắt những người xem game là tai họa khôn lường.
“Chí ít, cậu đã thành công.” Trần Quả bất giác thốt lên. Bởi cô chợt thấy mình sai khi có chút khinh khi chuyện này. Game, là tai họa ghê gớm, là chất gây nghiện với một ai hoặc chỉ là một trò giải trí với những người chơi như Trần Quả; nhưng còn với Diệp Tu, với rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp khác thì sao?
Hành động bỏ nhà đi bụi của Diệp Tu cũng không phải ham chơi nhất thời. Trần Quả cảm thấy mình dùng quan điểm số đông về game để nhìn nhận thì có hơi khắc khe.
Diệp Tu cũng vì sở thích, vì lý tưởng, vì đạt được ước mơ của mình mà trốn đi.
Nếu như nói, một thiếu niên ôm mộng với âm nhạc, bỏ nhà đi bụi, liệu có phải chịu nhiều chỉ trích như vậy không?
Nếu như nói, một thiếu niên theo đuổi khoa học, bỏ nhà đi bụi, mọi người sẽ cảm thấy kẻ đó rất có chí khí nhỉ?
Có rất nhiều trường hợp như vậy, mà game, chỉ là không được mọi người tiếp nhận thôi.
Thế nhưng, sắc thái hoài bão và theo đuổi ước mơ mãi không biến đổi trong lòng Diệp Tu.
“Chơi mười năm nữa cũng không chán.”
Trần Quả chợt nhớ tới lúc Diệp Tu mỉm cười nói ra câu này, bỗng dưng cô muốn khóc.
Ai cũng có một thời trẻ trâu ლ(╹◡╹ლ )

Chương 333: Đêm mất ngủ
Edit: Khỉ | Beta: Shi
Trần Quả vốn không phải loại người kiểm soát tốt tâm tình bản thân. Lúc muốn cười thì cười, muốn giận thì giận, muốn khóc lại phiền phức hơn nhiều. Nước mắt là thứ khó lau khô nhất trên đời.
Như hiện tại, nghĩ đến quá khứ và tâm trạng của Diệp Tu, biết được đau khổ và sự cam chịu trong lòng Diệp Tu, cảm giác sống mũi cay cay khiến Trần Quả biết mình sắp không dằn được mà rơi nước mắt.
 “Chị đi ngủ đây”. Trần Quả lập tức đứng dậy, giậm giậm chân rồi cứ thế vô thức xông ra ngoài.
Diệp Tu hơi ngạc nhiên, với những gì hiểu biết về Trần Quả, hắn vốn đã chuẩn bị tốt tư thế đối mặt với hàng loạt câu chất vấn phủ đầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night