Chương 421-423

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Kẻ địch đáng ngờ
Edit: Vũ | Beta: Zencest
Năm người Trảm Lâu Lan thật ra cũng chưa đi xa lắm, những cũng bắt đầu tranh luận kịch liệt.
“Hắn thật sự là Diệp Thu đại thần hả?” Vấn đề này đương nhiên là chuyện phải làm rõ trước tiên, bạn pháp sư fan Diệp Thu không chờ nổi mà phải hỏi liền.
“Giờ chúng ta cũng không cách nào xác thực được chuyện này. Nhưng nếu hắn thực sự là đại thần Diệp Thu, mấy chuyện đồn đại gần đây sẽ dễ giải thích. Cấp 50 đã hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến, tự mình chế tạo vũ khí bạc, mà lại không có câu lạc bộ nào mời chào, nếu hắn là Diệp Thu, những chuyện này chẳng phải đều hợp lý sao?” Trảm Lâu Lan nói.
“Cũng phải…” Một người khác nói tiếp, “Nhất là chuyện không có câu lạc bộ mời chào, tao nghĩ nó chứng minh thân phận rõ nhất. Nhân tài như thế, còn nổi tiếng người người đều biết, không cần biết có giỏi như lời đồn không, cứ kéo đi huấn luyện trước, tạm thời tuyển dụng, cũng là một cơ hội tốt để gây sự chú ý với công chúng. Vậy mà chả có câu lạc bộ nào làm, tất nhiên không phải vì không ai nghĩ đến, nhất định là có điều gì khiến họ không thể làm được nó. Diệp Thu… Nếu đây đúng là thân phận thật của hắn, họ đương nhiên đành đứng nhìn.”
“Thật ra, Diệp Thu có giải nghệ cũng cần chờ hết một năm, lúc hắn tái xuất cũng chính là đợt chuyển nhượng vào mùa đông. Nếu muốn tìm hắn gia nhập, chúng ta phải đợi tới lúc đó mới có thể cho hắn ghi danh vào đội.” Một người khác tiếp lời.
“Nghĩ xa quá đấy.” Người thứ tư cười, “Thân phận đến giờ còn chưa xác nhận, mà cứ cho là xác nhận rồi đi, không nghe bà chị kia nói à? Cô ta bây giờ là sếp của Diệp Thu, Diệp Thu cũng thừa nhận rồi, xem ra hai người họ đã hợp tác với nhau.”
“Bà chị kia…Tao lại nghĩ bả to mồm là vì có tật giật mình ấy. Tao thấy bản thân cô ta đối với chuyện hợp tác này còn chưa đủ lòng tin, còn không được chín chắn bằng cái tên Diệp Thu thật thật giả giả kia.”
“Vậy bây giờ chúng ta tính sao?”
“Chuyện gì cần làm thì cứ làm, còn tên kia… Ê Tiểu Bắc, mày để ý bọn nó nhé? Tao nghĩ mày chả thích quá đi chứ lị.” Trảm Lâu Lan cười.
“Để tao, để tao.” Bạn nhỏ tên Tiểu Bắc chính là bạn pháp sư chiến đấu ban nãy. Thân là fan Diệp Thu, được làm liên lạc viên đúng là chuyện cực kỳ sung sướng.
Trảm Lâu Lan đi rồi, bọn Diệp Tu tiếp tục luyện cấp, cũng không tiếp tục nói chuyện ban nãy nữa. Thế nhưng Trần Quả vẫn còn lấn cấn.
Tuy Diệp Tu đã chính miệng thừa nhận cô là sếp, nhưng mà bản thân cô thì sao? Giờ biết được sau này sẽ có người cạnh tranh nữa, bản thân cô lại có chút dao động. Trảm Lâu Lan đoán chẳng sai, Trần Quả thực sự có tật giật mình.
Cô đã nhận ra, với kỹ thuật và địa vị của Diệp Tu, chút vốn liếng của cô chẳng thể giúp đỡ được gì, thậm chí có thể nói là hạn chế sự phát triển của hắn. Theo quy tắc của Liên minh Vinh Quang, hàng năm hai đội đứng chót bảng sẽ bị loại khỏi giải đấu. Điều này cũng có nghĩ là hàng năm sẽ có hai chiến đội mới được tham gia. Đó là lý do có rất nhiều người muốn đầu tư tiền bạc xây dựng chiến đội để tham gia giải chuyên nghiệp. Những nhà đầu tư này, Trần Quả tin chắc rằng, mỗi người trong số họ đều có thực lực mạnh hơn cô rất nhiều.
Với năng lực và địa vị của Diệp Tu, nếu đã muốn, ai lại từ chối chứ? Còn cô thì sao? Cô có tư cách gì? Người khác có thể không rõ chứ cô chẳng lẽ lại không biết hay sao? Đến lúc đó sợ rằng thuê một tuyển thủ chuyên nghiệp thôi cũng không đủ tiền, chứ đừng nói đến chuyện xây dựng cả một chiến đội. Nhà đầu tư như cô liệu có thể giúp Diệp Tu làm lại từ đầu được ư?
Trần Quả nhận ra quyết định của mình chỉ xuất phát từ một phút bồng bột, hoàn toàn chưa suy nghĩ chín chắn.
Rời khỏi công hội Gia Vương Triều, đây là chuyện nhỏ.
Không phát sóng trận đấu Gia Thế, đây là chuyện nhỏ.
Thế nhưng muốn xây dựng chiến đội, lật đổ Gia Thế? Nói câu này đúng là quá không biết tự lượng sức mình.
“Nghĩ gì thế? Có nghe tui nói không đấy?”
Trần Quả giật mình, nhìn lại màn hình. Quân Mạc Tiếu vừa lướt qua cạnh Trục Yên Hà, hất con quái đang sờ mó cô văng ra xa. Bậc thầy pháo súng vốn là nghề tay dài, lúc đánh quái mà để quái chạy tới sát sườn rồi vẫn không động đậy, thật là đơ quá rồi.
“À, đang không để ý.” Trần Quả chống chế gượng gạo.
“Vẫn đang suy nghĩ chuyện ban nãy hả?” Diệp Tu hỏi.
“Ừ, cũng có nghĩ đôi chút.” Trần Quả đáp.
“Nghĩ gì?”
“Chị đang nghĩ chuyện lập chiến đội, thực lực của chúng ta thực sự hơi yếu. Có lẽ kiếm người hợp tác cũng không phải ý tồi.” Trần Quả đáp.
“Ừ, không sai, nhưng có một chuyện.” Diệp Tu nói
“Chuyện gì?” Trần Quả hỏi lại.
“Tụi mình không quen tụi nó.” Diệp Tu cười.
“Đương nhiên, mới gặp sao quen được.” Trần Quả nói.
“Vậy đấy, chị xem, nó nói thêm bạn tốt tụi mình, còn nói sẽ liên lạc lại gì đó chính là vì tụi nó với mình chưa hiểu nhau.” Diệp Tu nói.
“Liên lạc thì sẽ hiểu nhau thôi…” Trần Quả ngập ngừng khổ sở. Cô thực sự rất muốn dựa vào sức mình giúp đỡ Diệp Tu xây dựng chiến đội, nhưng cô lại cảm thấy chỉ dựa vào một mình cô thì không làm nổi chuyện này. Có lẽ cần nhờ thêm hỗ trợ từ người khác nữa. Trần Quả siêu rối rắm.
Đường Nhu ngồi cạnh hai người, nhưng không nhìn thấy cảnh trong game, cũng không nghe được những lời kia của Trảm Lâu Lan. Hai người kia nói chuyện cũng không rõ nhưng cô vẫn cảm thấy có chuyện gì đó. Chuyện riêng của người khác, Đường Nhu trước giờ vẫn không để ý lắm, nhưng nếu là chuyện của chiến đội, cô cũng tự ý thức được mình là một thành viên, liền góp chuyện một câu: “Gặp ai thế?”
“Một tên có vẻ rất có tiền.” Diệp Tu nói.

“Hả? Muốn gì?” Đường Nhu hỏi.
“Hình như cũng muốn lập chiến đội, hỏi anh có thể gia nhập không.” Diệp Tu đáp
“Sao không bảo tên đó vào đội mình?” Đường Nhu hỏi.
“Ý hay!” Diệp Tu tán thưởng.
Trần Quả nghe mà câm nín, cô bé này còn không biết lượng sức mình hơn cô nữa.
“Gần đây một mình em luyện phó bản thế nào rồi?” Mấy việc đánh quái hoang dã đối với Diệp Tu quả thực vô cùng dễ, tất nhiên có thể thoải mái hướng dẫn Đường Nhu đôi chút.
“Hơi chậm, nhưng em cảm thấy tiến bộ không ít.” Đường Nhu nói.
“Ừ, như em nói đó, thăng cấp không phải việc quan trọng nhất, cứ luyện kỹ thuật cho tốt vào.” Diệp Tu nói.
“Ý anh là kỹ thuật của anh quá đỉnh rồi, không cần luyện nữa đúng không?” Đường Nhu khinh bỉ.
“Trước mắt, trong Vinh Quang, quả thực là thế.” Diệp Tu rất nghiêm túc.
“Sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi.” Đường Nhu cũng rất nghiêm túc.
“Hy vọng có thể nhìn ngày ấy sớm hơn.” Diệp Tu cảm thán.
“Anh không sợ sau này sẽ mất mặt vì không bằng người à?” Đường Nhu nói.
“Anh chỉ sợ mình không chờ được tới lúc ấy thôi.” Diệp Tu thở dài.
Đường Nhu ngẩn ra, cũng thoáng chạnh lòng, sau cùng con người vẫn không thể ngăn nổi quy luật của tự nhiên.
Thế là ba người ôm theo ba mối sầu, bầu không khí bỗng trầm lắng, tận đến lúc Trần Quả đột nhiên gọi: “Lại có người tới.”
“Thấy rồi.” Sầu thì sầu, chuyện cần làm Diệp Tu cứ làm thôi, hắn vẫn luôn lưu ý động tĩnh xung quanh. Bởi nơi này địa thế trống trải, chẳng phiền lo gì, hắn đã sớm thấy có ba người đang xông thẳng về phía họ.
Nhìn trước nhìn sau, Diệp Tu thấy xung quanh cũng không còn đối tượng khả nghi nào khác. Chỉ bằng ba người này, muốn bắt hắn? Diệp Tu nghĩ thầm, những công hội của các câu lạc bộ đều biết thân phận của hắn, hẳn sẽ không khinh thường đến mức này. Dù có chênh lệch đẳng cấp nhưng phải cân nhắc chuyện trình độ hơn kém chứ, Diệp Tu nghĩ ba người hơi bị ít.
“Không có tên công hội…” Ba người vừa đi vào tầm nhìn, tên trên đỉnh đầu đã thấy rõ, Trần Quả hơi run lên.
“Cẩn thận.” Diệp Tu lập tức nói. Không có tên công hội, hẳn chẳng phải điềm lành. Ở Thần Chi Lĩnh Vực các công hội lớn cũng nuôi không ít tài khoản clone.
“Hiểu.” Trần Quả gật đầu, vừa nhắc nhở Lâm Sơn Thủy. “ Chú ý đấy.”
Ba người kia lao thẳng tới, khoảng cách nhanh chóng kéo gần.
Nghề nghiệp của ba người cùng với trang bị và vũ khí, Diệp Tu chỉ nhìn đã nhận ra ngay.
Ma kiếm sĩ, thiện xạ, pháp sư nguyên tố.
Thoáng nhìn qua ba nghề, Diệp Tu bất chợt giật mình. Như là bản năng, hắn đã nghĩ đến tên nhân vật cùng người đứng sau, chỉ tiếc lúc này, những cái tên này không trùng với cái mà Diệp Tu đã nghĩ tới.
“Chạy!” Diệp Tu bỗng hét lên.
“Chạy?” Trần Quả đơ ra.
“Không sai, nhanh!” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu thực hiện một chiêu Phi Súng trượt ngược lại, bay thẳng về sau.
Trần Quả cũng vừa Phi Pháo vừa hỏi: “Tại sao phải chạy?”
Lâm Sơn Thủy cũng hơi nghi ngờ, nhưng Trần Quả đã hỏi, gã cũng không dong dài. Buff trạng thái Huyễn Văn không thuộc tính lên người rồi té thôi.
“Có thể là người của Gia Thế.” Diệp Tu đáp.
“Người của Gia Thế thì có gì phải sợ?” Trần Quả không hiểu, nghe đến tên Gia Thế, thật ra cô còn muốn bắn cho chúng nó nổ banh xác luôn.
“Nghề của ba người đó…” Diệp Tu nói.
“Nghề?” Trần Quả và Lâm Sơn Thủy khó hiểu nhìn, ma kiếm sĩ, thiện xạ và pháp sư nguyên tố.
Không cần nói, hai người cũng có thể nhìn ra ba nghề này đều là nghề của thành viên trong đội hình chiến đội Gia Thế. Nhưng mà chỉ có vậy mà kết luận rằng đây là người của Gia Thế? Có hơi quá không…
“Cứ cho là người của Gia Thế, cũng có cần phải sợ thế không?” Trần Quả vẫn còn chưa hiểu.
“Tui nói là Gia Thế, không phải Gia Vương Triều.” Diệp Tu nói.
Trần Quả giật mình: “Ý cậu là… Tuyển thủ chuyên nghiệp?”
“Không chắc, nhưng chạy một lúc là biết liền.” Diệp Tu đáp.
Ở trong chiến đội Gia Thế bảy năm rưỡi, tự nhiên có ba nhân vật với ba nghề như vậy xuất hiện cùng lúc trước mặt Diệp Tu, hắn tất nhiên sẽ thấy quen mắt, bản năng cảm giác đồng đội đã xuất hiện. Trực giác đã mách bảo hắn, nghi ngờ đối với ba nhân vật này càng lúc càng tăng lên.
Nếu là người của công hội bình thường, chỉ ba người kéo nhau đến thì thật quá sơ suất. Nhưng đây là ba tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy thì mọi chuyện sẽ khác xa.
Áp chế đẳng cấp 20 level, ba tuyển thủ chuyên nghiệp cùng tác chiến. Dưới tình huống như vậy cho dù có là đại thần trong Vinh Quang cũng không dám coi thường.
Chờ mãi, cuối cùng cũng đến, mà mới đến lần đầu đã chơi luôn một bài độ khó cao.
Chương 422: Ở lại chiến đấu
Edit: Dưa | Beta: Na
Chạy thử trình độ, Diệp Tu dùng chiêu này không phải lần đầu tiên. Lần đầu là ở khu 10, gặp phải phe Gia Thế. Lần này lịch sử lặp lại, chẳng  qua địa điểm đổi từ khu 10 sang Thần Chi Lĩnh Vực, còn đối thủ thì từ người chơi dễ xơi thuộc Gia Vương Triều trở thành kẻ bị tình nghi là tuyển thủ chuyên nghiệp ngay cả Diệp Tu cũng phải dè chừng.
Diệp Tu lựa địa hình rộng, chắc chắn có thể phát hiện đối thủ trước, nhưng lúc cần chạy thoát thân thì khá bất tiện, đối phương có thể dễ dàng nắm bắt được đường đi của bọn họ. Tuy nhiên Diệp Tu cũng không vội vàng muốn thoát thân, hắn còn muốn xác nhận thân phận đối phương cái đã.
 Hắn cực kỳ rành rẽ về các tuyển thủ Gia Thế. Lưu Hạo xài clone Ly Hận Kiếm còn chả lừa được hắn, người khác cũng thế thôi. Tuy giờ chỉ là chạy, nhưng chính những thao tác cơ sở này đã thấp thoáng vài thói quen nhỏ của mỗi người. Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu sử dụng Phi Súng bay ngược, góc nhìn vừa vặn đối diện với ba người đang chạy tới phía sau, nhìn rõ hết thảy.
Ba người chạy về phía bọn họ, điều này là không nghi ngờ gì rồi. Chực thấy bọn họ rời đi, nhân vật của ba người bèn đuổi theo ngay. Nhân vật thiện xạ ở chính giữa cũng chuyển phương hướng, quay lưng về phía họ, dùng kĩ xảo Phi Súng. Trong lúc bay, nhân vật thỉnh thoảng sẽ chuyển hướng giữa không trung, hẳn là để xác nhận hướng đi của mục tiêu. Mấy lượt lên lên xuống xuống, Diệp Tu đem tiết tấu thao tác thu hết vào tầm mắt, trong lòng đã xác nhận tám phần.
“Vương Trạch!”, Diệp Tu nói.
“A!” Trần Quả và Lâm Sơn Thủy cùng kêu lên. Từng là fan Gia Thế, cả hai tất nhiên không lạ lẫm gì. Đây là một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp của Gia Thế, sử dụng nhân vật thiện xạ, hiện tại là một trong những người đang đuổi theo sau lưng.
“Vậy thì hai người khác là Lưu Hạo và Hạ Minh?”, Trần Quả hô. Lưu Hạo và Hạ Minh chính là tuyển thủ ma kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố trong đội Gia Thế. Nếu đem so sánh, Vương Trạch trước mắt còn chưa ngồi cứng ghế chủ lực, nhưng Lưu Hạo và Hạ Minh thì chắn chắn là tuyển thủ chân chính đấy, thực lực ở trong giới chuyên nghiệp cũng khá nổi.
“Chia ra chạy!”Diệp Tu không trả lời câu hỏi của Trần Quả, chỉ nói một câu như vậy.
“Chia ra…” Trần Quả ngớ người, Lâm Sơn Thủy thì tức khắc nghe lời, chạy sang một hướng khác.
Trần Quả vốn muốn nói nếu như chia ra thì bọn họ làm sao có thể là đối thủ của tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng sau khi thấy Lâm Sơn Thủy đã thay đổi hướng chạy, ba người đằng sau lại coi như không thấy gì, cứ băng băng dí theo phía này thì mới ngộ ra nó chẳng phải kế điệu hổ ly sơn chi, bởi trong mắt đối thủ, đáng để bọn họ truy sát chỉ có Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu. Nhân vật của cô và Lâm Sơn Thủy, được thì tiện thể giết luôn, không thì chẳng ai rỗi hơi đi làm khó bọn họ.
“Chạy cái gì, cùng nhau liều một trận đi!” Trần Quả đột nhiên nóng máu.
“Liều cái gì cơ!” Diệp Tu ngược lại dở khóc dở cười, “Liều là chịu chết, phải dùng não.”
“Chia ra chạy mà là dùng não à?” Trần Quả khinh thường, cô cho rằng cái kiểu “mấy người mau chạy, tui ở lại chặn đường” này quá cẩu huyết, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“À…chia ra chạy để đỡ phải phân tâm để ý hai người đó mà…” Diệp Tu nói.
Sự thành thực của Diệp Tu lại một lần nữa khiến cho Trần Quả nước mắt đầy mặt, nhưng vẫn mạnh miệng cố chấp: “Ai cần giúp, chết thì chết! Chỉ là mất ít điểm kinh nghiệm, cũng không phải chết rồi không thể hồi sinh.”
 “Trang bị chị cố định hết chưa?” Diệp Tu hỏi.
“Cậu đừng nói như thể chị nhất định sẽ chết như thế chứ!” Trần Quả nói.
“Nhắc nhở thiện chí thôi.” Diệp Tu nói.
“Vậy vũ khí bạc của cậu khóa chưa?” Trần Quả hỏi.
“Muộn rồi.” Diệp Tu đáp.
“Chị cũng thế.” Trần Quả nói.
“Thế nên nhất định không được chết á!” Diệp Tu nói.
“Nhất định!” Trần Quả nói.
 “Thế sao còn không mau chạy?”
“Cậu quản được chị chắc!!!” Trần Quả tức giận. Cô khỏi cần phát biểu tình gì trong game, trực tiếp quay mặt qua cho Diệp Tu bên cạnh dòm là được.
 “Rồi rồi rồi, vậy chị theo tôi được chưa.” Diệp Tu cũng không ép buộc.
 “Chị cũng không phải không tự biết mình!” Trần Quả nói, “Chị chỉ muốn ở lại cùng chiến đấu thôi. Chơi game chết một lần thì có sao đâu? Xoắn xuýt nhiều vậy làm gì. Để chị làm mồi nhử cũng vô tư luôn.”
 “Còn bảo là tự biết mình, chị đủ trình để làm mồi nhử à?” Diệp Tu nói.
“Cậu… Cậu không nói thẳng thì chết hả!!!” Trần Quả rống.
“Nhảy lên tảng đá tọa độ (1456, 856).” Diệp Tu đột nhiên trầm giọng nói, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc. Trần Quả hơi sửng sốt, không nghi ngờ mảy may, gấp gáp tìm vị trí tọa độ, quả nhiên là một tảng đá, tức khắc phóng qua.
 “Nhảy lên không dễ, phải nhảy lên chỗ cao nhất, đưa tôi xem trọng lượng.” Diệp Tu nói.
Trần Quả mở bảng điều khiển, Diệp Tu ngó qua một cái: “Hơi nặng đấy, trên người có gì thế?”
“Có mấy trang bị dự phòng!” Trần Quả hào sảng, lúc này mở cột vật phẩm, click chuột nhấp vài món rồi vứt thẳng ra ngoài. Thanh trọng lượng trên bảng điều khiển tụt xuống một khúc.
“Thế nào?” Trần Quả hỏi Diệp Tu.
“Móa, lãng phí như thế làm gì?” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu Phi Súng đi qua, đồng thời không tiếc một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn đáp xuống mặt đất, liếng thoắt nhặt hết đống trang bị Trần Qua vứt.
Trần Quả câm nín, cực hoài nghi rằng tên này có phải là đại thần Vinh Quang danh tiếng lẫy lừng không.
“Trọng lượng được rồi, giờ nhảy thôi, phải là chỗ cao nhất, nên tìm chỗ đứng tốt, chỗ này này.” Diệp Tu nói, gọi Trần Quả qua nhìn màn hình mình, con chuột nhấp một cái vào nơi nào đó trên khối đá cao cao.
Trần Quả quay lại màn hình chính, vội tìm một vị trí tốt, xông tới bên dưới tảng đá, nhảy lấy đà, Phi Pháo, sau đó đâm thẳng vào tảng đá, té xuống…
 “Chú ý góc độ.” Diệp Tu nói.
Trần Quả làm lại một lần, lần này không đâm vào đá, nhưng do góc độ quá mức dè dặt, sau cùng với không tới, thất bại lần hai.
Quay đầu nhìn lại, ba người kia sắp tới gần rồi, Trần Quả lo lắng tột độ.
 “Không lên được thì sao?” Trần Quả hỏi.
“Thì sẽ giống như thằng hề bị đối thủ vây quanh cười nhạo.” Diệp Tu nói
Trần Quả nghe xong liền nổi sùng, lần thứ ba, một phát thành công. Lúc đặt chân trên tảng đá hẵng còn ngỡ ngàng, lần này thao tác như thế nào vậy?
“Rồi sao nữa?” Thành công nhảy lên tảng đá, Trần Quả hỏi.
“Lùi một chút, lại lùi một chút, thêm chút nữa, ừ, đúng rồi.” Diệp Tu chỉ huy.
Tảng đá khá lớn, rộng rãi như bục phẳng, Trần Quả nghe lời để Trục Yên Hà lui liên tục, đến khi Diệp Tu bảo ngừng, cô mới phát hiện cô hoàn toàn không thể nhìn được quang cảnh bên dưới nữa.
“Rồi sao nữa?” Trần Quả hỏi.
“Đợi chỉ thị của tôi.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả nghiêm chỉnh ngồi yên, tay phải cầm chuột, tay trái đặt trên bàn phím, chuẩn bị tiến hành thao tác phức tạp nhất bất kì lúc nào. Cô rất muốn xem xem Diệp Tu bên cạnh đang làm gì, nhưng cô biết, hiện giờ đối thủ cách họ không xa, sắp xếp của Diệp Tu đối với mình biết đâu là bố trí quan trọng thì sao? Thành thử cô không dám phân tâm, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.
Toàn bộ góc nhìn của cô bị tảng đá che mất, không hề thấy gì cả. Nhưng âm thanh trong tai nghe càng lúc càng rõ, tiếng bước chân vội vã thì càng lúc càng gần, tiếng súng với tiết tấu mạnh mẽ cũng dần dần tiếp cận. Trần Quả biết đây là thao tác Phi Súng của thiện xạ phe đối phương. Chúng đã đuổi tới bên này rồi, có thể lúc này đang ở ngay bên dưới? Bản thân có nên tiến lên trước vài bước, công kích chúng từ trên cao?
Nhưng cô không dám cử động, cô không rõ ý đồ của Diệp Tu khi bố trí thế này, có lẽ hắn cho cô lên cao làm mồi nhử, rồi bày hậu chiêu gì đó.
Chẳng qua… Trần Quả chuyển góc nhìn lướt một vòng, không có bất kì công kích nào đánh lên tảng đá. Tảng đá rất cao, đối với ba tuyển thủ chuyên nghiệp kia, ma kiếm sĩ và pháp sư nguyên tố đều không thể lên đây, ngay cả khi thiện xạ có sử dụng Phi Súng thì sức giật cũng không thể mạnh bằng pháo, không thể lên được tận đây, trừ khi tên thiện xạ này còn học thêm kỹ năng Chong Chóng Máy của kỹ sư máy móc.
Trần Quả đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên nghe tiết tấu súng bắn bên dưới vang to, hầu như là bắn không ngừng nghỉ, rõ ràng không phải Phi Súng nữa, mà là xả đạn rồi. Đồng thời trông thấy một ngọn lửa bừng lên, cô không không thấy được toàn cảnh, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra được hiệu quả của nó, hiển nhiên rằng pháp sư nguyên tố phe đối thủ đã ra tay.
Lúc này còn nhẫn nhịn không coi kết cuộc thì không phải là Trần Quả. Có điều cô vẫn không dám di dịch nhân vật của mình, chỉ vỏn vẹn quay đầu nhìn sang màn hình của Diệp Tu.
Từ góc nhìn của Diệp Tu, có thể nói là đạn bay tứ tung, pháp thuật quét loạn, Trần Quả lo lắng nhìn nửa phút, hoàn toàn nhìn không ra chuyện chi. Tên này hễ chăm chú thao tác thì góc nhìn nhân vật sẽ thay đổi tới tấp, Trần Quả không rõ suy nghĩ của hắn, càng không rõ tình thế hiện tại, nhưng chí ít, cô có thể thấy rõ thanh máu và thanh mana của Quân Mạc Tiếu, thoạt nhìn tình huống có vẻ không xấu.
Trần Quả rất muốn biết liệu mình có thể giúp đỡ được gì không, nhưng lúc này đâu dám ra quấy rầy Diệp Tu. Chỉ thấy màn hình Diệp Tu chuyển đổi với tốc độ cực nhanh, người xem hoa cả mắt, kỹ năng của tán nhân đa dạng đủ kiểu, Trần Quả nhìn cảnh chuyển đổi mấy vòng mới sực tỉnh: Ý, khi nãy tên kia dùng công kích gì vậy.
Cô chẳng phát hiện mô tê gì cả, cuối cùng tìm được một cách rất thông minh. Cô bắt đầu nhìn tọa độ của Quân Mạc Tiếu, từ tọa độ, hẳn có thể đoán được phương hướng di chuyển của tên này. Kết quả, tọa độ lớn nhảy còn kiểm soát được, nhưng tọa độ nhỏ nhảy thì chẳng khác gì đồng hồ bấm giây. Trần Quả cuối cùng vẫn không nhìn ra chút manh mối nào.
Ngay lúc này, tay trái của Diệp Tu bất thình lình duỗi sang chỗ cô, miệng nói: “Đưa chuột cho tôi!!”
“Hả?” Trần Quả ngớ, rồi cuống quýt quăng con chuột đang nắm trong tay phải qua.
Tay trái Diệp Tu chộp lấy con chuột của Trần Quả, tay phải đặt lên bàn phím như đang thao tác hướng đi, vừa la to: “Pháo Mảnh Đạn!”
Trần Quả mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe Diệp Tu kêu liền vội thao tác kỹ năng Pháo Mảnh Đạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night