Chương 510-512

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 510: Login gặp mai phục
Edit: Mei | Beta: Shi
“Sao lại thế này?” Trần Quả kinh ngạc kêu lên, chỉ thấy trên màn hình là đủ loại ánh sáng. Cô vội vàng phản ứng định điều khiển Trục Yên Hà di chuyển, nhưng vừa đi được hai bước đã lập tức không thể động đậy. Hàng loạt công kích khiến Trục Yên Hà liên tiếp rơi vào trạng thái đông cứng. HP tuột ào ào, Trần Quả vội vàng dùng một viên thuốc hồi máu, thế nhưng vô dụng.
Thôi xong. . . Trần Quả sáng tỏ. Phản ứng của cô chậm mất rồi, lúc đầu còn có thể đi được vài bước, không phải vì đối phương đánh hụt mà là nhờ ba giây bảo hộ vô địch khi nhân vật vừa login. Tuy nhiên, công kích của đối phương sẽ lập tức có hiệu quả ngay sau đó, Trần Quả lại không điều khiển Trục Yên Hà né kịp. Thoáng chốc phía trước sáng rực, chính cô cũng không rõ có bao nhiêu kỹ năng đánh trúng Trục Yên Hà nữa. Cô chỉ thấy bên cạnh avatar là hàng loạt kí hiệu trạng thái khác nhau, cứ như đám giòi bọ lúc nhúc sinh ra trên xác chết thối rữa làm người ta phát tởm.
Chuyện đã rồi, Trần Quả không còn ôm bất cứ hy vọng gì, chỉ vội vàng nhìn về phía Diệp Tu. Đánh lén kiểu này, cô khẳng định là nhắm về Diệp Tu.
Tạch tạch tạch. . . . . .
Tiếng thao tác dồn dập bên phía Diệp Tu, hai tay hắn không ngừng bay nhảy trên chuột và phím, sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, tất nhiên ứng phó không hề thoải mái. Mà trên màn hình của hắn, Quân Mạc Tiếu di chuyển với tốc độ cao, bên người liên tục có ánh sáng từ các đợt tấn công xẹt qua, Trần Quả nhìn mà lo lắng không thôi.
Bên tai Trần Quả, hệ thống chợt vang lên tiếng nhắc nhở rõ ràng giữa muôn vàn công kích loạn xì ngầu. Cô biết, Trục Yên Hà rốt cuộc đã hy sinh.
Nhanh chóng mở khung trang bị ra, nhìn thấy vũ khí không rớt, Trần Quả thở phào một hơi. Sau đó kiểm tra tiếp thì thấy rớt một cái nhẫn, là đồ xanh không đáng giá trong phó bản, Trần Quả cũng không tiếc nuối chi.
Trái lại, góc nhìn trên không của linh hồn trôi nổi có thể quan sát toàn cảnh. Nhưng góc nhìn đó chỉ có hai màu đen trắng, vì thế ánh sáng kĩ năng xem từ màn hình Trần Quả càng loạn xạ hơn. May mà những kĩ năng ấy đều ngừng sau khi Trục Yên Hà bị đánh chết. Trần Quả tìm xem Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đang ở đâu, thì thấy một bóng xám xẹt ngang màn hình mình.
Linh hồn của nhân vật là vô hình, cái bóng xám đó bay qua vị trí linh hồn cô đang lơ lửng nên mới tạo cảm giác gần ngay trước mắt.
Trần Quả nhìn bóng xám vừa xẹt qua, chẳng phải là Quân Mạc Tiếu sao?
Cánh quạt trên đầu hắn xoay tròn, đó là kỹ năng Chong Chóng Máy của kỹ sư máy móc. Tiếp đó Trần Quả lại thấy một ma đạo học giả cưỡi chổi bay xéo đến, nhảy lên giữa không trung quất về phía Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu nhanh chóng thu hồi Chong Chóng Máy, bắn một phát súng trước khi ma đạo học giả đập chổi xuống.
Một tiếng đùng vang lên, ngọn lửa phun ra từ nòng súng, ma đạo học giả bị một phát súng bắn rớt. Quân Mạc Tiếu cũng dựa vào sức giật của phát súng này mà bay xéo ra ngoài. Nhưng giữa chừng đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn chém xuống mặt đất. Gần như cùng lúc đó, một ánh kiếm rực sáng xé toẹt bầu trời bay sang.
Kỹ năng của kiếm khách: Kiếm Hạ Trời Cao.
Ánh kiếm rơi như cả dải ngân hà đang đáp xuống đất, lướt qua vai Quân Mạc Tiếu. Nếu Quân Mạc Tiếu không nhờ chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn làm cho bản thân rơi xuống thì chắc chắn sẽ ăn cú Kiếm Hạ Trời Cao này.
Nhưng một chiêu này dù không trúng, vẫn còn đòn thứ hai đánh tới.
Một ánh đao đỏ sậm bá đạo chuyển hướng tấn công Quân Mạc Tiếu chưa kịp chạm đất. Đây là kỹ năng của cuồng kiếm sĩ, Huyết Ảnh Cuồng Đao có thể chém thẳng, cũng có thể chém ngang. Vị cuồng kiếm sĩ trước mắt này chém ngang tới, Quân Mạc Tiếu vẫn chưa chạm đất nên không thể nào tránh né. Vì thế chỉ thấy ánh kiếm chợt lóe, một tiếng “Coong” vang lên, dùng thao tác lấy công làm thủ để đỡ, dùng kiếm đón lấy đòn đánh này.
Chống đỡ kiểu này thực chất là lấy công đối công, cho nên kết quả cuối cùng được quyết định bởi công kích của hai bên. Quân Mạc Tiếu cấp thấp, không dùng kỹ năng, đương nhiên không thể so với Huyết Ảnh Cuồng Đao. Một nhát Huyết Ảnh Cuồng Đao trực tiếp đánh văng đòn chống đỡ công thành thủ vừa rồi của Quân Mạc Tiếu. Ánh đao đỏ sậm tiếp tục bổ ngang tới, khí thế như muốn chém đôi Quân Mạc Tiếu.
Coong!
Kết quả, lại một tiếng giòn vang. Thanh kiếm trong thân ô bên tay phải của Quân Mạc Tiếu bị đẩy ra, cán ô bên tay trái một lần nữa đánh tới. . . . . .
Song Đao Hai Đoạn!
Trần Quả giật mình, cô chơi cùng Diệp Tu đã lâu, nhưng đây là lần đầu cô thấy Ô Thiên Cơ còn có thể đánh ra Song Đao Hai Đoạn. Công kích kiểu này yêu cầu vũ khí tương ứng, trong số nhiều vũ khí của Vinh Quang, chỉ có song đao của hệ Ám Dạ mới làm được.
Hệ Ám Dạ có bốn nghề chính: thích khách, đạo tặc, ninja, thuật sĩ.
Trong đó, thích khách có thể phát huy tối đa Song Đao Hai Đoạn nhất không ai khác ngoài đội trưởng Dương Thông của chiến đội 301, một tuyển thủ lấy đó thành danh trong Liên minh Chuyên nghiệp. Vũ khí “Liễu Ảnh Loạn Vũ” trong tay Phong Cảnh Sát của hắn cũng là cặp song đao nổi danh nhất Vinh Quang.
Thích khách chọn song đao làm vũ khí, không nghiên cứu Song Đao Hai Đoạn thì thật lãng phí. Kỹ thuật Song Đao Hai Đoạn của Dương Thông tuyệt đối vững vàng. Trên thực tế hắn có thể trở thành sao, chủ yếu nhờ vào thực lực và cách thể hiện của hắn. Nhân vật Phong Cảnh Sát cũng không phải một nhân vật có sức mạnh gì vượt trội.
Song Đao Hai Đoạn, có thể nói là khắc tinh của thao tác chống đỡ, nhưng khi sử dụng nó như thao tác chống đỡ, ta có thể chiếm được ưu thế độc đáo. Diệp Tu đang lợi dụng điểm này, đưa ra phán quyết hai lần với Huyết Ảnh Cuồng Đao. Lần đầu hất văng vũ khí; lần thứ hai dùng để chống đỡ, nhưng cũng không mạnh mẽ đến mức ngăn được Huyết Ảnh Cuồng Đao. Ánh đao của Huyết Ảnh Cuồng Đao vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng sau đòn này, Quân Mạc Tiếu nương theo lực đánh của đao mà văng ra ngoài.

Vừa văng ra, hàng loạt công kích nối gót thế mà bị Quân Mạc Tiếu tránh thoát. Nếu muốn cản Huyết Ảnh Cuồng Đao thật, Diệp Tu hoàn toàn có thể sử dụng kỹ năng Đỡ Đòn của kiếm khách, hiệu quả khẳng định tốt hơn chống đỡ bằng thao tác. Nhưng bấy giờ Diệp Tu cần hiệu quả của đòn đỡ không hoàn toàn này. Nếu dùng Đỡ Đòn, hiệu quả đánh văng của Huyết Ảnh Cuồng Đao sẽ giảm rất nhiều. Bản thân mình dùng thao tác chống đỡ, vừa lợi dụng được hiệu quả thổi bay để dịch chuyển nhanh, vừa trốn được chuỗi công kích.
Quân Mạc Tiếu rơi xuống đất xong liền lăn mình ngay tại chỗ. . . Lập tức thoát khỏi phạm vi góc nhìn từ linh hồn Trục Yên Hà của Trần Quả.
Góc nhìn của linh hồn không thể thay đổi, Trần Quả biết hết thấy được rồi đành phải nhìn sang màn hình Diệp Tu, ai ngờ màn hình xoay chuyển dưới thao tác tốc độ cao làm cô cảm thấy choáng váng. Cô có thể nhìn thấy trên màn hình Diệp Tu không ngừng lóe ra đủ loại ánh sáng công kích, còn Quân Mạc Tiếu xuyên qua màn lửa như thiếu niên tiền phong, làm đủ trò giật gân để né tránh.
Thanh máu vẫn luôn giảm đều trong suốt cuộc chạm trán. Để chặn chiêu Huyết Ảnh Cuồng Đao kia, dùng kỹ năng Đỡ Đòn còn không thể hóa giải toàn bộ thương tổn, huống chi thao tác chống đỡ thông thường. Nhưng so với HP, thứ làm người khác chú ý hơn chính là độ bền đang trượt dài của Quân Mạc Tiếu.
Độ bền không chỉ tiêu hao khi tăng tốc độ chạy, đi bộ, nhảy lên, lăn lộn, thậm chí công kích bình thường, tóm lại tất cả các động tác cơ bản nhất cũng có thể tiêu hao độ bền để gia tăng hiệu quả. Độ bền của Quân Mạc Tiếu giảm xuống nhanh như vậy, đương nhiên là do các động tác cơ bản vừa nãy.
Làm thế mới có thể chống cự tới bây giờ, nhưng một khi độ bền tiêu hao hết thì sao?
Trần Quả rất sốt ruột, lại không thể giúp đỡ được gì, ngay cả nhìn màn hình Diệp Tu cô còn chịu không nổi. Quay lại nhìn màn hình mình, từng người đang lũ lượt nhảy qua chạy về hướng Quân Mạc Tiếu biến mất.
Là người của nhà nào đây?
Trần Quả để ý, tên của những nhân vật tiến vào góc nhìn không hề kèm tên công hội, không biết do đã ẩn đi hay không có công hội thật.
1, 2, 3, 4, 5. . . . . .
Diệp Tu vừa thao tác vừa thầm đếm trong lòng.
Hắn không rảnh để Quân Mạc Tiếu ngó quanh quan sát đối thủ. Hắn chỉ có thể dựa vào những kỹ năng mình liên tiếp tránh được để phỏng đoán nhân số.
15. . . . . .
Trong chốt lát, hắn đã đếm tới 15.
Đây là phương pháp đánh giá thận trọng nhất, theo căn cứ phán đoán, Quân Mạc Tiếu đã thoát được kỹ năng của mười lăm nghề, điều này chứng tỏ có ít nhất 15 người đang vây đánh ở đây.
Đây là một cuộc mai phục có âm mưu.
Diệp Tu hiểu rõ. Mới vừa login, hắn liền chú ý tới dấu vết cháy đen trên mặt đất, đó là công kích pháp thuật hệ hỏa của nguyên tố pháp sư để lại. Nó còn chưa reset, cho thấy công kích vừa qua không lâu, chung quanh có người chơi.
Có người, Diệp Tu đương nhiên sẽ cảnh giác. Nhanh chóng quan sát một vòng, lập tức thấy được ngoài vệt cháy đen vẫn còn nhiều vết tích kỹ năng khác.
Người không chỉ có một!
Một giây đó, Diệp Tu hiểu ngay. Mà những dấu vết kỹ năng ấy lại trông rất có trình tự, vì thế hắn đã cố gắng chạy khỏi phạm vi của chúng trước tiên.
Hắn làm được, tiếc là Trần Quả lại không thể tránh thoát.
Ý đồ của đối phương đã rõ ràng, nhưng lai lịch của đối phương Diệp Tu lại không rảnh quan tâm.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm!
Hàng loạt tiếng nổ vang đến từ Pháo Mảnh Đạn của bậc thầy pháo súng, Quân Mạc Tiếu vừa né được, phía sau hắn đã chìm ngập biển lửa. Liên tục tiêu hao độ bền để tăng cường sức hành động nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi đối phương. Đối phương đoán được động tác của Quân Mạc Tiếu, bèn liên tục tấn công trước.
Trừ đợt công kích ban đầu, đối phương không hề chơi xáp lá cà hòng giết chết mục tiêu. Chúng chỉ công kích liên tục nối liền, chuẩn bị vờn Quân Mạc Tiếu từ từ đến chết, cách này giống hệt lúc Diệp Tu chỉ huy đám Trảm Lâu Lan đánh chết Tôn Tường.
Chẳng ngờ thủ đoạn mình từng dùng lại có ngày bị người gậy ông đập lưng ông.
Cũng may  kỹ thuật và phối hợp của những người này không bằng bọn Trảm Lâu Lan, kinh nghiệm của Diệp Tu lại cách xa Tôn Tường. Sau một phen thao tác tránh nặng tìm nhẹ liên tục, Diệp Tu vẫn khiến Quân Mạc Tiếu còn sống trong trận vây đánh nhiều người hơn này.
Nhưng đây không phải kế lâu dài, trốn tránh công kích như vậy sẽ tiêu hao rất lớn, bất kể là sức lực bản thân hay HP và độ bền nhân vật. Quân Mạc Tiếu cũng chỉ mới cấp 54, nếu Diệp Tu không thoát thân hoàn toàn, cứ kéo dài như vậy thì chết chỉ là chuyện sớm muộn.
oOo
Chương 511: Cao thủ chỉ huy
Edit: Kha | Beta:  Lông
Cảnh chiến đấu trên màn hình Diệp Tu khiến Trần Quả hoa mắt, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ thanh thuộc tính. Thanh máu của Quân Mạc Tiếu đang trong trạng thái giảm nhiều hơn tăng. Nói cách khác, chuyện Diệp Tu làm được cũng chỉ giúp Quân Mạc Tiếu sống lâu hơn Trục Yên Hà, còn thoát được hay không thì chẳng thể nói trước.
Làm sao bây giờ?
Trần Quả lo lắng, giờ cô có hồi sinh quay về hay gọi thêm viện trợ đều khó mà tới kịp, tất cả chỉ dựa vào mình Diệp Tu.
Giờ khắc này, cô hy vọng có thể nhìn thấy nét lười biếng phớt đời thường làm mình tức đến nghiến răng trên khuôn mặt Diệp Tu.
Nhưng không hề, vẻ mặt Diệp Tu không có gì ngoài sự chuyên chú, tiếng thao tác dày đặc như vũ bão liên tiếp phát ra từ hai tay. Không chỉ choáng bởi hình ảnh, ngay cả âm thanh lúc này cũng làm cô lo lắng bất an.
Bất kể thế nào, mình phải làm gì đó mới được.
Trần Quả ngẫm nghĩ, bèn hồi sinh Trục Yên Hà chạy như bay về thành trấn nọ. Cô không biết mình có tới kịp không, không biết mình tới nơi sẽ giúp ích được gì, cô chỉ không muốn mình cứ ngơ ngác ngồi bên, sốt ruột lại chẳng làm được gì như thế.
Trong lúc chạy băng băng, Trần Quả thường chú ý tọa độ và thanh máu của Quân Mạc Tiếu bên phía Diệp Tu.
Diệp Tu vẫn cố kiên trì.
Trần Quả hận không thể dịch chuyển thẳng sang đó, dù chỉ để Trục Yên Hà cản bớt một lần công kích cũng được…
Bỗng, Trần Quả phát giác xung quanh chợt yên tĩnh.
Thao tác liên tục của Diệp Tu đã ngừng lại.
Trần Quả hốt hoảng quay đầu, thì phát hiện màu sắc trên màn hình vẫn như cũ. Quân Mạc Tiếu còn chưa chết, hắn đang dựa vào bên dưới một bức tường mọc đầy rêu xanh.
“Hả? Chạy thoát rồi ư??” Trần Quả vừa mừng rỡ thốt lên thì bắt gặp Quân Mạc Tiếu đột nhiên tháo chạy về phía trước. Trong tầm nhìn vẫn có thể loáng thoáng thấy được những ánh sáng phản xạ từ hiệu ứng tấn công đằng sau, có người đánh vào nơi hắn vừa tránh né, chẳng qua bị hắn tránh kịp.
“Chưa đâu.” Diệp Tu đáp lời Trần Quả.
Nếu còn nói được, tình hình hẳn đã chuyển biến tốt đẹp hơn, Trần Quả giương mắt nhìn thử vị trí hiện tại của Diệp Tu: Di Tích Thành Cổ Mê La.
Di Tích Thành Cổ Mê La, một trong những khu vực cấp 55. Trong phần ghi chú có giới thiệu, đây là một tòa thành cổ bị phá hủy bởi núi lửa và động đất cách đây ngàn năm trước, đa số kiến trúc bị chôn vùi dưới lòng đất, phần sót lại trải qua sự mài mòn của thiên nhiên, không mấy nơi còn nguyên vẹn.
Diện tích của Di Tích Thành Cổ Mê La không lớn, bởi đây không phải một khu luyện cấp có nhiều quái hoang dã. Bộ phận nhỏ còn sót trên mặt đất của thành cổ như một manh mối dẫn đường mọi người tới thành cổ Mê La thật sự bị chôn vùi ngàn năm dưới lòng đất. Đồng thời, đây cũng chính là phó bản lớn trăm người từng hành người chơi chết đi sống lại năm đó: Thành Cổ Mê La.
Trần Quả thoáng nhìn cấp bậc Quân Mạc Tiếu, cấp 54, còn cách cấp 55 nửa thanh kinh nghiệm, chắc chắn không phải bất chợt lên 55 nên chạy vào phó bản núp tạm. Mục đích Diệp Tu để Quân Mạc Tiếu chạy tới đây hẳn là vì muốn lợi dụng địa hình nơi này để vờn đối thủ.
“20 người.” Diệp Tu đặt tai nghe sang bên, nói với Trần Quả, rõ ràng hắn sợ tiếng nói sẽ bại lộ tung tích của mình. Hiện tại, Quân Mạc Tiếu đang trốn trong một góc nhà đá còn trống khoảng 1/3 không gian, quan sát bên ngoài dựa theo một khe hở trên tường.
“Hả?”
“Theo cảm giác của tui thì chắc khoảng chừng ấy người.” Suốt quãng đường tránh né, Diệp Tu cuối cũng cũng biết rõ thực lực đối thủ.
“Là ai?” Trần Quả hỏi.
“Không rõ, chuyện này không quan trọng. Thực lực của đám này khá thường, nhưng kẻ chỉ huy chúng lại cực kỳ khó xơi.” Diệp Tu nói.
“Kẻ chỉ huy là ai?” Trần Quả kinh ngạc, người được Diệp Tu đánh giá “khó xơi” chắc hẳn cũng đạt chuẩn chuyên nghiệp.
“Ai biết, tui chưa có cơ hội quan sát.” Diệp Tu bất đắc dĩ. Suốt quãng đường sinh tồn, có thể tính nhân số đối thủ dựa vào kỹ năng đã thần thánh lắm rồi. Còn phải đoán chỉ huy là đứa nào trong 20 người trong khi người ta chỉ ra lệnh bằng câu chữ, quả thật khó vô cùng.
“Nếu có thể tìm ra và giải quyết kẻ chỉ huy trước, đám còn lại chả là gì.” Diệp Tu nói.
“Đù!”
Diệp Tu vừa dứt lời đã buột miệng chửi to, vội vàng thao tác tiếp, Quân Mạc Tiếu giẫy người lăn từ góc xó kia ra, sau lưng vang tiếng “Ầm” thật lớn, tường đá bị đục thành lỗ, vụn đá văng đầy trong góc. Lực phá hoại kiểu này chỉ có kỹ năng “Barrett Bắn Tỉa” của thiện xạ mới làm được.
“ẦM”
Nối gót bằng một tiếng động còn to hơn lúc nãy, góc xó nơi căn nhà đổ nát thậm chí còn bốc lên đám khói hình nấm, chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn của bậc thầy pháo súng vừa ném tới đấy.
Trong nhất thời, Quân Mạc Tiếu nhảy khỏi góc tường nên bị bại lộ dưới góc nhìn của nhiều nhân vật hơn. Một tên cuồng kiếm sĩ khẩn cấp dùng Đâm Sầm xông lên đầu tiên.
Cách dùng kỹ năng đã thể hiện đầy đủ câu đánh giá “thực lực khá thường” của Diệp Tu. Diệp Tu chỉ điều khiển Quân Mạc Tiếu nhẹ nhàng nhảy ra sau, cuồng kiếm sĩ đã xí hổ đứng trước mặt Quân Mạc Tiếu, khoảng cách tiến lên của chiêu này hết cỡ rồi…
Diệp Tu nào cho gã cơ hội tấn công lần hai, Quân Mạc Tiếu tiến tới nhấc cuồng kiếm sĩ lên, dùng kỹ năng Quăng Ném vứt đi.
Phía sau lại có hai người nhào lên, nào ngờ vị thủ lĩnh tiên phong cuồng kiếm sĩ giờ đã thành đạn pháo của địch. Cả hai bèn nhảy sang hai bên, chợt phát hiện ngoài cuồng kiếm sĩ bị ném ngược, vẫn còn thừa một quả lựu đạn bị che khuất bám sát phía sau. Trốn cũng không kịp, lựu đạn nổ tung, ba người bị hất ngã.
Diệp Tu không để ý ba tên kia nữa, khẽ xoay người Quân Mạc Tiếu, Ô Thiên Cơ dựng ngang, lửa phun ầm ầm từ đầu ô, đạn nghiêng ngã bay ra. Đầu đường nhỏ phía trước, một đạo tặc đang ra sức đặt bẫy, thấy súng máy càn quét bèn vội vàng lăn sang bên, bao nhiêu cạm bẫy mình tỉ mỉ đặt giờ bị người ta dùng súng nã chính xác bật hết khỏi mặt đất, rơi vãi thành đống vô dụng.
Đạo tặc tức quá, định chờ Súng Nòng Xoay bắn xong thì nhảy ra thể hiện, chợt sau mông vang lên tiếng nổ, cơ thể bị hất về phía đống vô dụng kia. Giữa không trung vội xoay góc nhìn, là đống thiết bị còn sót lại từ kỹ năng Máy Móc Theo Dõi của kỹ sư máy móc, nhưng nó vòng ra sau lúc nào thì gã không hề hay biết.
Cơ thể Quân Mạc Tiếu lại xoay nửa, nhắm giữa không trung bắn hai phát về phía sườn bên. Một ma đạo học giả đang bay xéo bị đánh rơi, một chuyên gia đạn dược đang nhảy lên nóc nhà chuẩn bị cho Quân Mạc Tiếu ăn kẹo đồng cũng bị ngã loạng choạng.
Tiếp đó Ô Thiên Cơ giật thành chiến mâu, đánh một phát Lạc Hoa Chưởng hất văng hai nhân vật cận chiến – nhà quyền pháp và nhu đạo đang xông tới. Hai tên tức thì cáu bẳn. Rõ ràng Quân Mạc Tiếu còn đang nã súng ở hướng khác, sao thoáng chốc lại chưởng tới trước mặt mình rồi?
Tấn công một mạch tám nhân vật, góc nhìn cũng xoay trọn một vòng, Diệp Tu tìm được chỗ đột phá, bèn điều khiển Quân Mạc Tiếu phóng nhanh tới.
“8 tên này không giống.” Diệp Tu thình lình bảo.
“A?” Trần Quả sợ quấy rầy Diệp Tu nên không dám nói chuyện, nào ngờ hắn lại chủ động bắt chuyện. Giật mình xong, Trần Quả cũng hiểu rõ ý Diệp Tu: “Ý cậu là 8 tên này không giống kẻ chỉ huy kia?”
“Ừ.” Diệp Tu nói.
“Hay gã ta chỉ am hiểu bày trận, trình độ thực chiến chỉ thế thôi?” Trần Quả nói.
“Cũng có thể.” Diệp Tu gật đầu, không hề phủ nhận.
Hắn thao tác Quân Mạc Tiếu lăn nhảy không ngừng, lao thẳng tới con hẻm hẹp đã nhắm chuẩn phía trước. Sắp chui vào rồi, đột nhiên một tiếng răng rắc, tường băng dựng thẳng che khuất lối vào hẻm.
Sáu người sau lưng sắp đuổi lại gần, Diệp Tu không còn thời gian phá tường. Liếc nhìn hai bên, phải có 6 người xông tới trái bị cản bởi ba người, không cần chơi hãy chọn giá đúng nữa. Nhưng cùng lúc này, trên không vang tiếng ong ong, là tiếng máy móc nhảy dù do kỹ sư máy móc của đối phương thả ra. Hai món đồ trông như bí đao đang xoay cánh quạt bay tới đỉnh đầu Quân Mạc Tiếu, chỉ cần bụng chúng mở ra, bom trong đó sẽ xếp hàng thả xuống
Quân Mạc Tiếu vội xoay người, lăn người về phía bên phải, đồng thời bắn hai phát bằng bằng tới hai quả bí đao giữa không trung.
Ruột bí đao này chứa đầy bom, chẳng khác gì lựu đạn. Hai phát bắn trúng, chúng lập tức nổ tung, pháo hoa văng đầy mặt đất, rồi trở thành hai khối sắt đen nhánh rơi rớt.
Ai ngờ giải quyết xong hai cỗ máy nhảy dù, màn tập kích trên không vẫn chưa kết thúc. Một ma đạo học giả được vụ nổ che giấu cưỡi chổi bay ra, định ném bình dung nham trong tay vào đầu Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã chuyển nửa người về, đâu ngờ đối phương vẫn che giấu trò này. Vội để Quân Mạc Tiếu nhảy lên, Ô Thiên Cơ trong tay biến thành chiến mâu, cố gắng đâm về phía ma đạo học giả.
Phụt.
Ma đạo học giả bị Viên Vũ Côn đâm trúng, bị kéo thẳng xuống từ giữa trời rồi nện trên đất. Nhưng lần này Diệp Tu vẫn ra tay chậm, không thể ngăn cản bình dung nham do ma đạo học giả ném ra. Bình dung nham rơi xuống đất vừa vỡ, con đường đất ban đầu nháy mắt bốc hơi thành một vùng dung nham nóng hổi.
Thấy Quân Mạc Tiếu sắp rơi vào vùng dung nham, Ô Thiên Cơ lại biến đổi thành chong chóng máy, xoay tròn với tốc độ cao lướt qua vùng dung nham, rốt cuộc không bị thiêu cháy.
Lướt qua dung nham thẳng tiến về ba người bên trái. Thuật sĩ trong số ba người lập tức chà tay tung một quả cầu bóng tối. Quả cầu bắn tên nguyền rủa này được gã chọn vị trí rất cao, không thèm tụ lực, chà tay liền ném, tức thì hóa thành những mũi tên màu đen bay thẳng tới.
Chúng làm Diệp Tu không thể để Quân Mạc Tiếu bay cao, chỉ có thể bay tà tà phía dưới. Nhưng cứ chúi xuống thì chân sẽ giẫm trên đất, chẳng thà chạy bộ cho xong. Diệp Tu hủy luôn Chong Chóng Máy, để Quân Mạc Tiếu rơi xuống. Tiếp đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night