Chương 688-690

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 688: Đến rồi lại chẳng thấy đâu!
Edit: Cớt | Beta: Kha
Trần Quả biết “tên kia” là chỉ ai. Cô cũng từng tiếp xúc và lĩnh giáo bản lĩnh tên Hại Người Không Mệt, nên biết hắn là một cao thủ rất lợi hại. Trần Quả tất nhiên sẽ vô cùng hoan nghênh cao thủ nhập bọn, vì thế sau khi nghe Diệp Tu nói tên kia login, Trần Quả vội dùng clone đến dỡ hàng.
“Mấy cậu ở đâu?” Trần Quả vừa hỏi vừa luống cuống mở thêm hai máy tính, chuẩn bị đăng nhập ba nhân vật đến dỡ hàng cùng một lượt. Cô biết rõ muốn xử Hại Người Không Mệt thì tốc độ di chuyển đóng vai trò rất quan trọng, nhưng mỗi lần ba người nhặt mót chui ra thì phụ trọng luôn nặng nề, làm ảnh hưởng tốc độ di chuyển, gây khó khăn cho việc đối phó Hại Người Không Mệt.
“Chị dỡ đồ của tui trứớc đã, xong rồi đến hai người kia, một lần mở ba máy… Chị cũng có biết Ảnh Vũ đâu.” Diệp Tu nói.
Trần Quả không để ý đến hắn, nhanh chóng điều khiển Trục Yên Hà của mình chạy đến chỗ Quân Mạc Tiếu trước, giao dịch hết những thứ trên người hắn.
“OK, tui đi trước.” Diệp Tu để lại một câu rồi bỏ đi. Quân Mạc Tiếu không còn trông mất cân đối nữa, mấy ngày nay nhặt mót ăn đậm hiển nhiên cũng thay được trang bị ngon. Tuy Diệp Tu vẫn coi trọng tính thực dụng hơn dáng điệu bên ngoài, nhưng lần này “ãn diện” coi như còn có chút dáng người, không buồn cười như lúc trước.
Sau khi hỏi bọn Trảm Lâu Lan tin tức về vị trí hiện tại của Hại Người Không Mệt, Diệp Tu hơi bực bội. Theo nguồn tin của mấy nhà bên đấy, có lẽ sau khi login Hại Người Không Mệt đã tiến thẳng đến cổng dịch chuyển, còn dịch chuyển đến thành nào thì có chúa mới biết. Trong khi cổng dịch chuyển gần nhất lại rất xa vị trí hiện tại của Quân Mạc Tiếu, xem ra chuyện chặn giết Hại Người Không Mệt trước khi dịch chuyển là điều bất khả khi.
“Có thể phái người cầm chân hắn tí không?” Diệp Tu hỏi bốn hội trưởng.
“E là không kịp rồi…” Theo báo cáo liên tục được gửi đến, bốn hội trưởng cũng đoán ra hướng đi của Hại Người Không Mệt. Trước khi đến cổng dịch chuyển, bọn họ cũng không cách nào tập hợp đủ người.
“Hầy…” Diệp Tu tiếc nuối, khó lắm mới có cơ hội vậy mà lại để hắn ta có chỗ chuồn mất. Bản thân hắn chỉ chú ý đến những chỗ nhặt mót tốt nhất mà bỏ qua vấn đề hại Người Không Mệt vừa onl sẽ di chuyển đến chỗ khác.
“Tui cũng không kịp, hầy.”
“Đại thần đừng nóng vội, tui đã truyền tin rồi. Bất kể thằng đấy ló mặt chỗ nào, chỉ cần người của bọn tui nhìn thấy, tui sẽ biết được ngay.” Bốn hội trưởng đồng loạt rep.
“Vậy thì tốt quá.” Diệp Tu mừng rỡ, nhiều người nên hiệu quả cũng cao.
Diệp Tu vừa nghĩ vừa điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy vội đến cổng dịch chuyển gần nhất, định bụng phát hiện vị trí kế tiếp của Hại Người Không Mệt sẽ lập tức truy sát đến đấy. Chí ít thì bây giờ thằng ấy vẫn online nhỉ? Có người chơi của bốn công hội trụ đấy, nói không chừng sẽ đụng mặt em nó ở đâu cũng nên.
Quân Mạc Tiếu mới chạy được chút thì bên kia đã bị mất dấu Hại Người Không Mệt. Tốc độ di chuyển của hại Người Không Mệt thật sự quá nhanh, người chơi thường sẽ không theo dõi được hắn trong khoảng thời gian dài.
Nào ngờ trong lúc đang vội lại nhanh chóng nhận được tin mới từ Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân, có người bên công hội bọn họ trông thấy Hại Người Không Mệt.
“Ở đâu?” Diệp Tu vội hỏi.
“Thành Oak.”
Thành Oak…
Diệp Tu thoáng ngớ ra, khéo thế này.
Thành Oak chính là thành gần Quân Mạc Tiếu nhất bây giờ, không cần hắn dịch chuyển đi đâu nữa. Sao Hại Người Không Mệt cứ lựa mấy chỗ khéo khéo mà chạy thế này?
Thoáng suy nghĩ, Diệp Tu chợt thông suốt. Chỗ mà Hại Người Không Mệt đang tiến đến, sợ là chỗ Diệp Tu vừa rời đi không lâu. Bên kia là nơi tụ tập đoàn tinh anh số một số hai của công hội Lam Khê Các, là chiến trường chính, dẫu là người chơi có tổ chức hay không cũng khó lòng trở thành đối thủ của họ. Ngay cả fan Lam Khê Các cũng tự biết tránh đi, dù gì giới hạn của một đoàn cũng là trăm người, những người nằm ngoài số một trăm ấy sẽ không được miễn trừ thương tổn. Fan Lam Khê Các chỉ sợ mình không bị đối thủ tiễn vong, ngược lại rơi vào vòng oanh tạc dũng mãnh của chính đoàn tinh anh nhà mình.
Mà chỗ như thế chắc chắn là khu vực nhặt mót ngon ăn nhất! Bọn Diệp Tu biết đến đây hôi của, kẻ nhặt mót đứng đầu như Hại Người Không Mệt tất nhiên cũng biết. Nhưng hắn ta vừa onl đã có thể chạy thẳng đến đây, Diệp Tu chợt nhớ tới lần đầu gặp Hại Người Không Mệt, càng thêm khẳng định thằng đấy chắc chắn có clone. Mấy ngày nay Hại Người Không Mệt không onl, dám chừng đang bận chơi clone.

Nhưng sau tất cả, Hại Người Không Mệt lại xuất hiện, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận mới được.
Biết đích đến của Hại Người Không Mệt, tức khắc Diệp Tu cũng đoán được tám chín phần đường đi của hắn. Việt Tử Khuynh liên tục gửi tin, Diệp Tu nhìn hướng đi của Hại Người Không Mệt lại càng xác định suy đoán của mình, hắn ta chắc chắn đang qua đây.
“Khỏe luôn!” Diệp Tu phấn khởi, không để Quân Mạc Tiếu chạy về mà cho chờ ngay tại chỗ. Vội gặp nhau quá làm gì? Phí thời gian lắm, vừa khéo Đường Nhu và Bánh Bao cũng vừa dỡ hàng xong, trực tiếp đi đến điểm phục sinh trông chừng.
Vì Quân Mạc Tiếu giao đồ cho Trần Quả trước, nên Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn mang đầy người lập tức không theo kịp tốc độ của hắn, lúc này vẫn còn ì ạch phía sau, Trần Quả cũng đang đổi tài khoản tiếp tục đi đến giao dịch cùng hai người, ngờ đâu còn chưa gặp mặt, Hại Người Không Mệt đã tới nơi trước.
Tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt quá nhanh nên đám người Việt Vân theo dõi hắn cũng bất lực, nhưng bây giờ, Diệp Tu tin chắc Hại Người Không Mệt sẽ tới chỗ mình đang canh me.
“Phải nhanh chóng tìm chỗ mai phục.” Diệp Tu quan sát cảnh vật xung quanh. Cũng chẳng phải ôm ý nghĩ tập kích gì, hắn chỉ sợ Hại Người Không Mệt nhìn thấy mình từ xa sẽ lủi đường vòng, thế chẳng phải lại mất công đuổi theo ư? Sau khi nhìn quanh một lượt, Diệp Tu thuần thục điều khiểu Quân Mạc Tiếu lùi lại nấp sau một thân cây, thỉnh thoảng ló đầu nhìn một lần.
“Ố, Lâu Lan ông cũng ở đây à…” Còn chưa thấy Hại Người Không Mệt đâu, góc nhìn của Quân Mạc Tiếu đã vô tình lia tới Trảm Lâu Lan.
“À… Đúng vậy…” Vốn Trảm Lâu Lan đang vây xem bên kia nhặt mót, sau khi ba người nhặt xong chuồn mất, gã cũng bỏ đi. Ai ngờ nửa đường lại có tin tức, gã muốn đi theo Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hóng hớt, kết quả lại chứng kiến bộ dáng lén lút mai phục bên đường chuẩn bị đánh lén của hắn…
Nếu là người khác, trò đánh lén này cực kỳ bình thường. Nhưng đây là đại thần, đại thần muốn đánh lén một người chơi trong game đó! Trảm Lâu Lan không đành lòng nhìn thẳng, gã chợt đồng cảm với Hại Người Không Mệt, lại quên mất mình mới là người bị đại thần nhìn thấy trước.
“À ừm, tui đi ngang qua, ngang qua đó mà.” Trảm Lâu Lan nói.
“Hửm? Ông cũng sang đây nhặt mót sao?”
“Hả… Không hề, chỉ đi dạo chút thôi…” Trảm Lâu Lan nói, đương nhiên gã khinh thường nhặt mót, nhưng đại thần lại đi nhặt mót, gã không tiện nói ra tiếng lòng nên chỉ đành xạo láo như thế.
“Ầy ầy, ông đang rảnh thì giúp một tay đi, Bánh Bao và Hàn Yên Nhu đang ở phía sau, phụ trọng quá tải nên đi chậm lắm. Tụi tui không phải cũng đang có việc cần làm sao? Ông đến giúp họ mang ít đồ giảm bớt sức nặng đi.” Diệp Tu nói.
Sao Trảm Lâu Lan có thể từ chối chuyện nhỏ nhặt này chứ? Nhưng vấn đề là… Mình đường đường là hội trưởng công hội, sắp tới sẽ thành đội trưởng của một chiến đội chuyên nghiệp, hơn nữa còn kiêm luôn chức sếp, thế mà phải làm mấy việc như vậy ư? Đây là gì chứ? Còn kém hơn cả nhặt mót, đây là dời hàng giúp kẻ hôi của… Chẳng thà lúc nãy gã bảo mình vừa hôi của đầy túi luôn cho rồi!
Lòng nghĩ thế, nhưng Trảm Lâu Lan vẫn phải đi, gã chỉ hối hận không thể chứng kiến màn đại thần tập kích người ta.
Mặc dù tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt rất nhanh, nhưng dù sao cũng khá xa, nhân vật của Đường Nhu và Bánh Bao vẫn đến đây trước.
“Hí hí, lão đại.” Bánh Bao nhiệt tình chào hỏi.
“Hơ? Trảm Lâu Lan giúp hai đứa mang đồ à?”
“Ổng đó, ổng có thể mang nhiều đồ lắm.” Bánh Bao trầm  trồ.
“Tất nhiên rồi, ổng là cuồng kiếm sĩ, tỷ lệ tăng sức lực vốn cao sẵn, trang bị cũng dồn hết vào sức lực.” Diệp Tu giải thích.
“Em cảm thấy sức mình không thua bố con thằng nào cả.” Bánh Bao nói.
“Anh đang nói sức lực, là thuộc tính nhân vật trong game…” Diệp Tu nói.
“Tiếc ghê. Nếu có sức lực cao, mình có thể hốt càng nhiều thứ rồi.” Bánh Bao nói.
“Sau này trang bị ngon hơn, sẽ tăng thôi…” Diệp Tu nói. Tuy sát thương của nghề lưu manh thiên về sức lực, nhưng thuộc tính cần tăng mạnh lại không phải nó. Kỹ năng của lưu manh gồm nhiều hiệu quả đặc biệt, mà thuộc tính tinh thần đóng vai trò quan trọng trong việc cường hóa chúng. Cũng như pháp sư chiến đấu phải phối hợp sức lực và trí lực,  người chơi lựa chọn thế nào cũng là do thói quen cá nhân quyết định. Có điều, cách phối hợp phổ biến của đám dân thường hiện nay là tăng sức lực chính, tinh thần phụ. Các cao thủ cũng tìm ra phương án thích hợp với style của mình nhất. Thế nhưng… Cậu chàng tưng tửng Bánh Bao có thể tính toán vẹn toàn vấn đề vi diệu này sao?
Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đến nơi cũng không rời đi nữa. Hại Người Không Mệt login thẳng đến bên này, cũng không đổi hộ khẩu, sau khi chết sẽ phục sinh ngay thành cũ, nếu để hai người đến đấy canh me thì cũng quá xa. Huống chi dựa trên kinh nghiệm tiếp xúc với Hại Người Không Mệt, Diệp Tu đoán chừng tên này vừa tèo liền off, sẽ không hồi sinh.
Ba người cùng nhau núp lùm, mới chốc mà bóng Hại Người Không Mệt đã xuất hiện, chạy thẳng đến hướng này bằng tốc độ biến thái.
“Để em nhảy ra hù nó.” Bánh Bao nóng lòng muốn ra tay.
“Đừng đánh chết nó nhanh quá, còn phải hỏi chút chuyện đó.” Diệp Tu căn dặn.
“Vâng…” Đường Nhu cũng lên tiếng.
Ba người đợi thêm lát nữa. Cứ nghĩ Hại Người Không Mệt sắp đến, cả ba căng tai nghe ngóng tiếng bước chân, ai ngờ lại chậm chạp không thấy. Diệp Tu dựa trên tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt đoán ra có điều bất thường, lại ló đầu ra nhìn, bóng dáng lúc nãy chẳng thấy đâu nữa.
“Ầy? Không thấy đâu nữa.” Diệp Tu nói.
“Vừa nãy ló đầu ra bị nó phát hiện sao?” Trần Quả cũng chú ý chuyện bên này lắm.
“Không thể nào.” Diệp Tu quả quyết bác bỏ, hắn rõ hết mọi chi tiết mà Vinh Quang thiết lập, với cự ly của đôi bên khi nãy, Hại Người Không Mệt không có khả năng nhìn thấy nửa cái đầu ló ra sau cây của hắn.
Diệp Tu chuyển góc nhìn sang Bánh Bao Xâm Lấn, thầm nghĩ lẽ nào Bánh Bao lại làm trò liều lĩnh gì. Nhưng hắn quay đầu thì vẫn thấy Bánh Bao đang ngoan ngoãn núp lùm.
“Quái thật, đi ra nhìn thử.” Diệp Tu bất đắc dĩ, lẽ nào Hại Người Không Mệt lại logout?
oOo
Chương 689: Cũng đến tập kích
Edit: Hwan | Beta: Gà
 
Ba nhân vật từ chỗ ẩn thân đi ra, nhìn xung quanh quả thật không phát hiện tung tích của Hại Người Không Mệt.
“Qua đó nhìn xem.” Diệp Tu nói, Quân Mạc Tiếu bước về phía trước, Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn một trái một phải đi theo sau.
“Hay là đi WC?” Bánh Bao đoán. Tuy cùng là offline, nhưng không thể không nói đây cũng là một giả thuyết.
“Dù thế nào thì chắc hắn ta cũng logout ở đây nhỉ? Canh đây à?” Đường Nhu hỏi.
Bản thân Bánh Bao đã có kinh nghiệm chơi game. Hiện tại Đường Nhu cũng không còn là gà mờ về game nữa. Cả hai bắt đầu chính thức chơi Vinh Quang từ tháng 12 năm ngoái, đến tháng 6 bây giờ đã được nửa năm rồi. Game online phần lớn đều chơi thì dễ giỏi mới khó, Vinh Quang cũng vậy, cho nên mới có chuyện chênh lệch về mặt kỹ thuật một trời một vực giữa tuyển thủ chuyên nghiệp với người chơi bình thường.
Giờ Đường Nhu đã chơi được nửa năm, hơn nữa mỗi ngày đều dành khá nhiều thời gian, nếu còn bị nói là gà mờ chắc sẽ bị người ta cười chết. Cũng do chu kỳ thăng cấp trong Vinh Quang khá dài, nửa năm trôi qua mà nhiều người còn chưa bước nổi vào Thần Chi Lĩnh Vực, ở một mặt nào đó thì người chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực sẽ cho rằng đám này chính là gà mờ, nhưng hiển nhiên Đường Nhu không giống vậy, kỹ thuật của cô ngay từ đầu đã áp đảo người chơi bình thường. Quan trọng là tri thức về Vinh Quang ấy. Đã được nửa năm rồi, nào có thể ngu ngơ như thuở ban đầu chứ.
“Muốn đợi cũng không dễ…” Diệp Tu nói. Bọn họ chỉ có vỏn vẹn ba người, đợi sao nổi, sao không tiếp tục nhờ mấy công hội lớn hỗ trợ để ý chứ?
Diệp Tu đang nghĩ vậy, chợt cảm thấy trong tầm nhìn có thứ gì đó vừa nhoáng lên. Vội chuyển góc nhìn thì chỉ thấy Hại Người Không Mệt chẳng biết nhảy từ đâu ra, đang nhanh chóng giơ tay kết ấn. Diệp Tu vừa thấy cách kết ấn là biết ngay Ảnh Vũ, nhưng điều hắn bất ngờ là: sao thằng này lại đột nhiên chủ động tấn công? Rơi não rồi à?
Trước khi hơn mười ảnh phân thân ập tới, Diệp Tu đã xác định rõ, hắn ta đang tấn công, hắn ta thật sự đang chủ động tấn công. Hại Người Không Mệt giữ con át chủ bài gì sao? Nhìn thấy ba người họ mà còn chủ động tấn công?
Nhất thời Diệp Tu không nghĩ ra, nhưng đối thủ đã xông đến đây, hắn còn khách khí làm gì? Vung chuột lên, con trỏ đã chuẩn xác chỉ đến một ảnh phân thân đang nhào tới, một thao tác hoa lệ đánh ra, Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu đã biến thành chiến mâu, trực tiếp đánh bay ảnh phân thân đó. Chiến mâu run lên được rút về, lại thành hình thái súng, vừa nhảy về sau vừa bắn một phát, một ảnh phân thân cùng lúc bị bắn trúng, Quân Mạc Tiếu nhanh chóng Phi Súng lùi về, thoát khỏi vòng vây của đám ảnh phân thân.
“Lui trước.” Diệp Tu nói với Đường Nhu và Bánh Bao, Hại Người Không Mệt bạo dạn như vậy, khiến Diệp Tu không đoán được tên này có thủ đoạn kỳ quái gì, tóm lại cẩn thận chút vẫn hơn.
Đường Nhu và Bánh Bao cũng muốn lui, lại không thao tác được nhẹ nhàng như Diệp Tu. Diệp Tu thoạt nhìn chỉ làm Quân Mạc Tiếu vung chiến mâu đánh văng một ảnh phân thân đang tiếp cận, sau đó Phi Súng về sau rời khỏi, nhưng trên thực tế thì hắn còn chuyển góc để nhìn rõ vị trí phân bố của ảnh phân thân, chú ý những thao tác chính của Hại Người Không Mệt, từ đó xác định hướng đột phá cuối cùng. Mà mấy thứ này, đa số người chơi thường dù có nhìn chăm chăm cũng không nhìn ra được.
Đường Nhu với Bánh Bao cố gắng thoát khỏi bằng biện pháp đánh ngoan giết độc. Nhưng cả hai cũng tính cả rồi, nhân vật đi về hai phía trái ngược nhau, cứ như vậy, trừ khi Hại Người Không Mệt có thể đánh dồn hai người lại một chỗ, chứ cứ mặc hai người tiến công như thế thì không có khả năng giữ được cả hai hướng. Phạm vi khống chế Ảnh Vũ cũng có giới hạn.
Diệp Tu đã sớm thoát khỏi phạm vi đó, quay qua nhìn là biết Hại Người Không Mệt quyết tâm muốn dùng Ảnh Vũ giữ chân hai người lại.
Nhưng Đường Nhu mạnh lắm đấy!
Lúc này chiến mâu vung lên, sau người là năm loại Huyễn Văn gồm quang ám băng hỏa và không thuộc tính. Chính đám ảnh phân thân đang liều mạng giữ chân địch của Hại Người Không Mệt đã tạo cơ hội cho những Huyễn Văn bay múa đầy trời này. Huyễn Văn có thể nói là thứ đặc sắc nhất của nghề pháp sư chiến đấu, tuy đấy là thương tổn phép thuật do trí lực làm chủ, nhưng nhờ trạng thái mà Huyễn Văn thêm vào, Hàn Yên Nhu có là pháp sư chiến đấu build theo đường sức lực cũng không xem nhẹ việc sử dụng Huyễn Văn.
Đường Nhu chơi Vinh Quang một thời gian, đã sử dụng thành thạo chiêu đặc sắc của nghề pháp sư chiến đấu này từ lâu. Bấy giờ, cô dùng các chiêu nhỏ có thể tạo Huyễn Văn để phá vây. Mỗi lần đánh trúng mục tiêu là một Huyễn Văn sẽ bay ra tấn công, đồng thời cũng nâng cấp thành loại Huyễn Văn mới. Cứ tuần hoàn như vậy, trong hội pháp sư chiến đấu gọi đấu pháp này là “Huyễn Văn Chuyển Loạn”. Đây là đấu pháp thường được nhiều người ưa dùng, có người còn vì nó mà chọn gậy phép, không dùng chiến mâu và chiến côn mà pháp sư chiến đấu am hiểu. Tốc độ tấn công của gậy phép rất cao, thương tổn pháp thuật lại mạnh, dòng phụ chủ yếu tăng trí lực, những pháp sư chiến đấu theo đường “Huyễn Văn Chuyển Loạn” tất nhiên phải dồn điểm vào trí lực để tăng thương tổn của Huyễn Văn. Hiện nay, kiểu build lệch này đã không còn trong giới chuyên nghiệp nữa. Bởi lẽ công kích của Huyễn Văn thật ra cũng có nhiều hạn chế. Đầu tiên bạn cần đánh trúng mục tiêu để sinh Huyễn Văn, sau đó lại phải đánh trúng mục tiêu lần nữa để phóng Huyễn Văn ra. Hơn nữa, khả năng tạo sát thương chí mạng của nó rất yếu, thương tổn từ Huyễn Văn dù có cộng trí lực cao ngất ngưỡng cũng không thể sánh bằng bất cứ đại chiêu nào.
Vậy nên “Huyễn Văn Chuyển Loạn” chỉ là mánh khóe phụ trợ trong giới chuyên nghiệp, hiếm ai dùng làm cách tấn công chính. Diệp Tu đã chỉ cho Đường Nhu. Đường Nhu bị Ảnh Vũ quấn thân mà vẫn biết dùng “Huyễn Văn Chuyển Loạn” để phá vây, quyết định này xem ra rất đúng lúc.
Giữa cảnh chiêu nối chiêu, Huyễn Văn bay loạn, màu sắc khác nhau của năm loại Huyễn Văn bắn đủ sắc màu lên đám ảnh phân thân của Hại Người Không Mệt. Càng đáng sợ hơn là, công kích của Huyễn Văn cũng được tính vào liên kích, mà số liên kích tích lũy sẽ kích hoạt kỹ năng thức tỉnh của pháp sư chiến đấu: Ý Chí Đấu Giả.
Trên người Hàn Yên Nhu nhanh chóng xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, theo số liên kích tăng dần mà càng rực sáng. Ảnh phân thân Ảnh Vũ đã trở thành mục tiêu giúp Hàn Yên Nhu tăng liên kích.
“Chơi trò gì đây?” Diệp Tu khó hiểu, hắn đang đợi Hại Người Không Mệt tung đại chiêu, ai dè hắn ta vẫn đang nghịch Ảnh Vũ, còn để Hàn Yên Nhu kích hoạt cả ‘Ý Chí Đấu Giả’, cứ thế thì lui kiểu gì? Ảnh Vũ của hắn ta sắp bị Đường Nhu đánh hết rồi. Không… Đánh hết là còn nhẹ, hoàn thành chiêu này là cho Hàn Yên Nhu cắn cần luôn rồi.
Đường Nhu rõ ràng cũng đoán ra, cảm thấy mình không cần trốn Ảnh Vũ. Sau cùng, phá vây gì chỉ là trò lừa đảo, cô cứ đứng trong phạm vi đó mà nhảy lên nhảy xuống chiến với đám ảnh phân thân.
Cuối cùng….
Ảnh phân thân biến mất, không phải bị đánh hết hay kỹ năng hết giờ, mà do Hại Người Không Mệt tự hủy bỏ kỹ năng, hiển nhiên hắn ta cũng nhận ra Ảnh Vũ của mình biến khéo thành vụng. Nhưng chuyện gì vừa xảy ra? Diệp Tu rất muốn lao lên phỏng vấn thử.
Ai dè Bánh Bao vừa thấy người mình ghét là còn hăng máu hơn cả Đường Nhu, ném ngay cục gạch qua.
Nhưng làm sao Hại Người Không Mệt có thể trúng một chiêu vừa đơn giản vừa thô bạo vậy được, hắn nghiêng người tránh gạch, tiếp đó lại dùng Thuật Phân Thân, nhân vật lập tức bay ra ngoài. Hóa ra hắn ta muốn chạy à?
Tên này muốn làm trò con bò gì? Diệp Tu thắc mắc, không quên thao tác Quân Mạc Tiếu đuổi theo.
Bánh Bao cũng hăng hái đuổi theo, miệng hét lớn: “Thằng kia đừng chạy, dám ẩn thân đánh lén tụi tao hả.”
Ẩn thân đánh lén?
Diệp Tu nghe Bánh Bao nói xong bỗng nhiên sáng tỏ.
Quân Mạc Tiếu quyết tâm đuổi theo, hai nhân vật của Đường Nhu và Bánh Bao cũng hăng hái bắt kịp. Trang bị vừa được nâng cấp, tốc độ di chuyển của Hại Người Không Mệt không còn làm họ ngạc nhiên nữa. Mặt khác, Quân Mạc Tiếu liên tục quấy rối bằng công kích tầm xa, Bánh Bao Xâm Lấn thỉnh thoảng cũng ném vài cục gạch. Hại Người Không Mệt chịu ảnh hưởng lớn, không yên lòng chạy trốn, vặn vẹo hết S lại Z, rốt cuộc cũng bị ba người đuổi kịp. Chiến mâu của Quân Mạc Tiếu run lên tung Viên Vũ Côn, kết quả là “vù” một cái, Ô Thiên Cơ còn chưa kịp đâm, Hại Người Không Mệt đã bị nhấc lên không, là Viên Vũ Côn của Hàn Yên Nhu đến trước.
“Đừng cướp, đừng cướp” Diệp Tu vội vàng khuyên can, hắn không muốn nhanh chóng xử lý Hại Người Không Mệt, chỉ e Đường Nhu đâm vài ba nhát lại trở nên hăng máu giết luôn con người ta.
Viên Vũ Côn vung ra, Hại Người Không Mệt rơi mạnh xuống đất. Hàn Yên Nhu rút chiến mâu về, Hại Người Không Mệt chuẩn bị đứng lên, kết quả lại bị Bánh Bao cầm gạch đập thẳng vào ót.
“Ông cũng dữ đấy, dám chủ động tìm đến tụi tui.” Diệp Tu nói, lại cho Quân Mạc Tiếu bắn một hai phát lên người Hại Người Không Mệt. Hành động vừa rồi của Hại Người Không Mệt làm hắn đoán rõ tám chín phần.
Tên này đến tập kích họ thật.
Mấy ngày này Hại Người Không Mệt không login, thế nhưng, một tên chuyên nhặt mót như hắn sao có thể bỏ qua thời cơ nhặt mót tốt thế chứ? Rõ ràng thằng này không chỉ có một acc, mấy ngày nay hắn đều dùng acc khác nhặt mót. Hơn nữa ai cũng là cao thủ nhặt mót, chuyên tìm đến những nơi có hàng ngon. Mà hôm nay, clone núp lùm thuộc đoàn tinh anh Lam Khê Các của Hại Người Không Mệt chạy qua đây tình cờ bắt gặp nhân vật của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#night