Chưa đặt tiêu đề 194

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyện gì đang xảy ra thế này." Mẹ của Miêu Tiểu Quyên lẩm bẩm trong miệng "điệnkhông còn, đồ ăn trong tủ lạnh đều hư hết rồi, mấy người này lại không hiểu nguyênnhân gì sinh bệnh. Xem ra ngày mai phải đi ra ngoài mua một ít đồ ăn và nước uống,không làm như vậy chúng ta sắp tới sẽ sống không nổi nữa."Miêu Tiểu Quyên nghe mẹ nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Mẹ, mẹ đợi thêmmột chút! Mấy ngày nữa, sau khi bệnh nhân trong tòa nhà xuất viện, chúng ta hãy rangoài. Lần trước An An mang cho chúng ta không ít đồ ăn mà, tạm thời không thiếu đồăn." Miêu Tiểu Quyên an ủi mẹ, kiên quyết không cho mẹ ra ngoài vào lúc này. Đồngthới cô cũng rất hối hận vì đã không nghe lời của Phù An An mà chuẩn bị nhiều vật tưcần thiết hơn để ở trong nhà.Sau khi mất điện, Phù An An chỉ có thể tra xét thông tin bằng điện thoại di động củamình. Cây cối, thảm thực vật bên ngoài không ngừng mọc lên khiến tín hiệu bị chậpchờn, nhiều khi không tải được cả hình ảnh.Phù An An liếc nhìn chiếc điện thoại chỉ còn 10% pin của mình thở dài. Xem ra vòngchơi này tin tức sẽ lại bị chặn, cô vừa mới thở dài một hơi, trước cửa liền xuất hiện haingười

Hai người là hàng xóm trước đây rất có ác cảm với bọn họ, nhưng hiện tại trên mặtđều là vẻ mặt cầu xin. Người phụ nữ để ý thấy Phù An An nhìn sang, khóc nức nở nói:"Tiểu thư, cô có thuốc hạ sốt không? Nếu có, cô có thể bán cho chúng tôi một ít đượckhông? Chúng tôi đang cần gấp!"Nghe vậy, Phù An An ngồi dậy: "Con của hai người xảy ra chuyện gì sao?""Bảo bối hôm nay luôn sốt cao." Người phụ nữ cố nén tiếng nức nở nói: "Xe cấp cứu đãgọi từ lâu rồi, bọn họ nói nửa tiếng nữa sẽ đến, hiện tại đã qua ba tiếng rồi."Người đàn ông có vẻ bình tĩnh hơn một chút, anh ta nắm vai người phụ nữ nói: "Khắpthành phố đều xuất hiện loại hôn mê này, bây giờ bệnh viện không có giường cũngkhông có thuốc, ra ngoài cũng không mua được thuốc. Xin hỏi cô có thể bán một ítthuốc cho chúng tôi không? Bao nhiêu tiền cũng được."Nói xong cảm thấy không đủ, người này nói thêm: "Chúng tôi cũng sẵn lòng đổi nướchoặc thức ăn."Phù An An nghe vậy trầm mặc một lát, khẽ mím môi, "Nhà chúng tôi cũng không có."Sau khi nghe cô nói hy vọng trên khuôn mặt của cả hai biến mất ngay lập tức, ngườiphụ nữ đã gối đầu khóc trên vai người đàn ông.Phù An An mắt nhìn những phương hướng khác, "tại sao các ngươi không đi hiệuthuốc xem thử ?" 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net