Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phó Ý Chi vốn muốn đẩy Phù An An ra nhưng tay cứng đờ nên để tùy ý cô ôm chínhmình khóc nửa ngày."Được rồi."Phó Nhất Chi đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cô: "Hai người kia là người trước đó đã theodõi chúng ta sao?""Ừm." Phù An An gật gật đầu, thuận tiện lau lau nước mắt trên quần áo của Phó Ý Chi.Phó Ý Chi hơi nhướng mày nhìn động tác của cô "Cho nên hiện tại cô đang hồi hận vìđã giết bọn họ?" Phó Ý Chi hỏiPhù An An đã nghĩ về chuyện đó, nếu cô không giết họ, cô sẽ là người bị giết chết.Phù An An lắc đầu, "Tôi thật sự không hối hận, chỉ là có chút sợ hãi." Câu trả lời khônglàm anh thất vọng lắm."Giết những người này là đúng."Phó Ý Chi biểu lộ hòa dịu một chút, che đậy đi đôi mắt lạnh lùng của mình, khuôn mặtẩn giấu sự bình tĩnh dưới nền của ánh đèn. 

Cô phải nhớ kỹ, cái trò chơi này vốn dĩ là nơi giết người hoặc bị giết. Nếu cô muốnsống, cô phải tiêu diệt hết tất cả những kẻ sẽ đe dọa tới cô. Cho dù hắn là người chơithì cũng phải giết." Sau khi nói xong, trong phòng im lặng một lúc.Phù An An đã khóc đủ rồi, giọng nói phát ra nghẹn ngào, "Anh Phó.""Hử.""Vừa rồi anh đi ra ngoài làm gì?"Vừa rồi một mực sợ hãi khóc lóc, tự bản thân của Phù An An cảm giác có chút mất đimặt mũi. Vì vậy cô muốn chuyển chủ đề, "Vừa rồi anh ở bên ngoài làm cái gì?""Tôi đi lấy một ít vũ khí, đều để ở trong túi." Phó Ý Chi nhàn nhạt nói như là chỉ làmmột chuyện nhỏ."Để tôi xem!" Phù An An tò mò chạy tới mở ra.Trong nháy mắt, vòng tay trở nên trống rỗng, Phó Ý Chi cảm thấy hơi là lạ.Còn Phù An An đã bị sốc khi nhìn thấy những thứ bên trong. Vài trăm viên đạn, vàkhoảng hai chục quả lựu đạn. Những thứ này cô cũng chỉ nhìn thấy qua trên TV!"Anh Phó, anh đi ra ngoài một chuyến là để đánh cướp kho vũ khí hả?!"Phù An An suýt chút nữa không ngậm được miệng, "Anh cũng quá lợi hại rồi!" Có haicái bình không khí mà đổi được nhiều đồ như vậy, sợ là đi ăn cướp rồi đi !!! Nghe vậy,khóe miệng của Phó Ý Chi hơi cong lên."Bắt đầu từ ngày mai, tôi dạy cô cách nhận biết lựu đạn.""Gì cơ?" 

Cơ thể của Phù An An đông cứng lại, vẻ mặt của cô liền chuyển từ vui sang buồn.Trong miệng của Phó Ý Chi, có một sự khác biệt rất lớn về khái niệm giữa "biết" mộtquả lựu đạn và "sử dụng" một quả lựu đạn.Sử dụng, nghĩa là chỉ đơn giản là làm thế nào để kích nổ nó và ném nó ra ngoài, quátrình này rất đơn giản và có thể thực hiện trong hai phút.Nhưng nhận biết lại là một lớp học dài dòng với nhiều thứ khác nhau. Từ nguồn gốccủa lựu đạn, các yếu tố cơ bản, loại lựu đạn ở mỗi quốc gia, cộng với kiểu dáng, nguồngốc, ưu điểm và nhược điểm của chúng, tất cả đều phải được nhớ hết.Lần cuối cùng cô học hành chăm chỉ như vậy, Phù An An nhớ đó là khi cô học năm batrung học


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net