Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tầng dưới của biệt thự bị lựu đạn nổ ra một cái hố.Lúc này Phó Ý Chi đang đứng trên đống đổ nát, khẩu súng anh đang cầm đã bị mất ởđâu đó, còn con dao dài trong tay anh đang rỉ máu.Dưới chân đạp lên một đống thi thể của kẻ xông vào, bên trên quần áo rách nát dínhđầy vết máu. Lặng yên đứng đó không nhúc nhích, giống như một sát thần."Anh Phó."Phù An An nhìn Phó baba của cô không có việc gì liền lảo đảo xông lên ôm lấy anh. Cảngười thả lỏng, thân thể bắt đầu không tự chủ được run lên. Một phần là do bị sợ ,phần còn lại là bởi vì đau đớn."Tôi, tôi tưởng chúng ta chết chắc rồi." Trong phòng trầm mặc trong chốc lát."Không sao." Thanh âm Phó Ý Chi vang lên thanh lãnh nhưng lại mang theo cảm giácan toàn vô cùng."Cô đã làm rất tốt." 

Phù An An ôm chặt eo của Phó Ý Chi, vùi đầu thật mạnh vào ngực anh như thể cô cóthể chôn vùi sự bồn chồn và sợ hãi trong lòng mình.Gặp được Phó Ý Chi trong game chắc chắn là điều may mắn nhất đối với cô.Anh giống như một bức tường không thể xô ngã, anh đã nhiều lần cứu cô, giúp đỡ vàủng hộ cô rất nhiều.Phù An An ôm Phó baba của cô và siết chặt nắm tay của mình âm thầm thề trong lòngrằng sau này cô sẽ hiếu kính anh giống như hiếu kính ông bà nội của mình.Trái lại, Phó Ý Chi không thích ai đó đến quá gần mình, nhưng nhìn thấy Phù An Anđang cố vùi đầu vào lòng của mình, anh lại cảm thấy mềm lòng. Sau một phút, anh đưatay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng. Bỏ đi, cô dù sao cũng là con gái, có nũng nịu mộtchút cũng có thể tha thứ, có thể hơi phiền phức hơn bọn người Nghiêm Sâm Bác, TôSầm một chút cũng không sao.Phù An An cũng không có nũng nịu quá lâu.Sau trận chiến này, cả hai đều ít nhiều bị thương. Cánh tay và vai của Phù An An có vàichỗ bầm tím, lúc nãy cô quá căng thẳng nên không cảm nhận được điều đó, nhưngbây giờ nó càng ngày càng đau như dao cắt.Phó Ý Chi cũng bị thương. Chỗ sâu nhất là phía ngoài đùi, máu trào ra ướt cả ốngquần. Có thể chịu đựng đến bây giờ mà không cau mày, thực sự quá tàn nhẫn."Aaaa...!" Phản ứng của Phù An An lớn hơn nhiều.Hét lên một tiếng, cô hướng về phía Phó Ý Chi đang bôi thuốc cho mình hét lớn: "Phóca ca, nhẹ, nhẹ chút đi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net