Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"a a a!" Giữa một tràng reo hò phấn khích, trưởng phòng nhanh chóng đóng cửa ký túcxá lại."Macaron! Tôi muốn ăn nó từ rất lâu rồi!""Sushi biển sâu, tôi vừa thấy nó trên một chương trình dành cho người sành ăn!""Đây, đây không phải là giăm bông vàng được bán với giá một nghìn nhân dân tệ mộttúi sao?"Những người bạn cùng phòng chạy đến ôm chặt đùi của Phù An An."bảo bối, em yêu đương xong thành phú bà luôn rồi hả?!""...Các bạn, bình tĩnh." Phù An An nhìn ba người bạn cùng phòng rồi im lặng nuốt nướcbọt."Mẹ nó chuyện này làm sao tỉnh táo nổi." Ba người móc ra điện thoại di động của mình" Còn có tài nguyên nào khác hay không, giới thiệu cho bọn này một chút đi. Các tỷ tỷcũng không có mục đích khác, chỉ là muốn yêu đương thôi .""Tôi nhìn các cậu, một hai cái đều đang điên cuồng cầu xin đâu."

Phù An An đẩy ra ba người đang ôm bắp đùi, "đàm luận yêu đương cái búa ấy. Hôm naytôi tới đây là có việc quan trọng phải làm, tôi tới xin tạm nghỉ học đó.""Gì?" Ba người họ đều sửng sốt khi nghe thấy những lời này, "Có chuyện gì vậy?"Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ba người, Phù An An thở dài, trong lòng có chút bất lực"Nói thật cho các cậu biết a, kỳ thực tôi bị bệnh. Loại bệnh này rất nghiêm trọng, mộtkhi trị không hết sẽ chết. Vì vậy, tôi xin tạm nghỉ học một thời gian.""Cho nên cậu đã bán đứng tình cảm của mình đi tìm một lão già họm hẹm giàu có làmbạn trai là vì chữa bệnh hả?"Ba người phân tán suy nghĩ một hồi, suy đoán hợp lý về những chuyện sau đó, độtnhiên cảm thấy bánh macaron trong tay không còn ngọt ngào nữa."Nói nhảm cái gì, bên dưới không phải là bạn trai của tôi." Phù An An giật giật miệng."Gạt quỷ hả?" Ba người ném macaron lên bàn, "Bạn trai cậu không đến đón cậu đi vềsao?""Không phải bạn trai của cậu còn có thể cho cậu lấy đồ ăn vật mắc như vậy sao?""Không phải bạn trai cậu lại dám cho tiền cậu đi chữa bệnh sao?"Ba người bọn họ không biết tự mình bổ nào cái gì đã nước mắt lưng tròng. Vì chữabệnh mà hiến thân cho một lão già khọm, An An của bọn họ quá thảm rồi !"Đó là...... trợ lý của cha tôi."Phù An An chắp tay sau lưng cố làm ra vẻ như 'Tôi không giả vờ, tôi đang rất nghiêmtúc đó'. Ba người đồng loạt nhìn cô, đồng thời nhặt chiếc bánh quy bị ném trên bànlên. 

"Kỳ thực là thời gian gần đây tôi mới tìm được( phó) ba,( phó) ba ba trong nhà cómỏ nha, vị dưới lầu kia là trợ thủ đắc lực của ( phó) ba ba."Sau khi nghe xong, trong phòng ngủ nhất thời yên lặng.Bạn cùng phòng số 1: "Tôi cảm thấy câu chuyện quá không chân thật rồi."Bạn cùng phòng số 2: "Mắc bệnh lại được nhà giàu nhận về, quả nhiên có chút máuchó."Bạn cùng phòng số 3: " Thật sự trước đây Tứ gia không có nhắc tới cha mẹ, mọichuyện thì ra là như vậy, chúc mừng chúc mừng nha."Phù An An tay chân lưu loát đem hình ảnh gia đình mà mình trưng bày trong phòngngủ xếp gọn, không có cách nào cùng bạn cùng phòng ngốc X này ở chung được."A, a, trợ lý của phụ thân đẹp trai quá!"Lúc này, ba cô gái đột nhiên kêu lên một tiếng sau đó lại trở nên thẹn thùng. Thì ra làdo Nghiêm Sâm Bác đột nhiên xuống xe, hướng về phòng ngủ nhìn qua, trêu chọc đếnmột đám người lâm vào hoa si."Đẹp trai quá đi!""Đẹp đến ta không thể thở nổi.""Phù An An, trong ba giây, tôi muốn tất cả thông tin về người đàn ông này!"Bởi vì một Nghiêm Sâm Bác đã trở nên như thế này, nếu họ nhìn thấy Phó baba, họ sẽkhông phải ngất đi luôn sao?

Phù An An mang theo ba phần mỉa mai, 4 phần hững hờ --"các cậu suy nghĩ tới cáirắm á."Cô dám nói như vậy?Tiếp đó......Phù An An bị đá ra phòng ngủ. Tóc hơi có chút lộn xộn, gương mặt cũng bịbóp đến đỏ lên, trên cổ mang theo cặp sách lớn, bộ dáng vô cùng chật vật."Chuyện gì vậy?" Nghiêm Sâm Bác nhìn bộ dạng của cô, nhỏ bé đến không thể nhận ramà nhíu nhíu mày."Không có gì, bất quá bạn cùng phòng của ta quá nhiệt tình." Phù An An gượng cười,"Tôi đều nói không cần tiễn đưa, mà từng người đều khăng khăng lôi kéo tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net